Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ - Chương 79

Tác giả: Duy Hề

Mộc Tĩnh Hàm sửng sốt vài giây, sau đó bình tĩnh vỗ tay người nọ xuống, nghiêng đầu, mở gương ra nhìn: “Đậm hả?”
“Dù sao em cũng thích màu này.”
Cô ngẩng đầu, tùy tiện nhìn thẳng.
Mặt Trình Cảnh Triết không đổi sắc, ngồi xuống vị trí cạnh cô. Lúc này Mộc Tĩnh Hàm mới phản ứng lại được, hóa ra vị trí này được giữ lại cho anh.
Hồ Oánh Khánh ở bên cạnh thấy vậy, trợn mắt há mồm, “Tình huống gì đây? Cậu quen người này à?”
“Nhân vật lớn này có thể ngồi ở hàng ghế đầu, không giàu thì cũng cực giàu đó. Thấy anh ta đẹp trai như thế, rất xứng đôi với cậu, tớ nhường đó. Mau lên, tớ ủng hộ cậu đè đóa bạch liên hoa ngây thơ đó xuống đất, áp đảo luôn!”
Mộc Tĩnh Hàm cười rạng rỡ, “Rất có lý.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người không lọt vào tai Trình Cảnh Triết xíu nào. Anh bất động thanh sắc, cong môi, dường như lơ đãng nói: “Không phải nói hôm nay phải về ngủ à?”
Giao diện WeChat của hai người dừng lại ở cuộc nói chuyện phiếm ngày hôm qua. Mộc Tĩnh Hàm quay đầu lại, “Bị người đại diện kéo qua.”
“Anh nói hôm nay có việc mà, sao đột nhiên xuất hiện ở đây thế.”
“Có việc mà,” Trình Cảnh Triết nhướng mí mắt, “Không phải về gặp em đây sao?”
“Vậy nên việc anh nói là về gặp em?”
Đôi mắt đào hoa của Mộc Tĩnh Hàm mở to, vài giây sau, nhìn cả người anh, bĩu môi: “Gặp em mà không có quà gì cả, anh cứ gặp em thế á?”
“Bây giờ giá trị thương hiệu của em không giống trước đây đâu, không dễ theo đuổi thế nữa rồi.”
Trình Cảnh Triết cười nhẹ: “Anh biết.”
Có người không ngừng đến gần chào hỏi Trình Cảnh Triết, Mộc Tĩnh Hàm xoay người ngồi nghiêm chỉnh, đoan đoan chính chính.
Hai người không nói nữa. Hồ Oánh Khánh nghe thấy là đã biết, bọn họ đã quen nhau từ lâu rồi.
Hội đấu giá từ thiện nhanh chóng bắt đầu. Người dẫn chương trình ở trên sân khấu, giới thiệu hội đấu giá hôm nay, sau đó gõ dùi trống xuống, “Tôi tuyên bố, hội đấu giá từ thiện hôm nay, chính thức bắt đầu.”
Mộc Tĩnh Hàm vốn chỉ định ngồi nhìn sân khấu thôi, nhưng bây giờ lại cảm thấy hứng thú với chiếc vòng cổ vừa được giới thiệu. Đó là một chiếc vòng cổ ruby hiếm có, màu sắc đỏ như máu hấp dẫn ánh mắt của cả hội trường, không hề trộn lẫn tạp chất, thiết kế cắt đá quý hoàn hảo đến điểm nhọn cuối cùng, tạo nên dấu khắc như sao băng rơi xuống, đặc biệt chói mắt.
Mộc Tĩnh Hàm tin tưởng, đối với phái nữ mà nói, không phải nghi ngờ gì, đó là thứ có sức quyến rũ nhất.
Trình Cảnh triết đã sớm chú ý đến động tĩnh của cô, cũng biết cô thích thứ nào. Lúc vòng cổ được ra mắt, hai mắt cô tỏa sáng, hiện rõ ý nhất định phải có được.
Giá khởi điểm của chiếc vòng cổ là 800 vạn. Mộc Tĩnh Hàm cầm bảng số trên tay, nghe một tiếng nâng giá, nở nụ cười thản nhiên.
Chưa đến hai phút, chiếc vòng cổ này đã bị đưa đến 1500 vạn, hơn nữa người đưa ra cái giá 1500 vạn này là bạn học Trương Kỳ - người khiến Mộc Tĩnh Hàm hận đến ngứa răng.
Cô nghiêng đầu, nhìn người nọ đang đắc ý giơ bảng số lên, nụ cười tươi trên mặt nhìn rất vô tội và ngoan ngoãn. Chỉ có mình Mộc Tĩnh Hàm biết, người này trước sau gì cũng là người hai mặt.
Tuýp thuốc mỡ thời cấp 3 đó, cô thật sự cho rằng có hiệu quả trị liệu đối với triệu chứng dị ứng trên trán cô, về nhà là lập tức bôi lên, cả 1 tuần như vậy, những vết ửng đỏ đó biến mất rất nhanh. Thế nhưng trên trán thì không biết tại sao, để lại một vết sẹo lớn màu đen trên da. Ban đầu Mộc Tĩnh Hàm còn nghĩ rằng đó là vết thâm mà những nốt mẩn đỏ đó để lại, nhưng về sau chẳng những không biến mất, còn thâm hơn dưới ánh mặt trời.
Lúc này cô mới thấy có vấn đề, nhanh chóng đi khám bác sĩ. Bác sĩ nói rằng đó là phản ứng của một loại chất hóa học, nếu để lâu dài, chỗ da đó sẽ dần dần bị ăn mòn.
Sau khi đưa thuốc mỡ đi kiểm tra, cô hoàn toàn nhớ kỹ cái tên Trương Kỳ này vào lòng.
Nhưng chỗ da kia của cô, vì để một thời gian dài nên không thể hồi phục được. Cuối cùng ba mẹ phải đưa cô ra nước ngoài, tiêu hủy nơi đó, chọn một kỹ thuật làm nó sinh trưởng nhanh nhất.
Cơn đau đớn, máu chảy đầm đìa kia, Mộc Tĩnh Hàm khắc khổ in sâu vào lòng. Mỗi sáng sớm cầm gương, nhìn bản thân cô đều thấy ghét bỏ, đừng nói đến việc cô cứ ở bệnh viện cả nửa năm như vậy, không dám ra ngoài gặp ai dù chỉ một ngày.
Mặc dù cuối cùng Trương Kỳ vì chuyện này mà bị thôi học, gia đình cũng đã bị Mộc Mạch “xử lý”, nhưng giữa hai người cách nhau như sông với núi, xem như hoàn toàn kết thúc. Chuyện này, Mộc Tĩnh Hàm sẽ không bao giờ bỏ qua được.
“Không ngờ Trần gia xem tiền như rác này đúng là bị cô ta ăn bám rồi. Tình nguyện chi ra 1500 vạn để mua vòng cổ cho cô ra, cũng coi như không uổng công cô ta vất vả hàng đêm.”
Hồ Oánh Khánh nói chuyện thẳng thắn, vì thân thiết với Mộc Tĩnh Hàm nên bây giờ không kiêng kỵ gì cả.
“Vì sao đại thiếu gia Trần lại vung tiền như rác cho cô ta, cậu đoán xem?”
Mộc Tĩnh Hàm xoay người, nâng cằm, trên gương mặt xinh đẹp động lòng người mang theo vẻ hồn nhiên lúc nhỏ, “Hôm nay nếu chộp được 1500 vạn đó, có phải đêm nay Trương Kỳ quay về sẽ mệt ૮ɦếƭ không nhỉ.”
“Vậy nên, xem như tớ giúp cô ta đi. Nếu không sau này không thấy cô ta ở trong giới nữa, tớ còn nhớ nữa không chừng.”
Trình Cảnh Triết đau đầu, nhíu mày. Lúc nhỏ thì cái gì cũng không hiểu, sao bây giờ….
Anh nâng tay lên, ý bảo Lưu Hoài ở bên cạnh đến gần. Những năm gần đây, Trình Tư Hạo lui về phía sau, vì thế Lưu Hoài đã trở thành trợ lý của Trình Cảnh Triết.
Mộc Tĩnh Hàm nhìn ngược lại anh, đôi mắt đào hoa trừng lên, dường như muốn nói: Anh có ý kiến à? Có cũng vô dụng thôi.
Trình Cảnh Triết lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có ý kiến, sau đó phân phó Lưu Hoài, “Lấy bảng số đến đây.”
Chẳng lẽ người này muốn mua gì à?
Hết thời gian tự hỏi rồi, người ta đã hô 1500 vạn lần thứ hai. Mộc Tĩnh Hàm giơ bảng số của mình lên, “2000 vạn.”
Hội trường lập tức “ồ” to. Nào có ai kêu giá kiểu vậy đâu, rõ ràng là đang nâng giá mà.
Hồ Oánh Khánh mạnh mẽ dựng Ng'n t cái lên cho cô. Trình Cảnh Triết vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng bây giờ ở trong tay đang vân vê một bảng số.
Trương Kỳ cắn môi, trừng mắt giận dữ nhìn người ngồi ở hàng đầu nọ. Cố ý đúng không, 2000 vạn, Mộc Tĩnh Hàm đúng là tàn nhẫn.
Một giây sau, nở nụ cười, giọng nói mềm mại, “Trần thiếu, em…..”
“Thú vị,” Trần thiếu dựa vào ghế, đôi mắt phong lưu nhìn cô ta, cười gian xảo, “Cùng lắm thì thêm 200 vạn nữa, chi nhiều tiền cho cô như vậy, tôi cũng tiếc lắm.”
Lòng Trương Kỳ vỡ nát, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, “Cảm ơn Trần thiếu.”
Thế là lúc người dẫn chương trình hô: “2000 vạn lần thứ hai”, Trương Kỳ lại giơ bảng số lên, nhưng lần này giọng yếu đi thấy rõ, “2200 vạn.”
Mộc Tĩnh Hàm cười châm chọc, đúng là chưa đến sông Hoàng Hà, chưa bỏ cuộc mà. Nhưng cô còn chưa giơ bảng số lên, chắc vì mấy vòng này bị hai cô nâng giá, vậy nên có nhiều người cũng giơ bảng số lên.
“2300 vạn.”
“2500 vạn.”
“2600 vạn.”
“3000 vạn.”
Mộc Tĩnh Hàm không còn gì để nói. 3000 vạn đó. Bây giờ ít nhất cô phải chi ra hơn 3000 vạn sao. nhiều hơn 1000 vạn so với lúc nãy lận đó. Cái này là cá nhân mà, sao phải năng nổ đến vậy chứ, dù cô nhiều tiền thì cũng không phải có cái bánh nhân rớt xuống từ trên trời đâu.
Hơn 1000 vạn, biệt thự của cô, xe Porsche màu trắng đó.
“5000 vạn.”
Mọi người, bao gồm cả Mộc Tĩnh Hàm ai nấy đều há hốc mồm. Có cần làm đến vậy luôn không?
Cô ngơ ngác nhìn về phía người bên cạnh, ngây ngốc hỏi một câu: Trình Cảnh Triết, anh điên rồi hả?”
“Chi 5000 vạn để mua một cái vòng cổ phí tiền, anh tặng 5000 vạn cho em luôn cho rồi?”
Người dẫn chương trình: “……”
Quý cô ơi, thật ra cái vòng cổ này không phí tiền đâu.
Trình Cảnh Triết liếc nhìn cô, rồi lạnh lùng nhìn về phía người dẫn chương trình, híp mắt, ý bảo tiếp tục.
Lúc này người dẫn chương trình lập tức hô “Trình Tiên Sinh số 1 đưa ra giá 5000 vạn, có ai tăng giá không.”
Số 1 là Trình tiên sinh nổi tiếng, lúc nãy khi bước vào có rất nhiều người đi qua chào hỏi, không cần nghĩ nữa, vị này ai cũng biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc