Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới - Chương 03

Tác giả: Lương Hải Yến

"Chi Chi, chuyện cậu vừa nói là thật sao?" Buổi tối, lúc Hạ Thảo gọi điện thoại cho Vạn Linh Chi, thì nghe được tin tức chấn động từ bạn tốt, sau đó lại có chút kinh ngạc không thôi, "Cậu thật sự muốn đi gặp mặt Tống Thiên Tước sao?"
"Cậu cũng biết Tống Thiên Tước à?" Vạn Linh Chi nghe thấy giọng điệu của bạn tốt, giống như cũng biết người này, "Anh ấy rất nổi tiếng sao?"
"Chi Chi, cậu không biết anh ấy sao? Nhà họ Vạn các cậu và nhà họ Tống đều là những gia tộc rất nổi tiếng mà, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe thấy hai người anh trai kia của cậu nhắc tới anh ấy sao?" Hạ Thảo có chút kinh ngạc, bạn tốt của cô thế nhưng lại không hề biết đến người đàn ông độc thân hoàng kim Tống Thiên Tước.
"Không có, hai người anh của mình về nhà đều không bàn tới chuyện công việc, hôm nay cũng là lần đầu tiên mình nghe được tên của người này, Tiểu Thảo, cậu có biết anh ấy là người như thế nào không?" Ở trong điện thoại, Vạn Linh Chi cẩn thận hỏi lại từng li từng tí.
Hạ Thảo ngửi thấy một tia không bình thường, "Chi Chi, từ lúc nào cậu lại quan tâm tới đàn ông vậy? Từ những lần xem mắt trước đây cho tới bây giờ cậu đều chưa từng hỏi xem đối tượng hẹn hò là ai, là một người như thế nào mà."
"Mình. . . . . . Bởi vì tất cả mọi người đều nói..., cho nên. . . . . . mình mới tò mò." Vạn Linh Chi nhỏ giọng giải thích cho bản thân, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng không tự chủ đỏ bừng lên.
"Ha ha, Chi Chi, cậu cũng biết tò mò sao?" Ở trong điện thoại, Hạ Thảo vừa mỉm cười mập mờ vừa nói: "Hiếm khi thấy cậu nảy sinh tò mò đối với một người đàn ông chưa từng gặp mặt như vậy! Chi Chi, đây là dấu hiệu tốt đó. Cậu lại có thể tò mò với đàn ông, chứng minh cậu đã bắt đầu có tự giác của phái nữ."
"Tiểu Thảo, cậu. . . . . . cậu nói bậy cái gì vậy?" Vạn Linh Chi ngượng ngùng cãi lại: "Mới. . . . . . không phải như vậy đâu."
"Ha ha." Hạ Thảo không khách khí bật cười thật to, "Không cần xấu hổ, cậu cũng đã hai mươi năm tuổi rồi, còn chưa từng trải qua một tình yêu bình thường, hiện tại cuối cùng cũng xuất hiện một người đàn ông khiến cho cậu có cảm giác hứng thú. Chi Chi, cậu còn nhớ rõ lời nói trước kia mình đã nói với cậu không? Nếu như gặp được người đàn ông tốt, cậu lại vừa ý anh ta, nhất định phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình, biết không?"
"Tiểu Thảo. . . . . . Không phải như thế." Vạn Linh Chi khẩn trương lắc đầu, liều ૮ɦếƭ muốn phủ nhận lời nói của bạn tốt, "Thật sự không phải là như vậy đâu."
"Được rồi, mặc kệ như thế nào, mình hi vọng lần xem mắt này của cậu sẽ có được kết quả hoàn toàn khác trước đây." Hạ Thảo cười hì hì nói: "Tống Thiên Tước chính là một người đàn ông hoàng kim chất lượng tốt. Mặc dù mình chưa từng chân chính gặp qua anh ấy, nhưng mà những nữ đồng nghiệp ở công ty mình đều rất muốn được gặp anh ấy đó!"
"Tiểu Thảo. . . . . ." Ở đầu dây bên kia, Vạn Linh Chi đã đỏ bừng mặt gần như muốn bốc hỏa luôn rồi.
Hạ Thảo mới không thèm để ý tới tiếng hét của bạn tốt, bản thân cười lớn hết sức vui vẻ ở trong điện thoại.
Vạn Linh Chi ngồi ở trên giường đã đỏ bừng cả mặt, ngẩn người cầm microphone, không biết phải phản ứng như thế nào. . . . . .
Rất nhanh, ông cụ hai nhà đã an bài thời gian gặp mặt cho cháu của mình. Tới thời gian gặp mặt, Vạn Linh Chi được tài xế trong nhà lái xe đưa tới địa điểm ông nội Vạn chỉ định, sau khi bảo tài xế đi về trước, cô cẩn thận đi vào nhà hàng cao cấp, nhanh chòng tìm tới vị trí hàng cuối cùng bên tay trái theo lời nói của ông nội.
"Xin chào, xin hỏi tiên sinh tên là Tống Thiên Tước phải không?" Giọng nói mềm mại truyền tới từ trong không trung.
Tống Thiên Tước nghe thấy tiếng nói, liền ngẩng đầu lên nhìn. Sau khi nhìn thấy người vừa mới lên tiếng ở trước mặt, đáy mắt anh liền hiện lên một tia sáng ngạc nhiên mừng rỡ ngoài ý muốn.
Vạn Linh Chi rụt rè nhìn về phía Tống Thiên Tước, vô tình chạm phải tròng mắt đen sâu thẳm như đầm nước của anh, ngay tức khắc liền thở dốc vì kinh ngạc, gần như quên mất phải hít thở.
Trời ạ, đôi mắt đó thật sắc bén! Vạn Linh Chi giống như con thỏ nhỏ bị kinh hãi, lập tức cúi đầu không dám nhìn về phía đôi mắt nóng bỏng kia nữa.
"Là tôi, Vạn tiểu thư mời ngồi." Tống Thiên Tước có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, cháu gái nhỏ của lão già họ Vạn trong lời nói của ông nội Tống lại là cô?
Xem ra, thế giới này thật sự là quá nhỏ! Cô gái mà anh vô tình gặp thoáng qua hai lần, hơn nữa còn có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh, cư nhiêu lại trở thành đối tượng xem mắt hôm nay của anh.
Thật sự là rất thú vị! Vốn dĩ anh đã mất hết hứng thú, bây giờ lại đột nhiên cảm thấy toàn bộ tế bào trên người giống như đều đang hưng phấn kêu gào, rất tốt! Như vậy, tình huống hiện tại đã thay đổi, thú vị hơn nhiều rồi.
Tống Thiên Tước không hề chớp mắt nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ giống như vô tình đi lạc vào rừng sâu ở trước mặt, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên.
"Vạn tiểu thư, trên mặt đất có vàng sao?" Một câu nói trêu chọc mang theo ý cười như có như không truyền tới từ phía đối diện Vạn Linh Chi.
"Hả?" Sắc mặt Vạn Linh Chi lộ vẻ kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, trong mắt hiện lên vô số nghi hoặc.
"Bởi vì em cứ liên tục cúi đầu, nên tôi tưởng rằng trên mặt đất có vàng !" Tống Thiên Tước mỉm cười nhìn cô.
Lúc này, Vạn Linh Chi mới phát hiện ra mình đang bị anh giễu cợt, da mặt cô vốn rất mỏng nên cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ ửng lên ngay trong nháy mắt.
"Thật xin lỗi." Cô khẩn trương đặt hai tay lên đầu gối, hơi uất ức nhìn về phía anh, vừa cung kính vừa cẩn thận nói lời xin lỗi vì hành động thiếu lễ phép của mình.
"Vạn tiểu thư làm chuyện gì sai sao, tại sao phải nói xin lỗi?" Tống Thiên Tước cảm thấy vào giờ phút này bản thân anh thập phần giống hệt mấy tên bại hoại, không ngừng trêu chọc một cô gái đơn thuần hiền lành, nhưng con người xấu xa trong cơ thể anh chính là không nhịn được muốn trêu chọc cô! Aiz, anh cũng không có biện pháp, ai bảo trêu chọc cô lại thú vị như vậy chứ?
"Không. . . . . ." Vạn Linh Chi vội vàng nâng hai tay lên không ngừng lắc mạnh, chỉ sợ anh hiểu lầm, "Em. . . . . ."
Vạn Linh Chi cảm thấy cực kỳ quẫn bách, bản thân cô vốn là một người không giỏi nói chuyện, cũng không biết phải giải thích như thế nào, cảm thấy nói nhiều sai nhiều, cuối cùng cô chỉ đành cúi đầu xuống, trầm mặc.
Tống Thiên Tước chưa bao giờ gặp qua cô gái nào chỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấu nội tâm như vậy. . . . . . Không, phải nói là một cô gái nhỏ.
"Đừng khẩn trương, chúng ta chọn vài món ăn trước đi, ngồi lâu như vậy, bụng tôi cũng hơi đói rồi." Anh rất có chừng mực, giơ tay gọi phục vụ tới, bắt đầu gọi thức ăn, "Em muốn ăn gì?"
"Em cái gì cũng được." Vạn Linh Chi khách khí đáp, ý tứ chính là anh quyết định là được rồi, ý kiến của cô không quan trọng.
"Có cái gì không ăn được không?" Tống Thiên Tước lại hỏi một câu.
"Không có." Tống Thiên Tước biết có hỏi thêm nữa, thì lá gan của cô gái nhỏ này cũng sẽ không có ý kiến gì đặc biệt, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là chọn những món bình thường anh thích ăn.
Tống Thiên Tước thật sự tò mò không biết Vạn Linh Chi rốt cuộc có thể "Nghe lời" đến trình độ nào. Đường đường là thiên kim tiểu thư của nhà họ Vạn, một công chúa nhỏ đượcngười ta nâng niu ở trên lòng bàn tay, sao lại dưỡng thành tính tình như vậy? Ít nhất, trong những người được gọi là tiểu thư danh môn mà anh biết, không có một người con gái nào giống như cô. Trong nhận thức của Tống Thiên Tước, tính tình của các thiên kim tiểu thư trong xã hội thượng lưu đều giống hệt như hai người em gái của anh, cực kỳ cao ngạo!
Đây có thể xem là bữa cơm dài nhất mà Vạn Linh Chi từng ăn từ trước tới nay, một bữa cơm kéo dài trong lo lắng đề phòng. Trước kia, mỗi lần đi xem mắt, mặc dù cô cũng khẩn trương, nhưng mà nhiều lắm cô cũng chỉ cảm thấy tương đối gò bó mà thôi, chứ không hề căng thẳng giống như hiện tại, gần như không thở nổi.
“Hình như Vạn tiểu thư rất sợ tôi?” Suốt cả bữa cơm, thời gian Tống Thiên Tước nhìn thấy đỉnh đầu của Vạn Linh Chi còn nhiều hơn so với nhìn thấy mặt của cô, khiến cho anh không khỏi có chút không vui. Là dáng dấp của tôi quá xấu xí sao?”
“Không có!” Vạn Linh Chi chợt ngẩng đầu, bật thốt lên, “Anh tuyệt đối không hề xấu xí!” Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô lại cúi thấp xuống.
Tống Thiên Tước thấy cô có phản ứng đơn thuần thẳng thắn như thế, liền không nhịn được cười một tiếng. Xem ra bữa cơm này thật sự là rất đáng giá. Anh chưa bao giờ gặp qua cô gái nào trêu đùa vui như vậy, nếu như ông trời đã đưa cô đến trước mặt anh, anh sao có thể không thu nhận chứ. Đây chính là ý trời không thể trái!
“Nếu như tôi không xấu xí, vậy sao lúc em nói chuyện lại không nhìn tôi?” Trong mắt Tống Thiên Tước hiện lên ý cười, hứng thú nhìn về phía cô gái nhỏ ngồi ở đối diện. Anh cảm thấy bản thân mình lúc này rất giống một kẻ biến thái, thế nhưng lại thích nhìn thấy bộ dạng chân tay luống cuống, khẩn trương đan mười ngón tay vào nhau của cô.
Trời ạ, anh có phải là thần trí mơ hồ rồi không?
“Em…” Vạn Linh Chi lặng lẽ nhìn anh một cái, ấp úng nói không nên lời, có lẽ do rất hồi hộp, cho nên cô vẫn há mồm dừng lại ở chữ “em”, vẫn chưa khạc ra chữ thứ hai.
Tống Thiên Tước thấy thế, đành phải thu lại tâm tình trêu đùa cô liên tục, dùng giọng nói ôn nhu chưa bao giờ có, nói chuyện với cô: “Hít sâu, thả lỏng, muốn nói gì thì từ từ nói, tôi cũng không phải là kẻ ăn thịt người.” Nói xong, vẫn không quên nở một nụ cười quan tâm trước nay chưa từng có với cô.
Nếu bây giờ để cho mấy tên bạn tốt của anh nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, nhất định sẽ dọa cho bọn họ rớt hết mắt kiếng. Cậu ấm nhà họ Tống, chưa bao giờ biết quan tâm tới người nào, thế nhưng hiện tại lại phải hạ thấp địa vị, lộ ra khuôn mặt tươi cười với người ta, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
“Thật xin lỗi.” Vạn Linh Chi cảm thấy cách cư xử của mình quá kém, để cho anh phải chê cười lần nữa, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
“Em luôn có thói quen xin lỗi người khác sao?” Chẳng biết tại sao, anh có chút chướng mắt bộ dáng uất ức cầu toàn này của cô, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy không thoải mái.
Vạn Linh Chi không ngờ tới anh sẽ trực tiếp nói thẳng như vậy. Lời nói kia lọt vào trong tai cô, nghe giống như một loại giễu cợt làm cho người ta khó chịu.
“Em rất tốt, lại không làm sai bất cứ chuyện gì.” Đây là lần đầu tiên trong đời Tống Thiên Tước nhẫn nại nói chuyện cùng một người con gái. “Không nên nói xin lỗi nữa, em là tiểu thư nhà họ Vạn, không nên dễ dàng nói câu xin lỗi ra khỏi miệng, biết không? Tôi không hy vọng nhìn thấy vẻ mặt xin lỗi của em lần nữa, không xinh đẹp một chút nào, lúc em cười chính là thời điểm em xinh đẹp nhất.”
Vạn Linh Chi kinh ngạc nhìn anh, khẽ lẩm bẩm: “Sao anh biết được chứ, anh cũng chưa từng nhìn thấy em cười bao giờ mà?”
“Hiện tại không phải là thấy rồi sao.” Tống Thiên Tước khẽ mím môi nhịn cười, hai mắt thẳng tắp nhìn cô chằm chằm.
“A!” Vạn Linh Chi ngượng ngùng cúi đầu kêu lên, hoàn toàn không hề phát giác mới vừa rồi trong lúc cô nói chuyện với anh, đã sớm không tự chủ nở nụ cười.
“Ha ha…” Tống Thiên Tước không để ý tới bản thân đang ở nhà hàng cao cấp, cất tiếng cười to.
Cô gái nhỏ này thật sự là rất thú vị, quả thực là người con gái dành riêng cho mình! Anh không cần, ngay cả ông trời cũng sẽ không nhìn được.
Vạn Linh Chi gần như muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, hôm nay cô không ngừng thất lễ ở trước mặt anh, thậm chí còn náo loạn để cho người ta chê cười.
Ôi trời… Phải làm sao đây? Vạn Linh Chi âm thầm kêu thảm trong lòng. Cô không hy vọng bản thân có biểu hiện kém cỏi như vậy ở trước mặt anh, mặc dù cô cũng không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, nhưng cô chính là không muốn để cho anh xem thường mình, cho rằng cô là một cô gái không có chỗ nào thú vị.
"Ăn no chưa?" Tống Thiên Tước cố nén tiếng cười, nhẹ giọng hỏi một câu nữa.
"Hả?" Vạn Linh Chi còn đang chìm trong trạng thái trời đất giao chiến, nhất thời theo không kịp tốc độ chuyển đề tài của anh, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, "No rồi. . . . . ."
"Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi." Tống Thiên Tước gọi phục vụ tới tính tiền, sau đó đứng dậy đi qua lịch sự giúp cô kéo ghế ra, đưa tay mời cô đi trước.
Hai người bọn họ vừa đi ra khỏi của chính của nhà hàng, Tống Thiên Tước liền nghiêng đầu nhìn về phía cô, "Vạn tiểu thư, kế tiếp em muốn đi nơi nào đây?"
Vạn Linh Chi khó hiểu nhìn về phía anh, lời này của anh là có ý gì? Bọn họ cơm nước xong không phải là nên từ đây tạm biệt, sau đó thì cám ơn rồi hẹn gặp lại sao? Tại sao anh còn có thể hỏi cô muốn đi nơi nào chứ?
"Em. . . . . . Không biết." Những lần xem mắt trước đây chưa từng có đối tượng hẹn hò nào sau khi cơm nước xong, còn có thể hẹn cô lần nữa, Vạn Linh Chi không thể làm gì khác hơn đành thành thật trả lời.
"Không biết?" Đôi lông mày xinh đẹp của Tống Thiên Tước hơi nhíu lại, đáy mắt lại thoáng qua một tia kinh ngạc, "Theo tôi được biết, đây không phải là lần đầu tiên Vạn tiểu thư đi xem mắt, chẳng lẽ những lần trước Vạn tiểu thư và đối phương sau khi ăn xong liền trực tiếp về nhà sao?"
"Ừ. . . . . ." Vạn Linh Chi khẽ đáp lại, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Tống Thiên Tước ngạc nhiên phát hiện cô gái nhỏ này lại có thêm một tính cách khiến cho anh hứng thú, hoàn toàn không có kinh nghiệm hẹn hò! Rất tốt, bản thân anh cũng không có kinh nghiệm dỗ dành dụ dỗ phụ nữ lúc hẹn hò, như vậy cô vừa vặn thích hợp cùng anh từ từ tìm hiểu cái gọi là hẹn hò.
"Em đã không biết, vậy thì để tôi quyết định vậy." Tống Thiên Tước là một người đàn ông có năng lực ứng biến rất cao, năng lực học tập lại vô cùng ưu tú.
Mặc dù anh cũng là người không có kinh nghiệm, nhưng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, để cho người ta có cơ hội nhạo báng. Đôi mắt sắc bén của Tống Thiên Tước tùy ý đảo qua, phát hiện trước cửa một rạp chiếu phim cách đó không xa đang có thật nhiều người ra ra vào vào. Sau đó, trong lòng anh lập tức ra quyết định, vừa mỉm cười vừa lễ độ nói với Vạn Linh Chi: "Chúng ta đi xem phim nhé!"
Không đợi cô trả lời, người đàn ông bá đạo kia đã làm ra một hành động đi quá giới hạn, trước tiếp vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô dắt đi, cảm xúc mềm mại không xương khiến cho độ hài lòng của Tống Thiên Tước đối với Vạn Linh Chi lại tăng lên một phần, cảm xúc này thật là tuyệt vời!
Gò má của Vạn Linh Chi hiện lên một mảng đỏ ửng, cúi đầu lặng lẽ nhìn bàn tay của anh đang bọc lấy bàn tay nhỏ bé của mình. Trái tim Không ngừng đập thình thịch, 25 năm qua, ngoại trừ ba và các anh trai ra, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như thế. Trong lòng có một ngọn lửa nóng bỏng xông thẳng lên ót, khiến cho cô quên mất sự dè dặt của một người con gái thùy mỵ, quên mất ý muốn giãy giụa, mặc cho anh nắm tay đi về phía trước.
Loại cảm giác choáng váng, nhẹ nhàng này bám chặt trong lòng Vạn Linh Chi cho đến khi Tống Thiên Tước đưa cô trở về nhà họ Vạn, vẫn còn chưa biến mất. . . . . .
"Xem ra lần xem mắt này rất thành công." Mẹ Vạn mang vẻ mặt tươi cười nói với chồng: "Mọi người mới vừa rồi cũng nhìn thấy lúc Tống Thiên Tước đưa Linh Chi trở về thật sự là rất lễ phép. Quan trọng nhất là bọn họ trễ như vậy rồi mới trở về, đây chính là tình huống chưa từng xảy ra trong những lần xem mắt trước kia của Linh Chi! Ha ha, lần xem mắt này tám phần là thành công rồi!"
"Mẹ, hiện tại kết luận như vậy có phải là có chút quá sớm rồi hay không?" Vạn Tử Nghiệp vẫn cảm thấy Tống Thiên Tước không tốt.
Hừ, bất quá cũng chỉ là một tên đàn ông nghĩ muốn ςướק em gái bảo bối của anh mà thôi, có lễ phép ở đâu chứ? Trong lòng Vạn Tử Nghiệp cảm thấy ghét bỏ, càng không ngừng lựa xương trong trứng gà*, xoi mói tật xấu của Tống Thiên Tước, "Con thấy hắn ta chính là một tên ngụy quân tử, giả bộ lễ phép mà thôi! Mẹ, mẹ biết Tống Thiên Tước ở trên thương trường bị người ta gọi là gì không? Chính là mặt nạ hồ ly, một người luôn mang mặt nạ hồ ly, hết sức giảo hoạt, loại người như vậy làm sao xứng với tiểu công chúa lương thiện của nhà họ Vạn chúng ta chứ?"
*Lựa xương trong trứng gà: ý nghĩa tương tự ‘vặt lá tìm sâu’
"Tử Nghiệp, con đừng nói bậy, mẹ thấy anh ta rất tốt mà, đâu có xấu xa giống như con nói." Mẹ Vạn mang vẻ mặt chất vấn nhìn con trai.
"Con. . . . . ." Vạn Tử Nghiệp đang muốn tiếp tục cao giọng giải thích, thì bị cây gậy của của ông nội Vạn gõ một cái, "Ông nội?"
"Thằng nhóc xấu xa kia, tưởng ông không có ở đây sao?" Giọng nói của ông nội Vạn giống như tiếng chuông lớn, trợn mắt giận dữ nhìn cháu trai, "Tống Thiên Tước là người như thế nào, còn chưa tới phiên cháu ở đây trắng trợn phê bình đâu."
Vạn Tử Nghiệp uất ức hứng lấy toàn bộ lửa giận của ông nội, ấn tượng trong lòng đối với Tống Thiên Tước càng ngày càng kém tới cực điểm.
"Linh Chi, hôm nay đi xem mắt cùng Tống Thiên Tước có thuận lợi không?" Ông nội Vạn quay đầu nhìn về phía cháu gái đứng ở bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt đỏ hồng của cháu gái, thì càng thêm hài lòng.
Vạn Linh Chi giống như mới vừa tỉnh lại từ trong mộng, đột nhiên trở về hiện thực, sửng sốt mấy giây, mới nghe rõ vấn đề ông nội vừa hỏi, vội vàng hốt hoảng trả lời: "Dạ, thuận lợi." Sau đó lại trở về bộ dáng cẩn thận thường ngày, cung kính báo cáo tình huống xem mắt với ông nội.
Sau khi ông nội Vạn nghe chi tiết báo cáo của cháu gái, hài lòng gật đầu một cái, "Rất tốt, xem ra Tống Thiên Tước rất vừa ý với cháu."
"Linh Chi, lúc thằng nhóc Tống Thiên Tước kia dẫn em đi xem chiếu phim, có làm hành động xấu xa gì hay không?" Vạn Tử Nghiệp lập tức nghĩ tới ở trong rạp chiếu phim tối như mực kia, rất thuận lợi cho người đàn ông giở móng vuốt sói.
"Anh hai, anh đang nói gì vậy?" Vạn Linh Chi đỏ bừng mặt hờn dỗi.
"Đó là chuyện em thường làm mới đúng chứ?" Vạn Tử Xương lạnh lùng châm chọc em trai, không nhịn được trợn trắng mắt đối với cái đứa em trai quá mức kích động này.
Tống Thiên Tước là người ngốc sao? Anh ta sao có thể có hành vi vượt khuôn phép ở ngay lần xem mắt đầu tiên được chứ, dám có bất cứ hành vi vượt khuôn phép nào, không sợ bị bọn họ đánh sao?
"Anh cả, sao anh cứ luôn bắt bẻ lời nói của em vậy?" Vạn Tử Nghiệp không hiểu tại sao bản thân vừa nói ra khỏi miệng thì liền bị anh cả bắt bẻ, đây không phải là đang tuyên bố đứng về phía Tống Thiên Tước đấy chứ.
"Đó là bởi vì em nói chuyện rất thiếu não." Vạn Tử Xương không khách khí đáp lại.
"Đủ rồi, tất cả câm miệng lại cho ông." Ông nội Vạn lớn tiếng đưa ra mệnh lệnh: "Lần này Linh Chi đi xem mắt coi như cũng rất thuận lợi, như vậy bước tiếp theo cứ để cho hai đứa nó tự mình quyết định đi, ai cũng không được phép phá hoại, nếu để cho ông biết được có người nào cố ý đi quấy rối, ông nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu!"
Sau khi ông nội Vạn nói xong, liền gọi quản gia tới đỡ ông trở về phòng, trả lại không gian riêng cho bọn họ, để bọn họ tự mình bàn bạc.
"Anh cả, không phải là anh định đứng về phía Tống Thiên Tước đấy chứ?" Ông nội vừa đi khỏi, Vạn Tử Nghiệp không đợi nổi nữa lập tức mở miệng hỏi anh cả của mình.
"Anh chỉ đứng ở bên nào tốt cho Linh Chi." Vạn Tử Xương không nhanh không chậm đáp lại.
"Em như vậy cũng là muốn tốt cho Linh Chi mà thôi. Cái tên Tống Thiên Tước mắc dịch kia cũng không phải là người tốt, nến như Linh Chi thật sự gả cho hắn ta, nhất định sẽ bị hắn ta ăn tươi nuốt sống." Vạn Tử Nghiệp vội vàng nói rõ với anh cả.
"Chú hai, em chán ghét Tống Thiên Tước như vậy, chắc không phải là bởi vì chuyện đấu thầu lần trước, em thua anh ta, cho nên mới ghi hận trong lòng đấy chứ?" Vạn Tử Xương liếc em trai một cái, cười nhạt nói.
"Đi ૮ɦếƭ đi, đó là do Tống Thiên Tước giở thủ đoạn mới thắng được em thôi, bằng không sao em có thể thua hắn ta được chứ!" Vạn Tử Nghiệp nghĩ đến đây, liền không ngừng tức giận.
"Không bằng người ta chính là không bằng người ta, không cần viện lý do." Cuối cùng ba Vạn cũng lên tiếng ngăn cản tiếng kêu gào của Vạn Tử Nghiệp, quay đầu nhìn về phía nữ chính của tối nay, "Linh Chi, con bằng lòng thử qua lại với Tống Thiên Tước không?"
"Ba, ba hỏi Linh Chi cũng như không hỏi, lời nói của ba, con bé dám phản đối sao?" Vạn Tử Nghiệp đột nhiên trợn trắng mắt, em gái nhỏ của anh từ trước đến giờ tuyệt đối không phải là người sẽ nói "Không".
"Im miệng, ba không có hỏi con." Ba Vạn khiển trách, sau đó liền thay đổi sắc mặt hòa nhã hỏi con gái: "Linh Chi, câu trả lời của con là gì?"
Vạn Linh Chi cảm thấy toàn bộ ánh mắt của người nhà đều đang dừng lại ở trên người mình, ngay tức khắc cả người liền không được tự nhiên. Một lúc lâu sau, cô mới dốc hết toàn bộ dũng khí khổng lồ của mình nhìn ba Vạn rồi gật đầu một cái: "Vâng." Tiếng nói nhỏ như muỗi, coi như đã trả lời vấn đề của ba Vạn.
"Linh Chi, em điên rồi sao? Nghe lời anh hai, ngàn vạn lần không thể đồng ý." Vạn Tử Nghiệp vừa thấy em gái gật đầu, lập tức vừa nhảy dựng lên vừa hét lớn.
"Anh hai. . . . . ." Vạn Linh Chi nhìn thấy bộ dáng nổi trận lôi đình của anh hai mình, không khỏi có chút sợ hãi, khẽ rụt người về phía sau.
"Vạn Tử Nghiệp, lập tức câm miệng lại cho anh, nếu không anh sẽ ném em ra ngoài đấy!" Giọng nói trầm thấp của Vạn Tử Xương lộ ra mệnh lệnh không cho phép xía vào, khiến cho Vạn Tử Nghiệp lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, "Linh Chi, không cần sợ! Nói cho anh cả nghe, đây là suy nghĩ thật lòng của em sao?"
Vạn Linh Chi ngẩng đầu nhìn về phía Vạn Tử Xương, dùng sức gật đầu một lần nữa.
"Vậy thì tốt, chuyện này cứ quyết định vậy đi, chúng ta không ai được nhúng tay vào chuyện này, phải tôn trọng lựa chọn của Linh Chi." Nói xong, Vạn Tử Xương vẫn không quên quăng cho em trai mình một ánh mắt cảnh cáo.
Người con trai bị "Cảnh cáo" nào đó, không thể làm gì khác hơn là căm giận bất bình làm một người câm. Ở trong lòng lại càng không ngừng nguyền rủa cái tên hồ ly gian xảo nào đó rất có thể sẽ trở thành em rể của anh.
Ngay lúc này, quá trình xét hỏi buổi xem mắt cũng ngừng lại dưới lời cảnh cáo của Vạn Tử Xương. Số mệnh đi xem mắt của công chúa nhỏ nhà họ Vạn cuối cùng cũng có hi vọng có thể chấm dứt ở đây, có thể không cần tiếp tục con đường xem mắt nữa rồi. Nhưng mà, điều này cũng làm cho cảm giác trong lòng Vạn Linh Chi không còn giống như trước, cô cũng thấy có một chút xíu mong đợi.
Tống Thiên Tước, có phải là người thật sự dành cho cô không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc