Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu ! - Q.2 - Chương 17

Tác giả: Hiên Viên Việt

Tình cờ gặp lại, tuy gần mà xa.
Dưới sự kiên quyết phản đối của Vô Cầu, dưới sự nhất quyết ủng hộ của những người còn lại, bốn người bọn ta lấy thân phận Thương Mân sứ giả đến thủ đô Lương Quốc, Phượng Dương. Trong số bốn người có ba người là nữ cải nam trang, chỉ có một người là nam nhân thật, nhưng mà hắn cũng chưa đủ để gọi là nam nhân, cùng nhất là một bé trai.
Lương Quốc, Phượng Dương, Thương Mân sứ quán.
“Trong thư đại ca cô nói như thế nào?”
Mộ Dung Uyển khẽ cong đôi mắt đẹp, nói: “Còn có thể thế nào, chỉ đành phải đồng ý thôi, có điều huynh ấy bắt ta bảo đảm sẽ đưa ngài hoàn hảo không tổn hao gì trở về, ha ha.”
Ta bất đắc dĩ cười: “Thôi đi, kiểu gì chẳng phải là tại hạ sẽ đưa hai vị mỹ nhân Châu về hợp Phố chứ?”
Tiểu Nhị vẻ mặt oán giận, dùng khẩu hình chửi ta: “Dâm tặc!”
Bốn người bọn ta trên đường đi tới Lương Quốc đã bồi dưỡng nên tình cảm cách mạng nồng thắm, không còn gọi nhau là công chúa, Ma y gì nữa, giảm bớt được rất nhiều câu khách sáo rườm rà, chỉ có Tiểu Nhị vẫn tương đối kiên trì gọi ta là dâm tặc…
Không buồn để ý Tiểu Nhị, ta nhìn sang Mộ Dung Uyển, lại hỏi: “Vậy cô có mang quốc thư theo không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy là tốt rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tiến cung gặp Đông Phương Tấn.”
Đúng lúc này, người vừa đưa thư của Mộ Dung Xu tới, kiêm thị vệ của chúng ta – Nghiêm Nghị – vội vội vàng vàng bước vào, khom người ôm quyền trước Mộ Dung Uyển nói: “Công chúa, Đông Phương Tấn phái người truyền lời tới!”
Mộ Dung Uyển hơi sửng sốt, nhưng lập tức trấn định hỏi: “Người đâu?”
Nghiêm Nghị ngẩng đầu trả lời: “Đi rồi.”
“Vậy hắn nói gì?”
Nghiêm Nghị liếc nhìn ta một cái, rồi lại khom lưng hồi bẩm Mộ Dung Uyển: “Nói là thân thể ái phi Đông Phương Tấn không khỏe, muốn mời Ma y tiến cung xem bệnh.”
“Cái gì?”
“Hả?”
Một tiếng là ta kêu, một tiếng là thằng nhóc Vô Cầu hoảng hốt nhảy dựng lên khỏi ghế. Bọn ta đưa mắt nhìn nhau, có chút lúng túng, ngay cả Mộ Dung Uyển cũng khẽ nhíu mày. Hình như mặt ai nấy đều chất đầy ưu tư.
“Công chúa?” Nghiêm Nghị thấy chúng ta không một ai lên tiếng, đành mở miệng hỏi Mộ Dung Uyển.
“Chuyện này. . .” Mộ Dung Uyển yếu ớt nhìn sang ta, hỏi: “Ngài thấy thế nào?”
Ta thở dài nói: “Đi chứ, người ta đã nêu đích danh bảo ta đến, ta có thể không đến sao? Thuận tiện đem bức họa cho Linh Phi kia coi luôn, chúng ta cũng có thể xong việc sớm một chút.”
Mộ Dung Uyển do dự đôi chút, rồi cũng gật đầu: “Vậy ngài vạn sự đều phải cẩn thận.”
Nhìn dáng vẻ bề trên của Mộ Dung Uyển, ta thật mắc cười.
“Tiểu Uyển, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Mộ Dung Uyển sửng sốt, trả lời ta: “Mười bảy, thì sao?”
Ta lắc đầu: “Vẫn là một đứa trẻ vị thành niên, không nên lúc nào cũng ra vẻ mình là người lớn, chuyện này không phải là việc các cô phải lo.” Ta duỗi cánh tay phải ra, vỗ vỗ đầu Tiểu Nhị và nhóc Vô Cầu, “Những chuyện phiền phức này cứ giao cho người lớn suy nghĩ, các ngươi cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở về!”
Mộ Dung Uyển nhìn chăm chú vào mắt ta, trong ánh mắt có gì đó mà ta đọc không ra, đôi môi đỏ mọng khẽ động, thốt ra hai chữ: “Cẩn thận.”
Ta cười vung tay: “Biết rồi!”
“Dâm tặc, ngươi phải cẩn thận tên lão sắc quỷ kia!” Tiểu Nhị khẩn trương nhìn ta, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ bất an.
“Yên tâm đi! Ta là ai chứ!”
“Thầy là sư phụ con! Con muốn đi theo thầy!” Nhóc Vô Cầu nhảy tới trước mặt ta, túm chặt ống tay áo của ta, như thể ta không đưa nó đi theo, thì ta cũng không đi được. Ta vốn chỉ định dùng bản sắc nói dóc của mình lừa gạt Linh Phi của Đông Phương Tấn một phen, chứ biết gì mà xem bệnh với cả không xem, tùy tiện khai cho nàng ta mấy loại thảo dược thì ta vẫn làm được, chứ còn giúp nàng ta hạ nhiệt, không gây tai nạn ૮ɦếƭ người mới lạ? Cái gọi là thầy lang vườn thì vẫn phải cần luyện tập, tốt xấu gì ở hiện đại đã cũng có thời làm việc ở hội Chữ thập đỏ, cũng có chút vốn!
Vỗ đầu nhóc Vô Cầu: “Được, cùng đi!”
. . .
Lương Quốc hoàng cung, Càn Thanh cung, Đông Phương Tấn tẩm cung.
Ta và Vô Cầu đợi ở ngoài điện, ta ngước mắt nhìn bức hoành phi chữ vàng, thầm nghĩ, đây chẳng phải là tẩm cung của hoàng đế sao, Linh Phi này đã được Đông Phương Tấn sủng đến mức này rồi ư? Ở luôn trên giường hoàng đế không đi? Cũng không nên tùy tiện đắc tội với nữ nhân này, bất giác nhét bức hoạ vào sâu hơn trong tay áo.
Vừa định vươn vai thư giãn xương cốt một chút, chợt nghe tiểu thái giám hô: “Cửu Vương gia đến! ~~~ “
Ta vừa nghe được một chữ “Cửu” thì suýt chút nữa đứng không vững, cũng may não ta mặc dù rỗng nhưng chưa bị úng nước, vội vàng kéo nhóc Vô Cầu tìm một góc lẩn vào, bắt chước những người khác đồng loạt cúi thấp đầu, chỉ mong ta không nhìn bá nhân, bá nhân cũng đừng nhìn ta.
Mà thực ra, ta đeo mặt nạ rồi, không cần khẩn trương như thế, nhưng Đông Phương Cửu là người thế nào? Cặp mắt hồ ly giảo hoạt của hắn, một kẽ hở tí xíu hắn cũng có thể tóm được ngươi, cho nên ta không dám quang minh chính đại đứng trước mặt hắn.
Ta cúi gằm mặt chỉ có thể nhìn thấy được chiếc thắt lưng màu vàng nhạt, vạt áo màu tím thản nhiên đi lướt qua ta cách đó không xa. Chỉ có điều một cái nhìn đó khiến tim ta liền đập thình thịch điên cuồng, ta muốn ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nhìn mặt hắn một cái, từ xa cũng được, ở cự ly này hắn sẽ không chú ý tới ta, hơn nữa ta cũng đeo mặt nạ, nhưng rốt cuộc ta cũng chỉ là nắm chặt bàn tay, trầm mặc cúi đầu, cho đến khi bóng người màu tím kia biến mất không thấy nữa.
“Tỷ không sao chứ?”
Chẳng biết qua bao lâu, tiểu Vô Cầu chọt ta một cái, ta mới ngẩng đầu lên, cười hì hì, giả tạo nói: “Đâu có gì, tâm tình rất tốt.”
Nhóc Vô Cầu trừng ta: “Nữ nhân ngu ngốc!”
“Suỵt! ——” ta trừng nó một cái, nhéo lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Ngươi điên hả? Nhớ kỹ ‘quan hệ’ của chúng ta!”
“Ai ai đau. . . Ta biết rồi, biết rồi!”
Ta thả tai nó ra, ánh mắt nhìn xa xăm, trên mặt không chút biểu cảm, trong lòng nổi sóng mãnh liệt.
“Cửu Vương gia bây giờ hồi phủ sao?” Lại một giọng nói lanh lảnh.
“Thế nào, Lưu tổng quản không yên tâm, muốn tự mình ‘tiễn’ bản vương hồi phủ mới chịu?”
Giọng nói quen thuộc biết bao, chỉ là âm điệu không còn trầm bổng như trước, cứ bình bình, nhàn nhạt, lạnh lùng.
Ta muốn mở miệng gọi hắn một tiếng “tên ngốc”, nhưng bờ môi không thể cử động.
Đông Phương Cửu đã không còn vẻ mặt vui cười, ta có chút không quen, nhưng có thể trong lòng ngoài mặt bình tĩnh, không giận mà uy, mới là con người thật sự của hắn.
Có lẽ, hắn nên như thế, còn người trước kia ở trước mắt ta ôn nhu như nước gọi “Tiểu Lăng Nhi” “Tiểu Lăng Nhi của ta” chỉ là phù vân.
Phù vân, chớp mắt sẽ tiêu tan.
Hắn gầy hơn trước, đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm sắc bén, trong mắt không còn vẻ nhu hòa, mà thờ ơ như đã ૮ɦếƭ.
Trái tim ta đau nhói, sống mũi đột ngột cay xè, ta vội vàng quay đầu đi chỗ khác, rất sợ để xảy ra chuyện ngượng ngùng xấu hổ.
Không sao, ít nhiều gì hắn vẫn còn sống tốt, cho dù có tiều tụy, rồi cũng sẽ qua thôi.
“Ai ôi! Cửu Vương gia sao lại nói vậy, lão nô nào dám có tâm tư đó, ha ha. . . Còn thỉnh Cửu Vương gia di giá mấy bước. . .” Giọng lão thái giám càng nói càng nhỏ, chỉ thấy Đông Phương Cửu liếc mắt nhìn lão thái giám béo một cái, rồi dời bước đi theo hắn.
Lòng ta thoáng thả lỏng, nhưng lại như thiếu mất cái gì, lần này tình cờ gặp Đông Phương Cửu có lẽ là sự trêu ngươi có thiện ý của lão thiên gia, nói gì thì nói, trong lòng ta cũng rất cảm kích. Lần này ta không thể lừa dối bất luận kẻ nào, kể cả bản thân mình, ta đúng là muốn gặp hắn, muốn được nhìn thấy tên ngốc kia, nhìn thấy mặt hắn, nghe được giọng hắn, thậm chí còn muốn. . .
Ta chỉ là muốn, muốn mà thôi.
“Tuyên Ma y yết kiến!”
Dưới sự dẫn đường của tiểu thái giám, ta và nhóc Vô Cầu bước chân vào cánh cổng cao lớn màu đỏ kia.
Không mong ông trời phù hộ, chỉ mong ông trời rủ lòng thương! Nghìn vạn lần đừng để xảy ra chuyện rắc rối gì.
“Ngươi chính là Ma y?” Một giọng nam trầm thấp từ phía sau những lớp sa trướng màu vàng truyền đến.
Nhìn ánh mắt tiểu thái giám, người phát ra tiếng nói chắc là lão già Đông Phương Tấn kia rồi.
Ta ho khan một tiếng, hơi khom lưng, cao giọng trả lời: “Kẻ hèn Cửu Trọng Sơn —— Ma y quán.”
“Lớn mật! Thấy trẫm mà không. . .”
“Hoàng Thượng!”
Một giọng nói mê hoặc sởn gai ốc từ sau sa trướng đột ngột thốt lên, làm cả người ta run lên, nổi da gà suýt nữa ngã ra đất.
Nữ nhân này, dựa vào giọng nói thôi chắc cũng có thể khiến lão sắc quỷ Đông Phương Tấn này dính trên giường không xuống được!
“Hoàng Thượng ~ sao ngài dám hung dữ với Ma y đại nhân như vậy? Cho dù ngài không quan tâm đến thân thể của thần thi*p, thì cũng phải chiếu cố đến bản thân! Ma y đại nhân muốn ai sống người đó sẽ sống, ngay cả Diêm Vương cũng không ςướק đi được!”
Một tiếng cười giòn tan vang lên phía sau sa trướng.
“Ý của ái phi là. . .” câu phía sau tuy nhỏ, nhưng người thính tai như ta vẫn nghe được chút ít, “Không lẽ là hắn còn biết luyện đan?”
Cúi đầu trợn mắt, lão Đông Phương Tấn này thực sự muốn thành tiên đến phát điên rồi! Không bằng cho ngươi chút thạch tín ăn xong để ngươi cưỡi hạc phi thiên cho rồi!
Bên trong hihihaha, ta và nhóc Vô Cầu đứng ngoài chịu trận, tư thế càng ngày càng mất chuẩn mực, hành vi thì càng ngày càng “=” . . .
Một hồi sau, lại có hai thị nữ tay kẹp một sợi tơ dài từ trong rèm đi ra.
Trời! Không phải muốn ta cầm tơ bắt mạch đó chứ? Lão thiên gia, ông đừng đem cái đầu của con ra đùa giỡn nha!
Ta đang lo lắng không yên, thì một tiếng cười duyên dáng bên trong vang lên dập tắt mọi suy nghĩ hão huyền của ta.
“Ma y đại nhân đừng trách móc, Hoàng Thượng. . . Ha ha. . . Hoàng Thượng… thật đáng ghét! ~~ uhm, Hoàng Thượng không thích nam nhân khác ᴆụng chạm thân thể ta, đành phải ủy khuất Ma y đại nhân vậy. Uhm uhm ~~~ Hoàng Thượng! ~~ chắc hẳn cầm tơ bắt mạch đối với Ma y đại nhân mà nói cũng không phải là chuyện khó.”
Ngươi nói dễ dàng thật, cầm tơ bắt mạch! Lão tử sờ mạch mà còn không “bắt” được nữa là! Còn không phải chuyện khó? Ta thấy con mụ hồ ly nhà ngươi chính là muốn đẩy ta vào chỗ ૮ɦếƭ!
Ta lén lút liếc nhìn Vô Cầu, những mong nó biết được chiêu thức này, đáng thương thay, mặt nó còn đau khổ hơn cả ta, ta dùng khẩu hình hỏi: ngươi biết hong?
Tiểu Vô Cầu cũng dùng khẩu hình đáp trả: ta cũng không biết sư phụ ta biết cái này!
Mịa! Thật muốn chửi mà! NND con đàn bà ૮ɦếƭ tiệt kia muốn đấu với ta đúng không! Được! Ngươi hãy đợi đấy, nghìn vạn lần đừng để lão nương vùng lên, nếu không. . .
“Ma y, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Đông Phương Tấn không nhịn được lên tiếng.
Ta đứng thẳng người dậy, khẽ cười một tiếng, trả lời: “Không cần dùng tơ.”
“Cái gì!”
“Ha ha kẻ hèn bất tài nghe tiếng nói cũng có thể chẩn đoán bệnh.”
Trong khoảnh khắc, cả điện im lìm không một tiếng động, ánh mắt mọi người đồng loạt lia về phía ta, giống như đang nhìn một siêu sao thế giới!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc