Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 32

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Mạnh Cổ chuẩn man 100%
Sau đó một khoảng thời gian Mạnh Cổ không gặp lại Trần Nhược Vũ, cho đến một ngày, khi anh lái xe qua siêu thị, nhớ tới trong nhà đồ ăn đã hết, anh dừng lại ghé vào mua mấy thứ.
Siêu thị này cũng không có gì đặc biệt nhưng vì đây là lần đầu anh tới mua nên không thông thạo các gian hàng cho lắm, anh đành chậm rãi đi tìm đồ cần mua, khi đẩy xe hàng đi qua một gian hàng, chợt nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, chấn động vô cùng lớn. Anh quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là có người đang làm đổ ‘ núi ‘ giấy vệ sinh.
Ánh mắt của anh rất nhanh nhạy loáng cái đã nhìn thấy Trần Nhược Vũ, dáng vẻ cô lén lút vẻ mặt thì hốt hoảng, giống như không thể vùi ngay đầu vào đống giấy vệ sinh đã bị làm đổ dưới đất, khiến cho ai chỉ cần nhìn liếc qua cũng biết chuyện này do cô gây ra.
Mạnh Cổ bật cười, cô gái này đúng là có chút lí thú, đi đến đâu cũng đổ đình đổ chùa tới đó.
Anh đang do dự xem có nên tới gần hay không, hù dọa cô một chút. Do dự bởi cả hai miễn cưỡng cũng được xem là bạn bè nhưng cô lại đang có ý với anh, mà chuyện này thì anh chẳng thích chút nào.
Đang do dự xem có nên tới không, đang định đẩy xe đi thì không biết có một người đẩy xe đi ngang qua, anh đành quẹo sang một bên, vừa hay có đồ anh đang cần mua. Vì thế anh đứng ở đó chọn đồ một lúc, sau đó lại nghe thấy tiếng Trần Nhược Vũ cùng một người nào đấy đang phân biệt cao thấp.
Hóa ra là như này, bà thím bị một đứa nhỏ ***ng vào thắt lưng, tiện đây bà thím mượn đề tài này để mắng nhiếc đủ kiểu, và cô tiểu thư Trần Nhược Vũ thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ bắt đầu tung chưởng. Cô ngăn cản việc bà thím đang chửi bới loạn xạ trong siêu thị, còn rất phóng khoáng lấy ra 3 tệ rưỡi nói rằng sẽ chiêu đãi tiền đăng kí khám bệnh của bà thím. Làm cho bà thím chỉ còn cách xoay người rời đi, mặc kệ không để ý tới cô.
Mạnh Cổ đi ra, vừa hay thấy khuôn mặt Trần Nhược Vũ lộ ra vẻ: “may quá bà ấy không lấy tiền”, cô vui vẻ cất 3 tệ rưỡi vào trong ví.
Hành động này của cô khiến Mạnh Cổ bật cười, đúng là quá hẹp hòi, keo kiệt đến thế mà còn bỏ tiền ra vờ như anh hùng.
Vì thế Mạnh Cổ chẳng cần suy nghĩ gì nhiều cố ý xếp hàng phía sau của Trần Nhược Vũ, tiếp cận cô. Trần Nhược Vũ nhìn thấy anh tỏ ra phấn khích vô cùng. Lúc đầu cô tỏ ra phấn khích sau đó cố đè nén cảm giác này xuống thành bình tĩnh, rồi tỏ ra rất thản nhiên. Kiểu phản ứng này phải gọi là thỏ con đội lốt gấu lớn khiến anh bật cười ha hả.
Thế nhưng anh không biết vì sao Trần Nhược Vũ đột nhiên không tới tìm anh nữa. Có lẽ cô đã nghĩ thông suốt, hiểu được hai người không có khả năng rồi ư? Nhưng nếu là vậy thì phản ứng vừa rồi của cô có vẻ không hợp tình hợp lí cho lắm.
Cho nên, rốt cuộc là vì sao? Mạnh Cổ cảm thấy rất tò mò.
Lại một lần nữa gặp được Trần Nhược Vũ ở một quán nước, cô đang ngồi xem mắt.
Anh nên đưa ra kết luận gì cho tình cảnh này nhỉ? Đúng rồi, đi đến đâu đổ đình đổ chùa đến đó, rất phù hợp với hoàn cảnh này.
Bởi lẽ.
Người khác đi xem mắt một là xấu hổ, hai là sẽ tỏ vẻ ngần ngại hoặc ra về trong thất vọng. Còn cô, đi xem mắt ra sao ư? Vô cùng dũng cảm, rất tự nhiên còn giới thiệu các gói bảo hiểm nữa chứ.
Đúng rồi, cô làm nghề bán bảo hiểm, tuy rằng công việc này không ổn định. Nhưng thân là bác sĩ anh cũng đã gặp qua nhiều loại người cho nên không thể kì thị công việc của người khác, đều là công việc cả thôi, có việc làm là tốt rồi.
Cô bán bảo hiểm và đang môi giới cho khách hàng không phải là điều khiến anh ngứa mắt.
Anh từ chối cô bởi rất nhiều nguyên nhân, nhất là khi anh cảm thấy cô coi việc theo đuổi anh như đang chơi trò chơi. Mỗi lần đối diện với anh cô đều tỏ ra rất hồi hộp nhưng không có cảm giác là cô yêu anh. Đương nhiên, anh là một người đàn ông đã trưởng thành không muốn chơi mấy trò vô bổ này.
Thứ hai, anh cũng biết cô và anh không thể là một đôi. Bọn họ là hai người ở hai thế giới khác nhau, cá tính, sở thích, học thức, gia đình, công việc đều khác nhau rất nhiều. Anh hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ chọn cô là đối tượng để yêu đương. Đừng nói là chỉ nói chuyện qua điện thoại, cho dù đối diện trực tiếp cũng chẳng thể đối thoại trong hòa bình được. Những chuyện cô gây ra anh còn nhớ rất rõ. Mà cô cũng không phải là kiểu người anh có thể thích được.
Được rồi, anh thừa nhận, anh là người đàn ông hơi soi mói một chút, tật xấu của anh cũng rất nhiều. Nhưng không có cảm giác là không có cảm giác, không cảm nhận được là không cảm nhận được, không thể miễn cưỡng, không thể đồng ý, cũng không thể chấp nhận.
Trong công việc đã bề bộn cho nên không thể tùy tiện chấp nhận một ai đó, cảm giác phải là đầu tiên, hoàn toàn có thể từ chối bất kì ai đó nếu không phù hợp, cho nên việc anh soi mói cũng chẳng có gì là sai cả.
Nói tóm lại, Trần Nhược Vũ theo đuổi anh, anh tính toán đi tính toán lại số lượng người con gái theo đuổi anh, điều kiện của cô là tệ nhất, không đồng loại với anh nhất, cách xa với hình mẫu người con gái anh thích.
Cho nên, anh và cô là chuyện không thể nào.
Có điều, anh không ngại cũng cô làm bạn bè bình thường. Cô hẳn là một người bạn tốt, tính cách rất thú vị, đối với người khác cũng rất thật lòng, nếu chỉ làm bạn bè thôi thì anh chấp nhận được.
Cho nên khi anh cùng bạn rời khỏi quán nước đó, chào tạm biệt với bạn bè xong, anh đột nhiên nghĩ tới đám Doãn Tắc đang chuẩn bị hội hè chè chén, anh nghĩ đây chính là cơ hội anh biểu đạt thiện ý muốn làm bạn với cô.
Có lẽ trước đây anh từ chối thẳng thừng quá khiến cô cảm thấy còn ngại ngùng khi gặp anh, vậy nên anh cần chủ động một chút hẹn cô cùng đi tới đó, mọi người giữ mối quan hệ bạn bè cũng khá ổn. Dù sao lấy quan hệ giữa Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam ra để nói thì sau này anh và Trần Nhược Vũ còn phải gặp nhau dài dài. Cải thiện quan hệ là điều tất yếu.
Anh trở lại quán nước vốn định cùng cô nói về vụ đàn đúm của Doãn Tắc. Thế nhưng anh không nghĩ tới rằng người con gái này đang cùng tên xem mắt dám ám chỉ anh là gay.
Anh không kì thị người gay, thậm chí anh cũng có bạn là gay. Nhưng anh rất để ý chuyện bị người khác bịa đặt nói sau lưng.
Tình hình như này, liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông. Huống chi anh là một người đàn ông cực kì nam tính.
Mạnh Cổ không thể chấp nhận được chuyện này, tận mắt chứng kiến cô gây ra chuyện thị phi này, anh vô cùng tức giận.
Vì thế anh biểu đạt rõ thái độ bất mãn của mình với cô. Thậm chí anh còn nói lời cay độc, anh yêu cầu cô đừng có nói xấu sau lưng của người khác, tốt nhất là đừng tới tụ tập với Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam. Nên gọi điện cho Cao Ngữ Lam tìm một lí do nào đó mà từ chối không tới được, nếu không khi gặp nhau rồi đôi bên chỉ thấy khó chịu.
Anh nhìn thấy được vẻ hối hận và đau khổ hiện lên trên mặt cô, anh cảm thấy cô xứng đáng bị như vậy. Sau đó, anh rời đi.
Anh đối với chuyện vì sao cô buông tha cho anh một chút tò mò cũng không có. Anh cảm thấy may mắn khi cách xa được người con gái như vậy. Ấn tượng về cô trong mắt anh hoàn toàn sụp đổ.
Không tốn quá nhiều thời gian Mạnh Cổ đã có thể đá bay Trần Nhược Vũ ra khỏi đầu. Bởi vì vừa về tới nhà, anh nhận được điện thoại của Lôi Phong, bàn mạt chược ba người đang thiếu một, rủ anh qua chơi. Anh đồng ý. Sau khi lái xe được nửa đường thì trời mưa, mà mấy cái tên vô lương tâm kia còn sai khiến anh đi mùa đo ăn vặt và đồ ăn khuya, anh đành rẽ vào một siêu thị nhỏ để vào mua.
Không hề nghĩ rằng, lúc đi ra khỏi cửa siêu thị nhỏ anh gặp lại Trần Nhược Vũ.
Đây có phải là một kiểu duyên phận?
Anh rất kinh ngạc, anh còn cảm thấy cô kinh ngạc hơn cả anh. Cô giống như bị thợ săn cầm S***g săn đang đuổi theo sau, còn cô là một con thỏ, chạy nhanh đến mức mất dạng trong cơn mưa.
Mạnh Cổ nhất thời bị mê hoặc, cô gái này, thực sự khiến người ta không thể tìm được từ thích hợp để hình dung.
Tìm không thấy thì tìm không thấy, anh cũng chẳng muốn hình dung cô. Cô đâu là gì với anh, bọn họ hai người hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến nhau.
Mạnh Cổ nghĩ như vậy nhưng Trần Nhược Vũ không buông tha cho anh.
Anh còn nhớ rất rõ hôm đó là ngày thứ Sáu, đó là một ngày đối với đại đa số dân đi làm công chức mà nói đó là một ngày vô cùng thoải mái, cuối tuần, có thể nghỉ ngơi.
Nhưng đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, đó cũng là ngày như đi đánh giặc.
Hôm nay Mạnh Cổ vừa đánh một trận vô cùng ác liệt, đến nửa đêm có ca phẫu thuật cấp cứu, hơn nữa anh phải phẫu thuật trong mấy tiếng liền, đến ba giờ sáng mới được nghỉ ngơi, trở về văn phòng trong tâm trạng vô cùng mệt mỏi, có thể đánh một giấc ngon lành.
Thế nhưng anh vừa ngủ được một lúc, vừa vào giấc được một chút thì có tiếng điện thoại vang lên. Anh sợ tới mức giật nảy cả mình, nghĩ đến chắc có ca cấp cứu nào đây, kết quả khi nhìn vào màn hình, hóa ra là Trần Nhược Vũ.
Lại là người con gái này!
Trời có giết cô ấy thì vào tầm này cũng không phải là lúc gọi điện thoại cho anh! Anh do dự nửa giây, nhưng vẫn bấm nút nghe, anh sợ cô có phải bộc phát căn bệnh mãn tính nào đó cần cầu cứu đến bác sĩ hay không, mà anh chính là vị bác sĩ duy nhất cô quen biết.
Kết quả! Con mẹ nó, người con gái dám gây sự với anh!
Cô dám gây sự với anh!
Đổi lại một lời xin lỗi chân thành thì cô tỏ ra kiêu ngạo với anh! Còn chọn cái thời gian ban đêm người ta đi ngủ để gọi mấy cú điện thoại quỷ quái này!
Gây sự xong, còn dám dập điện thoại trước anh.
Quá đủ rồi!
Hay cô nghĩ rằng làm thế này sẽ gây sự chú ý với anh? Cô khiến anh phải nhớ mãi không quên?
Được, anh sẽ nhớ kĩ!
Giữa nam và nữ ngoại trừ tình yêu ra, còn có một dạng tình cảm khác chính là: HẬN TÌNH!
Cúc cu?
Mạnh Cổ cho rằng nam và nữ không hề giống nhau.
Ví như anh và Trần Nhược Vũ chẳng hạn, người con gái kia nửa đêm lên cơn điên gọi điện quấy rầy anh, anh cũng không muốn lãng phí thời gian và sức lực để tính toán so đo với cô. Dù sao, làm bác sĩ cũng đã quá bận rộn, làm người đàn ông cũng chẳng nhàn rỗi. Anh có nhiều việc cần làm đến vậy không nên tính toán chi li với đàn bà!
Đương nhiên, chuyện không chủ động lãng phí thời gian để so đo và chuyện đưa tới tận miệng để so đo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bởi lẽ, Trần Nhược Vũ lại dâng tới tận miệng cơ hội để anh so đo này.
Cô có một người khách bị bệnh, cô tới thăm, bắt gặp cô tại phòng nghỉ ngơi, anh nhanh nhẹn kéo cô vào một góc.
Trần Nhược Vũ lại một lần nữa chứng minh cô không giống người thường đến thế nào. Cô không chỉ theo đuổi đàn ông rất ‘ ảo diệu ‘, mà hai người gặp gỡ cũng vô cùng ‘ ảo diệu, sự khiêu khích của cô cũng rất ‘ ảo diệu ‘ và đặc biệt ngay cả khi cô cãi nhau với anh cũng ‘ ảo diệu’ tuyệt đối.
Cô còn dám nói: “Bác sĩ Mạnh nói, đàn ông không thể tùy tiện đùa giỡn sao? Đúng là không biết lí lẽ. Đàn ông thì có gì đặc biệt hơn người? Đàn ông có tôn nghiêm còn phụ nữ thì không? Bác sĩ Mạnh đề cao mình như vậy, còn người khác đều là rác rưởi? Bác sĩ Mạnh là người có ăn học, chẳng lẽ đạo lí này cũng không biết? Tôi làm sai, tôi dám xin lỗi bác sĩ rồi, bác sĩ Mạnh dám sao? Dựa vào cái gì mà đi so sánh tôn nghiêm của đàn ông quan trọng hơn phụ nữ? Tôi nói cho anh biết, tôn nghiêm của phụ nữ so với đàn ông cũng quan trọng như ‘ cái ấy ‘ của các người. Yếu đuối là đau khổ, kiên cường mới có thể mang lại kiêu hãnh.”
Mạnh Cổ ngây người, rõ ràng cô là người sai cơ mà? Vì sao cô còn dùng vẻ căm phẫn mà có thể ăn nói hợp tình hợp lí thế này? Chờ một chút, cô đang nói gì chứ?
“Cúc cu?”
Mạnh Cổ bắt đầu có phản ứng lại, anh bật cười haha, thật sự không thể nhịn được nữa rồi, anh cười lớn thành tiếng.
Không hiểu cô là con gái ở cái dạng gì mà có thể nói ra được câu như thế này?
Thấp kém, không có khí chất, vô cùng hài hước ... đương nhiên lại rất sinh động, ăn nói cũng rất thấu tình đạt lý.
Anh vẫn cười, anh thấy mặt cô mỗi lúc một đỏ hơn. Vẻ mặt xấu hổ, hối hận và hơi lúng túng nữa.
Trần Nhược Vũ ơi Trần Nhược Vũ, cô thật đúng là đi đâu cũng gây ra chấn động lớn là sao?
Người con gái như vậy, vì sao muốn ở trước mặt bêu rếu anh? Anh từ chối cô, cho nên cô ghi thù chuốc oán trong lòng? Thế nhưng, cô không phải là người như vậy.
Mạnh Cổ tự nhận rằng mình có đôi mắt tinh tường nhưng anh lại không xem thấu được con người của Trần Nhược Vũ.
Hiện tại, anh đối với cô vô cùng tò mò.
Có đôi khi sự tình lại kì quái đến vậy. Anh và Trần Nhược Vũ không nên cùng một lúc xuất hiện cạnh nhau, luôn gặp nhau vào những hoàn cảnh quỷ ám.
Bởi vì, cô nằm viện, trở thành bệnh nhân của anh.
Lí do cô nằm viện cũng hết sức ‘ dũng mãnh ‘ như con người của cô vậy, cô bị người khác đánh cho phải nằm viện.
Lí do bị người khác đánh càng ‘ dũng mãnh ‘ cô vì muốn giúp khách hàng của mình lấy được phí bảo hiệm và đi gây sự với tên đã gây ra tai nạn. Việc này kinh động đến cảnh sát, công ty bảo hiểm, còn cô thì phụ trách ra ứng chiến thay cho khách hàng. Cho nên, sự việc này cho dù y tá hay bác sĩ đều biết tuốt.
Chưa thấy người nào bán bảo hiểm lại như cô. Đây là một trong những lời bình luận của y tá đã nói, Mạnh Cổ nghe thấy, nhìn vết thương trên người Trần Nhược Vũ, cảm thấy chính bản thân mình chẳng biết gì về cô cả.
Tình trạng lúc nhập viện của Trần Nhược vũ không được khả quan, hai tên kia xuống tay cũng khá nặng. Mạnh Cổ vô cùng tức giận, anh luôn xem loại đàn ông mà đánh phụ nữ là lũ cặn bã, nhưng anh càng tức Trần Nhược Vũ hơn, không biết lượng sức mình, không có đầu óc, muốn tìm kiếm chứng cứ sao lại đi làm những chuyện như này, cho dù thế nào cũng không đến lượt cô ra tay.
Bây giờ chuyện đã thành như vậy, thực sự khiến người khác muốn mắng cho cô một trận.
Thế nhưng anh không mắng cô bởi vì có mắng cô cũng chẳng nghe thấy. Ngày đầu cô nhập viện, sốt đến mê man cả người, có mắng thì cũng chỉ anh nói anh nghe. Vốn là định gọi điện nói cho Cao Ngữ Lam nhưng e rằng Trần Nhược Vũ không muốn bạn bè biết chuyện nên anh không gọi.
Mà căn cứ vào đạo nghĩa bạn bè, hoặc phải nói là nể mặt Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, Mạnh Cổ phá lệ quan tâm đặc biệt tới cô, anh đảm nhận vai trò bác sĩ trực ban, tự mình chăm sóc bệnh tình của cô.
Cả đêm cô lảm nhảm không dứt. Cô gọi bác sĩ Mạnh, anh nghĩ chắc cô đang mê man nên ăn nói lảm nhảm, nói xong cũng chẳng nghe thấy câu trả lời, anh phải mở rộng màng nhĩ hết cỡ mới biết cô đang nói cái gì.
Cô kéo tay anh nói xin lỗi, cô nói không biết vì sao lại nói xấu anh với đối tượng xem mắt, cô còn nói cô rất giận anh bởi vì anh không thích có quan hệ gì với cô, anh còn cùng đám chị em y tá nói xấu cô, còn lấy quà tặng của cô cho người khác, khiến cô rất buồn.
Mảnh Cổ bừng tỉnh, hóa ra là thế.
Thế nhưng anh chưa từng có một lời bình luận nào về con người cô, càng không hề cùng đám chị e y tá tám nhảm. Cô tặng gì ư, cũng như người khác tặng quà cho anh, đương nhiên anh phải chia sẻ cho đồng nghiệp. Anh không hề nhằm vào cô, anh cũng không nghĩ rằng vì suy nghĩ cởi mở của mình mà gây tổn thương cho cô.
“Trần Nhược Vũ.”Anh gọi tên cô.
Cô mở mắt nhìn anh, chớp chớp đôi mắt, đột nhiên nói: “Anh đừng có làm ồn!”
Làm ồn? Từ đầu đến cuối đều là cô độc thoại, rốt cuộc thì ai mới đang làm ồn? Cô còn dám dùng sức nắm chặt tay anh không buông, anh còn chưa thèm oán giận cô, cô đừng quá làm cao.
Anh thở dài, muốn rút tay về, muốn nói với cô rằng đừng nên suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc đi, uống thuốc rồi, tiêm mũi hạ sốt rồi, cô sẽ không khó để vào giấc đâu.
Thế nhưng cô còn nói: “Mẹ, có chuyện gì to tát đâu chứ, chúng ta cứ mặc kệ vậy đi, mẹ đừng so đo với người khác nữa. Không phải người khác coi thường nhà mình, mà là chính gia đình mình tự ti, mẹ càng để ý người khác lại càng muốn đặt điều. Mẹ cảm thấy người khác đang nói xấu mình, cảm thấy họ chê cười mình đều là bản thân mẹ tự nghĩ ra. Nhà nào cũng có chuyện để làm ai đi quan tâm xem con gái nhà khác đang làm công việc gì, kiếm được bao nhiêu tiền. Mẹ, con rất cố gắng, thật đó, mẹ đừng bực tức nữa.”
Mạnh Cổ thoáng sửng sốt.
“Cảm thấy người khác đang nói xấu mình, cảm thấy họ chê cười mình đều là bản thân tự nghĩ ra.”Anh không nghĩ tới, vậy mà cô lại nói như vậy.
Năm đó, anh và Thích Dao cũng đã từng nói như vậy, anh nói nếu em cảm thấy bị người khác coi thường thì đó không phải do họ coi rẻ em mà là em tự ti.
Thích Dao nghe xong giận tím mặt, cãi nhau một trận ầm ĩ với anh. Lúc ấy, bọn họ ngày nào cũng cãi nhau. Thích Dao cho rằng anh có thể nói ra câu này được bởi anh đứng từ trên cao cúi đầu mà nhìn xuống, cho nên dù cô có ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng *** đến thế nào thì anh vẫn cảm thấy cô đang tự ti.
Mà anh quan tâm cô, yêu chiều cô, đầu có ngẩng cao tới đâu thì vẫn là tự ti.
Lúc ấy, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa cách. Anh nói cô đừng để ý nhưng cô lại càng để ý. Cô để ý lời nói của từng người một, để ý ánh mắt của tất cả mọi người, thậm chí còn để ý ánh mắt và lời nói của anh.
Cô cảm thấy cô chưa đủ cao, ít nhất là sánh với anh, cô muốn đường đường chính chính ở bên cạnh anh.
Đó là lí do vì sao cô chia tay với anh, anh chẳng thể hiểu nổi. Cô nói nếu bây giờ cô không rời xa anh thì đời này cô sẽ chẳng có cơ hội ngẩng cao đầu, mà anh sẽ mãi mãi đứng ở trên cao, cô không muốn lúc nào cũng phải ngước lên nhìn anh, cô hy vọng có thể tay trong tay tự tin đi cạnh anh.
Anh yêu cô như vậy, yêu sắc đẹp của cô đến thế, yêu sự thông minh, yêu tính cách kiên cường, yêu cái tính kiêu ngạo, yêu vì cô khác với những người khác.
Đương nhiên, Thích Dao cũng yêu anh, anh có thể cảm nhận được.
Vậy mà cuối cùng, tình yêu của cô dành cho anh, kém hơn cả tính kiêu ngạo của bản thân cô.
Mạnh Cổ vì chuyện này đã chịu tổn thương rất lớn, nỗi đau này thực sự cảm nhận được một cách rõ rệt, không phải vì người đàn ông khác, bởi anh bại trong tay chính người con gái mình yêu.
Hiện tại, trước mắt anh, lại có một người con gái nói rằng: “Cảm thấy xấu hổ là do tự mình tìm đến.”Anh thật sự muốn trở lại bảy năm trước, đưa Thích Dao tới đây, nói với cô: “Nghe đi, người ta nói lời này mới là thật.”
Đáng tiếc thời gian không thể quay lại, tình yêu đã hết cũng không thể đong đầy trở lại. Cho dù bây giờ Thích Dao xuất hiện trước mặt anh, anh cũng không muốn cùng cô thảo luận đến vấn đề này.
Đêm nay, Trần Nhược Vũ bị sốt, Mạnh Cổ túc trực bên cạnh cô gần cả đêm. Không phải vì quan hệ bạn bè, mà chỉ đơn giản anh thích nghe mấy lời nói thuần túy trong cơn mê sảng của cô, đột nhiên thấy có hứng thú. Cô không biết bản thân mình đang nói gì, khẳng định là lúc bình thường sẽ không dám ho he mấy lời như thế này. Anh rất muốn ghi âm lại rồi mấy ngày sau cho cô nghe, anh muốn nhìn thấy biểu tình phấn khích của cô, hoặc sẽ nói với cô rằng: “Quá kiên cường, quá kiên cường.”Tôn nghiêm của phụ nữ và biểu tình này đều khiến người khác vô cùng phấn khích.
Trải qua sự kiện nằm viện lần này, Mạnh Cổ cảm thấy Trần Nhược Vũ là một cô gái rất tốt. Có nghĩa khí, có trách nhiệm, tính tình tốt, còn rất biết pha trò.
Người con gái như vậy, nếu làm bạn cũng khá ổn.
Đúng vậy, làm bạn, đây là suy nghĩ thật lòng của Mạnh Cổ. Anh muốn nói chuyện rõ ràng với Trần Nhược Vũ, bởi vì anh phát hiện, cô đối với anh vẫn còn chút tình ý.
Cô nhìn thấy anh sẽ đỏ mặt, sẽ không được tư nhiên sau đó còn hay lén lút nhìn trộm anh. Cũng thật hay, trước mặt anh cô cứ như con nhím xù lông, chỉ động chút xíu có thể dựng thẳng gai góc trên mình lên, chuẩn bị bảo vệ.
Cô thích anh. Thế nhưng không hẳn là vậy, có thể nói cô vừa bài xích vừa kháng cự việc thích anh.
Mạnh Cổ cảm thấy vậy, dẫu chỉ là cảm giác của anh. Anh không hy vọng sẽ có cảm giác nam nữ gì với cô, cô là một người con gái tốt mà anh không hy vọng vì chuyện này khiến mối quan hệ của hai người mất đi vẻ tự nhiên.
Cho nên anh quyết định nói rõ ràng với cô, anh nói bọn họ vẫn có thể làm bạn bè tốt.
Cô đồng ý.
Nhưng cô lại chạy trốn. Cô lén lút làm thủ tục xuất viện sau đó chạy mất dạng.
Tại do anh giáo huấn cô vì vụ đánh nhau là hành vi ngu xuẩn? Sau đó cô đấu võ mồm với anh rồi mở tiệc ăn mừng vì thỏa lòng khẩu chiến, kết cục cô dám bỏ trốn.
Đúng là gặp phải quỷ, cô sợ cái gì mà phải trốn chứ?
Anh rõ ràng đối xử với cô khá tốt, anh còn gỡ rối tất cả mọi hiểu lầm giữa hai người, không, anh còn nói hai người sẽ làm bạn bè tốt. Vậy cô trốn cái gì chứ?
Sau đó một khoảng thời gian, cha mẹ Mạnh Cổ lại bắt đầu thu xếp việc xem mắt cho anh. Kì thực Mạnh Cổ cũng biết, cũng không phải do cha mẹ anh lưu ý đến chuyện này mà người khác luôn tự tìm tới cửa.
Dù sao là con trai của phó viện trưởng, là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi tài năng đương nhiên là ‘ hàng tốt ‘ rồi, anh không chủ động đi tìm ắt sẽ có người khác tới tìm anh. Cho nên, cuộc sống tình cảm của anh các trưởng bối để ý không ít.
Vì thế, cha anh thường xuyên sắp xếp thời gian để cùng anh đi gặp mấy đối tượng xem mắt để cho anh gặp một lần, chỉ là quen biết thôi.
Mạnh Cổ có chút miễn cưỡng.
Anh nghĩ rằng yêu đương, là phải tự mình có bạn gái nhưng anh không nghĩ tới rằng phải nhờ cha mẹ sắp xếp.
Mạnh Cổ cảm thấy cha anh rất nghiêm khắc mà còn là kiểu mẫu của người đàn ông chủ nghĩa gia đình, cha con hai người nói với nhau được vài câu là bắt đầu ầm ĩ. Mẹ thường nói với anh rằng: “Sao phải ồn ào vậy chứ, con và cha con đúng là giống hệt nhau như đúc. Con và ông ấy đứng đối diện nhau thì chẳng khác gì đang đứng trước gương soi chính mình, cho nên nếu con thầm oán cha con không tốt tính thì con cũng nên ngẫm lại chính mình.”
Mạnh Cổ cảm thấy mẹ anh đang lên án thay cho sự bất công của cha anh đang hứng chịu.
Thật ra, Mạnh Cổ vô cùng hâm mộ cha mình, anh cảm thấy ông là một người siêu may mắn. May mắn nhất chính là có thể lấy được một người vợ tốt. Mạnh Cổ rất rất thích người phụ nữ kiểu mẫu như mẹ anh, xinh đẹp, kiên cương và cơ trí.
Anh cũng muốn cưới một người con gái như vậy.
Vẻ ngoài xinh đẹp, nội tâm lương thiên, căng tràn sức sống và có cá tính, kiên cường nhất thế giới.
Cho nên, năm đó anh mới yêu Thích Dao.
Lấy cái tính chúa của soi mói ra anh làm ví dụ, bộ dáng đào hoa của anh con gái xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối đường vậy mà lên tới đại học anh mới có mối tình đầu, nguyên nhân bởi lẽ anh nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
Thích Dao là mối tình đầu của anh.
Thích Dao xinh đẹp, kiên cường
Thích Dao xinh đẹp, kiên cường, thông minh, trên người cô có tất cả các đặc điểm mà Mạnh Cổ yêu thích. Khi đó Mạnh Cổ cảm thấy chính mình vô cùng may mắn, anh có thể yêu đương, tìm đối tượng kết hôn, lập nghiệp đều thuận lợi.
Bởi vì anh có một người cha may mắn đến thế cơ mà.
Thì ra, không phải là như vậy.
Thì ra cho dù anh anh rất giống cha anh, thì ra cho dù Thích Dao rất giống mẹ anh, thì ra cho dù Thích Dao đáp ứng hết tất cả các yêu cầu cần và đủ của anh, thì ra cho dù hai người có yêu nhau đến thế nào.
Cuối cùng, cuộc sống cũng có sự sắp xếp khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc