Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu ! - Q.1 - Chương 76

Tác giả: Hiên Viên Việt

Tiệc nào cũng tan, ai về nhà nấy
Nhìn Y Y đầy nghi hoặc, Đông Phương Cửu cúi đầu xuống, ánh mắt hắn dừng lại ở trang đầu trong chốc lát, rồi cẩn thận lật sang trang hai. Đầu mày cau lại…
Trên trang hai của tờ giấy viết: Sách này vào tay, công thành danh toại; kiệt xuất võ lâm, nhất thống thiên hạ.
Ngón tay khẽ động, lật sang trang thứ ba, trong chớp mắt, bàn tay đặt trên tờ giấy run lên, tiếp theo, nắm chặt thành quyền.
Trên trang thứ ba thình lình viết: Muốn luyện môn này, trước phải tự cung!
“Xoạt.” Lại lật sang một trang.
Trên giấy viết: Dù có tự cung, chưa chắc thành công!
“Xoạt.” Thêm một trang.
—— Không cần tự cung, cũng có thể thành công.
Y Y trợn trừng hai mắt không thể tin nổi nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Đông Phương Cửu, thực sự đúng y như những lời Thượng Quan Lăng đã nói, đầu tiên là nghi hoặc, tiếp đến phẫn nộ, chỉ còn thiếu cuối cùng cười phá lên thôi.
Hai mắt Đông Phương Cửu lấp lánh, như thể sắp ăn cả trang sách. Ai ngờ, một lát sau, hắn lại cười to thành tiếng.
“Ha ha ha… Tiểu Lăng nhi thật là thú vị, vô cùng thú vị!”
Thu lại ánh mắt sắc bén như dao, một đôi phượng mâu ôn nhu như nước, cưng chiều nhìn chằm chằm hộp gấm cười ngớ ngẩn, cặp mắt phượng kia dường như không phải nhìn một cái hộp gấm, mà là một người, là người trong lòng hắn nhớ nhung.
Lại lật tiếp, là một bản viết tay được đóng thành sách.
Trên trang bìa là hàng chữ dùng lối viết thảo viết ngay ngắn: ‘Mỗ Lăng Bảo Điển – Bamươi sáu kế’.
Mắt hắn lướt qua, đọc nhanh như gió, lật xem, rồi lại lật xem.
Y Y đứng ở một bên không dám động đậy, kinh ngạc nhìn vẻ lãnh đạm nhất quán trên mặt Đông Phương Cửu, càng ngày càng hiện rõ sự kích động không thể kiềm chế.
Cuối cùng, Đông Phương Cửu đóng quyển sách lại, khẽ nhếch môi, khí định thần nhàn mỉm cười đắc ý.
“Đây chính là tự tay nàng viết?” Cố ý viết cho mình?
“Hồi gia, là chủ tử viết, nô tỳ tận mắt nhìn thấy.” Y Y lấy cục giấy dày cộm nhỏ xíu ra cẩn thận đưa cho Đông Phương Cửu, ôn nhu nói: “Gia, cái này cũng là chủ tử đưa cho gia.”
Đông Phương Cửu sửng sốt, hỏi: “Vì sao vừa nãy không đưa luôn cùng lúc cho gia?”
Y Y mày liễu cau lại, không dám nói thẳng cũng không dám không nói, phân vân khó xử.
“Y Y, ngươi cũng bắt đầu lưỡng lự xem có nên trả lời câu hỏi của gia hay không rồi sao?”
Y Y sững người, quỳ sụp xuống, sợ hãi nói: “Gia, nô tỳ không dám! Chủ tử giao cho nô tỳ, bảo đợi đến khi gia đầu tiên là tức giận, sau đó phì cười, mới đưa tờ giấy này cho gia…”
“Ồ?” Đông Phương Cửu nghe Y Y giải thích xong, một lát sau trên mặt mới xuất hiện ý cười.
Hắn mở tờ giấy ra, trên tờ giấy viết:
‘Thất Sắc thảo là tai họa ngầm, không được giữ, không được giấu.
Muốn tránh tai họa cần biết buông bỏ, đích thân dâng lên trước long sàng.
Thủy tinh cung Kim Loan điện, mặt rồng tươi cười mạng nhỏ bảo toàn.
Vì giang sơn cần nhẫn nại, núi xanh còn, nước chảy còn.
— Tiểu Cửu à, ngươi cần phải cẩn thận thất ca của ngươi đó ~~ ^_^’
Sau cơn chấn động, vui sướng, một cảm giác cảm động không rõ ở đâu ra bao trùm cả người. Hồi lâu, Đông Phương Cửu mới chậm rãi mở miệng, thì thầm tự nói: “Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc…” Chỉ có điều không biết, đồ ngốc rốt cuộc là nói ai.
“Gia…” Y Y nghĩ tới nghĩ lui, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Nô tỳ không rõ, nếu gia đưa món đồ quan trọng như vậy cho chủ tử, sao lại không chịu nói cho chủ tử biết? Hơn nữa, túi hương lại không phải là đồ vật gì đặc biệt… Lỡ may, lỡ may chủ tử không coi trọng, đánh mất túi hương thì làm thế nào?”
Đông Phương Cửu mỉm cười: “Cái túi hương kia dù không phải tự tay gia may, nhưng cũng là gia cố ý tặng nàng. Nếu như nàng không… thích…” Phượng mâu chuyển động, rồi nói tiếp: “Cho dù bên trong là cái gì cũng đều như nhau.”
“Gia,nô tỳ hiểu rồi.”
Đông Phương Cửu mỉm cười thờ ơ, nói: “Y Y, sai người đi thăm dò thân thế Ma Y.”
Nhìn vào Đông Phương Cửu, Y Y gật đầu nói: “Dạ!”
“Còn có Linh phi gần đây đang được phụ hoàng sủng ái nhất.”
“Gia, Linh phi là do Thất vương gia đưa vào trong cung.”
Đông Phương Cửu nhếch miệng, cười khinh miệt: “Tên thất ca đó của gia sao có bản lĩnh đó! Dựa vào hắn, có thể tìm được một nữ nhân như vậy sao. Ha ha…”
“Dạ, nô tỳ biết rồi!”
“Ừ, Y Y ngươi lui xuống đi. Bảo Khanh Trần lại đây, gia có việc cần hỏi nàng.”
“Dạ.”
***
Cửu Trọng sơn, Ma Y quán.
“Ất, ngươi đi thu dọn đi, dùng xong ngọ thiện chúng ta trở về Ngọc quốc.”
Ất sững người chốc lát, rồi lên tiếng đáp lời, lui xuống.
Kỳ thực, tôi biết chẳng có gì cần thu dọn sắp xếp cả, chẳng qua tôi muốn sai Ất đi chỗ khác để nói chuyện một chút với Yến Tứ Phương.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và Yến Tứ Phương, đây là lần thứ hai tôi và Yến Tứ Phương ở cùng một chỗ, trong lòng luôn cảm thấy có chút là lạ, có thể bởi vì không quen thuộc lắm.
Tôi ngước mắt nhìn hắn một hồi, nhưng hắn vẫn không hay biết, cứ trầm ngâm nghiên cứu
‘Ba mươi sáu kế’ vừa viết xong. Vì vậy, tôi lên
tiếng trước: “Yến, còn nhớ trước khi ta đi Ngôn quốc đã bảo ngươi ở trong cung bảo vệ đệ đệ ta mà.” Một trong những thân phận của hắn là hộ vệGiáp của tôi, vì sao không có sự cho phép của tôi đã tự ý rời khỏi cương vị?! Hơn nữa hắn rõ ràng có thể chữa bệnh cho Sở Sở ngay trong cung, vì sao không nghĩ biện pháp thông báo cho tôi một tiếng, lại hại bọn tôi vất vả chạy đến Cửu Trọng sơn xa lơ xa lắc để tìm hắn?! Vả lại… rất nhiều cái vả lại! Có điều, tôi cũng không buồn hỏi. Ất nhà tôi có vẻ không hề biết Giáp chính là Ma Y, xem ra cũng chỉ có ‘tôi’ mới biết, có thể là hắn muốn che giấu tung tích.
Yến Tứ Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn tôi, lời nói có phần khiêu khích: “Công chúa sắp đi xa cũng không tới gặp ta một lần, lại phái một tiểu thái giám đến truyền lời, thật là hết sức vô tình.”
Tôi ngất, lời này nghe sao mà ám muội vậy nè? Tôi là một công chúa, nghiệp vụ bận rộn muốn ૮ɦếƭ, việc truyền lời cỏn con này không sai Tiểu Kim Tử đi làm, chẳng lẽ bắt tôi đích thân đi làm sao?!
Thấy tôi không nói gì, hắn cũng chuyển đề tài câu chuyện, nghiêm túc hỏi: “Vì sao Yến mỗ chưa từng nghe nói quốc sư của Ngôn quốc có
‘Hậu Hắc binh pháp’ trong tay?”
Tôi choáng, tên gia hỏa này đang hoài nghi tôi? Sắc mặt giận dữ, tôi nói: “Giáp, ngươi đang hoài nghi bổn cung sao?”
Lần này đến lượt Yến Tứ Phương ngẩn ra, ánh mắt hắn chỉ khựng lại một giây, liền cười nói: “Thuộc hạ không dám!”
Tôi âm thầm chửi rủa, có gì mà ngươi không dám! Hành vi của ngươi có chỗ nào nhìn giống một thuộc hạ đâu?! Xí!
“Chẳng biết bản ‘Ba mươi sá u kế’ do thuộc hạ viết này là để…”
Tôi cắt ngang lời hắn: “Ta tặng cho ngươi, ngươi cứ nhận là được.”
Đôi mắt tím của Yến Tứ Phương nhìn tôi chăm chú, như thể muốn soi vào sâu trong lòng tôi. Bị hắn nhìn nổi hết cả da gà, tôi phủi ௱ôЛƓ đứng dậy, chuẩn bị nói lời cáo biệt.
“Hãy thận trọng hơn với Đông Phương Cửu.” Yến Tứ Phương bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm.
Tôi nhìn hắn một cái, cũng không hỏi vì sao, chỉ hơi cúi đầu, nói: “Trong lòng ta tự rõ.” Không chỉ có Đông Phương Cửu, ngay cả anh tôi cũng phải cẩn thận phòng bị!
Hắn khẽ cười, giọng điệu rõ ràng khiêu khích: “Ai da, mấy ngày nữa chính là mười lăm rồi! Là đêm trăng tròn đó!”
Tôi nghĩ mất vài giây mới hiểu được ý hắn nói, trừng mắt nhìn hắn, bực bội nói: “Yên tâm, chỉ cần hôm đó không ai có thể ở gần ta trong vòng trăm trượng sẽ không sao hết. Về điểm ấy Thượng Quan Lăng ghi nhớ rõ ràng!”
Hắn cười cười, không nói nữa.
***
Hai canh giờ sau, tôi từ biệt thuộc hạ Ma Y, chào tạm biệt Vô Dục với vẻ mặt quyến luyến không nỡ, trấn an bạn nhỏ Vô Cầu đang khóc sướt mướt như con mèo ướt, rốt cuộc kéo theo Ất nhà tôi cùng với một đại đội hộ vệ hùng hậu, khởi hành trở về Ngọc quốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay