Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ - Chương 78

Tác giả: Duy Hề

“Rất xin lỗi ạ, chị Hàm, em cũng không biết tại sao ban tổ chức lại sắp xếp cô ta vào nữa.”
Trợ lý tiểu Chu cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi. Rõ ràng đã xác nhận danh sách trước vài lần rồi, nhưng ai biết được đột nhiên lại thông báo rằng Trương Kỳ cũng sẽ tham gia hội đấu giá từ thiện này.
Mộc Tĩnh Hàm nhắm hai mắt, tùy ý để chuyên viên trang điểm bôi trát lên mặt cô. Nghe trợ lý nói vậy, cất giọng nhàn nhạt: “Đi thì đi thôi, không sao đâu.”
“Dù sao ở trong giới này, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt.”
Mộc Tĩnh Hàm sau khi tốt nghiệp thì lập tức tiến vào giới giải trí, chưa đến hai năm đã trở thành một trong tứ tiểu hoa đán* người người nhà nhà đều biết đến. Mà từ khi Trương Kỳ cũng đứng trong hàng ngũ tứ tiểu hoa đán, những tin đồn bất hòa của hai người chưa bao giờ ngừng lại, chỉ cần có một người xuất hiện thì tuyệt đối không nhìn thấy người kia bao giờ.
(*) Tiểu hoa đán: danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh.
Trên thực tế, đúng là Mộc Tĩnh Hàm bất hòa với cô ta thật. Đây là câu chuyện Lương Sơn Bá* từ lúc cấp ba, tuyệt đối không thể bắt tay giảng hòa.
(*) Có ý chỉ một mối thù hằn, mâu thuẫn.
Hai người cùng tồn tại trong giới giải trí, tránh gặp mặt nhau hết mức có thể, nhưng giới này rộng lớn như thế, cùng là nghệ sĩ, dù sao cũng sẽ ***ng chạm.
“Không sao, đêm nay em cứ phô ra trạng thái tốt nhất của mình là được rồi. Lúc nãy chị nhìn vị trí ngồi của em, cách đến tận ba bốn bàn. Lúc buổi đấu giá kết thúc, em rời đi ngay đi, đừng để phóng viên nắm được nhược điểm.”
Người đại diện ngựa quen đường cũ nói.
“Vâng,” Mộc Tĩnh Hàm hơi mệt, đến miệng cũng lười nhấc lên, dùng mũi hừ ra một chữ.
Bộ phim này phải quay liên tục trong vòng một tháng mới cho các cô hai ngày nghỉ ngơi, vậy mà cô lại vội vã tham gia hội đấu giá quan trọng dành cho minh tinh này. Bây giờ cô chỉ muốn về giường ngủ thôi.
“Chị Hàm, mở to mắt ra đi, để em vẽ eyeliner cho chị.”
Chuyên viên trang điểm cầm cây Pu't kẻ eyeliner kêu cô một tiếng.
Điện thoại trên bàn không ngừng rung lên, tiếng thông báo của điện thoại reo liên tục. Mộc Tĩnh Hàm chờ chuyên viên trang điểm vẽ một bên eyeliner xong, duỗi tay lấy điện thoại.
Trên giao diện màu trắng hiện ra “Hôm nay thái tử trẻ tuổi nhất của Trình thị đã về nước, sau này vòng thương nghiệp của Tương Hải sẽ nổi sóng như thế nào đây?”
Ngón trỏ của Mộc Tĩnh Hàm khựng lại trên đó, bị vẽ kẻ mắt bên trong nên hơi khó chịu. Cô híp mắt, người này đã trở lại rồi sao?
Click mở Weibo, ở sân bay người đến người đi, có một người ngẩng đầu ưỡn ***, được một đám vệ sĩ chặn trước chặn sau. Ảnh được chụp từ khoảng cách hơi xa, Mộc Tĩnh Hàm không nhìn rõ lắm, dù sao cũng kết luận thành 4 chữ:
Người cao chân dài.
Từ sau khi hai người tách ra lúc cấp ba đó thì chưa bao giờ gặp lại. Lúc đó Trình Cảnh Triết nói năm tháng sau có thể sẽ không đến đây, chuyển khoản tiền cơm cho cô trước.
Mộc Tĩnh Hàm vốn nghĩ rằng liên lạc giữa hai người sẽ cắt đứt từ đó, không ngờ rằng, sau này người nọ liên tục chuyển tiền cho cô. Từ mỗi tháng 2 vạn, đến 5 vạn, rồi lại 10 vạn. Cấp ba, đại học, tốt nghiệp, sóng to gió lớn, cũng không ngừng lại.
Bây giờ tài khoản kia ít nhất cũng phải có hơn 100 vạn.
Dù sao cô không thèm nhìn, cũng không đả động gì.
Hội đấu giá vào buổi tối được tổ chức bởi một vị biên kịch đức cao vọng trọng. Bây giờ người này đã lui về sau rồi, nhưng rất nhiều kịch bản hot hiện nay đều được ông ấy hướng dẫn.
Vì vậy, diễn viên từ lớn đến bé, rồi có rất nhiều đạo diễn, người đầu tư tham gia đêm nay.
Mộc Tĩnh Hàm trang điểm xong, lập tức đi ra ngoài theo người đại diện.
Người đại diện bắt được tin tức mới nhất: “Hóa ra Trương Kỳ dựa hơi Trần tổng của tập đoàn Cốc Phong. Chị nói rồi mà, bộ phim lần trước rõ ràng em diễn hay đến thế, sao lại vô duyên vô cớ bị cô ta giành lấy chứ. Hóa ra là tìm được chỗ dựa lớn hơn.”
Mộc Tĩnh Hàm cười cười, môi đỏ nhướng lên: “Một bộ phim hay như vậy, vẫn bị cô ta diễn hỏng rồi.”
Gương mặt kia của Trương Kỳ rõ ràng rất thích hợp với hình tượng thiếu nữ trong sáng. Công ty quản lý định hướng cô ta là thiếu nữ, học sinh ngoan ngoãn, cô ta lại cố tình ςướק bộ phim theo hướng “chị đại” này của Mộc Tĩnh Hàm. Bộ phim truyền hình này một khi đã ra mắt, còn không phải sẽ bị mắng thảm sao.
Mộc Tĩnh Hàm cao giọng.
“Tối nay cô ta đến với Trần tổng. Đại thiếu gia đào hoa nhà họ Trần kia rất thích tiêu tiền mua tài nguyên, đoán chừng Trương Kỳ sẽ có một khoảng thời gian đắc ý đây.”
Người đại diện nói nghiêm túc. Cô ấy dẫn dắt Mộc Tĩnh Hàm hai năm nay, không hề dựa vào mối quan hệ trong nhà, chỉ dựa vào bản thân. Chỉ mới hai năm, cô đã trở thành nghệ sĩ chạm tay vào là bỏng, bình thường cũng đã biết rằng, cô gái này sẽ luôn nổi tiếng, bởi vì với dáng người quyến rũ và gương mặt xinh đẹp này, rất hợp gu giới giải trí.
“Cứ để cô ta đắc ý đi.” Mộc Tĩnh Hàm dẫm lên giày cao gót 7 centimet, cẳng chân tinh tế thon dài trắng nõn dưới ánh đèn, “Cùng lắm thì em cũng làm theo cô ấy, tìm một chỗ dựa có bối cảnh tương đương. Hơn nữa, muốn tìm thì phải đỉnh hơn cô ta nhiều, đè đầu cô ta, để cô ta tức ૮ɦếƭ.”
“Thôi đi cô ơi, biết cô chỉ có nói miệng thế thôi,” Người đại diện còn không hiểu hay sao chứ. Con bé này rõ ràng có một tài nguyên to bự là Mộc gia thì lại không cần, đùng đùng ở đó lại bị lãng phí, đến cô ấy cũng hận sắt không thành thép!
Hai người nói xong thì đã đến hội trường. Mộc Tĩnh Hàm không giả vờ nữa, làm mặt quỷ. Tha thứ cho cô nói cái này, phụ nữ ấy mà, không dựa vào nhà, nhưng lúc cần dựa vào đàn ông thì vẫn phải dựa chứ.
Cạn lời đỡ trán. Cô đã dẫn theo Mộc Tĩnh Hàm hai năm rồi, mà con bé vẫn lơ tơ mơ như thế.
Dọc đường gặp được không ít người quen, Mộc Tĩnh Hàm có danh tiếng tốt trong giới, làm quen rất dễ, vì vậy nếu quen thì đều chào hỏi với cô.
Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, thiết kế cúp *** khiến chiếc cổ thiên nga và xương quai xanh tinh xảo của cô lộ ra không sót gì. Vòng eo thon một tay có thể ôm hết được bó sát vào, gãi đúng chỗ ngứa. Làn váy ở phía sau dài đến cổ chân, ở phía trước chỉ dài đến đầu gối, xéo lên trên nhìn đơn giản nhưng không mất đi vẻ thời thượng. Đôi chân mang một đôi giày cao gót màu trắng đính kim cương, đối lập hoàn toàn với nhan sắc, càng làm nổi bật làn da trắng sứ như ngọc của cô.
Trên đường đi chỉ có 2-3 phút ngắn ngủi này, không thể nghi ngờ gì nữa, Mộc Tĩnh Hàm thu hút sự chú ý của cả hội trường.
Trợ lý nhận số cho cô, để một cái áo khoác và ly nước ở chỗ cô. Người đại diện ở bên không ngại phiền, nhắc lại lần nữa: “Nhớ đó, nếu lạnh thì phải mặc áo vào cho chị, uống nước ấm, đừng uống nước khoáng. Hai ngày nay đang trong kỳ sinh lý, em phải chú ý.”
Mộc Tĩnh Hàm cũng gật đầu, “Yên tâm yên tâm, hai người cứ đi đi ạ.”
Nghe thêm thì lỗ tai mọc kén mất.
“Tĩnh Hàm, đến đây.”
Cách đó không xa, có một vị đạo diễn dẫn cô vào cửa vẫy tay với cô. Mộc Tĩnh Hàm vén làn váy, mỉm cười bước qua.
“Đạo diễn Đan,” Mộc Tĩnh Hàm gật gật đầu.
“Vị này là Trâu (鄒) tổng của của tập đoàn Hoa Thịnh. Ngài ấy thích cô lắm đó, mấy bộ phim điện ảnh mà ngài ấy đầu tư rất muốn cô đóng nữ chính.”
Có thể khiến đạo diễn Đan dẫn đến giới thiệu với người khác, đương nhiên khác biệt. Mộc Tĩnh Hàm gật gật đầu, chào hỏi với người đàn ông nhìn lớn hơn cô cả một con giáp này. Những lời nên nói thì cũng nói, để lại phương thức liên lạc cho nhau, sau đó mới quay về chỗ.
Từ lúc đến vị trí đó cho đến khi quay lại chỗ ngồi của mình, Mộc Tĩnh Hàm cảm giác hình như có một ánh mắt sắc bén vẫn luôn nhìn cô. Cô cau mày quay đầu lại, bắt gặp Trương Kỳ đang cắn môi, nhìn thẳng cô không hề giấu giếm gì. Cô nhướng môi, chỉ chỉ vào camera cách họ một đám người, ý bảo: Cô cũng đang bị quay hình đó.
Cô cũng có thế đâu, vậy mà Trương Kỳ đã không vui trước rồi.
Chỗ ngồi ở bên cạnh vẫn trống không. Cũng lạ thật, chỗ ngồi của người nào cũng được dán tên lên, nhưng người ngồi cạnh cô lại chả có gì cả. Nhưng Mộc Tĩnh Hàm cũng không nghĩ nhiều, cô ngồi hàng đầu tiên, người có thể ngồi ở vị trí này, thân phận dĩ nhiễn không thể khinh thường.
Vị trí bên tay trái là của một trong tứ tiểu hoa đán khác - Hồ Oánh Khánh. Mối quan hệ giữa Mộc Tĩnh Hàm và cô ấy cũng không tệ lắm, trùng hợp hơn, người này cũng rất ghét Trương Kỳ.
“Ôi, cậu không biết lúc nãy khi tớ đến đây, sắc mặt của người đó xấu cỡ nào đâu. Ba trong bốn người (tứ tiểu hoa đán) đến đây, hai chúng ta được xếp ở phía trước, chỉ mình cô ta bị xếp ở phía sau, còn phải dựa vào đàn ông mới vào đây được, cũng không biết đến đây tìm nhục hay gì.”
Giọng nói của Hồ Oánh Khánh mang theo sự ghét bỏ nồng nặc. Vốn dĩ cô không dị ứng gì với loại bạch liên hoa cả ngày giả vờ trong sáng, nhưng người này cho rằng cổ tay mình lớn, dựa vào đàn ông là có thể tùy tiện ςướק lấy tài nguyên. Đúng là ghê tởm.
Bởi vì chọn sai phim, hiện tại danh tiếng của Trương Kỳ xuống dốc, đây cũng là lý do cô ta bị sắp xếp ngồi ở phía sau.
Cái miệng nhỏ của Mộc Tĩnh Hàm dính ướt, lấy giấy lau lau, nhìn vào gương “chậc chậc” vài tiếng, “Cậu nói xem, gương mặt này của tớ có dựa vào đàn ông được không?”
“Cậu á?” Hồ Oánh Khánh biết gia thế của cô, nghe vậy, ra vẻ đứng đắn đánh giá cô từ trên xuống, lắc đầu, “E là cậu dựa vào đàn ông thì không nâng cấp được đâu.”
“Hở?”
“Cậu mà dựa vào đàn ông thì leo lên trời cũng được nữa!”
Gương mặt xinh đẹp, yêu nghiệt này của cô, không dùng thì quá lãng phí.
Mộc Tĩnh Hàm cười cười. Cô không ngờ khuôn mặt này của mình ngày càng rõ nét như vậy, thoát khỏi sự non nớt và trong sáng thời cấp ba, thêm vào sự quyến rũ khiến người khác nguyện chìm đắm vào trong.
Bờ môi đỏ nở rộ trong gương, xinh đẹp yêu kiều, tựa như báu vật trời đất.
Cô rất hài lòng chớp chớp mắt, vuốt hai sợi tóc dài xuống hai bên. Đang chuẩn bị đóng gương lại, trong mặt kính đột nhiên xuất hiện một đôi giày da màu đen không hề dính bụi, sau đó là đôi chân quyến rũ vừa dài vừa Cấm d**, tiếp đó là thân hình tỉ lệ vàng, rồi đến gương mặt của một người đàn ông hoàn hảo đến độ không thể nào bắt bẻ.
Cô sửng sốt, độ cong của khóe môi vẫn không nhúc nhích, người đó từng chút một biến mất khỏi gương. Cộp một tiếng, chiếc gương trên tay bị người đó đóng lại, gương mặt vừa hiện lên trong đầu giờ đây xuất hiện trên đỉnh đầu của cô. Cả người Mộc Tĩnh Hàm vô thức ngồi thẳng lên, ngón tay hơi lạnh của người đàn ông vuốt ve cằm cô, nhẹ nhàng, nhưng không thể ngó lơ được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc