Chí Tôn Đào Phi - Chương 23

Tác giả: Nặc Nặc Bảo Bối

Thử
Edit: Hà Đoàn
Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi mở mắt, ánh trăng chiếu xuống , xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng , khiến trong phòng một dải mênh ௱ôЛƓ màu bạc , Lãnh Thanh Nghiên từ trên giường ngồi dậy, trong phòng cũng chỉ có một mình nàng , mà cái chăn nguyên bản ở trên người cũng đã bị nàng đá đến góc .
Không khỏi khẽ  nhíu mày, đưa tay xoa đầu, như thế nào nàng cảm thấy thời điểm mà nàng chịu đựng cái lạnh , có người ở bên cạnh nàng đâu ? Còn giống  như đã xảy ra sự tình gì ,rốt cuộc là cái gì, như thế nào nghĩ mãi đều không ra .
Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó là thanh âm của nha hoàn truyền đến : “Vương phi, Vương gia thỉnh ngài đi qua dùng bữa.”
“Đã biết, ta qua đây .”
Khi tiếng bước chân kia đi xa , Lãnh Thanh Nghiên lại vẫn như cũ tĩnh tọa ở trên giường, sau một lúc lâu mới thật sâu thở ra một hơi, từ  trên giường bước xuống dưới, thoáng rửa mặt chải đầu một chút liền xuất môn đi dùng bữa , chính là,  thật sự yên tĩnh a , như bình thường , hẳn là mọi người đều đã đi ngủ rồi.
Nhìn đến người đang ngồi ở trước bàn , dường như đang chờ bóng người của nàng , Lãnh Thanh Nghiên  tiến vào nội đường , không có hành lễ liền trực tiếp an vị, Thương Diễm Túc cũng không thèm để ý, chính là nhìn nàng một cái, trên mặt là trước sau như một bình tĩnh. Chậm rãi nói: “ Vừa rồi ta xử lí một chút sự tình , đến tận khi  muộn như vậy mới có thể dùng bữa , ái phi khẳng định là đói bụng lắm đi?”
Ở thời điểm có người , hắn cũng không có kêu tên của nàng .
Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt  , còn đang suy nghĩ hắn có phải  là đã  phát hiện cái gì, bằng không vì sao có thể khéo như vậy đến tận bây giờ mới dùng bữa , lại vừa vặn ở thời điểm nàng vừa tỉnh cho người đến gọi nàng ?
Cẩn thận dừng ở gương mặt Thương Diễm Túc , cũng không có tìm ra nửa điểm khác thường, chẳng lẽ là do nàng đa tâm , chỉ là ảo giác của nàng thôi ? hay vẫn là nói , Thương Diễm Túc hành động thật sự là rất cao, ngay cả nàng cũng không thể nhìn ra ?
Không tự chủ được nắm chặt chiếc đũa trong tay , nhẹ giọng nói: “Phải không? Ta rất tốt , không phải đặc biệt đói, chính là không biết Vương gia xử lý sự tình gì trọng yếu như vậy, thế nhưng ngay cả thời gian dung bữa cũng quên mất .”
Thương Diễm Túc tùy tay  gắp đồ ăn vào trong bát cho nàng , nói : “Cũng không phải việc gì đặc biệt ,  một sự tình trong triều , như thế nào, ái phi có hứng thú muốn nghe một chút?”
“Không có, nếu là  chuyện tình trong triều , ta chỉ là một tiểu nữ tử , như thế nào có tư cách biết?”
Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, lóe ra điểm âm mưu quang mang, nói: “Vậy  bổn vương cho nàng tư cách này.”
“Đa tạ ý tốt của Vương gia , bất quá không cần.”
Thương Diễm Túc khóe miệng mỉm cười, xem ra  mọi chuyện đều đã ổn , hơn nữa xem  bộ dáng hiện tại của nàng , hẳn là  không có sự tình gì đi ? Tuy rằng hắn không có tính trực tiếp hỏi nàng ,  thậm chí còn không tính cho nàng biết được hắn đã bắt gặp bộ dáng bị dày vò của nàng , nhưng hắn sẽ dùng phương phắp khác để điều tra rõ sự tình .
Lãnh Thanh Nghiên  cũng không có tiếp tục thử , bởi vì nàng không muốn cùng Thương Diễm Túc có thêm nhiều khúc mắc , đối với chuyện này của hắn nàng biết càng ít càng tốt . Chính là trong lòng vẫn như cũ có hoài nghi, vừa rồi nếu nàng có thể tỉnh táo một chút thì tốt rồi  , nhưng là hiện tại, ngay cả chính nàng cũng không muốn làm rõ kia là thật , hay chỉ là ảo giác của chính nàng .
Hơn nữa cho dù là thật sự, nàng cũng cũng không thể xác định, người kia có phải là Thương Diễm Túc hay không .
Lãnh Thanh Nghiên ăn cũng không nhiều lắm , Thương Diễm Túc hơi nhíu mày , “ Sao lại chỉ ăn có một chút như vậy ?” Trước kia ăn đã không nhiều , hôm nay lại càng ít hơn , nhưng lại là ở thời điểm sau bữa tối lâu như vậy .
Nghe vậy lắc đầu, nói: “ Ăn đã no rồi .”
Thương Diễm Túc đáy mắt có tia lo lắng, nhưng cũng không nói thêm gì, chính là cúi đầu  tiếp tục ăn, sau một lúc lâu  mới đột nhiên nhớ tới sự tình gì , nói: “ Vài ngày nữa sẽ đến ngày sinh của phụ hoàng.”
Sửng sốt , ngày sinh của Thương Lang Hoàng ,  nói cách khác,  làm con dâu như nàng phải vào cung chúc thọ , đây tựa hồ cũng là chuyện hiển nhiên , chính là cần phải chuẩn bị trước một chút, thuận miệng hỏi: “Khi nào thì?”
“ Mười sáu tháng này .”
Lãnh Thanh Nghiên thân thể bỗng cứng ngắc,  trong một tháng ngày mà ánh trăng tròn nhất không phải là mười lăm , mà là mười sáu, nói cách khác, tối hôm đó sẽ lần đầu tiên độc phát. Tay vô ý thức nắm chặt, tại sao có thể như vậy?
Nhận thấy được Lãnh Thanh Nghiên tâm thần có điểm biến hóa, Thương Diễm Túc ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
“Không, không vấn đề gì, chính là suy nghĩ ta phải chuẩn bị những gì thôi.”
“Cái gì cũng không  cần chuẩn bị,  đến lúc đó chỉ càn theo ta là được . Nếu nhất định muốn chuẩn bị cái gì đó ,ừm, chuẩn bị để ứng phó với hoàng hậu gây khó dễ đi .”
Hoàng hậu gây khó dễ? Hoàng hậu còn muốn  làm khó dễ nàng, hơn nữa ngày đó  còn là ngày trăng tròn, Lãnh Thanh Nghiên trên trán không khỏi toát ra  mồ hôi lạnh, hít sâu một hơi, sau đó gật đầu nói: “Ta đã biết, chính là không biết hoàng hậu nương nương sẽ  gây khó dễ ta như thế nào ?”
Sẽ có biện pháp!
Thương Diễm Túc híp lại ánh mắt , không dấu vết đánh giá nàng, nói: “Này ta cũng  không rõ ràng lắm, nàng cũng không  cần lo lắng, chỉ cần biết rằng sẽ có chuyện tình như thế xảy ra .”
“A!” Ngẩng đầu  bắt gặp ánh mắt của hắn, trong mắt hắn chợt lóe tia kim quang khiến nàng run sợ một chút ,  sau đó thần sắc bất tri bất giác lạ khôi phục bình tĩnh , thậm chí ngay cả khóe miệng còn mang theo mỉm cười, biểu tình trên mặt nhu hòa đi không biết bao nhiêu lần.
Thương Diễm Túc thấy nàng thản nhiên cười mà có chút sợ sệt, gắt gao nhìn nàng không dời tầm mắt , sau một lúc lâu mới cười nói: “Ái phi,  nàng hẳn là nên cười nhiều , nàng không biết bộ dáng mình cười lên có biết bao nhiêu là mĩ !”
“Phải không? Ta nghĩ ta sẽ lo lắng một chút.” Lãnh Thanh Nghiên cũng không có đem tươi cười thu hồi, ngược lại  dường như càng cười đến sáng lạn , trước mắt lại hiện ra ánh mắt của Thương Diễm Túc nhìn  nàng  vừa rồi , hắn phát hiện ra cái gì sao?
Mà điều hiện tại khiến nàng để ý là , kia là chân thật hay vẫn là ảo giác của nàng , nếu là thật sự, như vậy người kia là ai? Có phải Thương Diễm Túc hay không?
Lãnh Thanh Nghiên ngâm mình trong hồ nước ấm, cũng không biết qua bao lâu,  chính là nhắm mắt lại đem mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua hồi tưởng lại, ngắn ngủi vài ngày, chuyện đã xảy ra dường như so với mười sáu năm sống ở Mộc gia còn nhiều hơn .
Chậm rãi thở ra một hơi, rốt cục thì mở mắt, nâng tay lên khỏi mặt nước ấm ,  bể nước này là dẫ từ nước suối tự nhiên trong núi, mặc dù không phải ôn tuyền nhưng cũng mang theo hơi ấm, cho dù là mùa hè, ở trong này ngâm  mình chốc lát cũng là một loại hưởng thụ.
Đột nhiên  đem cả khuôn mặt  vùi sâu vào trong nước, mãi cho đến khi *** hít thở không thông đến mức đau đớn mới đem mặt ngẳng lên, bọt nước từ hai má trơn bóng chảy xuống, khiến cho làn da như ngọc càng thêm hồng nhuận .
Trong ánh mắt mở to toát lên thần sắc kiên định, mặc kệ thế nào, nàng nhất định có thể thoát khỏi sự kìm hãm của kẻ khác, sau đó sẽ sống cuộc sống của chính mình!
Thời điểm quay trở lại phòng , lại phát hiện Thương Diễm Túc thế nhưng vẫn chưa ngủ , từ ngày đó , Thương Diễm Túc vào buổi tối đều ở lại trong phòng này, hơn nữa cho dù  nàng có muốn rời khỏi hắn cũng không cho phép. May mắn hắn không làm ra hành vi gì quá phận, nói cách khác, nàng cũng không biết hiện tại đang là cái trạng huống gì
Thương Diễm Túc đứng ở bên giường, nâng cằm vẻ mặt nghiên cứu  nhìn chiếc chăn bông to lớn trên giường, nghe thấy tiếng Lãnh Thanh Nghiên bước vào, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Nghiên nhi,  nàng đây là muốn làm gì đâu?  Mù hè nóng bức như vậy lại đem chăn bông lớn ra như vậy, chẳng lẽ nàng không sợ bị nướng cháy đen ra sao?”
Khẽ nhíu mày , Lãnh Thanh Nghiên thẳng tắp nhìn vào mắt Thương Diễm Túc ,  muốn từ trong mắt hắn nhìn ra cái gì , nhưng là thất vọng rồi, trong mắt hắn trừ bỏ khó hiểu cùng chút thản nhiên  thì không có gì .
Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của nàng? Trong tình trạng cả người đều lạnh lẽo , nên đã nằm mơ thấy có vật thể ấm áp tiếp cận ?
Mang theo nghi hoặc, thần sắc Lãnh Thanh Nghiên lại vẫn bình tĩnh như cũ , liếc mắt nhìn chăn bông trên giường một cái, khóe miệng hiện lên mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Không biết Vương gia là muốn muốn ngủ ở bên ngoài hay vẫn là ngủ ở bên trong?”
Thương Diễm Túc  khẽ hạ ánh mắt, trên mặt tràn đầy tà mị tươi cười, tầm mắt quét qua thân thể nàng một lượt , giống như hoa sen mới nở , thanh nhã thoát tục, làm cho hắn nhịn không được tâm ngứa ngáy  khó nhịn.
“Đương nhiên là ngủ bên ngoài, nói cách khác, vạn nhất Nghiên nhi từ trên giường rơi xuống thì làm sao bây giờ ?”
Lãnh Thanh Nghiên khẽ gật đầu, cũng không có vì câu nói của hắn là nàng từ trên giường rơi xuống mà cảm thấy bực mình , chậm rãi đi đến trước giường, nhảy lên giường, đi đến  góc giường, sau đó đem chăn bông thật dày kia đặt ở giữa giường , ngẩng đầu nhìn  Thương Diễm Túc thần sắc có chút dại ra , nói: “Vậy ngươi liền ngủ bên ngoài đi, nhớ kỹ, không được vượt qua chiếc chăn này!”
Nhìn chiếc chăn chướng mắt kia trên giường , Thương Diễm Túc khinh chọn hạ mi, ánh mắt híp lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, thật muốn đem chiếc chăn này quăng đi ,  bất quá khi bắt gặp thần sắc trong mắt nàng , hắn vẫn là quyết định tối hôm nay  buông tha nàng đi, cho nên dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lãnh Thanh Nghiên , hắn thực nghe lời nằm xuống bên ngoài .
Thương Diễm Túc đổi tính? Đây là phản ứng đầu tiên của Lãnh Thanh Nghiên , mà nàng lại không biết , giờ phút này oán niệm trong lòng  Thương Diễm Túc  thật sâu đậm , đến khi nào hắn mới có thể đem Vương phi của mình ăn sạch đây?
Đêm đã khuya, đột nhiên một tiếng thét chói tai vang vọng trên không Mộc gia : “Đại thiếu gia bị giết!”
Trong nháy mắt cả Mộc gia đều náo loạn cả lên, ngay cả Mộc Kiệt  cũng từ bên trong giấc mơ mà bừng tỉnh ,tất cả mọi người đều hướng tới  phòng của đại thiếu gia Mộc Ngâm Kiếm  chạy tới. Mà ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều đem lực chú ý đặt trên người Mộc Ngâm Kiếm ,  cũng có một bóng đen lẳng lặng tiến vào bên trong phòng Mộc Kiệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc