Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ - Chương 85

Tác giả: Duy Hề

Trên mạng toàn là lời chúc mừng, cũng không ngờ rằng tin tốt của hai người lại lan truyền nhanh đến thế, trực tiếp trở thành tin tức nóng hổi luôn rồi.
Ảnh chụp còn rất rõ ràng, động tác cúi người xuống của Trình Cảnh Triết có vẻ rất cẩn thận, sợ đánh thức cô, dường như đang đối xử với một báu vật quý hiếm, cực kỳ trân trọng.
Bình luận “la hét” tùm lum:
“Không chịu nổi mà, trời ạ, sao hai người có thể ngọt đến vậy chứ. Xin hai người, cứ ngọt như thế này mãi đi nha?”
“Mới vừa đi thưởng thức nhan sắc anh tuấn của tiểu công tử Trình gia này, má ơi, đến bây giờ mặt vẫn còn ửng đỏ nè, sao lại đẹp trai quá vậy. Xin hai người, mau tu thành chính quả đi ha?”
“Đừng nói nữa, mới dùng phần mềm photoshop làm giấy kết hôn cho hai người rồi đó, đúng là đẹp đôi kinh khủng mà, trai kết hợp với gái đẹp. Xin hai người đó, kết hôn ngay đi được không?”
Ba câu “Xin hai người này” như đang dùng cấu trúc câu song song vậy, các cư dân mạng sôi nổi đẩy các bình luận này lên top.
“Nhìn có vẻ như chị Hàm của bọn tôi bị ăn, người khác ăn vụng nha, không biết là hôn má hay hôn môi đây ta, người của chị Hàm đâu rồi? Mau giải thích đi nào, bọn tôi hiểu chuyện lắm đó, chỉ cần nói một tiếng là thoái vị nhường chỗ cho liền nè, chúc phúc luôn!!!”
“Má ơi, tâm hồn thiếu nữ của tui. Được chính chủ phát đường, tui sẽ chèo CP này mãi thôi.”
“Không biết khi nào mới kết hôn nữa, mong chờ quá đi.”
Trong những tiếng chúc phúc của mọi người, Mộc Tĩnh Hàm và các cư dân mạng chợt nhận ra một chuyện:
Bức ảnh này do ai chụp, sao lại rõ ràng đến thế?
Mộc Tĩnh Hàm vỗ vỗ gương mặt ửng đỏ, nhìn về phía cô bé trợ lý đứng ở một bên chờ cô, xoa xoa đầu tóc rối: “Tiểu Chu, bức ảnh này ai chụp thế?”
Đừng nói đến việc có gan chụp lại, còn có thể thuận lợi đăng lên Weibo như vậy, thậm chí còn an bình để yên sau một đêm, Mộc Tĩnh Hàm thật sự rất bội phục.
Tiểu Chu hơi do dự nhìn cô, ấp a ấp úng: “Chị Hàm, đây là, đây là……”
Cô bé phải nói như nào đây, nói đó là kiệt tác của mẹ chồng tương lai và mẹ ruột của chị hả?
“Ai chụp?”
Mộc Tĩnh Hàm ném điện thoại xuống, thấy bộ dạng ấp a ấp úng của cô bé, cười bí ẩn: “Sao nào, hay là em chụp?”
“Không phải, không phải, không phải em đâu, chị Hàm,”
Tiểu Chu vội vàng xua tay, cô bé nào có cái gan đó.
“Đó là do dì và mẹ của Trình tổng chụp ạ.”
Tiểu Chu vẫn chưa nói một câu, rằng ngay cả bài đăng trên Weibo cũng là kiệt tác của hai người này…..
“Em nói ai cơ?”
Mộc Tĩnh Hàm có chút không tin nổi, ngẩng đầu lên, “Mẹ chị?”
Có thể làm tiểu Chu gọi “Dì” trước mặt cô thì chỉ có mỗi Triệu Đình Nhiên mà thôi.
“Còn có, mẹ Trình Cảnh Triết?”
Tiểu Chu gật gật đầu, “Là hai người đó.”
Nói thật, cô bé cũng thấy hơi quá.
“Chụp lúc nào vậy?”
“Lúc chị Hàm ngủ đấy ạ.”
“Hai người đó đến thăm à?”
“Vâng, sau khi Trình tổng đến thì họ đến.”
Lúc này Mộc Tĩnh Hàm mới nhớ đến một chuyện: “Trình Cảnh Triết đến đây trước hai người đó á? Cũng là lúc chị đang ngủ luôn?”
Nhưng vấn đề là, “Anh ấy hôn chị ở phim trường thật à?”
Tiểu Chu gật gật đầu chắc nịch trong ánh mắt kinh ngạc của Mộc Tĩnh Hàm, “Thật đấy ạ, bọn em thấy cả mà?”
“Thấy, thấy cả á, những người ở đó luôn?”
Mộc Tĩnh Hàm cảm thấy chắc Trình Cảnh Triết không phải là người không đáng tin cậy thế đâu…..
Nhưng tiểu Chu đã phá vỡ niềm hy vọng cuối cùng của cô: “Là những người ở phim trường đấy ạ.”
Lúc đó, lực chú ý của mọi người hẳn là đều dán lên người hai bọn họ cả.
Mộc Tĩnh Hàm không thể tin nổi, mở điện thoại ra nhìn nhìn tiếp, góc độ kìa, hình như là thật đó.
Đầu cô hơi nóng, sờ lên môi mình, nhưng cô không có chút cảm giác nào hết mà.
“Sau đó thì Trình tổng đưa chị về.”
Tiểu Chu thấy cô muốn đứng dậy, sửa sang lại quần áo và túi xách cho cô.
“Chị Hàm, hôm nay mặc cái này được không?”
Bây giờ Mộc Tĩnh Hàm nào còn tâm tư nữa, vành tai và gương mặt ửng hồng, dù trong nhà không có đàn ông nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt đào hoa.
“Được hết được hết.”
Cô trả lời ứng phó, trong đầu không khỏi nhớ đến giấc mơ “ấm áp” kia của mình. Thế thì xem ra, mọi thứ đều là sự thật, vậy là người đàn ông và mùi hương kia căn bản không phải mơ. Tên đàn ông c.hó này sao lại là Trình Cảnh Triết chứ, lúc đó cô còn vội vàng cọ cọ vào *** người ta nữa?
Mộc Tĩnh Hàm càng nghĩ càng cảm thấy gương mặt nóng lên, “A a” một tiếng, vội che má cúi đầu. Ôi mặt của cô, có còn cứu vãn được không đây?
Tiểu Chu chỉ thấy cô đang ngại ngùng, nhưng lén cười thì cũng không tốt lắm, nhịn cười rồi nói: “Chị Hàm, trước khi đi Trình tổng nói lúc chị tỉnh lại thì gọi điện cho ngài ấy.”
Một lúc lâu sau, Mộc Tĩnh Hàm bụm mặt phát ra âm thanh rầu rĩ: “Anh ấy đi lúc nào vậy?”
Nói xong lại thấy sai sai, mở tay ra mới phát hiện tiểu Chu không nhịn được mà cười trộm: “Chị Hàm, bây giờ là 7 giờ sáng, Trình tổng không ở lại qua đêm, tối hôm qua đã đi rồi.”
Nói xong còn rất nghiêm túc ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời sáng trưng bên ngoài.
Mộc Tĩnh Hàm: “……”
Đang nghĩ ngợi thì Trình Cảnh Triết gọi đến, đúng giờ quá đi mất.
Cô do dự vài giây, vẫn nghe máy, tức giận: “Sao nào?”
Trình Cảnh Triết khẽ nhướng mày: “Dậy rồi?”
Có lẽ biết lý do giọng điệu cô lại thế này, Trình Cảnh Triết rất thông minh chọn bỏ qua.
“Chưa dậy thì sao nghe máy được chứ?”
“Xem ra vẫn chưa ngủ đủ, hay là ngủ tiếp một lát nhé?”
Mộc Tĩnh Hàm không thèm khua môi múa mép với anh nữa, đứng dậy xuống giường, vừa mang dép lê vừa hỏi: “Bức ảnh hôm qua là do mẹ em và dì Linh chụp thật à?”
Trình Cảnh Triết rất muốn sửa đúng lại: “Đều là mẹ của em mà.”
Nhưng bây giờ chỉ có thể trả lời: “Đúng, nếu không em thấy ai dám có gan đó?”
Mộc Tĩnh Hàm đã bước vào phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt, thế nên mở loa ngoài ra, “Ha ha” hai tiếng, “Mẹ em là vì ba em không dám quản nên vô pháp vô thiên luôn rồi.”
Hết cách, ai bảo mẹ là trùm trong nhà chứ.
“Sau này em cũng vậy.”
Lúc Trình Cảnh Triết nói câu này, khóe miệng vô thức cong lên, dường như có thể tưởng tượng được cảnh vị đại tiểu thư này tức giận, xù lông lên.
Mộc Tĩnh Hàm không nghe rõ, bên này truyền đến tiếng “ào ào” nước chảy. Cô đánh răng, miệng phát âm không rõ hỏi: “Vậy sao anh không xử lý?”
Người đại diện của cô không xử lý, người này cũng bất động, có vẻ như muốn để dư luận xôn xao như vậy.
“Em thấy anh xử lý được à?”
Trình Cảnh Triết hỏi ngược lại, “Đừng nói anh không làm được, công ty của em lại càng không.”
Lời này có ý gì đó, Mộc Tĩnh Hàm nhìn gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, nghe được rất rõ, hỏi lại: “Vì sao?”
“Nếu anh dám làm phiền niềm vui của mẹ, e là ba sẽ không bỏ qua cho anh. Tương tự,” Trình Cảnh Triết ngừng lại, giọng nói chậm rãi, “Nếu em dám làm phiền niềm vui của mẹ em, e là ba em cũng sẽ không bỏ qua cho em.”
Mộc Tĩnh Hàm rất nghiêm túc nghĩ ngợi, hình như có đạo lý như thế thật.
Sau đó nghe Trình Cảnh Triết nói cô mới biết, hôm qua Linh Lung và Trình Tư Hạo đã đến đây, hai nhà đã lâu không gặp, nhân dịp này tụ tập với nhau. Hôm qua Trình Cảnh Triết đến phim trường chính là muốn đón cô đi ăn cơm tối, ai ngờ cô ngủ ngay ở phim trường, còn bị người ta chụp được bức “nhục nước mất chủ quyền” như thế.
Sau đó cô ngủ nguyên đêm, vậy nên cuối cùng liên hoan của hai nhà trở thành “hội giao lưu” của hai cặp vợ chồng Trình Tư Hạo Linh Lung và Mộc Mạch Triệu Đình Nhiên, và tất nhiên phần lớn là Linh Lung và Triệu Đình Nhiên nói chuyện qua lại.
Mộc Tĩnh Hàm lấy nước lạnh vỗ vỗ mặt, đang định cúp máy để đi tắm thì đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Trình Cảnh Triết,”
“Ừm, em nói đi.”
“Hôm, hôm qua anh,” Lúc này vừa mới nhắc đến, trong đầu lại hiện lên bức ảnh kia, nhắm mắt lại tịnh tâm, hỏi: “Rốt cuộc hôm qua anh có hôn nhẹ em không?”
“……”
Đường dây điện thoại yên lặng vài giây, Trình Cảnh Triết ngừng lại một hồi, lát sau, đổi thành giọng điệu nhẹ nhàng hơn, giọng nói quyến rũ thản nhiên: “Em mong anh hôn hay không hôn đây?”
Mộc Tĩnh Hàm: “……”
Có phải anh không vậy?
Anh bị gì hả?
“Gì mà em mong anh hôn hay không hôn chứ, hôn là hôn, không hôn là hôn, chẳng lẽ Trình Cảnh Triết anh muốn ăn xong đổ vỏ à?”
Nói xong, đột nhiên Mộc Tĩnh Hàm mới nhận ra, sao mà nghe sai sai thế?
Quả nhiên, một giây sau, Trình Cảnh Triết nhướng mày, “Đương nhiên không, vậy nên tối nay anh đi qua nhận đòn chịu tội nhé?”
Ý là hôn thật rồi.
Đôi môi Mộc Tĩnh Hàm nóng lên, cảm giác sắc môi trong gương cũng chả cần phải tô son nữa, ửng đỏ hoàn toàn tự nhiên.
“Không nói gì thì em xem như anh cam chịu rồi đấy.”
Lưu Hoài đã lặng im nghe ké được hơn 15 phút, khi nào Trình tổng mới định cúp máy để đi họp đây?
“Cam chịu gì cơ?”
“Hai làn da chạm vào nhau thôi mà, chỉ đặc biệt hơn chút là da hồng chứ không phải trắng thôi, có gì đâu, cùng lắm thì,” Mộc Tĩnh Hàm ra vẻ nhẹ nhàng, “Anh đừng đến đây, tối nay em bận đóng phim rồi, không rảnh tiếp đón đâu, cúp đây nhá.”
Nói xong, không đợi Trình Cảnh Triết ở đầu bên kia phản ứng gì đã lập tức cúp máy. Còn nói nữa chắc cô bị nghẹn ૮ɦếƭ mất.
Sau đó nhìn dáng vẻ “ánh mắt quyến rũ” của mình trong gương, không khỏi cảm thấy mình quá là không có tiền đồ. Bị hôn thôi mà, cô là diễn viên, sau này chắc chắn phải diễn cảnh hôn môi, xem như bây giờ tập trước thôi.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cô lại hơi ảo não cắn môi. Nụ hôn đầu được cô cất giữ hơn 24 năm, cứ thần không biết quỷ không hay mất đi vậy sao?
Đến khi điều chỉnh tốt bản thân, chuẩn bị đi tắm mới nhận ra chưa lấy quần áo. Cô vừa mở cửa ra đã thấy tiểu Chu đứng bên cạnh cửa, chớp mắt vô tội, “Em sao vậy?”
Tiểu Chu với biểu cảm rất nghiêm túc: “Chị Hàm, chị nhớ lại thử xem, đã chạm môi thật ạ? Em còn đang cá cược với chị Thường Kiến xem rốt cuộc hôn ở đâu nữa, hay là chị Thường Kiến thắng rồi?”
Mộc Tĩnh Hàm đảo mắt vài cái: “Em cá ở chỗ nào?”
“Mặt ạ, khi đó bọn em không nhìn thấy hết, còn đang nghĩ xem nụ hôn đầu của chị có thật sự mất rồi hay không.”
Một, hai, ba.
Xoay người, đóng cửa.
Mộc Tĩnh Hàm: “……”
Vậy nên, sao lúc nãy cô nói năng chính đáng với Trình Cảnh Triết rằng đó là hai lớp da màu đỏ thế nhỉ?
Cô ngủ mê rồi thì sao mà biết hôn chỗ nào được chứ?
Nhưng Mộc Tĩnh Hàm cũng không có thời gian để nghĩ đến chuyện đó nữa, cảnh diễn tối nay bận đến mức cô như muốn phân thân ra, mãi cho đến khi đạo diễn hô một tiếng “Cắt!”, Mộc Tĩnh Hàm mới chú ý đến Trình Cảnh Triết không biết đã đứng bên cạnh đạo diễn từ lúc nào.
Cô chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, vì cảnh phim đang là mùa hè, mới vừa kết thúc nên trợ lý tiểu Chu vẫn chưa chạy đến. Trình Cảnh Triết lập tức bước đến cạnh cô, sờ tay cô theo bản năng: “Không lạnh à?”
Rõ ràng bây giờ là mùa đông, lạnh đến mức hàm răng run cầm cập, nhưng trước camera Mộc Tĩnh Hàm là một nhân vật hoàn toàn khác.
Phim trường còn có rất nhiều người, qua sự kiện ngày hôm qua, từng đôi mắt hóng chuyện đều đang nghía nhìn bọn họ. Mộc Tĩnh Hàm hơi ngượng, nhưng cũng không làm ra vẻ rút tay về, uống một ngụm nước ấm tiểu Chu vừa đưa qua: “Sao anh đến đây?”
Cô cúi đầu, cái miệng nhỏ húp nước, mũi chân vô thức chỉa xuống đất, tùy ý để Trình Cảnh Triết khóac áo lên người cô, sau đó nghe thấy giọng nói của anh ở trên đỉnh đầu: “Ba mẹ bảo anh đến đón em, tối nay đi ăn cơm.”
“Liên hoan thay đêm qua à?”
Trình Cảnh Triết nhìn cô, thấy mới một lát mà chóp mũi cô đã đỏ ửng lên, dù ngày đông này không phải lạnh lẽo tuyết rơi, nhưng anh cũng không dám sơ ý, từng bước một cài cúc cho cô, sau đó mới nói: “Ừ, đêm qua bị lỡ nên hôm nay phải bù.”
Trình Cảnh Triết vẫn chưa nói một chuyện, rằng lần này hai nhà liên hoan là giả, bàn về hôn sự là thật.
Lúc đến, ghế lô chỉ còn sót lại chỗ cho hai người.
Mộc Tĩnh Linh cũng đến. Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông cánh dơi màu trắng, bên dưới mặc một chiếc váy dài, xuống chút nữa là cổ trắng trắng nõn tinh xảo, hai chị em này dù ở đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Mộc Tĩnh Hàm ngọt ngào chào mọi người, Linh Lung nhìn kiểu gì cũng thấy rất hài lòng, sau đó quay đầu nhìn Triệu Đình Nhiên: “Cậu định khi nào mới bảo con gái nhà cậu gọi tớ là mẹ đây?”
Mặt Mộc Tĩnh Hàm đần ra: Gì cơ?
Trình Cảnh Triết ở cạnh đã đoán trước được, tiếp tục động tác rót nước cho cô, sau đó lúc ngồi xuống, anh dùng một cái tay khác nhéo nhéo cô để trấn an, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy.
Triệu Đình Nhiên đương nhiên không dị nghị gì, nhưng Mộc Mạch đang nói chuyện cùng Trình Tư Hạo nghe thấy lời này, hừ mũi quay đầu nhìn qua, “Không vội, con bé còn nhỏ, có nhiều chuyện tôi còn chưa dạy dỗ đâu, chờ chút đi.”
“Còn chưa dạy dỗ?”
Triệu Đình Nhiên hừ nhẹ, “Sao nào, anh còn muốn dạy con yêu đương à?”
“Anh……”
“Được rồi, bọn em nói chuyện anh đừng xen vào,” Mộc Mạch còn chưa nói xong đã bị Triệu Đình Nhiên ngắt lời, nhìn dáng vẻ không vui rõ ràng của vợ mình, muốn nói gì nữa nhưng không thể không tém lại.
Trình Tư Hạo quan sát mọi thứ, mặt vô cảm tiếp tục uống trà của mình. Anh nghĩ may mà mình sinh con trai, nếu là con gái, e là bây giờ sẽ dạy cho con bé cách không bị mấy thằng khác lừa đi.
Mộc Tĩnh Linh ngồi cạnh Mộc Tĩnh Hàm, được rèn luyện một năm ở chốn công sở lục ***c như vậy, cô có vẻ thành thục hơn ít nhiều so với với Mộc Tĩnh Hàm.
Nhớ đến tin tức đọc được trên mạng hôm nay, hiếm khi trêu chọc em gái và em rể tương lai một câu: “Em cũng dễ dỗ quá ha, Trình Cảnh Triết mới về được mấy ngày mà đã nhận thua trước rồi.”
Trình Cảnh Triết ngồi cách Mộc Tĩnh Linh một chỗ ngồi, hai chị em nói thầm bên tai nhau, đương nhiên anh không nghe rõ.
Mộc Tĩnh Hàm đang ăn trái cây, bị cô nói như vậy thì lập tức ném quả dâu trong tay đi, nhỏ giọng giải thích cho mình, “Chị, chị nói gì vậy? Em nào có?”
Chuyện xảy ra với chính cô mà cô còn không biết thì làm gì được chớ?
Mộc Tĩnh Linh nhìn bộ dạng giả ngu của đứa em gái “ngốc” của mình, không khỏi hỏi: “Sao thế, Trình Cảnh Triết cầu hôn em à?”
Vừa hỏi câu này xong, quả nhiên Mộc Tĩnh Hàm im lặng. Không chỉ có Mộc Tĩnh Linh, trưởng bối trong phòng thấy con nhóc này đột nhiên ngẩng đầu lên, dáng vẻ nghiêm túc thì đồng thời nhìn qua, dò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trình Cảnh Triết còn tưởng cô không thoải mái ở đâu, vốn định vỗ vỗ lưng cô, nhưng ngại Mộc Mạch còn đang ở đây nên đành thôi, thấp giọng: “Đừng ăn trái cây nữa, lạnh lắm.”
Mộc Tĩnh Hàm nghe câu này xong, quay đầu lại nhìn anh, nhìn được vài giây, nhìn chăm chú đến mức cả phòng trở nên sượng sượng, cuối cùng Mộc Tĩnh Hàm mở miệng: “Trình Cảnh Triết, khi nào anh mới cầu hôn em?”
Mọi người: “……”
Mộc Tĩnh Linh: “……”
Tại sao con nhóc này lại là em gái cô vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc