Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ - Chương 30

Tác giả: Duy Hề

Nói xong, kéo chăn, che đầu ngủ.
Trình Tư Hạo ngồi một mình ở mép giường có chút bất ngờ, nhìn chằm chằm chỗ mền phồng lên kia vài giây, nhưng đúng là hiếm khi được thấy mặt trẻ con của cô như thế này.
“Yên tâm, dù quản lý Trình gia thất bại thì anh cũng nuôi nổi em.”
Đây là câu trả lời mà Linh Lung nghe được cách một lớp chăn đến từ vị trí người mặt dày nào đó trước khi tắt đèn!
…………
Vì sợ cô ngủ nướng, Trình Tư Hạo đã dặn Lưu Hoài đặt vé buổi chiều. Lúc Linh Lung cầm điện thoại lên nhìn giờ thì đã là 10 giờ rưỡi sáng, vị trí bên cạnh trống không, lúc duỗi tay ra chỉ thấy lạnh lẽo. Âm thanh hoạt động của điều hòa có vẻ rất nhỏ, bức rèm dày ở ven tường được kéo kín, ở giữa lộ ra một khe hở 3 cm, ánh mắt trời sáng chói ở bên ngoài chiếu vào trước mặt cô.
Linh Lung lấy tay che mắt lại, cười ngây ngô một lúc rồi mới xuống giường rửa mặt.
Khi thấy chìa khóa xe của Trình Tư Hạo ở trên bàn, cô thắc mắc, quên mang hả ta?
Nghĩ lại, lắc đầu, Trình Tư Hạo có nhiều xe như vậy, còn có tài xế, hôm nay không đi chiếc này âu cũng là chuyện bình thường.
Nhưng điều khiến Linh Lung kinh ngạc là, Trình Tư Hạo vậy mà còn chưa đi.
Cô nhìn giờ đồng hồ trên tay, gần 11 giờ rồi, không đi làm sao?
Đang nghĩ ngợi, cửa mở ra, Trình Tư Hạo nhìn cô đứng ngu ngơ, nhướng mày: “Dậy rồi sao?”
“Anh không đi làm à?”
“Buổi sáng có cuộc họp, họp online là được.” Trình Tư Hạo đóng cửa lại, mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, tóc rủ trên trán càng làm hiện lên vẻ lười biếng.
“Anh nói Lưu Hoài đặt vé buổi chiều cho em rồi, không vội.”
Hai người cùng đi xuống lầu, Trình Tư Hạo thuận miệng hỏi: “Buổi trưa muốn ăn gì đây?”
Linh Lung đứng cạnh anh, bây giờ có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm á?”
Ngày nào dì giúp việc đến đây cũng mang theo không ít rau củ và trái cây, lúc Trình Tư Hạo mở tủ lạnh ra, Linh Lung không do dự nói: “Em muốn ăn trứng hấp với cá kho.”
Hiện tại, cô đang ăn mấy quả hồng Trình Tư Hạo đã rửa cho, ngồi trước phòng bếp lướt Weibo.
Vì tin nóng bất ngờ ngày hôm qua, lượng fan và số tin nhắn tăng lên hơi nhiều, Trình Tư Hạo sợ cô bị ảnh hưởng nên đã trực tiếp giao tài khoản Weibo của cô cho bộ phận xã hội của công ty giải quyết.
Bây giờ cô đăng nhập lại để xem những tin nhắn ngày hôm qua.
Linh Lung vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận gạch đá rồi, nhưng không ngờ những bình luận và tin nhắn đều là chúc phúc, còn một bộ phận khác thấy bức ảnh chụp dáng người kia thì yêu cầu Linh Lung lộ mặt với fan.
“Hì hì, không ngờ hai người mình thích lại là một đôi, vẫn luôn ủng hộ trang phục của Two Secret, chúc hai người ngày càng phát triển hơn nha nha nha, nhưng mà tui không chỉ chúc về việc kinh doanh đâu á!”
“Hèn gì trước đây L.E thu mua Huy Ảnh, không ngờ, mấy người đã động vào phu nhân của boss luôn đó!”
“Nhà thiết kế L ới ời ơi, chào cô, từ đầu khi thấy trang phục của các cô trên TV là tôi đã bị đắm chìm luôn rồi, sau này thì chú ý đến Weibo của cô, dù công ty của cô có tham gia bộ phim điện ảnh hay truyền hình gì tôi cũng thích lắm luôn, cũng ngày càng thích nhà thiết kế này, lúc đọc những dòng mà cô viết, khi nào tôi cũng thấy cô là một người dịu dàng, lương thiện hết, đặc biệt là hôm qua thấy được ảnh chụp dáng người của cô, kích động lắm luôn huhu, thật sự bái phục ánh mắt thiết kế của cô, hy vọng sẽ may mắn được gặp cô một lần.”
Bộ phận xã hội của L.E trả lời: Cô cũng là một người dễ thương, hiền lành nữa, cũng chúc cô ngày càng tốt hơn, có duyên thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.
Ngay sau đó, cô gái nhỏ đó cực kỳ H**g phấn.
Bình luận, tin nhắn, lượng fan vẫn luôn tăng không ngừng, hot search tối qua càng không chịu tụt xuống, chỉ có thể nói lực ảnh hưởng của Trình Tư Hạo và L.E quá lớn, bộ phim《 Chưa từng 》dù chưa đăng tin gì, nhưng dựa vào những đề tài gần đây cũng đã đoán được độ rating sắp tới.
Vậy nên, Thư Nhiễm còn nhắn tin riêng cho cô: “Trình phu nhân, khi nào mới quay lại làm nhà thiết kế Linh vậy hả, tôi phải cảm ơn vợ chồng hai người vì đã quảng cáo thật to bự cho tiểu thuyết chuyển thể của tôi đó.”
Trong miệng Linh Lung nhét đầy miếng hồng, trong tay còn cầm một ly sữa chua nguyên chất, cười hì hì đáp: “Hôm nay về rồi, buổi tối là đến nơi.”
Có lẽ Thư Nhiễm đang vội, hai người nói chưa được mấy câu đã phải tắt máy.
Ban đầu định đi vào giúp Trình Tư Hạo, nhưng lúc buông điện thoại ra, nhìn lên màn hình thì động tác nhai nuốt dừng lại, thu chân, ngồi lại vị trí cũ.
So với cô, bây giờ Linh Tư không được thoải mái như vậy.
Cư dân mạng chắc chắn sẽ không tin cô ta lần nào nữa, khỏi phải bàn lần này cô ta chơi lớn vậy, trực tiếp dát vàng lên mặt mình, ám chỉ mình mới là người được L.E nâng đỡ.
Thật ra Linh Lung cũng hiểu, Linh Tư một mặt ỷ vào Linh Quốc Cường, bọn cô là chị và anh rể nên ít nhiều gì cũng sẽ cho cô ta chút mặt mũi, sẽ không đuổi cùng giết tận, nói cách khác, cô ta không cần kiêng nể gì cả.
Một mặt khác, Trình Tư Hạo vì để bảo vệ Linh Lung nên luôn giấu bối cảnh của Linh gia, những gì liên quan đến Linh Tư cũng không bị đào ra nhiều, về góc độ nào đó thì L.E cũng đúng là đang bảo vệ cô ta.
Nhưng bây giờ đọc những bình luận chửi cô ta lên bờ xuống ruộng kia, cô ta có hối hận về suy nghĩ kỳ lạ trước đây của mình không?
Bữa trưa có 3 món ăn và 1 món canh, cà tím xào, cà chua xào trứng và canh sườn củ mài.
Linh Lung không ăn cơm, Trình Tư Hạo múc một chén canh đưa cho cô.
Đương nhiên, trước đó Linh Lung đã ăn một chén trứng gà hấp nhỏ.
“Chuyện về trang phục thử giao cho Thi Di xử lý cũng được, bên kia có chuyện gì không giải quyết được thì cứ gọi điện cho anh, nếu anh không nghe máy thì gọi cho Lưu Hoài.”
“Đương nhiên, khả năng xảy ra chuyện này rất nhỏ.”
Trình Tư Hạo gắp một miếng thịt vào trong chén cô, xương đã được gắp ra bỏ sang một bên.
Linh Lung gật đầu, cúi đầu uống một muỗng canh, đầu lưỡi vô thức thỏa mãn *** ***, dừng muỗng lại nhìn anh: “Sao thế, vội vã giao cho Thi Di xử lý vậy, anh định để em phá của thật à?”
Trình Tư Hạo nhìn cô một cái, trong đôi mắt đen thẫm mang theo sự sủng nịch không hề kiêng dè: “Không phải vội, là để giám sát được, em cũng có thể tập trung phát triển ở mảng điện ảnh này, đương nhiên, em muốn phá của cũng không phải không thể.”
Ánh mắt Linh Lung ngơ ra, nhìn nước canh lăn tăn trong chén, lớp dầu nổi trên mặt nước đã được vớt ra cẩn thận, chỉ còn lại dầu mè rắc hành lá.
“Trình Tư Hạo, em muốn làm người đầu tư.”
Cô đột nhiên nói câu này, hai mắt không chớp nâng lên, ánh mắt chứa sự kiên định, không chút do dự đối diện với đôi mắt sâu không lường được kia.
“Ừm.” Trình Tư Hạo không bất ngờ chút nào, dứt khoát buông đũa xuống, biểu cảm thẳng thắn, từng câu từng chữ như đập vào lòng Linh Lung: “Mấy năm nay, em luôn có những suy nghĩ độc đáo của mình về ngành điện ảnh này, anh chỉ cho em một ý kiến thôi, cuối cùng người đưa ra quyết định chính là em. Từ mấy năm nay, nhìn lại những bộ phim điện ảnh mà em tham gia vào, lúc nào em cũng có tiềm năng để làm một người đầu tư cả. Lĩnh vực thời trang này là lựa chọn ban đầu của em, dù em có từ bỏ hay không, anh cũng sẽ duy trì nó. Chuyện tiền nong không cần phải thấy gán***, anh không bao giờ thấy việc thất bại trước khi thành công là vô dụng, khỏi cần phải nói đến chuyện đầu tư này. Đương nhiên, nếu lấy danh nghĩa của L.E, anh sẽ thu được số lãi suất nhất định.”
Áp lực của Linh Lung giảm xuống một chút, bắt đầu hứng thú: “Nếu lấy tiền riêng của anh để đầu tư thì sao?”
Anh cười, cầm đũa lên, giọng nói che giấu ý cười rất tốt: “Đương nhiên cũng sẽ có lãi suất nhất định.”
Linh Lung: “....”
“Chẳng lẽ có gì khác nhau hả?”
Khác nhau?
Trình Tư Hạo ngước mắt, ý tứ trong mắt hiện lên rất rõ ràng: “Lãi suất của hai người không phải là một khái niệm.”
Linh Lung im lặng hai giây, bỗng nhiên hiểu rõ câu đó có ý gì, đỏ mặt cắn môi, dứt khoát cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện nữa. (Editor: Em vô sản nên không hiểu tư sản nói chuyện với nhau mọi người ạ, em chịu)
Tâm trạng của Trình Tư Hạo rất tốt, vươn tay vuốt mái tóc thẳng rủ xuống của cô, môi mỏng nói: “Dù trọng tâm là gì, anh chỉ mong em đừng quá mệt mỏi.”
Chạng vạng lúc 5 giờ 40, máy bay hạ cánh.
Thi Di đến đón cô, hành lý Linh Lung chỉ có một ít, dù sao phòng ở bên này cũng đầy đủ hết rồi, chỉ tiện tay mang theo vài vật dụng hàng ngày nữa thôi.
“Chị Linh,” vừa mới cài dây an toàn xong, Thi Di ngồi ở ghế lái liền nhìn cô cười hì hì.
Linh Lung không chút gợn sóng: “Nói.”
“Chị biết không? Hai ngày nay, mấy người ở đoàn phim nhìn em như đang nhìn thấy sếp vậy, thái độ xoay chuyển 360 độ luôn, lúc nào không bận việc cũng chạy tới chỗ em, tìm hiểu tin tức của chị, đúng là làm em được sủng mà sợ luôn!”
Thi Di lải nhải, Linh Lung có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, không hứng thú nói tiếp: “Thế em trả lời thế nào?”
“Còn trả lời sao được nữa chứ?” Thi Di ngả người ra sau, hoàn toàn quên mất chuyện lái xe, càng nói càng sung: “Trên mạng cũng đã trực tiếp công khai thân phận phu nhân L.E của chị rồi, còn ai dám nói gì nữa, tiên sinh cũng đích thân ra mặt bác bỏ tin đồn, ai ngu lắm mới tin Linh Tư giả khùng giả điên.”
Linh Lung có chút đau đầu đè huyệt thái dương, ba chữ “lái xe đi” còn chưa thốt ra, Thi Di lại nói tiếp: “Chị Linh, chị cứ yên tâm đi, bây giờ cả đoàn phim đều biết chị là trùm rồi, chị là người đầu tư lớn nhất của《 Chưa từng 》luôn đó, ai muốn ૮ɦếƭ mới dám đắc tội với chị!”
“Thi Di”, cô khẽ nói, bỗng nhiên trợn mắt, khóe miệng cong lên.
Nhìn biểu cảm cười như không cười mang theo sự uy hiếp của cô, Thi Di sửng sốt, “Dạ, sao vậy?”
“Nếu em không muốn đắc tội với chị thì lái xe nhanh lên.”
Thi Di: “……”
…………
Đúng như lời Thi Di nói, Linh Lung vừa đến đoàn phim, từ lúc xuống xe đến lúc tiến vào trường quay, cũng phải hơn mười người đến chào cô, Giản Dung là nhà sản xuất thì khỏi nói, đứng ở cửa chờ mãi, nhìn như có chuyện muốn nói với cô.
Thời tiết ở Giang tân không nắng như Tương Hải, lúc xuống máy bay còn đỡ, trên đường tới đây thì có mưa nhẹ, không khí hơi lạnh.
“Phu nhân.” Giản Dung bước tới mở dù ra, Thi Di nhận.
Đã công khai trên mạng rồi, bây giờ Giản Dung gọi cô như vậy cũng không có gì kỳ lạ, nhưng dù sao cũng đang ở đoàn phim, Linh Lung gật đầu chào hỏi rồi nói: “Cứ gọi như trước đây đi.”
Thật ra cách xưng hô này cũng là một vấn đề khó, đối với mấy người Thi Di thì gọi “chị Linh” cũng được, đạo diễn Trần quen cô lâu rồi, cũng sẽ trực tiếp gọi “Linh Lung”, nhưng đối với Giản Dung mà nói, dù sao cũng là cấp dưới của Trình Tư Hạo, gọi “Linh Lung” không được, gọi “chị Linh” cũng không xong, trước đây vẫn luôn gọi “nhà thiết kế Linh”, nghe xa lạ thì không nói, mà có hơi gượng gạo.
Giản Dung lắc đầu, vẫn chưa đồng ý, chỉ nói một câu: “Chuyện đoàn phim ở đây về cơ bản thì có thể giải quyết được rồi, về chuyện điện ảnh thì tôi đã có vài lựa chọn ban đầu rồi, khi nào phu nhân có thời gian có thể chọn một chút, trước mắt cứ tổng hợp lại đã.”
Thi Di nghe xong nhìn trái nhìn phải, điện ảnh nà ní, chị Linh lại muốn tham gia vào đoàn phim mới à?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc