Chí Tôn Đào Phi - Chương 78

Tác giả: Nặc Nặc Bảo Bối

Chốc lát sau,lại đi về bên cạnh hắn,trên tay cầm một cái bình sứ ,cũng không nói lời nào với hắn, chỉ đột nhiên đưa tay thoát đi quần áo trên người hắn.
Thân mình Thương Diễm Túc đột nhiên căng thẳng, ánh mắt nhìn nàng hàm chứa lửa nóng, mà Lãnh Thanh Nghiên lại đột nhiên dùng sức tát vào trên trán của hắn, trong mắt hàn quang lóe ra, hung hăng nói: “Ngươi đang nghĩ cái gì ?”
Hắn biết khẳng định là mình đã hiểu sai, trong lòng Thương Diễm Túc một trận mất mát , không cam lòng nói : “Ta còn tưởng Nghiên nhi đang định chủ động hiến thân đâu . . . Đau!”
Từ trên vai truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, ngay sau đó một mùi R*ợ*u thuốc gay mũi xộc vào mũi hắn,Lãnh Thanh Nghiên cũng đang dùng lực,hung hăng giúp hắn xóa đi vết bầm.
“Nghiên nhi, nhẹ một chút. . .”
“Nhẹ nhàng thì làm sao có thể đánh tan vết bầm được?”
Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên hướng về phía hắn thản nhiên cười, ôn nhu đến mức khó tin,mà Thương Diễm Túc đột nhiên lại cảm thấy toát mồ hôi lạnh .
“Nghiên nhi”.
“Hả?”
“Ta rất nhớ nàng”.
Động tác trên tay hơi ngừng một chút , sau đó lại tiếp tục, chỉ thản nhiên lên tiếng nói: “A”.
Ngữ khí của nàng bình thản như vậy khiến cho Thương Diễm Túc một trận không cam lòng, không khỏi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đồng thời cũng kéo nàng vào trong lòng,bắt buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn, hỏi: “Chẳng lẽ Nghiên nhi không có chuyện gì muốn nói với ta hay sao?”
Tầm mắt nàng đảo quanh, thì thầm nói: “Nói cái gì?”
“Chẳng hạn như,năm đó nàng đã lừa gạt ta như thế nào để rời đi ? Những năm gần đây nàng sống như thế nào ? Vì sao lại không quay lại tìm ta?Nàng có biết hay không ta thật sự rất nhớ nàng, nghĩ đến mà đau lòng, nghĩ thôi mà cũng đã muốn nổi điên rồi”.
Nhìn ánh mắt si mê cùng đau xót của hắn, trong mắt Lãnh Thanh Nghiên hiện lên một tia cảm động, sau đó nàng đột nhiên đứng lên từ trong lòng hắn,một tay chống bên hông, một tay kia chỉ vào trán hắn, một bộ biểu tình hùng hổ, nói: “Này, ngươi muốn làm cái gì? Đây là những chuyện mà con tin như ngươi nên làm hay sao?”
“Nghiên nhi, chẳng lẽ ta ở trong mắt nàng,thật sự chỉ là một con tin để lợi dụng hay sao?”
Nàng không khỏi chột dạ quay mặt sang bên cạnh, than thở nói: “Ai bảo ngươi dám gạt ta”.
Đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lại trong tay, đặt lên bên môi nhẹ hôn, ôn nhu nói: “Thực xin lỗi, ta biết ta sai lầm rồi. Ta cam đoan về sau sẽ không lừa dối nàng nữa, cũng sẽ không có bao giờ lừa nàng chuyện gì nữa,lại càng không khiến cho nàng thương tâm nữa. Nghiên nhi, ta phải làm như thế nào thì nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta đây?”
Bàn tay Lãnh Thanh Nghiên nắm chặt lại, quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt toát ra sắc nhu hòa, thấp giọng nói: “Kỳ thật, ta cũng chỉ có tức giận một chút mà thôi, ta không thích như vậy, giống như ta là một kẻ vô dụng vậy, chỉ biết tránh ở sau lưng ngươi chờ đợi ngươi xoay người lại”.
“Nghiên nhi. . .”
“Ngươi hãy nghe ta nói!Thời điểm lúc đó ta thật sự rất thương tâm, vốn dĩ ta quyết định không rời đi,sẽ luôn ở lại bên cạnh ngươi , cho dù như vậy khiến cho ta hành sự có chút khó khăn một chút, nhưng ta thật sự không có muốn rời đi. Nhưng ngươi đột nhiên lại làm ra chuyện tình như vậy,khiến cho ta có cảm giác mình thật là ngu xuẩn ,thế nhưng lại có thể vì một người nam nhân mà bỏ quên những cố gắng từ trước tới nay, hơn nữa ngươi còn nói ra những lời nói khiến người ta thật là thương tâm”.
“Thực xin lỗi”.
“Thời điểm lúc đó, tuy rằng ta có cảm giác những lời này của ngươi cũng không có đáng tin,nhưng ta thực sự cũng rất để ý, cũng thực thương tâm,ta từng nghĩ hai người đã cùng ở với nhau , cho dù mỗi người cũng đều có bí mật riêng, nhưng ít nhất vào thời điểm khó khăn cũng sẽ cùng nhau đối mặt ,ta luôn hy vọng hai người chúng ta sẽ sóng vai bên nhau ,mà không phải là ngươi ở phía trước ta. Cho nên, trong ngày ngươi thú Sử Vân Kiều ta đã ăn ngất dược,lại đem một loại độc dược bỏ vào trong chén để đánh lừa các ngươi”.
Trong lòng Thương Diễm Túc tràn đầy hối hận, gắt gao đem nàng ôm chặt vào trong lòng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, Nghiên nhi, về sau mặc kệ có xảy ra chuyện tình gì,ta cũng sẽ không bao giờ lừa gạt nàng đi làm một mình”.
Ánh mắt khẽ nheo lại, thần sắc bên trong mắt cũng đã biến lại bộ dáng của nữ thổ phỉ, nói: “Ta cũng chưa có nói là sẽ tha thứ cho ngươi, ngươi làm gì mà sớm đưa ra quyết định như vậy ? Hơn nữa, bây giờ ngươi chính là miếng thịt trên thớt gỗ ,mặc ta muốn chém muốn giết thế nào cũng được đâu!”
Hắn càng đem nàng ôm chặt thêm một chút,cọ cọ mặt lên tóc mai nàng hỏi : “Vậy Nghiên nhi muốn xử trí ta thế nào đây?”
“Ừm,vốn ta muốn đem ngươi bán vào kĩ viện để hầu hạ lão bà , nhưng ngẫm lại một nam tử tuấn mỹ như ngươi mà phải hầu hạ lão bà thì thật là khiến cho người ta tức giận giậm chân giận dữ, cho nên tính lưu ngươi lại để mình tự sử dụng là tốt nhất”.
Trên mặt Thương Diễm Túc tràn đầy mồ hôi lạnh,nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng kia của nàng, biểu tình trên mặt cũng lập tức thay đổi,khẽ cắn nhẹ lên cần cổ của nàng,tà tứ cười, yêu mị nói: “Vậy hiện tại,nàng cần hầu hạ sao?”
“Mẹ, con đã trở về!”Đột nhiên phía sau vang lên thanh âm của tiểu tử kia ,cửa phòng lập tức bị dùng sức đẩy ra, hoàn toàn không thèm nhìn đến tình hình trong phòng, nghênh ngang đi đến.
Sau khi ngẩng đầu lên liền trợn tròn đôi mắt, vô tội chớp chớp mắt vài cái,sau đó hai con mắt chậm dãi cong lên , cái miệng nhỏ nhắn dường như muốn toét đến hai bên tai, hai chiếc răng mèo lòe lòe tỏa sáng,lộ ra một nụ cười cực kì sáng lạn đáng yêu.
Liền nhảy tới bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc , quay qua quay lại nhìn giữa hai người bọn họ, vẻ mặt hưng phấn mà hỏi: “Nha nha kia,hai người đang làm gì vậy? Vì sao lại ôm nhau cùng một chỗ vậy?Chẳng lẽ muốn th*** sao?Hay là muốn sinh cho cục cưng một đệ đệ a, mẹ, cục cưng muốn đệ đệ không cần muội muội a,nếu là muội muội sẽ không thể cùng cực cưng chơi đùa được a!”
Nhìn nhi tử nhảy nhảy bên cạnh, khóe miệng Lãnh Thanh Nghiên hung hăng run rẩy vài cái,đây là tiểu hài tử thế nào đây nha?Vì sao lại có thể nói ra những lời khiến cho người ta ngượng ngùng như vậy a?
Đem Thương Diễm Túc đẩy ra,đưa tay ôm tiểu tử kia lên lòng, nhìn nhìn vẻ mặt của hắn cười hết sức ôn nhu, mềm nhẹ hỏi: “Bảo bối,vừa rồi con nói cái gì vậy ?”
Tiểu tử kia đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng ôm lấy cổ mẹ, mặt dán lên trên mặt mẹ  vô cùng thân thiết cọ cọ vài cái, làm nũng nói: “Cục cưng nói, mẹ thật là xinh đẹp nha, cục cưng yêu mẹ nhất!”
“Ngoan!”
Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mắt, khóe mắt mỉm cười, đối thoại của hai người khiến cho hắn có chút không biết nên khóc hay nên cười, xem ra Nghiên nhi tươi cười như vậy rất là nguy hiểm nha, về sau cần phải chú ý thêm một chút.
Nhưng mà, vừa rồi con nói cái gì a?
“Phanh!”
Trong khi Thương Diễm Túc vẫn còn mơ mơ màng màng, bả vai trái vừa mới thư hoãn được một chút lại đột nhiên đau đớn,thậm chí hắn còn có thể nghe thấy thanh âm vỡ vụn của xương cốt.
“Ahhh, Nghiên nhi?”
Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi đem nắm tay thu hồi,thuận tay đặt tiểu tử kia xuống đất , lạnh lùng nói một câu: “Cục cưng, đi giúp hắn đem cánh tay trật khớp nắn lại vị trí cũ”.
Thương Diễm Túc nhất thời ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng muốn nói không cần, nhưng tiểu tử kia  mang theo vẻ mặt hưng phấn nhảy đến trước mặt hắn, ý bảo hắn ngồi xuống đất, sau đó nhẹ tay đặt lên trên bờ vai hắn.
“Răng rắc” một tiếng, xương cốt liền trở lại vị trí cũ, tiểu tử kia đem bàn chân nhỏ rút ra khỏi nách hắn, đồng thời cũng buông lỏng tay hắn ra, cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Thương Diễm Túc , đắc ý nói: “Thế nào? Vương gia phụ thân, có phải con rất lợi hại hay không?”
Ánh mắt chớp chớp,đột nhiên đưa tay kéo tiểu tử kia đến trước mặt ,đưa tay khẽ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của hắn,vẻ mặt mang theo thú vị cùng thán phục tươi cười nói: “Thật không hổ là con ta, quả nhiên là lợi hại a!”
“Đây là đương nhiên,tất cả những thứ này đều là do mẹ dạy con a, ai nha nha, đừng nhu mặt của con, sẽ không còn suất nữa!”
“Yên tâm đi sẽ không, khẳng định là càng nhu sẽ càng suất!”
“Vậy bản mỹ nam cũng sẽ giúp Vương gia phụ thân nhu nhu !”
Phụ tử hai người ở trên mặt đất cuộn thành một đoàn, vui đùa ầm ĩ với nhau,Lãnh Thanh Nghiên khẽ sửng sốt một chút sau đó trên mặt cũng là hiện lên ý cười, ánh mắt nhu hòa yên lặng nhìn hai người.
Phải nói như thế nào đây? Cục cưng trừ nàng ra,cũng chưa từng có cùng với người ngoài thân thiết đến như vậy.
Tầm mắt cũng chuyển đến trên người Thương Diễm Túc , đâu,người này nàng cũng không rõ.
Trong ngự thư phòng, Thương Lang Hoàng vẻ mặt phúc tạp ngồi trên Long ỷ, ngay lúc vừa rồi, hắn cũng đã được biết tin Thương Diễm Túc bị Lãnh Thanh Nghiên “bắt cóc”, cũng biết được bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên còn có một tiểu tử dường như là bản sao của Thương Diễm Túc vậy.
Thật sâu thở dài, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, mệt mỏi quá.
Tiết công công nhẹ nhàng đẩy cửa ngự thư phòng, đi đến trước mặt Thương Lang Hoàng , hành lễ nói: “Hoàng Thượng, quý phi nương nương cầu kiến”.
“Nhã nhi? Để cho nàng vào đi”.
“Dạ!”
Tiết công công lui đi ra ngoài,rất nhanh thân ảnh của Như quí phi cũng đã xuất hiên bên trong ngự thư phòng, “Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng “.
“Đứng lên đi. Nhã nhi nàng tìm trẫm có chuyện gì?”
“Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp nghe được vài lời đồn đại bên ngoài, không biết là thật hay giả, cho nên muốn đến tìm Hoàng Thượng chứng thực một chút”.
Khẽ gật đầu, nói: “Trẫm đã biết, chắc là chuyện tình có liên quan đến Túc nhi chứ gì?”
“Đúng vậy, nghe nói Thanh Nghiên đã trở lại, hơn nữa còn bắt cóc Túc nhi đi,không biết việc này có đúng hay không?”
Thở dài,đưa tay nhẹ xoa xoa cái trán, thấy thế, Như quý phi vội vàng đi đến phía sau Thương Lang Hoàng ,nhẹ nhàng xoa xoa hai bên huyệt thái dương giúp hắn. Thoải mái mà thở ra một hơi,thân mình thoáng đưa lưng dựa về phía sau Long ỷ , nói: “Là thật,không những thế còn xuất hiện một tiểu tử khoảng ba bốn tuổi, tiểu tử kia dường như có bộ dáng giống hệt với Túc nhi vậy”.
“Không biết Hoàng Thượng muốn xử trí việc này như thế nào?’
“Trẫm không muốn quản”.
“Hoàng Thượng?”
“Nhã nhi a, trẫm mệt mỏi, trẫm thật sự mệt ૮ɦếƭ đi. Bốn năm trước, Thanh Nghiên uống thuốc độc tự sát, Túc nhi cực kỳ bi thương, trong bốn năm này,hắn điên cuồng mà trả thù Mộc gia, điên cuồng mà trả thù những người đã thương tổn qua Thanh Nghiên ,nếu không phải hắn vẫn còn để ý đến trẫm là phụ hoàng của hắn,chỉ sợ trẫm cũng khó mà thoát khỏi sự trả thù của hắn”.
“Hoàng Thượng. . .”
“Ai, kỳ thật trẫm hiểu được cái loại thống khổ khi mất đi tình cảm chân thành này,nhưng là, cho tới nay,trấm vẫn luôn đứng ở vị trí của một hoàng đế, góc độ của một phụ thân mà làm ,kết quả cuối cùng lại trở thành ác nhân. Trẫm cũng nhìn ra, Túc nhi sớm đã có ý nghĩ muốn ૮ɦếƭ, chỉ chờ báo thù xong cho Thanh Nghiên ,hơn nữa cùng tìm lại di thể của mẫu thân hắn ,chỉ sợ là hắn cũng đi theo Thanh Nghiên mà thôi.Tuy rằng trẫm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,nhưng hiện tại nếu Thanh Nghiên đã quay trở lại, vậy thì cứ như vậy đi,Túc nhi  muốn như thế nào thì cứ để hắn làm vậy đi”.
Như quý phi khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, trong mắt hơi nước ௱ôЛƓ lung, nhẹ giọng nói: “Nhưng là, bốn năm đã qua, không ai biết nguyên nhân mà Thanh Nghiên quay lại cũng không biết nàng có ý gì khác hay không, cũng không biết trong bốn năm này nàng có thay thổi gì không, vạn nhất nàng làm ra chuyện tình thương tổn Túc nhi thì làm sao bây giờ?”
Thương Lang Hoàng đột nhiên lại lộ ra một chút tươi cười, nói: “Cho dù có là như vậy, thì ít nhất hắn cũng còn có thể nhìn thấy nàng,nhìn thấy nữ nhân mà hắn yêu thương nhất còn ở trước mặt, cho dù nàng có muốn thương tổn hắn đi nữa ,ta tin nó cũng không hề oán hận gì cả?”
“Hoàng Thượng, kỳ thật. . .”
“Được rồi, nàng không cần an ủi  ta, nếu như không còn chuyện gì nữa, nàng hãy lui xuống dưới trước đi”.
Nàng nhìn Thương Lang Hoàng, dường như còn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng tất cả những điều muốn nói lại hóa thành một hơi thở dài, nói: “Dạ, thần thiếp cáo lui”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc