Chí Tôn Đào Phi - Chương 69

Tác giả: Nặc Nặc Bảo Bối

Lãnh Thanh Nghiên nhẹ nhàng mà mài mực, sau đó cầm lấy Pu't lông vẽ vẽ cái gì đó trên giấy, đôi mi thanh tú càng nhăn càng chặt, rốt cục dừng Pu't, nhìn hình vẽ trên giấy mà ngay cả nàng cũng không biết nó là cái gì nữa , đưa tay vo lại thành một cục rồi ném xuống đất ,lại tiếp tục họa.
Pu't lông mềm mại nằm sấp lại nằm ngửa ,lại  còn luôn biến hình, viết quả thực rất là khó , bất quá nàng cũng chỉ là tùy tiện điểm cái gì đó , vẽ cái gì đó ,  dùng để giết thời gian mà thôi , cũng không chờ mong sẽ họa ra được một cái gì, thuần túy cho là đang luyện tập đi.
Cửa phòng bị mở ra,thân ảnh của Thương Diễm Túc xuất hiện ở cửa  , hắn rốt cục vẫn không nhịn được mà đi đến đây , nhìn trên mặt đất toàn là giấy , trên mặt nàng còn có một chút mực đen , khóe miệng nhịn không được hiện lên ý cười, cứ đứng đó lẳng lặng nhìn nàng , lại cảm thấy thỏa mãn khác thường .
Lãnh Thanh Nghiên trừng mắt to, cẩn thận nắm Pu't lông tiếp tục họa , động tác trên tay đột nhiên nhanh hơn , đem bức họa trên giấy hoàn toàn thay đổi , sau đó buông mạnh Pu't lông xuống ,nhặt tờ giấy lên không chút do dự vo lại thành một cục rồi ném đi .
“Ba!” Trong không trung vang lên một tiếng, vừa vặn ném trúng vào gương mặt Thương Diễm Túc , trên mặt hắn còn dính một chút mực nước .
Nghe được thanh âm dường như có chút khác lạ , ngẩng đầu lên nhìn lại bắt gặp gương mặt Thương Diễm Túc dường như một tháng này chưa thấy, giờ phút này thế nhưng lại xuất hiện ở cửa .
Ánh mắt híp lại nhìn , cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn , Thương Diễm Túc cũng không có động tác gì , cẩn thận nhìn nữ nhân giống như tinh miêu trước mắt  , đột nhiên lại xúc động vô cùng .
Đã bao lâu rồi , hắn không có được nhìn nàng kĩ như vậy ?
“Ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Thương Diễm Túc hít sâu một hơi, đột nhiên nói: “Sau ngày mai , ta sẽ không hạn chế tự do của nàng nữa .”
Trong mắt hiện lên một tia đau xót, hắn tới nơi này, chính là muốn nói cho nàng biết như vậy sao ? Nhắc nhở nàng, ngày mai sẽ là ngày hắn thú nữ nhân khác hay sao .
Trong nhất thời hai người lại lâm vào yên tĩnh ,  trong lúc đó không ai biết nói điều gì , bàn tay đặt sau lưng của Thương Diễm Túc nắm chặt lại , đau lòng bắt đầu lan rộng .
Lãnh Thanh Nghiên ngồi ở trên ghế cũng không có di chuyển ,  chống má nhìn nơi khác , vẻ mặt lạnh lùng.
“Nghiên nhi, chẳng lẽ nàng không có lời nào muốn nói với ta hay sao
“Chúc mừng Vương gia lấy được tân phi , chúc Vương gia vùng tân phi bạch đầu giai lão , con cháu đầy đàn.” Lãnh Thanh Nghiên như đông cứng lại nói .
Ánh mắt Thương Diễm Túc co rút lại , sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bị đè nén gần như muốn hộc máu , hắn quả nhiên không nên hỏi nàng như vậy ? Hắn chỉ là muốn cùng nàng trò chuyện mà thôi .
Sau nhiều ngày như vậy , mỗi ngày hắn đều chỉ có thừa dịp nàng ngủ vụng trộm đến thăm nàng, nhưng ngay cả nửa câu cũng không thể nói được , hắn thật sự sắp điên rồi.
Nhìn thấy đau xót trong mắt hắn , trong lòng Lãnh Thanh Nghiên không khỏi tê rần , nhưng là, tuy rằng nàng biết hắn vẫn luôn yêu nàng ,nàng cũng tin tưởng câu hắn nói là trong lòng hắn chỉ có nàng ,nhưng nay hắn lại muốn thú nữ nhân khác , mà đây lại là chuyện mà nàng vĩnh viễn không thể tha thứ được .
Nhìn nàng thật lâu , sau đó chậm rãi xoay người muốn rời đi , đột nhiên lại cảm thấy có một trận gió nhẹ thổi qua lưng , một thân thể mềm mại gắt gao dán lại trên lưng hắn , một đôi tay nhỏ bé quấn bên hông hắn .
Thấy vậy đột nhiên dừng lại cước bộ , cả người rung mạnh, kích động, khiếp sợ, thỏa mãn, hạnh phúc. . .Có vô vàn loại cảm xúc đan xen lẫn nhau , hắn còn nghĩ dường như là mình nằm mơ, sững sờ gọi nàng : “Nghiên nhi?”
Lãnh Thanh Nghiên gắt gao ôm hắn, đem mặt dán vào lưng hắn , nhẹ giọng hỏi: “Có phải ngươi nhất định phải thú cái nữ nhân kia hay không ?”
“. . .Ừ.”
Chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở , trong mắt lộ ra quyết tuyệt quang mang, nói: “Ta có ૮ɦếƭ cũng không để cho ngươi thú nữ nhân khác vào cửa !”
“Nghiên nhi. . .”
Lãnh Thanh Nghiên cũng không có đợi cho hắn nói điều gì đó , đột nhiên buông lỏng tay ra, xoay người đi tới trước mặt hắn , hai tay đặt lên trên vai hắn ,lại chủ động đưa đôi môi anh đào lên .
Đôi môi chạm nhau,cả người Thương Diễm Túc chấn động  , lăng lăng nhìn dung nhan tuyệt mĩ trước mắt kia , sau một lúc lâu mới có phản ứng lại , đột nhiên gắt gao ôm nàng vào trong *** , tinh tế, hôn lên môi nàng thật sâu ,*** đã bị đè nén một tháng nay liền bùng nổ .
Bốn hắc y nhân ngoài cửa nhẹ nhàng đóng cửa lại , sau đó yên lặng lui xuống dưới.
Trong phòng, hai người gắt gao ôm nhau, tận tình hôn môi, đôi tay mềm mại của Lãnh Thanh Nghiên chậm dãi trượt xuống *** hắn , tiến vào bên trong vạt áo của hắn , Thương Diễm Túc cảm thấy hạ thân căng thẳng ,càng thêm dùng sức ôm nàng vào trong lòng ,như muốn làm cho nàng hòa tan vào trong cơ thể hắn vậy .
Hô hấp của hai người càng thêm nặng nề , phấn môi Lãnh Thanh Nghiên tự tung , nhẹ nhàng cắn cắn lên gáy hắn , “Túc, ôm ta đến giường .”
Thương Diễm Túc dường như cũng đã quên mất suy nghĩ như thế nào , liền ôm ngang người nàng lên , cẩn thận đặt ở trên giường, mà hắn cũng liền xoay người nàng đặt ở dưới thân .
Tiếp xúc thân mật , Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên xoay người ngồi lên trên người hắn , hai tay để ở trước *** hắn , trán ***ng trán , ôn nhu nhìn hắn, trên mặt mang theo vẻ thẹn thùng , trong mắt lại lộ ra bướng bỉnh , lầm bầm nói: “Ta muốn ở bên trên.”
Thương Diễm Túc nhìn ánh mắt của nàng tràn đầy ôn nhu,  đưa tay kéo lấy đầu nàng , tận tình hôn môi, đồng thời một tay đưa đến bên hông của nàng , tháo đai lưng ra , trong lúc nhất thời, quần áo tung bay, trong phòng một mảnh xuân quang kiều diễm ,  triền miên không ngớt .
Không biết rốt cuộc dây dưa bao nhiêu lâu , Lãnh Thanh Nghiên vô lực nằm trong lòng hắn ,ánh mắt híp lại nửa tỉnh nửa mê .
Bàn tay Thương Diễm Túc nhẹ nhàng xoa trên tấm lưng mềm nhẵn của nàng , cằm để tì trên trán nàng , trên mặt tràn đầy tươi cười thỏa mãn ,hai người không ai nói gì  , nằm hưởng thụ thời gian yên tĩnh trôi qua , giờ khắc này, dường như tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy , thế cho nên Thương Diễm Túc  không có phát hiện ra đáy lòng có một tia bất an .
Đợi đến khi hơi khôi phục lại một chút khí lực , Lãnh Thanh Nghiên từ trong lòng hắn ngồi dậy , một đầu đầu tóc đen trút xuống , che đi hơn phân nửa thân mình lõa lồ ,hai mắt như phủ một tầng sương nhìn Thương Diễm Túc .
Tayhắn chu du trên khắp người nàng , nhẹ nhàng mà vuốt ve, ánh mắt mờ mịt , thanh âm có chút khàn khàn nói” Nghiên nhi,nàng đang dụ dỗ ta .”
Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười một chút, thần thái kia so với trời sinh khúm núm Ưng Dung Kiều lại càng yêu mị hơn vài phần , thân mình thoáng cúi xuống , ngón tay vẽ lên các vòng tròn trên *** hắn , sau đó chậm dãi càng lúc càng đi xuống , xuống đến bụng hắn , lại vẫn thong thả đi xuống tiếp .
Thương Diễm Túc cầm lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của nàng , trong mắt đã là một mảnh lửa nóng, yết hầu nhấp nhô nói , “Nghiên nhi đã hết mệt mỏi rồi hay sao ?”
Lãnh Thanh Nghiên cúi đầu cắn cắn trước *** hắn vài cái , nhận thấy thân thể hắn căng cứng lên , không khỏi cười khẽ một tiếng, nói: “Thật là mệt mỏi quá a .”
Thanh âm của nàng , mang theo vô tận mị hoặc , nhiệt độ của Thương Diễm Túc càng lúc càng tăng , rốt cục buông bàn tay nhỏ bé của nàng ra , sau đó xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, bàn tay to bao phủ lên *** no đủ của nàng , nhẹ nhàng vuốt ve, cúi đầu hôn lên bờ môi phấn nộn như ngọc ,trong thanh âm mang theo tràn đầy hơi vị T*nh d*c nói:”Xem ra ta còn chưa có cố hết sức a. “
“Ưm. . .”
Độ ấm trong phòng lại một lần nữa bay lên , một cuộc chiến mới dường như chỉ vừa mới bắt đầu .
Một đêm triền miên, đến khi Lãnh Thanh Nghiên tỉnh lại cũng đã là buổi trưa của ngày hôm sau ,bên người cũng đã không có thấy thân ảnh của Thương Diễm Túc .
Cẩn thận rời giường, chân vừa đặt xuống đất lại có chút lảo đảo , cả người đau nhức vô lực, dường như là nghe được động tĩnh trong phòng , cửa phòng khẽ mở một chút , nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên cũng đã đứng dậy , bọn nha hoàn chờ ở ngoài cửa thấy vậy mới nối đuôi nhau vào .
Nhìn thấy tình huống như vậy , Lãnh Thanh Nghiên không khỏi khẽ nhíu mày , hỏi: “Các ngươi tiến vào làm cái gì ?”
“Bẩm Vương phi, là Vương gia phân phó chúng nô tỳ đến rửa mặt chải đầu cho Vương phủ .”
Sửng sốt một chút, tầm mắt cũng chuyển ra phía bên ngoài, từ bên ngoài, mơ hồ truyền đến một ít tiếng động náo nhiệt  , ánh mắt buồn bã, hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”
“Đã là giờ Tỵ, không lâu nữa sẽ đến buổi trưa ạ .”
“Phải không?”
Nếu nói như vậy , giờ lành cũng sắp đến, qua buổi trưa, còn kém một chút .
Khẽ thở dài một tiếng, nhìn vài nha hoàn trước mắt , nói: “Các ngươi đi chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.”
“Dạ!”
Hai cái nha hoàn lĩnh mệnh lui ra, trong phòng còn còn lại hai người, chủ động đi tới bên người Lãnh Thanh Nghiên , cung kính nói: “Nô tỳ giúp Vương phủ dùng bữa trước .”
Lãnh Thanh Nghiên cũng không có cự tuyệt, hiện tại quả thật nàng không còn khí lực, chỉ là ngồi trước bàn không có động đũa , nhìn trên bàn đầy thức ăn ,trên khóe miệng tràn ra ý cười chua xót.
“Các ngươi lui xuống trước đi , đợi sau khi tắm rửa xong , ta sẽ ăn .”
“Vậy nô tỳ đem đi hâm nóng lại .”
“Không cần, đi xuống đi.”
“Dạ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc