Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu ! - Q.2 - Chương 66

Tác giả: Hiên Viên Việt

Tên ngốc đại hôn, ai mừng ai lo?
Bởi vì tôi thành công chọc giận tên ngốc Đông Phương Cửu kia, cho nên tôi bị giam lại. Còn may là, cái gọi là ‘giam’ cùng lắm cũng chỉ là tiếp tục cuộc sống nô tài của tôi, ***g sắt chính là hoàng cung rộng lớn này. Mỗi ngày nhận hơn mười ánh mắt như đao đầy oán độc của tên ngốc kia, trong cung không hiểu tại sao lại được mọi người chú ý mấy trăm lần, quả thật thành người nổi tiếng trong đám thái giám rồi.
Trong Ngự thư phòng.
“Đông Phương Cửu ngươi đã biết được ta là ai, ngươi vẫn còn không biết xấu hổ để ta hầu hạ ngươi?” Nhịn được vài ngày, tôi quyết định không diễn tiếp nữa, suốt ngày trừ bỏ đứng thìchính là đứng, ngài ăn Thất Sắc thảo, thân thể so với trước kia còn dã thú hơn, dựa vào cái gì tôi vẫn phải hầu hạ ngài?
Đông Phương Cửu buông Pu't son trong tay, ngẩng đầu nghiêng qua nhìn tôi liếc mắt một cái, khóe môi hơi nhếch lên, cười như không cười nói: “Có gì phải ngượng ngùng? Ta tưởng nàng đã quen rồi.”
Fuck! Tên ngốc này là cố ý.
“Phí lời! Ngươi làm vài ngày thử xem có quen không?” Tôi đặt ௱ôЛƓ ngồi trên nhuyễn tháp (*), ai muốn bưng trà mài mực cho hắnchứ.
(*) Nhuyễn tháp: C ái giường mà người xưa thường ngồi để uống trà đàm đạo
Tôi đem điểm tâm đặt trên án của hắn nhét vào mồm. Lão nương ăn hết, cái gì cũng không chừa cho tên ngốc nhà ngươi.
Đông Phương Cửu chỉ nhìn tôi cười, mắt phượng cong cong, nhìn qua dường như tâm tình không tồi.
“Ta định vài ngày nữa sẽ rời đi, ngươi về sau…” Suy nghĩ không biết dặn hắn cái gì. Hắn dù mất trí nhớ cũng là hồ ly thành tinh, tôi còn dặn hắn cái rắm gì được. “Về sau không được ngược đãi Bạch, Y, Tương, Khanh. Ngày nào đó ngươi không cần bọn họ thì tặng lại cho ta cũng được, ta tiếc người tài nha.”
Một âm thanh nhỏ vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn hắn. Ách, cây Pu't trong tay của tên ngốc kia bị gãy rồi.
Hắn tức giận cái gì chứ, ngu ngốc!
“Buổi tối cùng nhau dùng bữa.” Trầm mặc nửa ngày, hắn nói.
“Hả? Ta không đi, buổi tối ta không rảnh.” Gạt đi vụn điểm tâm trên khóe miệng, tôi phủi tay, không quan tâm nói.
“Buổi tối cùng nhau dùng bữa.”
Trắng mắt (*) tôi cũng có thể nghe được tên ngốc kia tức giận.
(*) Thường thấy ở tiết mục giải trí của Đài Loan, dùng để hình dung cuộc nói chuyện người nói nhưng mắt không chú ý, thường xuyên nói ra sự thật làm tổn thương bằng hữu. bởi vì loại người này thường xuyên bị người xem thường, vì thế lấy “Mắt trắng” để chỉ (baike.baidu.com). Trong câu này có thể hiểu là dù không nhìn tới nhưng vẫn biết được.
Nghĩ nghĩ, tôi gật đầu. Trước chớ chọc tức hắn đã.
Tôi đứng dậy: “Ta đi phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị. Buổi tối ngươi muốn ăn tại đây? Hay là tại Ngự thư phòng?”
Đông Phương Cửu đầu cũng không nâng, thuận miệng nói: “Uyển nhi tự mình xuống bếp, nàng cũng không cần hỏi, đến lúc đó chỉ cần cùng ta đi qua.”
Thần kinh nhỏ bé yếu ớt của tôi tự thiêu trong thoáng chốc.
“Ta không đi.” Kiên định vô cùng.
Tên ngốc kia cúi đầu xem tấu chương không thèm để ý tôi. Tôi đi đến đứng trước bàn, lại nói: “Ta không đi.”
“Không được.” Nhẹ nhàng hai chữ, Đông Phương Cửu nhấp một ngụm trà, lại vùi đầu vào tấu chương.
“Ta nói ta không đi!—” Hai tay đập bàn, tôi trừng mắt căm tức nhìn hắn.
Tôi dễ dàng bị coi thường rồi, tên ngốc kia ngay cả lời cũng không nói với tôi.
Được lắm, không tồi, xem tôi là không khí đúng không?
Tôi đoạt lấy tấu chương trong tay hắn, nhếch miệng tà tà nhìn hắn cười. Cho tên ngốc ngươi dám không nhìn lão nương!
Hắn nhìn tôi liếc mắt một cái, mắt phượng bình tĩnh không gợn sóng, không có nửa phần tức giận.
Hắn nói: “Đã nói — không được.”
Ngất! Hoàn toàn bị đánh bại mà!
“Tên ngốc Đông Phương Cửu nhà ngươi đi ૮ɦếƭ đi, lão nương nói không đi là không đi, có bản lĩnh thì ngươi đem lão nương trói lại rồikhiêng đi! Nếu không đừng nghĩ đến chuyện bắt lão nương di chuyển nửa bước!” Nói xong một hơi, tôi vỗ *** thở phù phù.
Mắt Đông Phương Cửu hơi hơi rũ xuống, giống như buồn cười nhìn tôi, nói hai chữ: “Được thôi.”
Ầm — Thế giới của tôi sụp đổ.
Giờ Dậu canh ba.
“Đông Phương Cửu cái tên ngốc ૮ɦếƭ tiệt ngươi mau thả lão nương xuống!” Tôi dùng sức duỗi cổ muốn hung ác cắn lên vai tên ngốc kia một ngụm.
“Miệng lại không sạch sẽ.”
Một bàn tay to nóng hầm hập che miệng tôi lại.
“Ô… Tên ngốc nhà ngươi đi ૮ɦếƭ đi… Ô.”
Phía tây hoàng cung, phủ quốc sư.
Tên ngốc kia rốt cuộc cũng thả tôi xuống, một khắc kia khi chân vừa chạm đất, tôi cảm thán được đứng thẳng đi thật là tốt.
Mộ Dung Uyển cười chào Đông Phương Cửu: “Uyển nhi bái kiến Cửu ca ca.”
Ách…… Nàng gọi tên ngốc kia là Cửu ca ca? Cái gì nha, thật buồn nôn!
“Uyển nhi ra mắt Lăng tỷ tỷ.” Rồi hướng tôi cúi người, tươi cười không giảm bớt một tia.
Trên đầu bị gõ một cái, tên ngốc kia lên tiếng: “Thất thần cái gì, còn không ngồi xuống đi.”
Tôi hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, tìm ghế ngồi xuống.
Mộ Dung Uyển cười cười, ngồi bên cạnh tôi, lại quay đầu nhìn Đông Phương Cửu, nói: “Cửu ca ca cũng thật có biện pháp, có thể làm cho Lăng tỷ tỷ nhanh mồm nhanh miệng của chúng ta im lặng như vậy.”
“Phốc —” Toàn bộ nước trà vừa uống vào miệng bị phun ra, vừa hay đúng ý tôi dính cả lên người Đông Phương Cửu. Tôi nhướng mày ra oai cười với hắn.
Đông Phương Cửu hơi hơi vẩy phía dưới, dùng khăn lụa Mộ Dung Uyển đưa lau vạt áo trước *** dính trà, bày ra bộ dạng nộ kì bất tranh (*) của người lớn quở trách trẻ nhỏ nói một câu: “Càng cưng chiều càng chẳng ra bộ dáng gì!”
(*) Trong câu 哀其不幸,怒其不争: Ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh: Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận.
“Rắm! Ngươi cưng chiều ai hả? Ta với ngươi quen thuộc lắm sao!” Tôi giận, vỗ bàn đứng lên.
“Miệng lại không sạch sẽ.” Ai oán liếc tôi một cái, tên kia đột nhiên đứng dậy ôm chầm lấy cổ tôi, đang lúc tinh thần tôi hết sức hoảng loạn, thế nhưng…. Thế nhưng…. Hôn tôi!
“Ngươi! Ngươi!—” Tôi xấu hổ che miệng, nhìn Mộ Dung Uyển, lại trừng mắt nhìn hắn, nói không nên lời.
Tên ngốc kia giương mắt nở nụ cười, ôn nhumở miệng nói với tôi: “Nàng nói xem ta cưng chiều miệng ai không sạch sẽ như thế? Nàng hôn cũng hôn rồi, nàng nói nàng với ta quen thuộc không?” Nhìn thấy khóe miệng run rẩy sắp rơi xuống đất của tôi, tên kia lại nhả ra một câu kinh thế hãi tục: “Miệng nếu còn không sạch sẽ, ta sẽ lại cọ cọ cho nàng.”
Tôi ngẩn người ra, mờ mịt nhìn về phía Mộ Dung Uyển, ánh mắt Tiểu Uyển rõ ràng ảm đạm đi nhiều.
“Uyển nhi, Đây chính là cái gì đó rất quan trọng ta đã quên đi mà ta từng nói với muội.” Đông Phương Cửu vươn ngón trỏ xinh đẹp chỉ về phía tôi, giống như tôi thật sự chính là thứ‘đồ vật này nọ’ giá trị liên thành đó.
“Ngươi mới là đồ vật này nọ!” Liếc hắn trắng con mắt, tôi cúi đầu xuống bắt đầu dùng bữa. Tôi làm sao dám nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Dung Uyển, sợ rằng cô ta lại cho là tôi muốn cùng cô ta tranh giành tên ngốc kia.
“Uyển nhi biết.” Mộ Dung Uyển thản nhiên nói, gắp một đũa đồ ăn vào đĩa tôi, tôi ngẩng đầu đón tầm mắt cô ta, cô ta nhìn tôi cười nhợt nhạt: “Lăng tỷ tỷ nếm thử tay nghề của Uyểnnhi.”
Trong nháy mắt, tôi đã có hoài nghi là thức ăn có phải bị hạ độc hay không.
“Uyển nhi khi nào thì trở về?” Ăn được một nửa, Đông Phương Cửu buông đũa, ý cười trong suốt nhìn Mộ Dung Uyển, ôn nhu hỏi.
Mộ Dung Uyển ánh mắt buồn bã, vừa cười hỏi lại: “Thế nào, Cửu ca ca thật hy vọng Uyển nhi mau rời đi?”
Đông Phương Cửu cười lắc đầu: “Sao có thể. Ta thật sự hy vọng Uyển nhi có thể ở lâu thêm mấy ngày.”
“A? Thật sao?” Mộ Dung Uyển được sự dịu dàng giữ lại, trên mặt là nụ cười ngọt ngào.
“Đương nhiên.” Đông Phương Cửu vuốt cằm cười. “Muội vừa lúc có thể tham gia đại hôn của ta cùng Lăng nhi.”
“Phanh —”
“Ba ba —”
Phần bát bát vỡ, phần đũa đũa rơi.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tôi nhảy dựng lên từ băng ghế, trợn mắt trừng trừng, chỉ thẳng Đông Phương Cửu.
Đông Phương Cửu cũng không nhìn tôi, vẫn giữ bộ dạng nhàn nhạt ôn hòa nhìn Mộ Dung Uyển: “Uyển nhi có thể ở lại đến rằm rồi đi không?”
Cánh tay trắng nõn của Mộ Dung Uyển bị chính cô nắm chặt đến đỏ lên, đầu vẫn cúi thấp không trả lời.
“Đông Phương Cửu ngươi thật ngu ngốc!” Tôi đưa tay nhéo lỗ tai hắn, thấy hắn chau mày, lập tức biết hắn đau lắm: “Ngươi không biết Uyển nhi thích ngươi à!” Dùng hơi thở nói bên tai hắn.
Đông Phương Cửu nhẹ nhàng gỡ tay tôi đang nhéo lỗ tai hắn không chịu buông, vẫn như cũ cười yếu ớt nhìn Mộ Dung Uyển.
Thật lâu sau, Mộ Dung Uyển ngẩng đầu, nhìn về phía tôi, không che giấu được ánh mắt bi thương, bình tĩnh nhìn tôi, cô ta hỏi: “Đây là ý của tỷ tỷ sao?”
“Làm sao có thể!” Tôi vội nói, khẩn trương phủ nhận.
“Sao có thể không phải là ý của nàng.” Đông Phương Cửu thản nhiên nói một câu, nhàn nhã vì mình rót đầy chén R*ợ*u, lơ đãng ném cho tôi một ánh mắt cảnh cáo trắng trợn, lại dùng ánh mắt ấm áp như gió xuân để nhìn Mộ Dung Uyển, “Việc nên xem nên làm đều đã làm, ta có thể nguyện ý cưới nàng làm vợ cũng là vì niệm chút tình ngày xưa.”
Tôi kinh hãi, hoảng hốt nhìn hắn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Đây chẳng phải rõ ràng là hủy danh dự của tôi sao?
“Ta là không nhớ rõ đã có tình cảm sâu đậm cùng nàng, nhưng dân chúng trong thiên hạ đều biết Đông Phương Cửu ta đã làm gì vì nàng, nếu ta không cưới nàng, sợ là vạn dân khó có thể chấp nhận.”
“Ngươi bịa đặt bịa đặt, không ai chấp nhận được, ngươi đừng nghĩ quá…” Nhiều lời còn chưa kịp nói ra, móng vuốt tên ngốc Đông Phương Cửu kia đã tóm lấy thắt lưng tôi, làm tôi không thể không ngậm miệng.
Một lát sau, trong mắt Mộ Dung Uyển lại nhu tình như nước, gương mặt tươi cười đem vẻ xinh đẹp của người con gái phát huy đến tận cùng.
“Vậy Uyển nhi phải về Thương Mân trước một chuyến để chuẩn bị thật tốt quà mừng cho Cửu ca ca cùng Lăng tỷ tỷ, ngày đại hôn Uyển nhi chắc chắn sẽ đến trước, Cửu ca ca cứ yên tâm đi.”
Đông Phương Cửu cười gật đầu: “Uyển nhi thật có lòng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc