Chàng Ngốc Bám Người - Chương 05

Tác giả: Bụt Tiên

Thời gian chầm chậm trôi qua tâm tình của Phùng Nhạc cũng bình tĩnh trở lại. Nhưng hắn vẫn ôm Du Linh chặt chẽ không buông.
"Được rồi. Tiểu Nhạc ngoan lắm. Mau đi ngủ đi nào. Được không?"
"Tiểu Nhạc muốn ngủ với Linh Linh."
Hắn không muốn ở một mình. Hắn không thích khi không thể nhìn thấy cô.
"Được. Được."
Dù sao cũng là một đứa trẻ nên chắc hắn không làm gì cô đâu. Đây là suy nghĩ của Du Linh. Cô biết. Nếu một khi đã chấp nhận hắn thì nên bao dung một tí. Đối với một đứa trẻ không phải người lớn luôn chiều theo ý nó hay sao. Bây giờ cô cũng xem như mình đang chăm sóc một đứa trẻ to xác đi.
Kéo Phùng Nhạc vô phòng. Giúp hắn lấy đồ từ trong vali ra. Tìm một bộ đồ mát mẻ đưa cho hắn.
"Cầm lấy, mau đi tắm đi rồi còn đi ngủ nửa."
"Ừm hihi."
Phùng Nhạc nhận quần áo từ tay cô vui vẻ đi vào nhà vệ sinh. Có Linh Linh ở cùng hắn không còn sợ hãi nửa.
Du Linh từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô ngủ chung với một người con trai lớn như vậy. Cảm nhận bên giường thường ngày chỉ có một mình cô, bây giờ lại có thêm một bóng dáng to cao khác khiến trong lòng Du Linh hồi họp không chợp mắt được. Nếu bây giờ có ánh sáng thì nhất định sẽ thấy gương mặt vốn thường ngày lạnh nhạt của cô bây giờ lại hơi đỏ lên.
Nhưng Phùng Nhạc được cái rất biết điều. Từ khi hắn tắm xong thì liền leo lên giường nằm bên cạnh cô. Từ đầu đến cuối đều biểu hiện là một đứa trẻ ngoan ngoãn nằm im hai tay đặt lên trên bụng không nhúc nhích.
Phùng Nhạc rất hạnh phúc vì nằm trên đây hắn có thể ngửi tất cả mùi hương thuộc về cô. Trên gối cũng có, trên chăn cũng có và điều quan trọng là cô gái mà hắn yêu thích đang nằm bên cạnh hắn. Không biết tại sao khi Phùng Nhạc nghĩ như vậy thì cả người hắn đều nóng lên. Thật khó chịu nha. Là một người ngây thơ nên hắn cứ nghĩ mình phát bệnh liền quay qua nói với người nằm bên cạnh.
"Linh Linh. Linh Linh."
"Gì vậy?" Du Linh thấy hắn kêu liền quay đầu hỏi.
"Ta.... Tiểu Nhạc thật khó chịu."
Cả người hắn đau nhức. Nhất là cái bộ phận bên dưới bụng kia. Đây là lần đầu tiên hắn bị như vậy. Chắc là bị bệnh rồi huhu.
"Đau? Chỗ nào đau? Sao lại bệnh rồi? Mau chỗ nào khó chịu vậy nói tôi nghe xem."
Phùng Nhạc thật thà vì bây giờ trong phòng không có đèn nên rất tối. Hắn liền bắt lấy tay cô kéo xuống ***ng vào chỗ làm mình khó chịu.
"Chỗ này thật khó chịu lắm Linh Linh. Liệu có phải ta bị bệnh rồi hay không?"
Lần này thật sự thì cả mặt Du Linh đều đỏ lên như tôm luộc rồi. Trời ơi ! Cô ***ng phải thứ không nên ***ng rồi. Tên ngốc Phùng Nhạc này thật không ngờ hắn cũng có phản ứng này. Cứ nghĩ hắn là một đứa trẻ trong sáng nhưng không lẻ cô đã dẫn sói vào nhà rồi hả trời? Cảm nhận vật trên tay mình phản ứng rất rõ ràng khiến cô lật đật dãy tay ra khỏi tay hắn xoay người đưa lưng về phía Phùng Nhạc.
"Không..... Không sao đâu. Anh đừng lo nghĩ nhiều. Ngủ đi ngày mai sẽ hết thôi. Ngủ đi."
Mau ngủ đi. Làm ơn ngủ đi. Đừng làm cô khó xử như vậy nửa có được không.
"Nhưng ta thật sự rất khó chịu nha Linh Linh. Nàng nghĩ có phải ta bệnh rồi hay không?"
Hắn không biết tại sao khi tay nàng ***ng vào lại có cảm giác thật dễ chịu nha. Nhưng vì sao Linh Linh lại rút tay về rồi huhu. Bây giờ hắn càng đau rồi. Có khi nào hắn sắp ૮ɦếƭ hay không. Linh Linh ơi!!!
Nhưng mặc kệ Phùng Nhạc ở phía sau đau khổ kêu than thì Du Linh vẫn trầm mặc đưa lưng về phía hắn.
Huhu đối với sự thờ ơ của cô thì Phùng Nhạc cũng chả dám phản kháng. Hắn chỉ biết hay là ngủ đi. Không chừng ngày mai sẽ hết thôi. Nhưng ánh mắt ai oán vẫn dán lên lưng của Du Linh. Linh Linh thật xấu xa. Linh Linh không thèm giúp hắn huhu. Linh Linh xấu nhất.
+××÷÷÷÷÷××+×÷===÷××+++×÷÷÷==÷×++
Hôm nay là ngày mà Du Linh dậy sớm hơn bình thường. Không phải tự tỉnh dậy mà là vì bị người nào đó ôm quá chặt mà tỉnh. Thật ra cả đêm cô ngủ không sâu. Cứ chập chờ chập chờ không ngủ ngon được vì người nào đó cứ xem cô như gối ôm mà ôm thật chặt vậy còn ngủ thật ngon nửa chứ. Vì vẫn nhớ đến hành động lúc trước khi ngủ của hắn nên Du Linh không dám đánh thức hắn mà có lẻ hắn ngủ như vậy thì cô lại thấy an tâm hơn nhiều.
Nhìn đồng hồ mới 7h sáng cô liền sầu nảo. Đã rất lâu rồi hôm nay cô mới dậy sớm như vậy. Không chỉ vậy. Đây cũng là lần đầu tiên cô cùng ngủ với một người con trai lại còn ôm nhau khắn khít thì.... ... Hê...... Nhẹ nhàng ngồi dậy Du linh gỡ từng ngón tay bên hông mình ra.
Nhưng có lẻ do cảm thấy người trong lòng động đậy nên Phùng Nhạc liền có biểu hiện tỉnh dậy. Hắn nhèm nhèm mở đôi mắt đầy ௱ôЛƓ lung ra nhìn người con gái trong lòng mình.
"Linh Linh sớm." nói xong liền tặng cho cô nụ cười tươi sáng nhất.
"Ừm."
Tên này cả đêm hình như ngủ rất ngon. Nhìn trong mắt hắn như toát ra hào quang khiến Du Linh cảm thán. Thật ra sáng sớm tỉnh dậy mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh đẹp như vậy thật không thiệt tí nào. Nhìn người con trai dung mạo xuất chúng nhưng ánh mắt lại trong sáng một cách hiếm có. Cô liền vui vẻ. Đúng vậy. Người cô thích chính là như vậy. Một tên tuy ngốc nhưng luôn đặt cô lên trên đầu. Luôn bám cô như keo dán nhưng hắn lại không hề có ý nghĩ dơ bẫn tí nào đối với cô. Cho dù như thế nào thì ánh mắt hắn vẫn luôn trong sáng sạch sẽ như vậy.
Nhưng hình như cô quá đánh giá cao người nào đó rồi. Phùng Nhạc thấy cô nhìn mình thì không kiềm chế được ôm cô thật chặt rồi vùi đầu vào cổ cô hít hít ngửi ngửi.
"Linh Linh thật là thơm. Ôm Linh Linh ngủ thật ngon."
Cảm thấy nhột bên cổ khiến cô không kiềm chế được bật cười lên tiếng.
"Phùng Nhạc đừng. Rất nhột nha. Dừng lại đi haha."
"Không thích. Tiểu Nhạc muốn ôm Linh Linh như vậy. Tiểu Nhạc thật thích, thật thích Linh Linh."
Nghe tiếng cười của cô khiến hắn cảm thấy thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Hắn biết. Hắn thích cô nhất. Không biết vì sao hắn luôn muốn có cô bên cạnh một giây không rời.
Cứ vậy hai người ở trên giường đùa giỡn lăn qua lộn lại tới mười mấy phút mới chịu rời giường.
Lúc này điện thoại của Du Linh chợt vang lên. Cô nhìn dãy số gọi tới là của trợ lý Sơ thì bắt máy.
"Alô."
"... ...... ....."
"Ừm tôi biết rồi. Cậu cứ lo việc ở công ty đi. Khoảng 2 tiếng nửa tôi sẽ tới."
"... ....."
"tút tút tút."
Nhìn điện thoại đã cúp máy khiến Du Linh lâm vào trầm tư. Nghe trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy cô liền thở dài.
Về rồi. Cuối cùng cũng trở về.
Tại công ty Du thị.
Nhìn người đàn ông trước mặt ký ức dường như đã quên mất lại quay về trong đầu Du Linh.
7 năm trước tại Pháp.
Lúc này Du Linh vốn là con gái cưng của Du gia lại quyết định sang Pháp du học và còn che dấu thân phận của mình. Trở thành một cô gái du học sinh bình thường như bao người khác. Tuy lý lịch bình thường nhưng vì dung mạo xinh đẹp nên cô không thể nào che dấu được và dẫn đến rất nhiều sự chú ý của đám con trai xung quanh.
Cô còn nhớ, vì gương mặt này mà không biết có bao nhiêu chàng trai xếp hàng theo đuổi. Nhưng tính cách lạnh nhạt của cô khiến bọn họ từ từ nản lòng mà từ bỏ.
Trong khi đó Du Linh lại cực kỳ ấn tượng với một cậu bạn du học sinh như mình. Tuy những chàng trai theo đuổi cô ngày càng nản lòng bỏ cuộc nhưng cậu bạn kia lại càng ngày càng hăng hái theo cô từ ký túc xá đến lớp học rồi từ lớp học trở về ký túc xá. Cứ hàng ngày trôi qua như vậy cuối cùng Du Linh cô vẫn không nhịn được vào một ngày nào đó hỏi cậu ta.
"Rốt cuộc cậu muốn gì?"
Nhưng hình như đối với câu hỏi lạnh lùng của cô, cậu bạn kia không một chút e ngại hay lúng túng mà hiên ngang đứng trước bao nhiêu người trả lời cô.
"Người ta nói \'phù sa không chảy ruộng ngoài \'. Dù gì chúng ta cũng là đồng hương vì vậy cậu hãy nghe tôi nói: Tôi tên Phương Húc, năm nay 20 tuổi, học năm nhất khoa quản trị kinh doanh. Chưa có bạn gái nên mong cậu hãy đồng ý làm bạn gái của tôi."
... ........
Đến bây giờ cô không còn nhớ biểu hiện của mình lúc đó như thế nào. Nhưng cô vẫn nhớ, cậu con trai lúc ấy trong ánh mắt đầy cương quyết và tự tin của một thiếu niên mới lớn. Nhưng bây giờ nhìn người bàn ông trước mặt khiến cô bất giác thở dài.
7 năm nếu nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn. Chỉ mấy năm như vậy mà từ cậu thiếu niên ngày nào đã trở thành người đàn ông anh tuấn bất phàm như vậy. Bản tính tự tin ngây ngô kia đã được thay bằng khí chất trầm lắng và cuống hút hơn.
Thật ra đối với những năm đại học ấy lại khiến Du Linh cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng loại tình cảm ngày ấy liệu có chân thật hay không. Hay chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi trẻ bồng bột khiến cô cũng không xác định rõ.
... .......
Không chỉ có cô chìm đắm vào ký ức mà người đàn ông ngồi trước mặt cô cũng đang đánh giá cô rồi suy nghĩ sâu xa.
Đã nhừng ấy năm nhưng cô vẫn không thay đổi. Nếu có gì khác thì hắn chỉ cảm nhận được khí chất lạnh nhạt trên người cô càng lúc càng nhiều. Như muốn đẩy người ra xa vạn trượng.
Hắn biết từ lúc cô biến mất khỏi Pháp thì lúc đó cũng có nghĩa là hắn đã mất đi cô. Phương Húc là công tử Phương gia. Vốn là người được gia đình kì vọng nhiều nhất nên từ lúc sinh ra anh luôn nhận được sự dạy dỗ tốt nhất. Nên dẫn đến việc anh muốn làm không có gì là không được. Nhưng cô gái kia, chỉ cần một ánh mắt thoáng qua thôi khiến hắn 7 năm vẫn không quên. Hắn nhớ lần đầu tiên cô nở nụ cười với hắn. Nhớ sự dịu dàng của cô tuy rất ít.
Nhưng vốn thông minh như hắn lại sơ suất tin tưởng một cô gái có khí chất thông minh như vậy sao lại có thể có gia cảnh bình thường được chứ. Hắn nên biết từ sớm thì có lẽ bây giờ mỹ nhân đã trong tay chứ không phải bỏ lở bao nhiu năm rồi dẫn đến đi sai đường như lúc này.
... .........
Rời khỏi suy nghĩ Du Linh nhìn Phương Húc đột nhiên đến tìm mình hỏi.
" Phương công tử đến đây có việc gì?"
Lại là giọng điệu lạnh nhạt ấy khiến trong tim Phương Húc nhói lên đau đớn.
"Đã lâu không gặp, em.... ... có khỏe không?"
Hắn muốn biết cô có sống tốt hay không. Điều quan trọng là đã có người trong lòng hay chưa.
Thật ra từ lúc cô bỏ đi hắn đã cho người điều tra và tìm kiếm cô. Dốc hết sức lực cuối cùng hắn cũng tìm ra cô. Nhưng Du Linh này lại không phải là Du Linh, cô gái bình thường mà hắn quen. Hắn không ngờ Du Linh lại là con gái lớn của Du gia, một trong bốn tập đoàn lớn nhất nước. Điều này khiến hắn vừa mừng vừa lo.
Vì Phương gia hắn cũng thuộc hàng gia tộc có tiếng nên chuyện \' môn đăng hộ đối \' rất quan trọng nên lúc trước vì vấn đề này cô mới cùng hắn chia tay.
Nghĩ lại bây giờ đã 7 năm trôi qua Phương Húc thật sự muốn biết cô đã có người yêu chưa hay phải nói là hắn có còn cơ hội hay không. Nhưng trả lời hắn lại là câu hắn không dự đoán được.
"Phương công tử đừng quên những gì năm xưa tôi nói. Bây giờ là giờ công nên tôi chỉ bàn việc công còn nếu muốn nói chuyện riêng thì xin mời cửa ở phía tây. Không tiễn."
Đối với sự hỏi thăm ân cần của hắn Du Linh cô đây không cần. Tình cảm chớm nở 7 năm trước đã bị cô P0'p ૮ɦếƭ từ lâu nên cô không muốn nhắc đến nửa. Vì vậy mới xuất ra câu nói lạnh nhạt cực độ khiến cho Phương Húc không có đường lui.
Nhưng người nào đó hình như vẫn không nhụt chí mà bỏ cuộc. Hắn tiếp tục dùng giọng nói ôn nhu cùng ánh mắt thâm tình nhìn Du Linh.
" Linh Linh. Em đừng lạnh nhạt như vậy có được không. 7 năm nay anh luôn nhớ em."
"Nhưng tôi không nhớ anh." Cô biết đó chỉ là sai lầm nhất thời của cô thời niên thiếu không đáng nhắc đến nửa.
"Anh biết lúc đó cha mẹ anh có chút quá đáng, nhưng xin em......."
Lời nói của Phương Húc chưa hết cô liền đứng dậy gọi điện thoại trên bàn mình.
"Sơ Liên tiễn khách."
Điện thoại vừa đặt xuống liền có một người đàn ông tướng tá cao rát, mặt mày sáng sủa bước vào hướng đến Phương Húc ở một bên làm động tác mời.
"Linh Linh......"
Phương Húc có điều muốn nói nhưng khi nhìn đến gương mặt lạnh nhạt của cô thì những lời hắn muốn nói đều không thoát ra khỏi miệng được. Cô vẫn vậy. Vẫn một biểu hiện như thế khi đối diện với hắn. Một gương mặt lạnh nhạt nhưng lại khiến Phương Húc say mê 7 năm trời.
Nhưng hắn biết, nhìn biểu tình đuổi khách rõ ràng như vậy hắn biết mình không ở đây được nửa. Vì vậy trước cứ đi, nhưng hắn sẽ không bao giờ buông tay cô ra giống 7 năm trước nửa.
+××÷××+××÷÷÷×++×÷÷×++××++××÷÷×+
Phiền muộn. Trong lòng, trong đầu Du Linh bây giờ chỉ có hai từ phiền muộn. Nếu nói cô không còn tình cảm với Phương Húc thì đó là giả. Cô biết 7 năm trước lúc bên cạnh cô hắn luôn thật lòng. Nhưng Du Linh cô một khi đã quyết định buông tay thì sẽ không bao giờ quay đầu lại. Bây giờ cô đã có.... ... Phùng Nhạc? Sao khi cô nghĩ tới người trong lòng lại là hắn xuất hiện chứ?
Nhìn đồng hồ cũng đã 11h mấy. Không biết hắn đã ăn gì chưa. Nhớ đến buổi sáng vì không muốn để hắn ở nhà một mình nên cô chịu cực chở hắn đến Phùng thị. Dù gì cũng là người thừa kế duy nhất, với lại ở đó có cha hắn nên chắc chắng không buồn đâu. Không biết tại sao bây giờ cô lại muốn nói chuyện với Phùng Nhạc cực kỳ, muốn nghe giọng nói của hắn gọi cô \'Linh Linh\'.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc