Chiêu Diêu - Chương 57

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Edit: Vân Ca
Beta: Bozu
Ngày đó ta đột nhiên “tan thành mây khói” ngay trước mặt Mặc Thanh, hắn không biết thế giới ma quỷ là gì, ý nghĩ duy nhất là trở về tìm Chỉ Yên, nhưng dù Mặc Thanh tìm Chỉ Yên cũng không ích gì, bởi vì lần này không ai biết rõ ta đi đâu.
Dù sao....
Ngay cả ta cũng không ngờ vừa hồi hồn đã gặp phải sự tình như vậy, bị bắt giam vào đại lao, bị chậm trễ ba ngày, có điều... cũng may biết được một bí mật liên quan tới mình.
Ta bay đến bên Chỉ Yên, Chỉ Yên ở bên cạnh ta vừa lau nước mắt vừa cố mạnh mẽ, nghẹn ngào nói:
“Ba ngày trước Lệ Trần Lan trở về tìm ta, không ngừng hỏi ta rằng Lộ Chiêu Diêu ở đâu, Lộ Chiêu Diêu ở đâu, ta sắp bị hắn hù ૮ɦếƭ....Sau này mới biết được, hóa ra hắn đã sớm biết bí mật của chúng ta rồi. Nhưng lúc đó hắn vội vàng hỏi ta, có thể ta biết rõ ngươi ở chỗ nào, ta cho rằng hồn ngươi còn ở Phượng Sơn, Lệ Trần Lan dẫn ta đi tìm ngươi, không thấy ngươi, lại quay về, tìm dưới chân núi một ngày, tìm ở quỷ thị một ngày, ta đi đâu cũng không tìm thấy ngươi....”
Nói đến đây, nàng lại muốn khóc, “Đại Ma Vương, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy, hù ૮ɦếƭ người, ở Vô Ác Điện Lệ Trần Lan muốn dùng thần thức tìm ngươi, nếu hôm nay ngươi còn không xuất hiện....” Nàng dừng một lát, đôi mắt mong chờ nhìn ta, “Tại sao ngươi còn chưa nhập vào trong thân thể ta?”
Ta nhìn sang nàng, trong lòng có chút bối rối, nhưng vẫn cố ngăn chặn cảm xúc, quan sát sắc trời nói: “Không gấp, đợi đến giờ Tý ta sẽ thử lại lần nữa.”
Chỉ Yên nghe vậy, gương mặt nghiêm túc, ngừng lải nhải và khóc, vội vàng bay xung quanh ta hai vòng: “Đại Ma Vương, ngươi....hồn ngươi mờ nhạt hơn rồi....vừa nãy ta không chú ý, thân thể ngươi mờ nhạt hơn, ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ta ăn Hoàn Dương Đan.” Tim ta trầm xuống, “Có khả năng hồn phách xảy ra chút biến hóa....Ta còn chưa biến mất đâu! Không được khóc!”
“Huhu....” Chỉ Yên bị ta quát, lập tức cắn môi dưới, đôi mắt đầy nước nhìn ta.
“Thân thể của ta còn ở dương gian, có lẽ bên trong còn tồn một chút sức sống, cho nên hiện tại ta được xem là người nửa sống nửa ૮ɦếƭ, bởi vậy, trước mộ phần ta dập đầu hồn lìa khỏi xác, nhưng chưa ૮ɦếƭ nên ngươi có thể nhìn thấy ta.” Ta cố gắng nói đơn giản cho nàng nghe, “Có thể lần này vì ta muốn giết Lạc Minh Hiên, ăn Hoàn Dương Đan....ở quỷ thị, càng ăn càng cách cái ૮ɦếƭ càng gần, nhất là Hoàn Dương Đan, cho nên hiện tại hồn phách của ta đã sinh ra biến đổi so với lúc trước, không dễ dàng nhập vào thân thể ngươi, sau này có thể sẽ không thể nhập vào thân thể ngươi được nữa.”
Thậm chí....có lẽ đợi qua một thời gian ngắn nữa, sinh khí trong thân thể ta biến mất, thì ngay cả Chỉ Yên cũng không thể nhìn thấy ta.
Ta nhịn xuống lời này, không nói cho nàng biết.
“Hiện tại cũng gần đến giờ, đợi một lát ta sẽ thử lại lần nữa xem có nhập vào thân thể ngươi được không, nếu có thể nhập vào thì tốt, nếu không được, ngươi hãy nhập lại thân thể ngươi, quay về nói tình hình của ta cho Lệ Trần Lan nghe, bảo hắn đừng gấp gáp, ta sẽ bay tới bên cạnh hắn.””Cái kia....vậy nếu như sau này không thể nhập vào, ngươi nói chuyện với Lệ Trần Lan kiểu gì?”
“Ngươi chuyển lời giùm ta. Sau đó chúng ta sẽ đi tìm thân thể của ta.”
“Thân thể của ngươi ở đâu?”
Ta đảo mắt nhìn Chỉ Yên: “Đại bá phụ của ngươi ở đâu?”
Chỉ Yên sững sờ, nghĩ nghĩ: “Hình như...Lúc trước Đông Sơn chủ mang theo Đại bá phụ ta đi khỏi núi Tiên Thai thì không còn nghe được tin tức của họ nữa....Mấy ngày nay Lệ Trần Lan tìm ngươi sắp phát điên, tất cả người của Vạn Lục Môn đều đi tìm hiểu chuyện ma quỷ kỳ lạ đã xảy ra ở dương gian, không có ai đi tìm kiếm tin tức của bọn họ....”
Cho nên, mặc kệ hai người bọn họ mất tích cho đến bây giờ ư?
Ta líu lưỡi, Tiểu Thập Thất không tìm thấy đường, Cầm Thiên Huyền ngươi cũng là người mù đường sao? Núi Trần Tắc lớn như một cái chày ở đàng kia vậy, sao các ngươi không tìm thấy?
Có điều ở cùng một chỗ với Tiểu Thập Thất....trái lại cái gì cũng có thể xảy ra.
Ta tạm thời gác chuyện này lại, đợi chốc lát, thấy đến giờ Tý, ta nín thở, bay tới phía thân thể Chỉ Yên, mặt đối mặt, hồn phách cùng thân thể của nàng giao hòa, thời gian nặng nề trôi qua. Sau một lát, ta cảm giác đầu ngón tay truyền đến cảm giác nằng nặng, trong thân thể có nhịp tim nhảy lên, máu qua lại như con thoi.
Ta mở mắt ra, trông thấy hồn Chỉ Yên bay ở một bên.
Ta ngồi dậy, thử hoạt động gân cốt: “Thân thể này của ngươi cuối cùng vẫn không dùng tốt như thân thể của ta.”
Nàng vui vẻ nhảy hai vòng: “Vào rồi, vào rồi, ngươi tranh thủ thời gian đi tìm Lệ Trần Lan!”
Không cần nàng nói, trong nháy mắt ta niệm thuật, thoáng chốc bước vào Vô Ác Điện.
Ánh trăng chiếu rọi Vô Ác Điện, khắp nơi sáng tỏ, ta bước vào, ánh sáng bạc giống như xuất hiện chấn động chậm rãi lắc nhẹ.
Ta giật mình, biết rõ đây là trận pháp gì – Cửu Thiên Thuật, trên dò xét Cửu Thiên, dưới tìm Cửu Tuyền, thiên hạ không chỗ nào mà thuật pháp không quan sát được, chỉ cần hắn muốn thì có thể nghe được âm thanh hoa nở cách vạn dặm.
Nhưng pháp thuật kia cực kỳ hao tổn sức lực, dò xét càng xa, thần thức tổn thương càng lớn.
Chỉ Yên nói Mặc Thanh tiêu hao thần thức tìm ta, ta còn không ngờ hắn sẽ bố trí trận lớn như vậy.
Ta vào trong Vô Ác Điện, chỉ thấy Mặc Thanh ngồi ngay ngắn trên giường, trong phòng ánh sáng bạc chiếu trên mặt đất càng lớn, giống như bầu trời đầy sao rơi vãi trên đất, có yên tĩnh vắng lặng mà điềm đạm.
Hắn ngồi đó, từ từ nhắm hai mắt, tất cả thần thức của hắn đều tản mạn xung quanh, ta không dám quấy nhiễu, chỉ chậm rãi tiến tới gần hắn, khi dừng lại trước người hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mặc Thanh.” Ta mở miệng, không ngờ thanh âm nhu hòa, “Mặc Thanh, ta đã trở về.”
Ta gọi một tiếng này, như là kích động ánh sáng bạc trên mặt đất, bên trong vỡ ra đốm bọt nước nhỏ.
Ánh sáng bạc chớp động, một tầng một tầng gợn sóng tản đi, một lát sau một tầng một tầng dập dềnh trở về, sóng nước chậm rãi thu lại, càng thu càng nhanh, cuối cùng tất cả ánh sáng bạc biến mất, Mặc Thanh như lão tăng ngồi thiền, ngồi im không động.Ta biết rõ, thần thức khắp nơi chợt thu hồi, gánh nặng thân thể thật lớn, người ngoài không biết, hắn nhất định chịu đựng đau đớn cực lớn.
Ta không dám ***ng vào hắn, chỉ sợ ***ng nhẹ một cái, sẽ quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, khiến thần thức của hắn tán loạn, không thể trở về được.
Ta lẳng lặng chờ trước người hắn, không biết qua bao lâu, có lẽ hơn nửa canh giờ, ngón tay đặt trên đầu gối mới khẽ run lên, nhưng lại run run, như hồ điệp vỗ cánh, chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn thấy ta trước mặt, hắn thất thần trong nháy mắt. Ta nhìn đôi mắt sáng trong suốt của hắn, cũng có chút thất thần.
Chỉ là, ta không giống với hắn, dù sao....hiện trong đầu ta đều là hình ảnh ở cửa chùa, lộ ra ánh lửa cùng phong tuyết, hình ảnh ta *** cuồng dại ấn hắn trên mặt đất.
Nghĩ đến hình ảnh kia, yết hầu ta nhanh chóng cảm thấy khô.
Ta đưa tay đẩy hắn, trực tiếp đẩy hắn ngã ra giường, lần trước Địa Phủ định ta tội cường bạo làm ta cảm thấy thật oan uổng, nhưng tội danh này không thể nào sửa lại, ta sẽ dùng tội danh đó mà làm thành sự thật là được.
Ta sáp lại muốn cắn môi của hắn.
Nhưng tại một khắc này, hắn dùng tay kịp thời chặn ta lại, ta hôn vào lòng bàn tay của hắn. Hắn nhìn ta, ta thấy gương mặt của Chỉ Yên trong mắt hắn, mới tỉnh táo lại vài phần.
Đây là....thân thể của Chỉ Yên.
Suy nghĩ một chút, ta có thể đoán được tiếng thét sẽ vang vọng chân trời bên tai ta sau này. Ta đè lại cảm xúc, cắn răng.
“Chiêu Diêu.” Lúc này Mặc Thanh dưới người gọi tên ta: “Là ngươi?”
Ta thở dài một tiếng: “Là ta.”
“Ngươi không có biến mất?”
“Ta đã biến mất.” Ta muốn trêu chọc hắn, ta vừa nói lời này, đôi mắt hắn đột nhiên trống rỗng, trong nháy mắt, lòng trêu đùa của ta giống như bị ngàn mũi kim đâm vào, chớp mắt cổ họng ta nghèn nghẹn, cũng không muốn trêu chọc hắn nữa: “Nhưng ta không nỡ xa ngươi, lại trở về rồi. Tiểu xấu xí....” Ta giúp hắn vuốt vuốt ***g ***, “Ta nói ngươi đừng khóc, ngươi làm được chứ?”
Phía sau lưng bị siết chặt, ta bị hắn kéo xuống, ôm vào trong ***, siết thật chặt, hắn không nói tiếng nào, chỉ bảo vệ ta như vật báu: “Lộ Chiêu Diêu.”
“Hả?”
“Đừng nói những lời như vừa rồi nữa. Nói cho ta biết ngươi muốn đi đâu, ta đi cùng ngươi.” Hắn ôm ta thật chặt, “Đừng để cho ta phải tìm nữa.”
Mặc Thanh...đang sợ hãi sao?
Ta vỗ vỗ ***g *** hắn, nhích ra khỏi *** hắn: “Chúng ta cùng nhau đi tìm.”
Hắn giật mình.
“Thân thể của ta.” Ta nói, “Thân thể của ta còn ở một nơi hẻo lánh tại dương gian, chúng ta cùng đi tìm, đợi khi tìm được rồi, ta sẽ gả cho ngươi.”
Nhắc đến việc này, trong đầu ta hiện lên sự cố phu quân quỷ kia: “Ah, đúng rồi.” Ta ngồi dậy từ trên người Mặc Thanh, “Trước đó, ngươi phải giúp ta giải quyết vài chuyện.”
Ta ngồi dậy, hắn cũng ngồi dậy, ta ngồi trên đùi hắn nói: “Ở quỷ thị ta gây ra một khoản nợ cưới, phải trả tiền mới có thể hưu với thư sinh kia, ngươi giúp ta đốt tiền vàng mã trước.”
Thân thể Mặc Thanh bỗng dưng cứng đờ.
Ta vừa đếm ngón tay nói thầm: “Hai viên Hoàn Dương Đan, ra địa lao một chuyến, một khoản ở phố Địa Phủ, phí hưu, theo như mức chi phí mà Tào Ninh nói... Có thể, đốt cho hắn bốn mươi vạn? Đúng rồi, mấy ngày nay hắn đối với ta cũng tốt, gom góp lại, đốt cho hắn năm mươi vạn là được.”
Ta vừa quay đầu, thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Mặc Thanh.
Dường như mãi hắn mới hiểu được những lời ta vừa nói, chỉ nói hai chữ, còn nhấn mạnh lại: “Nợ hôn?”
Ah....
Ta thấy ánh mắt Mặc Thanh trở nên tối tăm sâu thẳm, đột nhiên phản ứng kip, ta sai rồi, không nên nói như vậy với hắn? Ta đảo mắt: “Cái kia là....tiền nợ đánh bạc? Dù sao cũng là nợ, gọi như thế nào cũng không quan trọng.”
Hắn híp mắt nhìn ta, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy mắt hắn hấp dẫn hơn sao trên trời, nhìn ta không có ý tốt: “Tào Ninh là ai?”
“Ha ha ha!” Ta cười khan, lời nói nghẹn trong cổ họng, không nói ra miệng được. Đó là....
Hiện tại trong danh sách đăng ký ở Địa Phủ, đó là tướng công của ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc