Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ - Chương 31

Tác giả: Duy Hề

Linh Lung không quá để ý đến tiếng “phu nhân” lúc nãy, nhưng thật ra lại kinh ngạc với năng suất làm việc của Trình Tư Hạo, nhớ đến tấm thẻ đen không giới hạn mà Trình Tư Hạo ‘nộp’ lên cho cô lúc rời đi, cười cười lắc đầu, cũng khó trách, đây đúng là phong cách của anh.
Đã có lãi suất rồi, lúc sử dụng không cần phải để ý, nếu hết thật thì…
Đương nhiên là anh muốn đưa cả L.E cho cô luôn.
Bộ phim 《 Chưa từng 》đã quay đến cảnh ở đại học, lúc Linh Lung bước vào thì đang quay đến cảnh nữ chính đứng trong trường đại học, nhớ đến hình ảnh của nam chính, hai người học đại học ở hai nơi khác nhau, bốn năm qua, chưa từng gặp được nhau.
Lúc ba người bước vào, như thể đã được báo trước, mọi người dù rảnh rỗi, gấp gáp, đứng, ngồi gì cũng nhìn Linh Lung, đa số đều là lén đánh giá, rõ ràng ai cũng tò mò và bất ngờ, nhìn cảnh này, chắc từ hôm qua đến nay có không ít người khi đã ăn no uống tốt xong thì lấy Linh Lung ra để nói chuyện phiếm.
Cô nhướng mày, gật đầu với mấy người giơ tay chào hỏi cô, bây giờ mới đến cạnh Thư Nhiễm.
Thư Nhiễm giống Trần Chí, đang ngồi theo dõi trước máy quay, lúc làm việc Trần Chí rất tập trung, không hề chớp mắt, hết sức chăm chú nhìn màn hình, sợ bỏ lỡ mất sự thay đổi nhỏ nào đó.
Lúc nãy Thư Nhiễm nhắn tin cho cô đầu tiên, hỏi cô đến đầu rồi, bây giờ hai người ngồi cạnh nhau, vì ngại với Trần Chí nên cô dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay Linh Lung: “Chào mừng.”
Linh Lung ngồi xuống cạnh cô, nhấp môi cười, không để ý đến những ánh mắt xung quanh, chỉ theo dõi máy quay.
Nữ chính Chu Tuệ đã qua tuổi thanh xuân ngây thơ kia rồi, những rung cảm nồng nhiệt trong lòng cũng đã mất dần theo năm tháng, người đầu tiên làm cô biết yêu, người cô thích suốt thời cấp ba, người làm bạn với cô cả quãng đường thanh xuân, trong một đoạn thời gian buồn tẻ, nhạt nhẽo như vậy đã mang đến cho cô những điều tốt đẹp, nhưng trong ba năm đầy khao khát ấy, người mà cô có ấn tượng khắc sâu đó lại chưa từng đặt cô trong lòng.
Thời gian thấm thoát trôi, lưu luyến một kiếp phù du, người bên cạnh em vẫn không phải là anh, mà phải chăng anh đã quên mất, đã từng có một người tên “Chu Tuệ” tồn tại trên đời.
Giả Đình Đình diễn rất tốt, đứng một góc ở sân trường, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm vào một nơi, đáy mắt đen mờ và đôi môi không hề có chút máu, cả người nhìn tiều tụy yếu đuối, như thể trong giây phút đó, đã đột nhiên nhận ra được trọng điểm, từ bỏ một vật mà cô vẫn rất trân quý cho đến bây giờ, nước mắt tích tụ ở hốc mắt, chực trào nhưng lại không rơi xuống, dù ai nhìn vào cũng sẽ thấy xúc động.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt đen vô cự kia như được một chiếc bật lửa chiếu sáng lên, những tia sáng vụt lên, đôi môi vốn cắn chặt đã buông lỏng ra theo bản năng, cong lên, vì cười nên đôi mắt cũng híp lại như trăng non, nhìn như một đứa bé nhảy nhót vui sướng lúc đột nhiên được người nhà đón về sau khi đi lạc vậy.
Phương Nhất Chu, cũng có một người sẵn sàng bầu bạn bên cạnh anh, đúng không….
“Cắt!” Giọng nói hài lòng của Trần Chí vang lên trong phim trường, ông đứng lên, “Cảnh này diễn rất tốt, một lần là chốt đơn luôn.”
Mọi người hoan hô, nối tiếp câu nói đó của ông là những tràng vỗ tay khen ngợi, sôi nổi cảm thán kỹ thuật diễn xuất của Giả Đình Đình, chẳng trách lại được xưng là “người nối nghiệp Ảnh hậu” tiếp theo của giới giải trí.
“Mọi người chú ý chút, trước mắt chúng ta đã quay xong các cảnh ở vườn trường rồi, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu liên tục chiến đấu ở bối cảnh đô thị.”
Phó đạo diễn đứng lên nói, những nhân viên công tác làm việc mấy ngày nay có chút hưng phấn, tiếp theo sẽ quay hết ở đô thị, không cần phải chạy qua chạy lại như giặc nữa.
Trần Chí cười hiền hậu, có chút buồn cười nhìn phó đạo diễn, không lưu tình hất cho anh ta một bát nước lạnh: “Quay xong rồi? Đừng quên, còn một cảnh của nam chính và nữ phụ cần quay lại nữa.”
“Nam chính với nữ phụ nà ní?”
Phó đạo diễn vội vàng mở cuốn kịch bản trong tay ra xem, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, khựng lại động tác, gõ lên đầu: “Trời má, sao lại quên vụ này được chứ!”
Sắc mặt đột ngột này khiến người nhìn ngơ ra, Thư Nhiễm mở kịch bản ra xem, Linh Lung nghe cô nói: “Cảnh của Linh Tư cần phải quay lại bảy tám cảnh gì đó, chắc để không làm chậm trễ tiến độ quay thì ngày mai đạo diễn Trần sẽ cho cô ta quay lại.”
Thư Nhiễm lắc lắc đầu, biểu cảm nhàn nhạt: “Hai ngày nay đúng là cô ta không thể thiếu sự chú ý với máy quay mà.”
Linh Lung lười biếng đáp: “Dù sao cũng là người sống dưới ánh đèn flash, thiếu nó, sao trong lòng thoải mái được.”
Trần Chí hơi bực bội, hai ngày nay không có Linh Tư, tiến độ quay của đoàn phim nhanh lên không ít, kỹ thuật diễn của nam nữ chính thì ổn áp khỏi phải bàn rồi.
Ông quay đầu lại, khi thấy Linh Tư biểu cảm cũng thả lỏng đi một chút: “Đến khi nào vậy?”
Linh Lung đứng lên: “Vừa đến thôi, thấy ông nghiêm túc quá nên không dám quấy rầy.”
Trần chí nghe ngày càng có nhiều tiếng nói khe khẽ xung quanh, nhăn mày lại: “Phải làm gì thì đi làm đi, cả đám ai cũng rảnh rỗi như vậy, có phải tối nay muốn làm việc cả đêm đúng không?”
Linh Lung đương nhiên biết những ánh mắt và câu nói đó đều hướng về cô, nhưng cũng không thèm quan tâm, lúc công khai cô đã nghĩ rằng, với danh hiệu Trình phu nhân này thì đương nhiên cũng phải chuẩn bị tinh thần chống lại áp lực.
Trần Chí nhớ đến một chuyện, đột nhiên hỏi: “Sao rồi, có hài lòng với bộ ấm trà tặng cho ông nội nhà cô không? Bộ đó của tôi là bộ ấm trà chính gốc thời Đường đó, vậy mà cứ thế bị cô ςướק mất giữa đường.”
Thu Nhiễm nhớ đến tin nhắn Triệu Đình Nhiên gửi cho cô, cười trêu: “Bộ ấm trà của ông dù có quý cũng không bằng tâm ý của người ta đâu đó nha.”
Trần Chí không hiểu, còn muốn hỏi lại vài câu, đúng lúc Giả Đình Đình vừa diễn xong bước đến. Trong phim trường vốn đã nóng lắm rồi, trợ lý còn khoác cho cô một chiếc áo khoác ngắn màu đen, xem ra tâm trạng của nữ chính vừa được người khác khen xong cũng không tốt lắm.
Lúc nãy đứng cách khá xa, lại nhìn trên máy quay nên Linh Lung thấy không rõ, còn tưởng là vì để hợp với hoàn cảnh nên cố ý trang điểm nhợt nhạt cho cô ấy một chút, bây giờ lại gần mới thấy sắc mặt của cô ấy đúng là không hề có chút máu nào thật….
Lớp phấn nền rất mỏng, giống như không đánh gì vậy, bản thân làn da của Giả Đình Đình đã trắng rồi, bây giờ môi cũng không tô son gì, nhìn rất yếu ớt, cộng thêm lớp phấn nền mỏng, nhìn cô như bị bệnh nặng mới khỏi, không hề có chút tinh thần.
Linh Lung không khỏi có chút kinh ngạc, “Sao vậy? Bị bệnh thật à?”
Giả Đình Đình hình như rất mệt, lúc nãy đã dùng hết sức để diễn rồi, nhưng vẫn trả lời Linh Lung: “Buồn.”
Sau đó trực tiếp bước vào phòng trang điểm.
Linh Lung nhìn người trợ lý đi theo sau, cô ấy đưa mắt ra hiệu với Linh Lung, có ý nhờ cô qua đây giúp đỡ.
“Cô đi xem đi.” Chờ đến khi hai người đó đi rồi, Thư Nhiễm mới nói với Linh Lung.
Dù Trần Chí có biết sương sương, nhưng ông là đạo diễn, lại còn là một người đàn ông, không hề có hứng thú với những chuyện này. Huống hồ người ta là nữ chính nhiều suất diễn nhất, làm việc rất chuyên nghiệp, bị bệnh vẫn đi làm, biểu hiện không tệ chút nào, ông cũng không có quyền nói gì cả.
Bởi vậy dọn đạo cụ lại, dứt khoát ngồi sửa kịch bản với phó đạo diễn ở một bên, lười hỏi chuyện yêu đương của phụ nữ.
“Tâm trạng của cô ấy hai ngày nay không tốt lắm, hôm qua vẫn chưa nghiêm trọng như vậy, chắc hôm nay bị sốt rồi, hai ngày này cũng không có suất diễn của cô ấy, nếu được thì nên đưa cô ấy đi khám bệnh.”
Giả Đình Đình không thân với nhiều người ở đoàn phim, người duy nhất gần gũi là Linh Lung.
Thư Nhiễm nhìn về hướng kia, đôi môi nhấp nháy, mày đẹp nhẹ nhàng nhăn lại, từ hôm qua cô đã thấy trạng thái của Giả Đình Đình có hơi sai sai.
Linh Lung cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của chuyện này, gật đầu, sau đó bàn chuyện với Thi Di bây giờ mới bước vào.
Đây là phòng trang điểm riêng của Giả Đình Đình, kính thưa các thể loại chai lọ vại bình nằm la liệt trên bàn từ trái qua phải, cô trợ lý đứng trước gương, cẩn thận dọn đồ trang điểm lại, sợ đánh thức người đang ngủ trên sô pha.
Chăn bị Giả Đình Đình đá sang một bên, môi mỏng vì khó chịu nên khẽ cắn, bàn tay gác lên mắt, chỉ lộ ra cái trán trơn bóng phía trên, trên gương phản chiếu đôi mày nhăn lại, gương mặt trắng bệch, rất yếu ớt và mệt mỏi.
Âm thanh rất nhỏ kia khiến người đang chợp mắt trên sô pha hé mắt ra nhìn, thấy Linh Lung, Giả Đình Đình bỏ tay ra, chống người ngồi dậy: “Không bận ở ngoài đó à?”
Cô nói chuyện rất nhỏ, như thể nói vài chữ cũng tốn rất nhiều sức vậy, nhớ đến vai diễn nhập tâm trước máy quay lúc nãy, Linh Lung thật sự không thể không bái phục đại tiểu thư của Tiêu gia này, đoán chừng đến khi 《 Chưa từng 》được chiếu, có lẽ Giả Đình Đình sẽ nhận được cả giải “Nữ chính của năm”.
Giả Đình Đình ngồi dậy, Linh Lung lấy bình giữ ấm trên bàn đưa cho cô, nghe cô ho khan vài tiếng thì hỏi: “Bị sốt đúng không, vậy thì đi bệnh viện hay gọi bác sĩ đến đây đi.”
Giả Đình Đình lắc đầu, nhấp một ngụm nước, khi nói tiếp mới lấy lại được sức lực: “Không sao, uống thuốc rồi.”
“Tôi kiểm tra suất diễn của cô rồi, mấy ngày tiếp theo chỉ quay lại chút thôi, cô hết việc rồi, có thể về nghỉ ngơi trong hai ngày.”
“Vì muốn nghỉ ngơi,” Giả Đình Đình dựa vào sô pha, vì lúc nãy xoay người nên rụng ra vài sợi tóc, Linh Lung vừa mới đắp chiếc chăn mỏng lên bụng cô, nhưng lại càng khiến cô nhìn tiều tụy hơn. “Nên tôi mới nói người đại diện hủy hết lịch trình, ở đoàn phim nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
“Ở đoàn phim?”
Linh Lung hơi kinh ngạc, không phải vì đột nhiên cô ấy có thêm vài ngày rảnh rỗi, mà là hiếm lắm mới có hai ngày nghỉ như vậy, vậy mà không về Tương Hải?
“Sao phải về Tương Hải chứ?” Giả Đình Đình cười lạnh: “Chẳng lẽ ở đó có người mà tôi quan tâm à?”
Linh Lung: “……”
Thôi, bây giờ tốt nhất là không nên vạch trần bệnh khẩu thị tâm phi của cô ấy thì hơn.
Hai người cứ im lặng ngồi như vậy, Giả Đình Đình hơi đau họng, liên tục uống vài ngụm nước. Linh Lung sờ trán Giả Đình Đình, thấy cô ấy vẫn còn nóng nên có chút lo lắng.
“Không được, để tôi chở cô đến bệnh viện.”
Nếu cứ như vậy thì sẽ sốt đến ngu người mất.
Giả Đình Đình vốn muốn từ chối, bỗng dưng điện thoại trên bàn trang điểm rung lên, Linh Lung rõ ràng thấy người ngồi cạnh mình hơi run.
Cô đứng dậy, lấy điện thoại, khi thấy thông báo cuộc gọi trên màn hình thì có hơi do dự, nhưng vẫn đưa điện thoại qua: “Cô nghe máy trước đi, tôi lấy cho cô ly nước.”
Một tay vươn qua muốn lấy cái ly trong tay Giả Đình Đình, ánh mắt của người nọ lướt qua điện thoại, khi thấy tên trên màn hình thì lông mi run rẩy, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Không phải muốn đưa tôi đi bệnh viện à? Đi thôi.”
Tiếp đó, đứng dậy lấy điện thoại, từ chối cuộc gọi mà không do dự chút nào…..
Linh Lung: Thế là cúp máy của đại thiếu gia Tiêu vậy luôn đó hả?
Ở bên kia, Tiêu Sầm ngồi trong văn phòng nghe giọng nói tiêu chuẩn của nữ nhân viên tổng đài: Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.
Anh ném 乃út trong tay đi, trực tiếp ném điện thoại đã tắt màn hình lên bàn, nhăn đôi mày anh tuấn lại, đứng dậy nghiến răng nghiến lợi: Được lắm, Tiêu Ly, em lại khiêu chiến với điểm giới hạn của tôi rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc