Chân Dung Ác Ma - Chương 17

Tác giả:

Lâm Viễn say sưa chơi một trận thỏa thích, sau đó Tôn Lâm kéo cậu cùng các anh em đi ăn lẩu, Lâm Viễn chủ động chạy ra một góc gọi điện thoại cho Hạ Vũ Thiên.
"Này... Tối nay anh có việc gì không?" Lâm Viễn hỏi "Tôi muốn đi ăn lẩu với bạn."
Hạ Vũ Thiên cười trả lời "Cậu đi đi, bảo cả đám A Thường đi cùng, nhưng đừng về muộn quá."
"Được, Lâm Viễn cúp điện thoại, cảm thấy là lạ. Hạ Vũ Thiên sao hôm nay tự nhiên lại dễ tính thế này?
"Này." Tôn Lâm bước tới vỗ vỗ vai Lâm Viễn nói "Ra ngoài ăn cơm cũng phải báo cáo về nhà sao? Coi bộ cậu bị bạn gái quản chặt quá đó?"
"Ái chà?" Tất cả mọi người nghe vậy đều nói "Gọi ra đây ăn cùng đi!"
"Cả đám các cậu cút sang một bên hết cho anh, giờ chúng ta đi đâu ăn?"
Lâm Viễn vỗ *** "Mấy đứa đều là sinh viên nghèo, bữa này anh bao!"
"Lâm Viễn đại ca!" Nguyên một đám tiểu quỷ nhào lên ôm chân Lâm Viễn "Bọn em thề sống ૮ɦếƭ cùng anh!"
Cả nhóm tới một quán lẩu nằm gần trường chén sạch một nồi lẩu uyên ương, còn gọi thêm vài món nhậu và một két bia. Tất cả đều ăn uống no say.
Tàn cuộc, nhìn lên thấy cũng đã quá chín giờ, Lâm Viễn để mấy cậu sinh viên quay về ký túc xá còn mình thì xách mấy suất đồ ăn quay lại chỗ đỗ xe. Trước tiên cậu đi tới chiếc xe phía sau đưa cho hai vệ sĩ mỗi người một hộp cơm, hai người kia nhìn nhau. Lâm Viễn cười hì hì chạy về xe của A Thường, ngồi vào ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn vừa đưa phần đồ ăn còn lại ra nói "Anh Thường, anh chờ cũng lâu rồi, ăn một chút trước đi." A Thường cười nói "Tôi không đói, đã quen rồi."
"Vậy cứ cầm về làm đồ ăn khuya." Lâm Viễn nói "Quán này làm món thịt nướng rất ngon đấy."
A Thường cười gật đầu hỏi "Sao cậu không ngồi ghế sau?"
Lâm Viễn xoa xoa vai nói "Ngồi trước cảm thấy đỡ ngột ngạt hơn, lại còn có thể tán gẫu một chút với anh, ngồi ghế sau... ai dà..."
"Làm sao vậy?" A Thường khởi động xe, chợt thấy Lâm Viễn xoa xoa phần eo.
"Đúng là... mới không chơi có mấy năm mà yếu quá, trước đây tôi đánh bóng cả chiều xong còn có thể ra bể bơi, bơi liền mấy vòng nữa kia, bây giờ mới chạy có tí mà đã đau nhừ cả người, quả nhiên đã già mất rồi." Lâm Viễn than thở.
A Thường cười nói "Cậu có thể đi tập thể hình cùng đại thiếu gia."
"Hạ Vũ Thiên tập thể hình sao?" Lâm Viễn rất hứng thú hỏi lại "Thảo nào *** anh ta cứng như đá thế... Đúng rồi, anh ta còn tập gì nữa không?"
"Ừm, thiếu gia luyện võ từ nhỏ, gần như tất cả các môn võ đều học qua." A Thường vừa lái xe vừa trả lời.
"Ra vậy." Tim Lâm Viễn không khỏi đập thình thịch đánh trống khua chiêng trong ***g ***, gì chứ, cái gã Hạ Vũ Thiên này còn luyện võ nữa sao, mà lại còn biết nhiều thế? Không thể mất cảnh giác được... Nhỡ ra hôm nào đó lơ mơ làm anh ta khó chịu, không khéo anh ta lại cho một chưởng mình tiêu đời.
"Đúng rồi." Lâm Viễn hỏi A Thường "Ừm... Anh có lẽ theo anh ta lâu rồi phải không?"
Trái tim A Thường hơi nghẹn lại, những chuyện Hạ Vũ Thiên tiên đoán không sai bao giờ, quả nhiên Lâm Viễn đã bắt đầu tò mò. Anh gật đầu, có chút do dự nói "À, phải."
"Bao lâu rồi?"
"Hừm... mười mấy năm gì đó." A Thường đáp, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, trong lòng thầm cầu khẩn - Lâm Viễn à, cậu đừng hỏi nữa. Nếu cậu không hỏi tôi còn có thể không nói, một khi cậu đã hỏi thì tôi buộc phải nói ra đó.
Nhưng A Thường nhanh chóng bị thất vọng, bởi vì Lâm Viễn quả nhiên tiếp tục hỏi "Vậy... Sáng nay Hạ Vũ Thiên có nói trước đây anh ta từng ở trong bệnh viện tâm thần, cuối cùng thì đã có chuyện gì xảy ra?"
A Thường trong lòng thầm thở dài, bất đắc dĩ nói "Phải, trước đây trước khi lão gia giành được quyền lực đại thiếu gia và đại phu nhân sống rất khó khăn... Để bảo vệ tính mạng của đại thiếu gia, đại phu nhân bắt cậu ấy phải giả điên vào ở trong bệnh viện tâm thần, những vết thương trên lưng thiếu gia đều do côn điện trong bệnh viện tâm thần đó gây ra... Chịu khổ như vậy hơn một năm, cuối cùng lão gia đắc thế, thiếu gia mới được thả ra bên ngoài. Lão gia vốn nghĩ cậu ấy điên rồi, không ngờ thiếu gia vẫn bình thường... Mà ngược lại đại phu nhân mới thành kẻ điên. Vì thế lão gia luôn cảm thấy ông ấy đã nợ đại phu nhân một món nợ quá lớn, nên đối xử với đại thiếu gia rất tốt về sau ông ấy dù có tìm đến những người phụ nữ cũng không lập ai làm chính thất cả, tất cả đều chỉ là tình nhân mà thôi."
Lâm Viễn nghe vậy nhíu mày, cậu không ngờ Hạ Vũ Thiên lại từng trải qua những chuyện bi thảm như thế, lại nghe A Thường nói tiếp "Có chuyện này...
Lâm thiếu gia."
"Đã nói cứ gọi em là Lâm Viễn được rồi." Lâm Viễn nói "Em không phải là thiếu gia."
"Lâm Viễn... Tôi nói cho cậu nghe điều này, cậu nhớ cho kỹ, nhất định đừng kể lại cho người khác biết." A Thường nhìn hộp cơm treo trên kính chắn gió, nói với Lâm Viễn.
"Vâng." Lâm Viễn gật đầu.
"Cậu Cậu đừng tin người nhà họ Hạ." A Thường do dự một lúc mới nói ra câu này.
"Người nhà họ Hạ?" Lâm Viễn hỏi "Bao gồm cả Hạ Vũ Thiên?"
A Thường không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói "Cậu đừng trao cả trái tim mình cho ai, để đến lúc đó, có muốn cũng không thể lấy lại được nữa."
Chân mày Lâm Viễn nhíu lại, nhìn A Thường hỏi "Anh có ý gì?"
"Cậu cứ nhớ kỹ điều ấy là được." A Thường nói "Chẳng qua, đại thiếu gia cùng mấy người bọn họ lớn lên trong hoàn cảnh như thế nên không thể hiểu chuyện tình cảm. Họ có thể làm bất cứ việc gì, cậu cứ quên đi, đừng tin là thật"
Lâm Viễn nghe xong gật đầu rồi lại hỏi "Người nhà họ Hạ vốn không thể tin được, tại sao anh còn đi theo bọn họ?"
A Thường cười nói "Một phần là để nuôi mấy miệng ăn trong nhà, ngoài ra thì làm công việc như bọn tôi nhất định phải có lòng trung thành, quan trọng nhất là... Tôi tận mắt đã chứng kiến đại thiếu gia trưởng thành, tôi hy vọng cậu ấy có thể sống tốt hơn nữa, có thể tìm được hạnh phúc của mình. Tôi lái xe vẫn tiện hơn để người khác lái xe."
Lâm Viễn cười cười hỏi "Có phải anh coi anh ta như con trai mình không?"
A Thường vội vàng lắc đầu nói "Tôi đâu đã già như vậy, nhưng có thể tôi coi cậu ấy như là em trai."
Lâm Viễn gật đầu nói "A Thường, thật hiếm gặp người như anh. Anh coi Hạ Vũ Thiên như em trai nhưng Hạ Vũ Thiên lại chỉ coi anh như thuộc hạ, thế mà anh cũng không tức giận. Nếu người nào đó được làm em trai anh thì nhất định sẽ rất hạnh phúc."
A Thường ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới đáp lại "Đại thiếu gia chưa từng coi tôi là thuộc hạ..."
Lâm Viễn nhếch miệng cười nói "Anh muốn tôi giúp Hạ Vũ Thiên nên mới nói tốt cho anh ta chứ gì?"
A Thường xấu hổ, mở miệng ra định nói gì đó nhưng lại thôi. Lâm Viễn đã hiểu lầm ý anh rồi, cậu nhóc này lúc nào cũng nghĩ người ta có ý tốt, như thế làm sao có thể đấu lại Hạ Vũ Thiên được.
Lâm Viễn vỗ vai anh nói "Anh yên tâm, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với anh ta, dù sao mỗi người cũng đều cái khó riêng."
A Thường gật đầu, trong lòng lo lắng không thôi.
Về đến nhà, Lâm Viễn chạy như bay vào phòng, không đợi Hạ Vũ Thiên kịp phản ứng, cậu đã dùng tốc độ ánh sáng cầm lấy quần áo phi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Vừa chơi bóng rổ cả người đầy mồ hôi cộng với bị ám mùi khói khi ăn lẩu, Lâm Viễn cảm thấy mình cực kỳ hôi hám và thấy rất khó chịu.
Hạ Vũ Thiên tắt máy tính, dựa vào thành giường đọc mấy cuốn tạp chí bóng rổ và phim ảnh Lâm Viễn mang về.
Một lát sau, Lâm Viễn lau tóc khoan khoái bước ra, sung sướng thở dài một hơi, lẩm bẩm một mình "Thật là thoải mái."
Hạ Vũ Thiên ngẩng lên bắt gặp cảnh tượng Lâm Viễn đang dùng khăn lau tóc, cậu mặc áo phông trắng với quần đùi, để lộ đôi chân và cánh tay trắng nõn.
Hạ Vũ Thiên xoa xoa cằm, nhìn Lâm Viễn bằng một con mắt khác... Không thể phủ nhận, gạt tính cách khó ưa của cậu ta qua một bên, thì gương mặt và dáng người của Lâm Viễn đúng là kiểu anh thích nhất.
Người Lâm Viễn hơi gầy nhưng không yếu ớt, mà là kiểu rắn chắc của người thường xuyên chơi thể thao, đường nét cơ thể thanh thoát, tay chân nhỏ nhắn, động tác linh hoạt, khiến cho anh liên tưởng tới loài báo... Tóc đen mắt đen, làn da trắng hơn so với người châu Á bình thường, các đường nét trên mặt thanh thoát tinh xảo, không phải theo kiểu dễ thương mà là một vẻ đẹp hiếm thấy ở phái nam, cằm thon, cổ mảnh khảnh thanh tú, thêm vào đó là xương quai xanh tinh tế, từng đường nét đều như đang khiêu khích thị giác của anh... Ngắm nhìn theo góc độ nào, Lâm Viễn cũng đều là bạn tình lý tưởng. Nếu ảnh của người này đặt lẫn trong tập ảnh của đám thiếu niên mọi khi anh dùng để tiêu khiển, anh nhất định sẽ gọi cậu tới rồi sau đó sẽ sủng ái cậu thật lâu...
Hạ Vũ Thiên chầm chậm dùng ánh mắt phác họa từng chi tiết trên thân thể Lâm Viễn, không bỏ sót một nơi nào, mãi cho tới khi Lâm Viễn ngẩng đầu, hai cặp mắt lơ đãng chạm nhau...
Hạ Vũ Thiên nhìn thấy trong đôi mắt Lâm Viễn là hai con ngươi đen trong suốt, dường như nhìn xuyên thấu người đối diện, lại dường như ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Điều này khiến cho anh bất ngờ nóng lên...
"Anh nhìn cái gì?" Lâm Viễn thôi không lau tóc mà chuyển sang dùng khăn lau mặt, chạy tới giật lại tờ tạp chí trên tay Hạ Vũ Thiên "Anh không phải chỉ thích đọc tạp chí kinh tế thôi sao, trả lại cho tôi."
Lâm Viễn chống một tay xuống giường, cúi người vươn tay qua giằng lấy tờ tạp chí. Hạ Vũ Thiên xuyên qua phần cổ trễ xuống của chiếc áo phông rộng nhìn thân thể Lâm Viễn, thấy được bộ *** trắng nõn, hai điểm hồng nhạt hiếm thấy nổi lên trên khuôn *** ấy và cả đường eo cong rất nhỏ.
Hạ Vũ Thiên theo bản năng khẽ nuốt nước bọt một cái cầm mấy tờ tạp chí lui về phía sau nói "Cho tội mượn xem thử đi."
"Tôi cũng muốn đọc." Lâm Viễn nói "Anh xem một cuốn còn chưa đủ à, trả cuốn kia lại cho tôi."
Hạ Vũ Thiên vẫn không trả, Lâm Viễn nheo mắt lại trèo lên giường chiến đấu.
Lâm Viễn lấy được tờ tạp chí, còn chưa kịp rời đi đã bị Hạ Vũ Thiên ôm eo kéo lại, ôm chặt ấn xuống giường, sau đó xoay người đè lên cậu.
"Này, anh làm cái gì đấy?" Lâm Viễn dùng quyển tạp chí ngăn giữa hai người "Tránh ra, tôi muốn đọc tạp chí."
Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm Lâm Viễn một hồi mới lên tiếng "Cậu nghĩ xem, nếu cậu vừa có tính cách lạnh băng cao ngạo, lại có đầy đủ tri thức lễ nghĩa, lại biết thêm những chuyện này, như vậy thì có phải tốt hơn không?"
Lâm Viễn khóe miệng khẽ giật giật "Anh đi mua một cục băng về mà tạc người băng, nếu không thì đi tìm Tiểu Long Nữ." Nói xong liền đẩy Hạ Vũ Thiên ra "Đứng lên."
Hạ Vũ Thiên không buông tha, hai tay sờ soạng trước *** Lâm Viễn khiến cho cậu không ngừng giãy giụa. Hạ Vũ Thiên cười nói "Lâm Viễn, ngủ với tôi một đêm được không?"
"Ngủ cái đầu anh ấy." Lâm Viễn nói "Không phải sáng nào tỉnh dậy tôi cũng đang nằm trên cái giường này cùng với anh sao!"
"Tôi không nói nằm ngủ kiểu đó." Hạ Vũ Thiên nói "Ý tôi là muốn làm chuyện đó với cậu."
"Cút." Lâm Viễn giơ chân đạp anh ta "Ta đây không có sở thích ấy."
"Vì sao không được?" Hạ Vũ Thiên hỏi "Cậu ra điều kiện đi, cái gì tôi cũng có thể cho cậu hết."
"Anh nằm mơ đẹp nhỉ." Lâm Viễn trừng mắt nhìn anh ta "Mẹ kiếp, anh có bao nhiêu bạn tình sẵn sàng lên giường với anh cơ mà, muốn hạ hỏa thì đi tìm bọn họ ấy. Lần đầu tiên của ta đây phải để dành cho vợ!"
Hạ Vũ Thiên ngây người kinh ngạc "Lần đầu tiên? Cậu chưa từng làm chuyện này? Kể cả với phụ nữ cũng chưa?"
Mi mắt Lâm Viễn nháy nháy "Thì sao, tôi đây giữ thân như giữ ngọc!"
Hạ Vũ Thiên bật cười nói "Chẳng phải cậu từng có bạn gái sao?"
"Ai bảo cứ có bạn gái là sẽ làm chuyện đó?" Lâm Viễn giơ tay đẩy anh ta ra "Anh lên cơn hứng tình thì cứ việc đì tìm người khác, tránh xa tôi ra!"
"Sao không thử một lần xem?" Hạ Vũ Thiên cố gắng dụ dỗ "Có mất gì đâu, kỹ thuật của tôi miễn chê luôn."
"Tôi thèm vào!" Lâm Viễn dùng gối đánh Hạ Vũ Thiên xong, quay người định chạy liền bị Hạ Vũ Thiên túm được áo.
"Ai da, anh đừng ép buộc người ta có được không?" Trong phản ứng của Lâm Viễn không có chút gì sợ hãi, mà chỉ có vẻ như đã từ chối thành quen. Hạ Vũ Thiên hiếu kỳ hỏi "Trước đây cậu cũng từng gặp chuyện như thế này rồi?"
"Hả?" Lâm Viễn ngạc nhiên nhìn anh ta.
"Tôi nói là trước đây cũng có người trêu đùa cậu như thế này sao?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
"Bọn con trai với nhau không phải thường thích trêu đùa kiểu này sao?" Lâm Viễn hỏi "Ngày tôi học đại học không biết đã bị thế này bao nhiêu lần rồi, đến lúc tốt nghiệp cũng vẫn thế, cả một đám hết lảm nhảm "Tôi nuôi cậu nhé" rồi lại "Tôi trả bốn mươi vạn mua đêm đầu tiên của cậu"."
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn một lúc lâu mới thốt lên được "Lâm Viễn, cậu có thể sống tới bây giờ mà vẫn chưa bị người nào đè xuống, thật đúng là kỳ tích."
Lâm Viễn tặng cho anh ta một đạp "Tự đi ngủ đi, đừng có lằng nhằng nữa!"
Hạ Vũ Thiên lăn ra giường nói "Không đùa với cậu nữa, hôm nay cậu ngủ cùng tôi. Sáng mai tôi còn phải dậy sớm, cậu cùng tôi đi đánh golf."
"Golf?" Lâm Viễn ngồi xuống mép giường nói "Tôi không biết chơi, từ trước đến giờ chưa bao giờ chơi cả."
Hạ Vũ Thiên thản nhiên gật đầu "Tôi biết mà."
Lâm Viễn rủa thầm trong bụng - gì chứ, tưởng có tiền là được khinh người sao? Cầu cho anh vung gậy lên cao đến gãy xương sườn luôn đi!
Hạ Vũ Thiên xoa nhẹ cằm cậu "Đang nghĩ gì đó?"
Lâm Viễn gạt tay anh ta ra "Sao tự dưng lại chơi golf làm gì?"
"Bàn chuyện làm ăn." Hạ Vũ Thiên nói xong liền vỗ vỗ cái gối bên cạnh "Mau nằm xuống ngủ sớm đi, năm giờ sáng mai phải dậy rồi."
"Năm giờ?" Lâm Viễn đau khổ kêu lên, nằm lăn xuống gối "Sớm quá vậy."
Hạ Vũ Thiên nhìn gương mặt Lâm Viễn gần trong gang tấc, khóe miệng khẽ nhếch lên "Lâm Viễn."
"Gì?" Lâm Viễn quay sang nhìn anh ta, đã thấy Hạ Vũ Thiên khẽ hé môi, giọng nói nhẹ như một hơi thở "Hình như tôi thích cậu rồi."
Lâm Viễn ngây người một lúc rồi kéo chăn trùm qua đầu, chui vào trong nói "Taliban tới rồi."
"Gì cơ?" Hạ Vũ Thiên nhíu mày không hiểu nhìn sang Lâm Viễn đã thấy cậu ta dùng chăn tự cuốn chặt toàn thân, chỉ lộ ra một đám tóc đen huyền.
Một lúc sau, Lâm Viễn mới từ trong chăn nói vọng ra một câu "Tắt đèn đi ". (1)
Ghi chú: (1) Osama Bin Laden tên được chuyển sang tiếng Trung là "Lạp Đăng" có nghĩa là "tắt đèn". Osama là người lãnh đạo cửa lực lượng Taliban.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc