Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật - Chương 35

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Nhậm Giang Lâm họp xong đã tám giờ mười lăm phút tối, địa điểm họp rất gần vị trí cao ốc Công nghệ Hạo Thiên, anh bận đến nỗi bây giờ vẫn chưa ăn cơm tối, nhớ đến hôm thứ năm Tiêu Việt nói muốn dùng năm mươi tệ rút được mời anh ăn hoành thánh… Anh bèn gọi điện cho Tiêu Việt.
Có điều gọi đi được, nhưng mãi không có ai bắt máy. Hôm trước vì tình huống đặc biệt Tiêu Việt không ở công ty, cũng coi như hiếm hoi, Nhậm Giang Lâm nghĩ, hôm nay giờ này chắc là vẫn đang ở công ty mới đúng.
Nhìn cao ốc cách đó không xa, Nhậm Giang Lâm đi về phía Công nghệ Hạo Thiên.
Nhưng lần này Nhậm Giang Lâm vẫn đoán sai, tám giờ tối thứ bảy, toàn thể nhân viên Công nghệ Hạo Thiên và nhóm tiến sĩ sinh đại học T đều đang tăng ca, chỉ có người có khả năng tăng ca nhất lại về sớm, phòng làm việc của Tiêu Việt trống không, đâu nhìn thấy một bóng người…
“Cậu ấy đi đâu rồi?” Vẻ mặt Nhậm Giang Lâm lạnh lùng nhìn phòng làm việc tối đen, hỏi Nhạc Đào Tiến bên cạnh.
“Ừm… Cậu ta có chút việc nên đi trước.”
“Việc gì?”
Nhạc Đào Tiến đốt cho Tiêu Việt cây nến trong lòng, bình thường Nhậm Giang Lâm sẽ không đến Công nghệ Hạo Thiên, nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, tuần này lần đầu tiên đến hai lần thì chớ, Tiêu Việt ngày thường bận hơn bất kỳ ai gấp mấy lần, hết lần này đến lần khác đúng lúc không ở công ty trong hai lần này! Tuy rằng Tiêu Việt không phải nhân viên công ty, nhưng tốt xấu gì cũng ký hợp đồng hợp tác, hơn nữa lúc trước sếp Nhậm còn đích thân đến ký, đủ thấy mức độ coi trọng của Nhậm Giang Lâm.
Còn bây giờ? Hai lần bắt tại trận, chuyện này không để lại ấn tượng không chịu trách nhiệm trong mắt Nhậm Giang Lâm mới là lạ! Chưa kể, lần trước vẫn tốt, Tiêu Việt thật sự thức đêm tăng ca hôm sau mới trở về ngủ, lần này quả thật rời đi sớm. Mặc dù thứ bảy cũng tăng ca, nhưng mọi người đều không đi, Tiêu Việt lại không thấy bóng dáng, thấy thế nào cũng cảm thấy không tốt lắm.
Đoàn đội bọn họ và mấy tiến sĩ sinh Tiêu Việt của đại học T, thời gian quen biết không dài nhưng ở chung rất tốt, cũng rất có tình cảm, làm gì cũng không thể để anh em bị hiểu lầm đúng không?
Nhạc Đào Tiến suy nghĩ phải tìm cái cớ tốt cho Tiêu Việt, suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến tình huống hôm nay, hai mắt tỏa sáng, bèn cười nói với Nhậm Giang Lâm: “Nhậm tổng, anh cũng biết làm IT như chúng tôi trai nhiều, gái ít, tìm người yêu cũng không dễ dàng, chẳng phải hai ngày trước Tiêu Việt vừa khéo tìm được một cô bạn gái à? Tình yêu cuồng nhiệt mà, con gái muốn dính người chút, còn là dân theo đuổi thần tượng, sống ૮ɦếƭ cũng muốn kéo Tiêu Việt đi xem buổi ra mắt phim của thần tượng. Tiêu Việt vốn không muốn đi, tôi nhớ cậu ta cũng hai bảy rồi, bây giờ ngay cả người yêu cũng không có, đã đuổi cậu ấy đi rồi, dù sao cũng chỉ một tối, không chậm trễ chuyện gì được.”
“Bạn… gái?” Nhậm Giang Lâm híp híp mắt, nhìn Nhạc Đào Tiến cười nói.
“… Đúng rồi.” Chẳng biết tại sao, Nhạc Đào Tiến cứ cảm thấy Nhậm Giang Lâm tức giận hơn vì lời giải thích của anh ta…
Nhậm Giang Lâm hơi cười, nghĩ đến buổi ra mắt phim mà Nhạc Đào Tiến nói, có lẽ anh đã đoán được là cái nào. Phim gần đây sắp ra rạp cũng chỉ có mấy bộ, và vừa khéo buổi ra mắt ở Thượng Hải thời gian là hôm nay, cũng chỉ có “Ven hồ Vọng Giang” của Thư Dụ, nhưng buổi ra mắt này không có vé vào cửa do ban tổ chức phát thì không thể đi vào.
“Cậu ấy có vé vào?”
Kha Hoằng Ích bên cạnh cười nói: “Nhậm tổng, không phải tôi khen Tiêu Việt đâu, kỹ thuật đó của cậu ta, chỉ cần qua internet, lấy hai tấm vé vào cửa với cậu ta mà nói dễ như trở bàn tay.”
“À, phải không?”
Vé vào của “Ven hồ Vọng Giang” trên cơ bản do ban tổ chức gửi offline cho những người được mời, ngoại trừ cung cấp cho Thư Dụ mười vé để tạo thế tuyên truyền, Weibo rút thưởng của Thư Dụ đã lên đầu hot search từ lâu, được đăng lại hơn mười nghìn, anh cũng nhìn thấy.
Nhớ đến Weibo rút thưởng tối hôm trước, Nhậm Giang Lâm còn có gì không hiểu? Đây thật sự là phát huy bản lĩnh của mình vô cùng nhuần nhuyễn rồi.
Bạn gái? Nhậm Giang Lâm cười khẽ một tiếng. Anh cũng muốn nhìn xem bạn gái của Tiêu Việt là ai, kiểu con gái như nào có thể khiến cái tên vùi đầu vào máy tính này rung động, hack vé của người khác, đổi một nụ cười của giai nhân.
Đợi sau khi Nhậm Giang Lâm rời đi, Nhạc Đào Tiến nhíu mày: “Vận may của Tiêu Việt củ chuối quá rồi, mấy tháng đến nay, cũng chỉ hai ngày không ở công ty, đúng lúc hai lần đều bị Nhậm tổng bắt được, về sau sợ là Nhậm tổng cũng không muốn hợp tác với cậu ta nữa.” Mặc dù có lẽ Tiêu Việt cũng không thèm để ý.
“Hả? Không nghiêm trọng vậy chứ? Vừa nãy tôi thấy Nhậm tổng có vẻ rất hiểu, anh ta còn cười mà?”
Nhạc Đào Tiến liếc Kha Hoằng Ích một cái, “Cậu biết cái rắm.”
“Nhưng Nhậm tổng của các anh đúng là hai hôm nay rất năng tới, một tháng trước cũng không đến một lần, hai ba ngày đã đến hai lần.” Uông Trạch ở bên cạnh nói, “Tôi nghe nói gần đây anh ta rất bận, chẳng lẽ hai ngày này rảnh rỗi?”
“Đúng rồi, hơn nữa mỗi lần đều nói đến Tiêu Việt, có phải anh ta tìm Tiêu Việt có chuyện gì không?”
Nhạc Đào Tiến nhớ đến lúc báo cáo hôm đó, Nhậm Giang Lâm cũng nhắc đến Tiêu Việt, bèn gật đầu nói: “Có lẽ vậy.”
“Tìm cậu ta sao không trực tiếp nói cho Nhạc Đào Tiến? Hoặc là gọi điện cho Tiêu Việt, không cần mỗi lần đều chạy tới đây.”
“Nhậm tổng và Tiêu Việt mới gặp nhau được mấy lần, mặc dù ngoài mặt nói là bạn bè, nhưng đoán chừng cũng chỉ là sơ giao, sao có số điện thoại của Tiêu Việt? Hơn nữa có việc cũng không nói trong điện thoại được, phải trực tiếp đến tìm mình mới dễ nói đúng không? Mọi người ngẫm lại xem gần đây Nhậm tổng đang làm gì? Nghĩ lại xem Công nghệ Phương Nguyên kia, một đại lão trong giới thương nghiệp, một hacker… Nói không chừng làm chút giao dịch…”
Người trong phòng làm việc nghe vậy đã ngầm hiểu, tìm tòi đến “chân tướng” của sự tình rồi.
Những người ở Công nghệ Hạo Thiên nghĩ lệch cỡ nào, Nhậm Giang Lâm không biết.
Khi anh chạy đến hội trường tổ chức buổi ra mắt “Ven hồ Vọng Giang”, đã gần chín giờ. Nhân viên công tác ở hiện trường không ngờ anh lại đột nhiên tới đây, luống cuống tay chân truyền lại tin tức cho MC trên sân khấu.
Nhậm Giang Lâm tới rồi, anh là ai, tổng giám đốc của tập đoàn Nhậm thị chứ ai! Kim chủ trong truyền thuyết một mình lấy danh nghĩa của bản thân đầu tư phim của Thư Dụ! Là đại lão trong giới này!
Thư Dụ ít có scandal nhưng scandal với anh bay đầy trời, mà hai người này chưa bao giờ cùng sân khấu, bởi vì Nhậm Giang Lâm xưa nay không tham gia hoạt động tuyên truyền này, muốn gặp anh, cũng chỉ có thể gặp được trên kênh kinh tế chính thức hoặc là trong tin tức.
Mặc dù đoàn phim nói mời Nhậm Giang Lâm, mà Nhậm Giang Lâm cũng đồng ý tới, nhưng ai cũng đoán được đây chỉ là lời khách sáo thôi, quả nhiên hôm qua đã nhận được điện thoại của thư ký Nhậm Giang Lâm, thông báo cho bọn họ Nhậm Giang Lâm có hội nghị, sẽ không đến.
Nhưng bây giờ Nhậm Giang Lâm lại đến rồi! Tin tức lớn đấy! Ngày mai tuyệt đối có thể giành được trang đầu giải trí!
Ban tổ chức ước gì có thể trực tiếp đẩy Nhậm Giang Lâm lên sân khấu, chỉ sợ một giây sau đại lão này đợi đến mức không kiên nhẫn xoay người rời đi, nhưng trên sân khấu có một tổng giám đốc khác đang líu lo không ngừng nói chuyện linh tinh với ảnh đế, cũng là người chủ không thể đắc tội. Bọn họ chỉ có thể nơm nớp lo sợ phục vụ Nhậm Giang Lâm, đợi Quách Tử Dương nói hết lời, lập tức bảo Nhậm Giang Lâm lên sân khấu.
Nhậm Giang Lâm ngồi xuống bên cạnh Thư Dụ quét mắt dưới sân khấu, người xem bên dưới rất nhiều, có nhà phê bình điện ảnh, cũng rất nhiều fan minh tinh giơ bảng đèn led và banner, trong thời gian ngắn Nhậm Giang Lâm không thể nhìn thấy Tiêu Việt trong đám người.
Không tìm được người, anh cũng không hao tổn tâm trí đi tìm nữa, chỉ nhàn nhã ngồi đó, hờ hững trả lời câu hỏi của MC, nhưng câu hỏi của MC nữ, ba câu không rời Thư Dụ, rất xảo trá.
Nhậm Giang Lâm trả lời hai câu sau đó liếc MC, thấy vẻ mặt hớn hở của MC cứng đờ, anh mới chậm rãi nói hai câu khách sáo “Ủng hộ phim, hy vọng phim bán chạy”, vô cùng đứng đắn, không hề nghe ra mập mờ.
MC nữ là người dẫn chương trình đang hot những năm gần đây, bị một đám fan nâng cao quá, cũng cực kỳ tự kiêu, lần đầu tiên đối diện với Nhậm Giang Lâm, không kiểm soát được chênh lệch giữa cô và Nhậm Giang Lâm, thấy Nhậm Giang Lâm trả lời đứng đắn cũng không hết hy vọng, hỏi lộ liễu hơn.
Cho nên khi MC hỏi thẳng hình ảnh trong trailer của phim, Nhậm Giang Lâm chưa xem trailer, không khỏi nghĩ đến chuyện tối hôm trước, không nhịn được cười ra tiếng.
Dẫn đến truyền thông dưới sân khấu điên cuồng chụp ảnh, người xem thét lên.
Đôi mắt của MC nữ thậm chí đã dính trên người Nhậm Giang Lâm, hỏi: “Hình như Nhậm tổng rất vui, vừa nãy tôi nói gì sai à?”
Nhậm Giang Lâm lắc đầu: “Không, chỉ là vừa nhớ đến một người bạn.”
“Bạn?” MC bắt được một thông tin, “Có liên quan đến đoạn ngắn phim mà tôi vừa nhắc đến à?”
Nhậm Giang Lâm nhìn MC, cười nói: “Cô nói xem?”
“Chẳng lẽ người bạn kia chính là nam chính Thư Dụ ở hiện trường của chúng ta?”
“A a a a —— ” MC vừa nói, khán giả dưới sân khấu hét lên lần nữa.
“Ở bên nhau ở bên nhau!!”
“Wow, tiếng hô của khán giả rất to nhỉ!” MC nữ tỏ vẻ kinh ngạc, phấn khích nói: “Vậy rốt cuộc có phải nam chính Thư Dụ của chúng ta không?”
“Không phải.” Nhìn MC nữ chơi high, vẻ mặt Nhậm Giang Lâm thản nhiên trực tiếp phủ nhận.
Câu trả lời ngoài dự đoán của Nhậm Giang Lâm khiến MC nữ sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo, MC nam bên cạnh thấy thế, vội vàng nói: “Vậy chúng ta đều biết tổng giám đốc Nhậm và Thư Dụ là bạn bè rất tốt, lần này tự mình tới đây, là để cổ vũ cho phim mới của bạn đúng không?”
Nhưng hỏi lời này xong, một lúc lâu cũng không nghe thấy Nhậm Giang Lâm trả lời.
Nhậm Giang Lâm nhìn vị trí hàng giữa gần rìa dưới sân khấu, Tiêu Việt ngồi ở đó, bên cạnh có cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, đang ghé vào tai Tiêu Việt nói chuyện.
Ánh mắt Nhậm Giang Lâm tối lại.
“Nhậm tổng?” Thư Dụ thấy Nhậm Giang Lâm mãi không trả lời, bèn hơi lại gần, nhỏ giọng gọi.
Giọng nói của Thư Dụ vang lên bên tai, Nhậm Giang Lâm lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Thư Dụ bên cạnh, Nhậm Giang Lâm mỉm cười nói: “Sao vậy?”
MC thấy thế lại nhắc lại câu hỏi lần nữa, Nhậm Giang Lâm mới suy nghĩ nói: “Đây là bộ phim hay, đương nhiên phải ủng hộ.”
Nói đến đây anh nhìn lại vị trí vừa rồi, nhưng không thấy Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, liếc nhìn dưới sân khấu, lại thấy Tiêu Việt đẩy cửa hông đi ra ngoài.
Nghĩ ngợi anh thấp giọng nói với MC bên cạnh: “Tôi đi ra ngoài một lát.”
Đợi MC giải thích đơn giản cho người dưới sân khấu, Nhậm Giang Lâm đứng lên ra khỏi hậu trường từ sau sân khấu.
Tiêu Việt không ngồi tiếp được trong hội trưởng ầm ĩ, lại thêm khi hắn nhìn thấy Nhậm Giang Lâm nghiêng đầu đối mặt với Thư Dụ bên cạnh, hắn bực bội đứng lên đi ra ngoài.
Lấy thuốc lá và bật lửa trong túi ra đốt lên rít hai cái, nhả khó ra, Tiêu Việt ngẩn người nhìn cửa sổ ở lối đi nhỏ.
“Sao cậu lại tới đây?” Lối đi nhỏ bên ngoài cửa hông hội trường, không có ai ngoài Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt hút thuốc, hỏi.
Bên phải vang lên giọng nói của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt nghiêng đầu nhìn người đến, cứ nhìn mãi, không cười chào hỏi Nhậm Giang Lâm như bình thường càng không trả lời câu hỏi của Nhậm Giang Lâm.
Bị Tiêu Việt nhìn vậy, Nhậm Giang Lâm hơi rủ mắt xuống, chỉ nói tiếp: “Tôi nghe Nhạc Đào Tiến nói, cậu tới đây cùng bạn gái?” Nói đoạn anh nhìn cửa hông hội trường, cười một tiếng: “Sao vậy? Ném bạn gái ở đó, mình chạy ra ngoài hút thuốc à?”
“Bạn gái gì?” Tiêu Việt nghe vậy, lúc này mới hơi hoàn hồn, cau mày nói: “Anh nghe Nhạc Đào Tiến nói? Anh đã đến Hạo Thiên?”
Nhậm Giang Lâm gật đầu, “Ừ.”
Nhậm Giang Lâm đến Hạo Thiên, mà hắn đúng lúc không có mặt, vậy chắc chắn là sẽ hỏi. Tiêu Việt nghĩ đến mạch não của mấy người Nhạc Đào Tiến, hơi suy nghĩ đã biết xảy ra chuyện gì.
Khóe miệng giật một cái, mắng: “Đờ mờ, bạn gái của ông đây ở đâu ra! Tôi chỉ trốn làm một bữa thôi, sao lại có thêm một bạn gái?”
Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, một lúc lâu mới cười nói: “Không phải bạn gái cậu muốn đến xem thần tượng, cho nên cậu mới ‘lấy’ hai tấm vé vào để tới à?”
“Ai nói muốn đến vì cô ấy, à, không, ai nói cô ấy là bạn gái tôi?” Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, dở khóc dở cười, “Đó là sư muội Nhan Khả Khả của tôi, tôi với cô ấy bắn đại bác cũng không đến, cái đám ngu xuẩn Nhạc Đào Tiến kia rốt cuộc đã nói gì với anh?”
“Nói cậu và bạn gái đến hẹn hò.”
“Tôi ** ông nội anh ta!” Nói đến đây, Tiêu Việt nói tiếp, “Nhan Khả Khả thích Thư Dụ, sau đó bảo tôi giúp đỡ lấy một tấm vé vào.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy trong lòng khó chịu hơn, bắt đầu bực bội chưa kịp nghĩ lại, lời nói cứ vậy thốt ra, “Cho nên cậu không chỉ giúp, còn trốn việc theo cô ta tới?”
Tiêu Việt vô thức muốn giải thích, nhưng khi thấy biểu cảm của Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên ngậm miệng.
Nhìn Nhậm Giang Lâm tức giận từ trên xuống dưới, Tiêu Việt chớp mắt, chậm rãi đến gần phía trước, nhe răng toét miệng, cười nói: “… Sao vậy, ông chủ lớn à, anh ghen à?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc