Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới - Chương 01

Tác giả: Lương Hải Yến

Trong không khí tràn ngập hương thơm và mùi vị có chút đắng của cà phê nguyên chất, âm nhạc du dương mà êm dịu khiến cho tâm tình của người ta vui vẻ.
Trên hai chỗ ngồi liền nhau ở cuối đại sảnh, mỗi chỗ ngồi là một đôi nam nữ trẻ tuổi, thoải mái nhàn nhã khác biệt với người khác, bọn họ tạo cho người ta cảm giác khẩn trương và thận trọng cực kỳ.
So ra đôi nam nữ ngồi ở chỗ ngồi phía trước, hai bên có vẻ tương đối gò bó; mà một đôi còn lại ở chỗ ngồi phía sau bọn họ, lại có chút tương đối tùy ý.
"Vạn Tiểu thư, bình thường có hứng thú, sở thích gì?" Người con trai ở chỗ ngồi phía trước mở miệng cười hỏi cô gái xinh đẹp ở trước mặt.
Cô gái bị gọi tới, hai tay khẩn trương xoắn lại tại cùng một chỗ, đặt ngang ở trên đầu gối, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: "Không có gì, bình thường chính là ở nhà đọc sách."
Người con trai nghe được kiểu đáp án như thế, chân mày bỗng chốc cau lại không chút dấu vết, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thành dáng vẻ tươi cười đầy mặt.
"Đọc sách cũng không tồi, nhưng mà người trưởng thành bây giờ hẳn là nên có thật nhiều hứng thú, sở thích mới tốt, bằng không tương lai chúng ta cùng nhau tham dự một vài trường hợp xã giao, người khác hỏi tới, chẳng phải là hỏi gì cũng không biết, Vạn Tiểu thư, cô nói có đúng hay không?" Người con trai mặt ngoài ôn hòa lễ độ, nhưng trong lời nói lại lộ ra chủ nghĩa heo đất lấy bản thân làm trung tâm.
Vạn Linh Chi trong lòng bất an không yên, sợ câu trả lời của mình không ổn, hơn nữa làm cô khổ não chính là, hắn ta tại sao lại lập tức đem đề tài nhảy tới trường hợp tương lai cùng nhau tham dự xã giao rồi?
Bọn họ hôm nay mới chỉ gặp mặt lần đầu tiên, không phải sao? Đầu óc đơn thuần của Vạn Linh Chi lập tức không biết biến chuyển , mặc dù nói nàng là tới xem mắt, nhưng anh cả bọn họ nói chỉ là tới gặp mặt, ăn bữa cơm là được rồi, không có nói tới trường hợp sau này còn có thể cùng nhau tham dự xã giao nha?
Cô sợ nhất chính là trường hợp tham dự hội nghị những người đó rất nhiều, sau đó mỗi người đều ăn mặc rất kiểu cách. . . . . .
Hu, cô không cần đâu!
Vạn Linh Chi nghĩ đến đây, không khỏi sợ hãi mà thấp giọng nức nở.
"Vạn. . . . . . Vạn Tiểu thư?" Người con trai bị Vạn Linh Chi thình lình rơi nước mắt làm cho ngây ngẩn cả người, không biết hiện tại là tình huống ra sao, "Cô. . . . . . Đây là xảy ra chuyện gì?" Cô ta vô duyên vô cớ khóc lên, xem ra không quá bình thường rồi, người con trai ở trong lòng lầu bầu không ngừng.
"Tôi. . . . . . Không cần tham gia cái trường hợp xã giao gì đó." Đoạn ký ức ngày trước ở trong những bữa tiệc này thường bị người ta cười nhạo, lường gạt, lại hiện lên ở trong đầu Vạn Linh Chi, khiến cho cô nhỏ giọng nghẹn ngào hướng về phía người con trai kia tỏ rõ quyết tâm của mình.
"Hả?" Miệng của người con trai mở lớn, hoàn toàn quên mất duy trì dáng vẻ thân sĩ nên có, "Cô. . . . . . Đầu óc của cô có vấn đề sao?" Người con trai chỉ vào Vạn Linh Chi tức giận quát, sau khi phát hiện dẫn tới không ít cái liếc mắt của người khác, hắn lập tức ngừng giọng, nhỏ giọng mà nói ra: "Vạn Tiểu thư, tôi nghĩ cô nên đi bệnh viện kiểm tra một chút đi."
Hắn cũng không muốn cưới một người phụ nữ không sao hiểu nổi về nhà, mặc dù cô ta coi như có thể nên vợ nên chồng, nhưng ai biết được trí lực của cô ta có vấn đề hay không, đây chính là vấn đề quan trọng tới gien đời sau, hắn không thể không suy tính lại từ đầu.
"Cái gì?" Vì sao vấn đề lại nhảy đến bệnh viện rồi, "Tôi. . . . . . Không có bị ốm mà?" Vạn Linh Chi quên cả khóc thút thít, mở to đôi mắt bồ câu nhìn về phía hắn ta.
"Có ai sẽ vì phải tới tham dự trường hợp xã giao mà khóc hay sao? Hơn nữa, chúng ta tương lai có thể cùng nhau tham dự hay không cũng còn chưa nói chắc mà?" Người con trai cau mày nói, trong mắt hoàn toàn đều là không có kiên nhẫn đối với cô, "Vạn Tiểu thư, tôi nhớ tới còn có việc, cô chầm chậm dùng tiếp đi." Nói xong, không để ý tới Vạn Linh Chi có đáp lại hay không, bỏ lại một tờ tiền có mệnh giá lớn rồi đứng dậy, nổi giận đùng đùng rời đi.
Vạn Linh Chi há mồm muốn kêu hắn lại, giải thích cho hắn, "Nhưng mà. . . . . . Là anh tự mình nói trước mà." Nhìn bóng lưng của người con trai rời đi, cô bội phần cảm thấy uất ức lẩm bẩm nói.
Lúc này, một người con trai trẻ tuổi ngồi đưa lưng về phía chỗ ngồi của cô, đã nghe hết đối thoại của bọn họ và lời lẩm bẩm lúc sau của Vạn Linh Chi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trên thế giới vẫn còn có người phụ nữ ngốc bên trong ngớ ngẩn như vậy tồn tại, thật là thú vị!
"Tống Tiên sinh, ngài đang cười cái gì?" Lúc này, người phụ nữ trang điểm lòe loẹt ở đối diện người con trai trẻ tuổi khó hiểu hỏi thăm.
"Không có gì!" Tống Thiên Tước lạnh nhạt nói, hôm nay anh khó có được tâm tình tốt, không nghĩ tất cả biện pháp bắt người phụ nữ này rời đi, không ngờ cô ta đáng ghét như vậy, thật là thất sách, thế nhưng lại lãng phí nhiều thời giờ của mình như thế.
"Vương Tiểu thư, thời gian không còn sớm, tôi còn có cuộc họp quan trọng cần tiến hành, chúng ta liên lạc sau." Nói xong, Tống Thiên Tước liền đứng dậy đi tới cửa.
"Hả?" Người phụ nữ xinh đẹp còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã đứng dậy rời đi rồi.
Tống Thiên Tước đi ngang qua chỗ ngồi trước mặt thì cố ý thả chậm bước chân, khóe mắt khẽ nhìn lướt qua, lại chỉ liếc thấy một đỉnh đầu tròn đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy, anh không nhịn được cười một tiếng, đi tiếp.
Vạn Linh Chi cúi đầu, nhìn ngón tay của mình, vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ mới vừa rồi, lần này xem mắt xem ra là thất bại, trở về khẳng định sẽ lại bị ông nội mắng.
Làm sao đây? Vạn Linh Chi phiền não không thôi, mỗi lần xem mắt thất bại sau khi về nhà, khuôn mặt ông nội luôn luôn sa sầm, mà gương mặt của hai anh trai cô thì lại luôn tươi cười, thật là không biết nên làm như thế nào cho phải đây?
Cô chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt đau khổ từ từ đi tới cửa, hi vọng thời gian không cần trôi qua nhanh như thế, có thể kéo dài chút nào hay chút đó.
Aiz. . . . . .
Chương 1:
Vạn Linh Chi giẫm bước chân chậm như rùa đi về phía cửa di động của biệt thự nhà họ Vạn, trái tim gần như muốn nhảy tới cổ họng, vừa nghĩ tới đợi lát nữa phải đối mặt với sự hỏi thăm của nhiều người trong nhà như vậy, còn có cặp mắt sắc bén giống hệt như chim ưng của ông nội, da đầu của cô liền tê dại một trận.
Phải làm sao đây? Ngay tại thời điểm Vạn Linh Chi còn đang lưỡng lự đứng ở cửa ra vào, thì bên trong đã có người đi ra.
"Cô chủ đã trở lại." Còn chưa kịp ngăn cản, thì người giúp việc đã kéo dài giọng thông báo cho người trong nhà rồi.
Vạn Linh Chi không thể làm gì khác hơn là suy sụp hạ hai vai, ở tận sâu đáy lòng thở dài một tiếng, chấp nhận số phận đi thẳng vào trong.
"Linh Chi, con đã về rồi, thế nào hả?" Mẹ Vạn vừa thấy con gái bước vào cửa thì lập tức tới nghênh đón hỏi han.
Trước kia mỗi lần con gái đi xem mắt, bà cũng sẽ đi cùng, nhưng mà ngày hôm nay, ông nội Vạn ra lệnh không cho phép bất kỳ kẻ nào đi theo Vạn Linh Chi, cho nên bà ở nhà không biết là có bao nhiêu sốt ruột, con gái bà từ trước đến giờ nhát như chuột, một chút chuyện nhỏ cũng có thể làm cho tay chân nó luống cuống, hơn nữa tính tình lại đơn thuần giống như tờ giấy trắng, lúc này để con gái một mình đi đến nơi hẹn, bản thân bà sao vậy có thể không lo lắng đây?
"Đúng vậy, cái tên họ Lý đó thế nào, có cư xử tệ với em hay không?" Anh hai nhà họ Vạn, Vạn Tử Nghiệp thô lỗ lên tiếng hỏi em gái bảo bối gần như đã cúi đầu thấp tới trên mặt đất
luôn rồi.
“Em út, hắn ta không có nói những lời vô lễ gì đó chứ?” Anh cả nhà họ Vạn, Vạn Tử Xương cũng đi tới bên cạnh em gái, nhẹ giọng hỏi thăm.
“Bảo bối, tên gia hỏa kia ức *** con sao?” Thấy con gái cúi thấp đầu, Ba Vạn, người được xưng là “Hiếu Nữ” lập tức lộ ra ánh mắt hung ác, “Không cần sợ, nói cho ba, ba nhất định giúp con dạy dỗ hắn ta.”
“Đủ rồi, đừng vây xung quanh con bé nữa.” Ông nội Vạn, người chủ trì nhà họ Vạn cuối cùng mở miệng nói chuyện, giải cứu cháu gái ra khỏi một đống vấn đề ồn ào lộn xộn, “Linh Chi, tới đây.”
Tiếng nói của ông nội Vạn giống như tiếng chuông lớn, ngồi ở trên ghế salon, bình tĩnh ra lệnh.
Vạn Linh Chi không dám trái lời, lập tức đi tới trước mặt ông nội, đứng ngay ngắn có quy củ, đầu vẫn cúi thấp như cũ, giống hệt như đứa trẻ làm việc gì sai đang chờ xử phạt.
“Ngồi.”
Vạn Linh Chi một khẩu lệnh một động tác, ngoan ngoãn ngồi ở đối diện ông nội mình, căn bản là không dám ngẩng đầu nhìn ông.
“Ba, Linh Chi vừa mới trở về, không bằng để cho con bé nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục hỏi được không.” Mẹ Vạn thấy bộ dáng khẩn trương của con gái, có chút không đành lòng, lên tiếng giúp đỡ.
“Cũng chỉ là một cuộc xem mắt mà thôi, có cái gì mệt mỏi chứ, huống chi đây cũng không phải là lần đầu tiên con bé đi xem mắt.” Ông nội Vạn tức giận nói, mệnh lệnh của mình tuyệt đối không thể bị nghi ngờ, “Nói một chút tình hình xem mắt lần này đi, có hài lòng con trai nhà họ Lý không?”
“Con…” Vạn Linh Chi cúi đầu ấp úng nói.
“Ngẩng đầu lên.” Giọng nói của ông nội Vạn không được tốt, ánh mắt sắc bén trừng lớn, “Ông đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc nói chuyện phải nhìn thẳng ánh mắt của đối phương, hơn nữa không được nói chuyện ấp a ấp úng.”
“Thật xin lỗi, ông nội.” Vạn Linh Chi vội vàng ngẩng đầu lên, sợ sệt nhìn về phía ông nội Vạn, cẩn thận dè dặt nói: “Con nghĩ… lần xem mắt này có lẽ là lại bị hỏng tiếp rồi.” Giọng nói của cô càng nói càng nhỏ, hơn nữa còn không ngừng rụt cổ về phía sau nói, gần như muốn giấu mình đi.
“Ha ha, em út, làm tốt lắm. Anh hai nhà họ Vạn thẳng thắn lớn tiếng khẩn trương gọi em gái, anh mới không muốn để cho em gái bảo bối yểu điệu động lòng người của mình nhanh chóng lập gia đình như thế, làm hỏng mới tốt.
Nghe vậy, ánh mắt nghiêm khắc của ông nội Vạn lập tức quét về phía cháu trai của mình, khiến cho Vạn Tử Nghiệp hậm hực ngậm miệng lại.
“Chuyện là như thế nào?” Ông nội Vạn quay đầu nhìn cháu gái, “Tại sao lại làm hỏng rồi hả?”
Đã xem mắt không dưới mười lần rồi, vậy mà lại không có lấy một lần thành công, ông nội Vạn không khỏi hoài nghi cháu gái của mình có phải là có tật xấu gì không muốn người khác biết hay không, nếu không tại sao mỗi lần xem mắt đều là không bệnh mà mất(*) như vậy chứ?
*Ý ám chỉ cuộc xem mắt của Linh Chi đều luôn bị hỏng không rõ nguyên nhân.
Vạn Linh Chi kể lại đứt quãng quá trình xem mắt của mình, sau khi nói xong, cái đầu nhỏ nhắn lại không tự chủ cúi xuống thấp, bộ dáng như chờ phán quyết.
“Ông nội, chuyện này cũng không thể trách Linh Chi.” Anh cả nhà họ Vạn, Vạn Tử Xương lên tiếng giúp em gái giải thích, “Linh Chi vốn dĩ nhát gan, nói chuyện đều luôn trực tiếp lại không thêm thắt chải chuốc, huống chi, tiểu tử nhà họ Lý kia còn nói năng không có lễ độ, không thành cũng tốt.”
Hừ, dám nói đầu óc của em gái anh có vấn đề. Anh thật muốn xem thử, đầu óc của người nào mới thật sự là có vấn đề… Vạn Tử Xương ở trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân, ngày mai không được quên xả giận giúp em gái.
“Ba, tên tiểu tử thối họ Lý dám sỉ nhục con gái bảo bối của con, nhất định không thể kết thành thông gia cùng với bọn họ được.” Khuôn mặt của ba Vạn cũng lộ vẻ tức giận, dám làm cho con gái của ông khóc, ông nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
“Đúng vậy, ông nội, tên khốn nhà họ Lý kia có cái gì tài ba sao.” Sắc mặt Vạn Tử Nghiệp lộ vẻ khinh thường, tay nắm chặt thành quả đấm, huơ huơ lên không trung, nếu tên gia hỏa kia ở chỗ này, đoán chừng đã bị mình đánh nhừ tử.
“Ba, tạm thời đừng bắt Linh Chi đi xem mắt tiếp có được không?” Mẹ Vạn cũng gia nhập hàng ngũ khuyên giải.
“Tất cả im miệng cho ta.” Tròng mắt đen sắc bén của ông nội Vạn quét qua nhìn bọn họ một vòng, chau mày, “Ta đã nói cái gì chưa?”
Cái đám gia hỏa này, ngươi một câu, ta một câu, giống hệt như ông là ma đầu cực kỳ độc ác, tựa như ông sẽ ăn hết cháu gái của mình vậy, ông đối với Vạn Linh Chi tuy nghiêm khắc một chút, nhưng mà đối với đứa cháu gái duy nhất này, ông cũng yêu thương không ít hơn so với bọn họ, chỉ là không có biểu lộ ra mà thôi, thiệt là!
"Linh Chi chính là vì được các ngươi bảo vệ như thế, cho nên con bé mới càng ngày càng nhát gan, chẳng lẽ các ngươi hi vọng con bé cả đời đều như vậy, không tìm được người để gả, ở lại trong nhà làm bà cô già sao?" Ông nội Vạn nhìn chằm chằm mọi người, tức giận nói: "Ta nói cho các ngươi biết, Linh Chi nhất định phải đi xem mắt! Nếu không con bé sẽ bị các ngươi làm hỏng, các ngươi nhìn xem, hiện tại con bé cũng đã là một người lớn như thế, còn không dám một mình đi dạo phố, cả ngày chỉ biết ở lại trong phòng đọc sách, cứ tiếp tục như vậy nữa, con bé sẽ càng trở nên hướng nội, nhát gan, các ngươi thật sự hi vọng con bé cứ như vậy trải qua cả đời sao?"
Hừ, cháu gái không đi xem mắt thì làm sao tìm được một người chồng tốt, ở lại trong nhà vĩnh viễn đều chỉ có thể làm một con chuột nhỏ nhát gan, không rời khỏi sự bảo vệ của những người nhà như bọn họ, vĩnh viễn cũng không học được cách lớn lên, vì tương lai và hạnh phúc của cháu gái, ông nhất định phải giúp con bé chọn lựa một người chồng thật thích hợp.
"Nhưng mà. . . . . ." Ba Vạn còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng vừa tiếp xúc với cặp mắt chim ưng của ông nội Vạn thì liền im bặt.
"Không có nhưng nhị gì hết, chuyện xem mắt của Linh Chi, ta sẽ tiếp tục an bài." Ông nội Vạn uy nghiêm tuyên bố: "Tóm lại, ta nhất định sẽ giúp con bé chọn một người chồng tốt."
Mọi người vừa nghe thấy lời nói của ông nội Vạn, sắc mặt của tất cả mọi người đều biến thành màu đen, aizzz. . . . . . Cũng đã chọn lâu như thế rồi, nhưng vẫn không có kết quả, cứ tiếp tục như vậy tới lúc nào mới có thể kết thúc đây?
Vạn Linh Chi đã sớm bị bỏ quên ở một góc sau khi nghe được lời tuyên bố của ông nội Vạn, thì khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi, không nhịn được cảm thấy từng trận run rẩy, cô cố gắng làm cho vóc người nhỏ nhắn của mình có thể núp vào một góc trên ghế salon, lúc này cực kỳ hi vọng có thể khiến cho bản thân nhỏ tới mức tìm không thấy.
Làm sao đây, còn muốn đi xem mắt nữa sao, cô có thể không cần đi tiếp hay không? Vạn Linh Chi ở đáy lòng không ngừng la lên, nhưng lại không có can đảm nói ra, chỉ có thể cúi đầu nghe bọn họ tiếp tục tranh luận. . . . . .
Bên trong Pub nằm ở trong thành phố.
"Nghe nói lần xem mắt thứ tám của cậu lại thất bại rồi hả?" Người con trai mặc áo trắng nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế salon mềm mại hả hê nói.
"Thật sao?" Một tên con trai khác ngồi ở trong góc có điều ngụ ý nhìn thoáng qua vai nam chính đang bị đàm luận, hứng thú dạt dào hỏi "Này quá trình cụ thể là như thế nào, cậu có biết không?"
"Ha ha, cái này đương nhiên phải hỏi người trong cuộc mới biết chứ sao." Dương Văn Lí tựa vào trên ghế salon nâng lên một nụ cười mập mờ như có như không.
"Xem ra hai người các cậu gần đây rất rảnh rỗi hử." Tống Thiên Tước vẫn luôn im lặng không nói gì cuối cùng đợi tới lúc tiếng nói của bọn họ vừa ngừng, thì nhàn nhạt lên tiếng, khóe mắt nhẹ nhàng liếc về phía người bạn thân, "Có muốn tôi tới nói với bác trai, bác gái một tiếng là các cậu cũng muốn nếm thử một chút mùi vị của bữa cơm xem mắt hay không?"
"Ngàn vạn lần đừng làm loạn!" Trương Cẩn ở trong góc lập tức lớn tiếng ngăn cản, "Đừng nghĩ tới việc kéo tôi xuống nước."
Sắc mặt của Dương Văn Lí cũng lộ ra sợ hãi, "Này, là anh em cậu không nên hại tôi như vậy chứ."
Trời ạ, nếu để cho ba mẹ của bọn họ cũng thò một chân vào vụ này, vậy những ngày sau này ước chừng sẽ rất thảm, cho nên dù nói sao đi nữa cũng không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, vốn là muốn nhân cơ hội giễu cợt người bạn tốt này, lần này tốt rồi, trộm gà không được còn mất nắm thóc!
"Sao có thể là hại các cậu chứ?" Đỉnh lông mày của Tống Thiên Tước nhíu lại, "Các cậu trái một câu, phải một câu hỏi tôi quá trình xem mắt như thế nào, không phải là vì cảm thấy hứng thú muốn thử một chút sao?"
"Thôi đi, người nào có hứng thú với cậu chứ!" Hai đấng mày râu lập tức lộ ra bộ mặt ghét bỏ, trăm miệng một lời.
"Ồ?" Tống Thiên Tước nhếch khóe miệng lên, "Vậy các cậu còn muốn biết quá trình nữa không?"
"Tuyệt đối không muốn." Dương Văn Lí vội vàng phủi sạch quan hệ, giống như sợ bị vật bẩn gì đó quấn lên.
"Cám ơn, tôi cũng như vậy không có hứng thú." Trương Cẩn đã không còn lòng hiếu kỳ như lúc trước, chỉ muốn làm cho Tống Thiên Tước bỏ đi cái đề nghị đáng sợ kia.
Tống Thiên Tước thấy thế, hài lòng mỉm cười, bưng ly R*ợ*u lên tỉ mỉ đánh giá R*ợ*u ngon trong ly.
"Vậy là không có bất kỳ nghi vấn gì nữa đúng không?"
"Cậu cũng đã nói như vậy, chúng tôi còn có thể có cái nghi vấn gì nữa." Dương Văn Lí tức giận nói, tên gia hỏa này thật đúng là được tiện nghi còn ra vẻ.
"Ha ha. . . . . ." Tống Thiên Tước cất tiếng cười to, nhìn bộ dạng cam chịu của mấy người bạn thân, thật sự là rất sảng khoái, tối nay hẹn bọn họ ra ngoài quả nhiên là đúng, khiến cho tâm tình buồn bực của anh cuối cùng cũng đã có chút an ủi.
"Hừ, thì ra là cậu đang đùa giỡn chúng tôi." Thấy Tống Thiên Tước càn rỡ cười to, Dương Văn Lí lập tức hiểu ra mọi chuyện là như thế nào.
"Cái tên gia hỏa này thế nhưng lại đi dọa chúng ta." Trương Cẩn chịu thiệt thòi bị anh ta hù suýt ૮ɦếƭ dùng sức trừng Tống Thiên Tước một cái, "Rất nhàm chán hả!"
"Hừ, trùng hợp tâm tình của tôi không được tốt, thân là bạn bè các cậu không phải là nên tận sức một chút hay sao?" Tống Thiên Tước cũng không cảm thấy hành động và việc làm của mình có chỗ nào không đúng.
"Tận lực chính là chúng tôi phải bằng lòng để cho cậu hù dọa chúng tôi sao?" Dương Văn Lí nghiến răng nghiến lợi nói, thật là kết giao nhầm với bạn xấu mà.
"Đương nhiên, hơn nữa ai nói là tôi hù dọa các cậu? Nếu như các cậu nguyện ý, tôi có thể biến nó thành sự thật." Tống Thiên Tước không khách khí nói.
"Cám ơn ý tốt của cậu, vẫn là cậu tự giữ lại chính mình từ từ tận hưởng đi." Dương Văn Lí không hứng thú lắm, lòng dạ của người bạn thân này giống hệt như là hồ ly cũng không phải là giả, vẫn là không nên dây dưa với anh ta quá nhiều thì tốt hơn.
Tống Thiên Tước nhún nhún vai, cười cười không nói thêm lời nào, dù sao cũng đã đạt được mục đích của mình rồi, bọn họ tới cuối cùng có phản ứng như thế nào cũng không quan trọng.
"Cậu lại làm hỏng cuộc xem mắt lần này, ông cụ bên nhà các cậu sẽ không tức giận chứ?" Đây mới là điều Dương Văn Lí quan tâm, ông nội Tống thế nhưng nổi danh là tính tình nóng nảy, nếu như mà biết được đứa cháu trai vẫn luôn khiến mình kiêu ngạo lại làm hỏng cuộc xem mắt lần thứ tám, còn không phải sẽ lại gào thét khiến cho mọi người đinh tai nhức óc sao?
"Cậu thật đúng là người bạn tri kỷ của ông ấy, không trách được cậu và ông cụ lại nói chuyện cực kỳ hợp ý như thế, hơn nữa còn nói chuyện đến mức đặc biệt "sâu sắc" ." Tống Thiên Tước kéo ra một nụ cười giả dối, còn đặc biệt nhấn mạnh thêm hai chữ "sâu sắc" kia.
"Ha ha." Dương Văn Lí cười khan hai tiếng, "So với cái người cháu trai này, người ngoài như tôi đây có tính là cái gì chứ." Nguy rồi, bạn thân sẽ không phải là đã phát hiện chuyện hắn bán tin tức cho ông nội Tống rồi chứ? Nhìn cặp mắt đen thâm trầm kia của bạn thân, lúc chăm chú nhìn mình lại trở nên sắc bén như vậy, khiến cho hắn suýt chút nữa là không chống đỡ nổi nữa.
Ngay tại thời điểm Dương Văn Lí chột dạ, âm thầm kêu hỏng bét, Tống Thiên Tước cuối cùng cũng thu lại tầm mắt đang dừng lại ở trên người của hắn, cười nhạt nói: "Đúng vậy, sau khi ông cụ biết được tôi xem mắt thất bại, thì cũng đã lập tức chuẩn bị tìm cho tôi đối tượng hẹn hò mới, đối với tôi thật sự là tốt đến không thể nói được."
"Thường xuyên như vậy, cậu cũng không phiền sao?" Trương Cẩn chỉ nghe thôi cũng đã phiền rồi, huống chi bạn thân phải đi xem mắt nhiều lần như vậy, lấy hiểu biết của mình đối với Tống Thiên Tước, anh ta tuyệt đối không phải là một người có thể mặc cho người khác tùy ý sắp xếp, hơn nữa còn là tới tám lần, thật sự là nghĩ mãi không ra.
"Nhàm chán ư, coi như là cùng ông cụ chơi đùa, giải buồn một chút mà thôi." Tống Thiên Tước thoải mái đáp lại, không chút quan tâm.
Dương Văn Lí và Trương Cẩn nhìn thấy dáng vẻ của anh cuồng vọng như vậy thì giận đến mức nghiến răng, mới vừa rồi rõ ràng chính là muốn cười nhạo Tống Thiên tước, kết quả ngược lại chính là bọn họ bực bội chịu thiệt thòi, hơn nữa còn là giận mà không dám nói gì!
Ôi, là ai đã dạy cái người bạn thân này của bọn họ thành một người có trí nhớ đặc biệt tốt như vậy chứ, nhất là ghi hận, biết rõ bạn thân là người có lòng dạ giống hệt hồ ly lại thích ghi hận, cho nên cũng không có ai dám trêu đùa anh ta, trừ phi muốn anh ta dùng thủ đoạn đáng sợ hơn trả thù lại.
"Cậu thật sự muốn cùng ông nội Tống chơi tiếp trò này à?" Dương Văn Lí biết bạn thân từ đầu tới cuối đều chỉ lấy tâm tình vui đùa mà đối đãi với những cuộc xem mắt này, nói là tôn trọng sự sắp xếp của ông nội Tống, thật ra thì tất cả đều là làm một chút công phu ngoài mặt mà thôi.
"Lần sau là lần cuối cùng rồi, số chín là một con số rất tốt, con số này sẽ khiến cho những bữa tiệc kia đều dừng lại ở đây, không cần nhiều hơn nữa." Tống Thiên Tước lấy thái độ hời hợt nói chuyện, bên môi còn lộ ra một nụ cười xem thường.
"Có phải là thật không vậy?" Sắc mặt Dương Văn Lí lộ vẻ nghi ngờ, "Ông cụ nhà các cậu vừa mở miệng, còn không phải là cậu phải ngoan ngoãn đi xem mắt tiếp sao?"
"Yên tâm, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu." Bạn thân có lòng muốn xem kịch hay, Tống Thiên Tước chẳng lẽ lại không biết, nhưng mà anh chính là không thích để cho người khác được như ý.
"Cậu có chắc chắn đây là lần cuối cùng hay không?" Trương Cẩn cũng không sao tin tưởng đây là lần xem mắt cuối cùng của bạn thân.
"Cậu cho là tôi sẽ làm những chuyện mà mình không nắm chắc sao?" Đôi lông mày của Tống Thiên Tước hơi nhướng lên, vẻ mặt hết sức chắc chắn.
Trương Cẩn và Dương Văn Lí bốn mắt nhìn nhau, sau đó cũng yên lặng không nói gì, bạn thân đã nói như thế thì khẳng định là anh ta cũng đã hoàn toàn chuẩn bị thật tốt rồi, sẽ không tiếp tục dễ dàng để mặc cho ông nội Tống định đoạt nữa, thật là mong đợi sự phát triển nối tiếp ở phía sau.
Tống Thiên Tước từ từ thưởng thức R*ợ*u ngon trong ly, tầm mắt hơi khép lại, như có điều suy nghĩ. . . . . .
Hạ Thảo vừa tan tầm liền vội vã chạy tới nhà họ Vạn, giọng nói của Vạn Linh Chi ở đầu bên kia điện thoại giống như đưa đám, khiến cho cô có chút lo lắng, mặc dù bạn thân xem mắt thất bại cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mà bạn thân từ trước đến giờ nhát gan lại nhạy cảm, cho nên mình vẫn là không thể yên tâm.
"Cốc cốc" gõ hai tiếng, Hạ Thảo liền nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
"Chi Chi?"
"Tiểu Thảo, cậu đã đến rồi?" Vạn Linh Chi đang ngồi trầm tư ở trên giường vừa nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc truyền đến, liền ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thảo.
Hạ Thảo đi về phía Vạnh Linh Chi, ngồi ở bên cạnh cô, ân cần hỏi: "Cậu có khỏe không?"
"Tiểu Thảo, mình xem mắt lại thất bại rồi." Sắc mặt Vạn Linh Chi lộ ra khổ sở, vẻ mặt buồn bã nhìn về phía bạn thân.
"Rốt cuộc chuyện là như thế nào?" Hạ Thảo cầm tay Vạn Linh Chi, vội vàng hỏi.
"Chính là. . . . . ." Vạn Linh Chi thủ thỉ kể lại chuyện xảy ra vào hôm đó, "Chuyện chính là như vậy."
"Thì ra là như vậy, đó cũng không phải là lỗi của cậu, đều là do người đàn ông kia quá vô lễ." Hừ, cái tên đàn ông thối họ Lý đó thật là quá ghê tởm, lại dám ghét bỏ người bạn thân cực kỳ tốt này của cô như vậy.
"Haiz, khẳng định đều là do mình sai lầm, bằng không tại sao xem mắt nhiều lần như thế, cũng không có kết quả chứ?" Vạn Linh Chi uể oải nói, cô vốn dĩ đã không có chút tự tin nào rồi, trải qua đả kích nhiều lần như vậy thì càng thêm không có còn dư lại bao nhiêu.
"Chi Chi, điều này chính là chứng minh bọn họ đều không phải là chân mệnh thiên tử của cậu." Hạ Thảo nghiêm túc nhìn nàng, "Tin tưởng mình, chân mệnh thiên tử của cậu đang ở một chỗ nào đó chờ cậu."
"Hả?" Đầu óc Vạn Linh Chi nhất thời xoay chuyển không kịp, không hiểu bạn thân tại sao lại đột nhiên nói như vậy.
"Nếu như vẫn không gặp được thì sao?"
"Nhất định sẽ gặp được." Hạ Thảo dùng sức gật đầu, "Cậu phải có lòng tin với bản thân."
"Nhưng mà, mình vẫn còn thấy lo lắng." Vạn Linh Chi cảm thấy bạn thân chỉ là đang an ủi mình mà thôi, "Mình. . . . . . người như vậy, sẽ không có ai thích." Nói xong, Vạn Linh Chi không nhịn được cúi thấp đầu, lo lắng nghịch nghịch ngón tay của mình.
"Cậu nói nhảm gì vậy chứ, cái gì gọi là người như vậy?" Hạ Thảo không nhịn được đề cao âm lượng thêm mấy phần, "Chi Chi, cậu là Thiên kim Tiểu thư của nhà họ Vạn, hơn nữa còn là bảo bối của người nhà họ Vạn, cậu vừa tốt bụng, vừa là người dịu dàng, có lòng thương người, còn nấu được một bàn thức ăn ngon, biết làm rất nhiều món điểm tâm ngọt khiến người ta chảy nước miếng, cậu quả thật là tốt đến không thể phản bác, nếu mình là đàn ông thì chỉ ước gì lập tức cưới cậu về nhà."
"Nhưng mà, mình nhát gan, không dám tới những chỗ có nhiều người, lại không giỏi xã giao với người khác, cậu xem, mình lớn như vậy rồi nhưng cũng chỉ có mình cậu là bạn mà thôi." Vạn Linh Chi biết những thứ này trong lời nói của bạn thân đều là ưu điểm, nhưng trong mắt người ngoài thì đều là khó mà đến được nơi thanh nhã .
"Chi Chi, cậu chính là cậu, không cần phải để ý tới người khác nhìn cậu như thế nào, cậu như vậy đã là rất khá rồi." Biết được cảm giác tự ti của cô lại chạy đến quấy phá, Hạ Thảo liền giữ chặt hai vai của cô, để cho cô nhìn thẳng vào mình, "Cậu rất tốt, thân là người của nhà họ Vạn, cậu nên kiêu ngạo, người khác cũng sẽ không dám xem thường cậu."
"Đó đều là xem trọng mặt mũi của ông nội và ba mình." Vạn Linh Chi biết mình có thể có được cuộc sống không buồn không lo như vậy, đều là bởi vì bản thân tốt số, sinh ra ở nhà họ Vạn, nếu không cũng không biết bản thân đã biến thành cái dáng vẻ gì rồi.
"Vậy thì thế nào, cậu là người nhà họ Vạn, những thứ này đều là cậu nên có được, lời của người khác nói, cũng đều là bởi vì ghen tỵ với cậu, biết không?" Hạ Thảo cảm thấy bạn thân nên sanh ở gia đình như vậy, trải qua cuộc sống giống như công chúa, để cho người ta che chở.
"Nhưng. . . . . ." Vạn Linh Chi còn muốn tranh luận, những đã bị Hạ Thảo ngắt lời.
"Không có nhưng nhị gì hết, những thứ này cũng đã là sự thật, không thể thay đổi được, trừ phi cậu đầu thai lại lần nữa."
"Nhưng mà, có đôi khi, mình thật sự vô cùng chán ghét bản thân như vậy, không làm được bất kỳ chuyện gì cả, việc kinh doanh gì đó trong nhà mình đã không thể giúp rồi, hiện tại ngay cả xem mắt cũng không có lấy một lần có thể thành công, mình thật sự là rất vô dụng." Vạn Linh Chi cảm thấy bản thân không hề có một chút đóng góp gì cho cái nhà này cả.
"Đứa ngốc này, cậu không biết chú và dì đều hy vọng cậu không thể gả ra ngoài, vĩnh viễn ở lại trong nhà với bọn họ sao, hơn nữa các anh của cậu, lại càng xem những tên đàn ông xem mắt với cậu giống như kẻ thù." Trong đám người nhà họ Vạn đại khái cũng chỉ có ông nội Vạn là thật sự muốn gả Vạn Linh Chi đi, những người khác đều hy vọng có thể vĩnh viễn không ai thèm lấy cô.
Nói đến đây, Vạn Linh Chi liền cảm thấy rất là bất đắc dĩ, H*m mu*n bảo vệ của những người trong nhà đối với mình đã đến mức dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào rồi, bản thân mình tính tình đã mềm yếu, hơn nữa được bọn họ bảo vệ, bây giờ cô chỉ có thể nói mình là một người vô dụng mười phần, chưa từng độc lập sống qua một ngày.
"Được rồi, không cần nghĩ nhiều nữa, mình dẫn cậu đi ra ngoài giải sầu, thế nào?" Không muốn bạn thân áy náy hối hận tiếp nữa, Hạ Thảo liền kéo tay của cô đi ra khỏi phòng.
"Tiểu Thảo, chúng ta muốn đi đâu?" Vạn Linh Chi bị Hạ Thảo nắm tay kéo đi nhẹ giọng hỏi.
"Tới nơi cậu sẽ biết." Mới vừa rồi Hạ Thảo đã thông báo qua với người nhà họ Vạn, mở cửa xe để cho cô ngồi vào, sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động xe, nghênh ngang rời đi.
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở bên dưới một cái bảng hiệu đèn neon.
"Tới rồi." Hạ Thảo dừng xe lại, sau đó xuống xe đi tới giúp Vạn Linh Chi mở cửa xe, "Xuống xe thôi."
"Tiểu Thảo, nơi này là?" Vạn Linh Chi xuống xe, kinh ngạc nhìn lên bảng hiệu chói mắt ở trước mặt, không nhịn được mở miệng thật to.
"Là nơi để thả lỏng tinh thần và thể xác, khiến cho cậu tạm thời quên hết phiền não, đi thôi." Hạ Thảo nắm tay Vạn Linh Chi kéo cô đi vào bên trong.
"Không cần, Tiểu Thảo, mình không muốn đi vào." Vạn Linh Chi dùng sức kéo bạn thân về phía sau, liều ૮ɦếƭ lắc đầu, "Nếu ông nội và ba biết được, mình sẽ, mình sẽ. . . . . ." Vạn Linh Chi cuống cuồng nhất thời không thể nói được trọn câu, chỉ có thể dùng ánh mắt hoàn toàn giống như nai con của cô nhìn Hạ Thảo, cái đầu nhỏ càng không ngừng lắc lắc, giống hệt như hận không thể lập tức rời đi.
"Yên tâm, đây là quán bar của một gia đình có tố chất rất tốt, có mình ở đây, không có việc gì đâu." Hạ Thảo biết nàng đang lo lắng cái gì, "Mình chỉ muốn để cho cậu thả lỏng tâm tình một chút mà thôi, không cần vì chuyện xem mắt mà hao tổn tinh thần, yên tâm! Sẽ không để cho cậu làm chuyện xấu đâu." Nói xong, Hạ Thảo còn mập mờ ngoảnh mặt nhìn cô chớp chớp hai mắt, "Dĩ nhiên, nếu như cậu muốn, thì lại là chuyện khác rồi."
"Tiểu Thảo, cậu. . . . . . cậu nói bậy cái gì vậy." Gò má của Vạn Linh Chi nhất thời đỏ ửng lên, không thể tin được Hạ Thảo to gan ra hiệu ngầm với mình như vậy.
"Ha ha, mình đâu có nói bậy? Cậu nha, chính là lá gan rất nhỏ, nếu như gặp được người trong lòng khẳng định cũng sẽ không dám đi thổ lộ với người ta, Chi Chi, sau này nếu là thật sự gặp được người con trai mình thích, cậu nhất định phải lớn mật theo đuổi, không cần phải cái gì cũng nghe theo người nhà, cái gì cũng để cho bọn họ làm chủ." Hạ Thảo nghiêm túc nói, mặc kệ bạn thân có nghe được hay không, cô đều phải nói.
"Mình . . . . ." Vạn Linh Chi không ngờ bạn thân đột nhiên nói thẳng ra, tay chân có chút luống cuống.
"Không đùa cậu nữa." Hạ Thảo nở nụ cười, dẫn cô tới một góc khuất tương đối hẻo lánh, thuận tiện chọn hai ly đồ uống, "Thả lỏng, đã đến đây rồi, coi như là tới để mở mang kiến thức một chút là đươc rồi."
Vạn Linh Chi vừa vội vã vừa bất đắc dĩ ngồi xuống, "Vậy. . . . . . Không thể trở về quá muộn, nếu không mình sẽ bị mắng."
"Đã biết, Vạn tiểu thư." Hạ Thảo liếc cô một cái, "Không cần khẩn trương, OK?"
"Mình biết rồi." Vạn Linh Chi ngập ngừng nói, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên, tay chân thả lỏng đặt trên người giống hệt như thục nữ, hết sức thận trọng.
Hạ Thảo thấy bộ dáng này của cô, không nhịn được cười một tiếng, ai có thể tin nổi, một người con gái hai mươi lăm tuổi chẳng những chưa từng tới quán bar, mà ngay cả số lần đi ra ngoài dạo chơi hoặc đi dạo phố cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thật là thế gian hiếm có!
Vạn Linh Chi giống hệt như bà ngoại Lưu đi dạo trong công viên rực rỡ, khóe mắt không nhìn được len lén liếc về phía quầy R*ợ*u cách đó không xa trong lòng tràn đầy tò mò, từ nhỏ đến lớn bản thân cô đều luôn nhận được sự giáo dục cẩn thận chặt chẽ, chưa từng giống như người trẻ tuổi bây giờ tới những chỗ này.
"Muốn nhìn thì cứ mạnh dạn mà nhìn." Hạ Thảo thoáng thấy tầm mắt liếc trộm của cô thì liền cười nói với cô.
"Mình. . . . . . mới không có." Vạn Linh Chi ấp úng giải thích.
Phục vụ đưa tới hai ly R*ợ*u cocktail, Hạ Thào cầm một ly trong đó lên đưa cho Vạn Linh Chi.
"Tới đây, nhìn cũng bình thường, nhưng uống rất ngon."
Vạn Linh Chi nhìn chằm chằm chất lỏng xinh đẹp hệt như một dải cầu vồng rực rỡ ở trong ly, trong mắt không khỏi phát ra ánh sáng rực rỡ.
"Thật là xinh đẹp." Cô dùng ánh mắt mới lạ nhìn về phía Hạ Thảo, "Đây thật sự là R*ợ*u sao, tại sao lại xinh đẹp như vậy chứ?"
"Đây là cocktail, không phải R*ợ*u bình thường, cậu nhìn xem, những màu sắc tươi đẹp này, là do nước trái cây và nước có ga cùng điều chế mà thành, nồng độ R*ợ*u rất thấp, rất thích hợp cho cậu uống ." Hạ Thảo giới thiệu đơn giản với cô, "Cậu uống thử xem, cậu sẽ thích ."
Vạn Linh Chi nhìn bạn thân một cái, sau khi lấy được khích lệ từ cô ấy, nâng chén lên dũng cảm nhấp một ngụm.
"Ưmh, uống rất ngon..., rất ngọt, tuyệt đối không giống như R*ợ*u." Mặt mày Vạn Linh Chi đều đã hiện lên nụ cười cong cong, lần đầu tiên nếm thử, cảm giác rất hưng phấn.
"Mình nói đúng không." Hạ Thảo nhìn cô cười đến híp cả mắt, dương dương đắc ý nói ra.
"Ừ." Vạn Linh Chi dùng sức gật đầu, "Uống rất ngon."
Hạ Thảo thật vui mừng vì Vạn Linh Chi thích uống, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên cô ấy dám nếm thử đồ mới!
Cứ như vậy, hai cô gái nhỏ ở trong góc của quầy R*ợ*u, thoải mái uống R*ợ*u không chút kiêng kỵ, mà Vạn Linh Chi cũng đặc biệt hưng phấn, đây là một đêm mất khống ૮ɦếƭ nhất của bản thân từ trước tới nay, còn làm chuyện chưa bao giờ đã làm, trong lòng cô vừa kích động vừa sợ, thật là kích thích!
Cùng lúc đó, ở một chỗ cách bọn họ hai bàn, một người con trai anh tuấn ngồi uống R*ợ*u một mình, toàn thân mặt quần áo màu đen thoải mái, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều phụ nữ trong quán bar, thỉnh thoảng có người cố ý đi qua trước mặt của anh, hy vọng dùng cách này dẫn tới sự chú ý của anh.
Ai ngờ, mắt anh chỉ nhìn thẳng, nhìn cũng không nhìn, tiếp tục một mình uống R*ợ*u, nhưng mà, khi tầm mắt của anh vô tình quét tới chỗ Vạn Linh Chi thì lại không giống nhau, một tia sáng thâm trầm thoáng qua đáy mắt của anh, ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh đột nhiên trở nên có sức sống, giống như là thấy một vật gì đó rất thú vị.
Thật là trùng hợp, lại ở nơi này gặp được cô gái ngoan ngoãn có lá gan nhỏ như chuột kia, kỳ quái, tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này chứ? Cái nghi vấn này hiện lên ở trong đầu Tống Thiên Tước, khiến cho anh cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm Vạn Linh Chi.
A, không ngờ hóa ra cô gái ngoan ngoãn cũng có một mặt nổi loạn như vậy! Cô gái này thật sự là rất thú vị, nếu như phụ nữ cùng anh xem mắt đều thú vị như thế, có lẽ anh cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán như vậy.
Aiz. . . . . . Cuộc sống không thú vị. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc