Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu ! - Q.1 - Chương 17

Tác giả: Hiên Viên Việt

Tuyệt thế “Mỹ nam”, thăm dò “tổ cáo”
Dịch: Dudu

Chỉnh dịch: Maroon

Sáng sớm hôm sau, hoàng cung Ngôn quốc, tiểu các của Thượng Quan Lăng.
“Lăng nhi……” Sở Sở nhìn trang phục khác thường của Thượng Quan Lăng sững cả người, ngắm nghía nửa ngày mới tin “mỹ nam tử” thân vận cẩm bào màu lam, đầu cài trâm bạch ngọc chính là Lăng nhi theo lời nàng nói. Sau một hồi lấy lại tinh thần, Sở Sở hỏi: “Lăng nhi, bây giờ muội định đi đâu?”
Tôi vừa mới sửa soạn xong, chuẩn bị cùng Ất đột nhập vào phủ quốc sư Vô Ngôn làm một cuộc thám hiểm chưa từng có trong lịch sử, đẩy cửa thì gặp ngay phải vẻ mặt kinh ngạc của Sở Sở.
Nhưng chuyện này không thể đưa nàng theo. Rất nguy hiểm.
“Sở Sở, muội và Ất đi…… đi xem thử người dân ở Ngôn quốc……” Nói xong, tôi liền phát giác cớ này không tốt, xem người dân không phải là đi dạo phố sao? Đi dạo phố sao lại không cho Sở Sở đi cùng?! Trí khôn ơi, tao van mày mau mau xuất hiện, tôi vắt hết óc lại nói: “Sau đó đi…… Ha ha…… đi tới chỗ muội chưa từng đi bao giờ để mở mang đầu óc……”
Sở Sở hiển nhiên không rõ ý tôi là gì, vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu.
Được rồi, tôi phải nói rõ hơn một chút.
“Sở Sở, tỷ không thấy hình dáng bây giờ của muội? Tôi bây giờ chính là ‘Nam nhân’ a!” Ho nhẹ một tiếng, tôi tiếp tục giải thích, “Nam nhân có thể đi chỗ nào ‘khảo sát’ dân tình?”
Tôi mắt chớp chớp (mồm đớp đớp), đưa ra bộ mặt của một tên đạo tặc hái hoa, cuối cùng còn cười với Sở Sở cực kỳ dâm đãng.
Aizz, tôi thật sự có lỗi với hình tượng của mình! Thực xin lỗi!
Quả nhiên, khuôn mặt Sở Sở đỏ bừng, cúi đầu không nói.
“Sở Sở, tỷ ngoan ngoãn ở biệt viện chờ nha.” Tôi cười cười, lúc này khôi phục điệu cười thuần khiết. Suy xét xong, lại thấy Sở Sở cũng rảnh rỗi buồn chán, lại nói thêm một câu, “Uhm…… nếu tỷ thấy buồn, có thể đi tìm tên… Hiên Viên Tiêu.” Lược bớt hai từ “thất phu”.
Sở Sở mặt càng đỏ hơn, dứt khoát quay lưng lại đi thẳng, không trả lời tôi.
Bây giờ thì được rồi, Sở Sở có Hiên Viên Tiêu đi cùng, thứ nhất sẽ không nhàm chán, thứ hai cũng an toàn.
Gã thất phu Hiên Viên Tiêu kia cả ánh mắt cũng có thể Gi*t người, chắc là Vô Ngôn cũng không dám suy xét hắn.
Tôi liếc mắt ra hiệu cho Ất, hắn lui ra trước.
“Sở Sở, muội thật có lỗi a, buổi tối nhất định sẽ mang về cho tỷ quà vặt đặc sắc ở Ngôn quốc nga!~~”
“Ừ…… Nhưng mà…… Lăng nhi……” Thượng Quan Sở Sở cắn cắn môi, nói, “Nữ hài tử đi loại chỗ như thế…… Dù sao cũng không tốt …… Huống chi…… Huống chi muội lại là công chúa Ngọc quốc……”
“Ai da Sở Sở! Yên tâm đi! Muội chỉ đi nhìn thôi, muội đến chỗ ấy có thể làm được gì đâu? Được rồi, muội đi đây, bái bai ~~” Tôi đến chỗ đó chẳng lẽ lại chi tiền tranh hoa khôi với người ta à? Vả lại, tôi vốn đi tìm cách giải quyết vấn đề, còn có thể đi đâu được chứ! Khờ quá!~
“Vậy…… Bye-bye!~”
Tôi không chú ý, cách tôi và Sở Sở tạm biệt, lại dùng câu cửa miệng ở “thế giới của chúng tôi”.
***
“Công tử, đi bên này.”
Ất khom người nói với tôi.
Thủ hạ dưới tay tôi rất giỏi, đầu óc cũng nhạy bén, chỉ dạy một lần là biết phải gọi “Công tử”, không được gọi là “Công chúa”, đâu phải như trong tiểu thuyết hay nói là khó đổi cách xưng hô? Hừ, tiểu thuyết không dựa theo đời thường sao? Biên tập nhất định không so sánh với hiện thực. Cái này gọi là “có làm mới biết”!
“Ừ, Đinh đâu?” Tôi hỏi.
“Theo lời công tử phân phó, đã đến hang hồ ly.”
“Tốt.” Hắc hắc, nếu lão hồ ly Vô Ngôn biết chúng tôi đặt tên quốc sư phủ là “Hang Hồ ly”, không biết có phản ứng thế nào a?
Có thể tức giận đến nỗi quăng cả mặt nạ? Hay là trợn mắt nhiều quá nên từ mắt bạc thành màu đỏ như máu?
Ngẫm lại, tôi thấy hả giận trong lòng.
Ông dám giam giữ thuộc hạ của tôi?! Đánh chó còn phải xem mặt chủ! Dám đùa bỡn với Thượng Quan Lăng à, ha ha, da ông bị ngứa rồi chắc? Có muốn tôi nhổ sạch lông giùm ông không?!
Tôi cũng không chú ý, tôi càng ngày quen thói của nhân vật “Thượng Quan Lăng” này, càng ngày càng quen gọi mình là Thượng Quan Lăng.
Có lẽ, từ cái ngày tình cờ phát hiện sự khác biệt của “bản thân” trong gương đồng và “ngày xưa” chỉ là đôi mắt xanh biếc mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc