Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 348

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Không sai, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo là biểu hiện của xấu hổ!
Lãnh Mạc Nhiên đứng trước cửa phòng bệnh 207, nhìn Mộng Thiến Tâm ngồi yên trên giường trong phòng, mày nhăn chặt, thở dài trong lòng.
Suy nghĩ suốt cả đêm cũng không nghĩ ra được chỗ nào tốt, nhưng mà ở đâu cũng tốt hơn ở đây.
Hay là rời đi trước rồi lại nghĩ đi.
Hắn làm ra quyết định, hơi gật đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho hộ sĩ chuyên môn chăm sóc Mộng Thiến Tâm để mở cửa cho hắn.
. . . . . .
Bên trong phòng bệnh
Lãnh Mạc Nhiên cũng không có thu dọn gì cả, chỉ cầm gấu teddy với bình sữa trên tủ đầu giường, sau đó đứng trước mặt Mộng Thiến Tâm, chống chân ngồi xổm xuống, cầm tay bà mỉm cười dịu dàng nói, "Mẹ. . . . . . Chúng ta về nhà đi!"
Mộng Thiến Tâm không có phản ứng chút nào, vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm trời xanh ngoài cửa sổ, mà trong đôi mắt ấy vẫn tràn ngập bi thương.
"Mẹ. . . . . . Chúng ta đi thôi!" Lãnh Mạc Nhiên nói xong đứng lên, sau đó khẽ kéo tay bà giúp bà đứng lên.
Đột nhiên!
Trong đôi mắt Mộng Thiến Tâm nổi lên những gợn sóng, sau đó đôi môi mím chặt hơi run rẩy, nỉ non, "Mặc. . . . . . Mặc. . . . . . Tử. . . . . . Hàn. . . . . ."
Mặc Tử Hàn?
Lãnh Mạc Nhiên kinh ngạc mở to mắt.
"Mẹ, mẹ mới nói cái gì? Mẹ vừa mới nói cái gì?" Hắn hốt hoảng hỏi, nắm chặt cánh tay bà, mà gấu teddy với bình sữa trong tay cũng rơi xuống đất.
Mộng Thiến Tâm rũ hai mắt xuống, bà cũng không để ý Lãnh Mạc Nhiên đang nắm tay mình, từ từ đứng lên, sau đó lại ngồi xổm xuống nhặt gấu teddy trên mặt đất lên, ngây ngốc cười với nó, còn dùng ngón trỏ chỉ vào trán nó nói, "Mày không phải con trai của tao. . . . . . Mày không phải con trai của tao. . . . . . Tao đã tìm được con trai của tao rồi. . . . . . Nó mới tới thăm tao đó. . . . . . Nó tên là Mặc Tử Hàn. . . . . . Nó mới là con trai của tao. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ." Bà cười vui vẻ, vứt gấu teddy trong tay đi, tiếp tục không ngừng nói, "Con trai tôi là Mặc Tử Hàn. . . . . . Con trai tôi đã về. . . . . . Nó đã về. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Con trai tôi là Mặc Tử Hàn. . . . . . Con trai tôi đã về. . . . . . Nó đã về. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ."
Lãnh Mạc Nhiên sững sờ đứng tại chỗ, nghe những lời bà không ngừng lặp lại, thấy bà vui vẻ nhảy múa giống như một đứa bé.
Mặc Tử Hàn?
Bà ấy sao lại biết cái tên này?
Bà ấy nói Mặc Tử Hàn mới tới thăm bà ấy, tại sao Mặc Tử Hàn lại tới đây? Hắn thật sự đã tới sao?
Tại sao mẹ lại nói Mặc Tử Hàn là con trai của mẹ? Đây chỉ là ngôn ngữ điên khùng của mẹ thôi sao? Hay là Mặc Tử Hàn đã nói gì đó với mẹ?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Hắn vội giữ bà lại nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả mẹ? Mẹ, mẹ nói rõ đi, Mặc Tử Hàn đã tới thật sao? Sao mẹ lại nói anh ta là con mẹ vậy? Anh ta đã nói gì với mẹ? Mẹ. . . . . . Mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mộng Thiến Tâm cười vui vẻ, nhìn thấy hắn hoảng hốt, bà si si ngốc ngốc H**g phấn nói với hắn, "Cậu biết không? Tôi tìm được con trai của tôi rồi! Nó tên là Mặc Tử Hàn, nó vừa mới thăm tôi đó, hơn nữa tôi đã xác nhận rồi, sau tai nó có 3 nốt ruồi, nó thật sự là con trai của tôi. . . . . . Là con trai của tôi. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . . Tôi cuối cùng đã tìm được con trai rồi. . . . . . Thật tốt quá. . . . . . Thật tốt quá. . . . . ."
Lãnh Mạc Nhiên nghe bà nói những lời điên điên khùng khùng, qua nhiều năm như vậy chưa từng thấy bà như thế này. Qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên bà nói nhiều đến thế với hắn. Đây là chuyện tốt ư? Nhưng chuyện với Mặc Tử Hàn là như nào? 3 nốt ruồi sau tai là như thế nào? Mặc Tử Hàn nếu thật là con trai của bà, vậy đó không phải là em trai hắn rồi ư?
Không đúng không đúng không đúng!
Em trai hắn hơn 30 năm trước đã ૮ɦếƭ rồi, Mặc Tử Hàn nhất định không phải là em trai hắn, tuyệt đối không phải!
Hắn từ từ trấn định lại, sau đó rời đi.
"Lãnh cảnh quan, anh không phải nói muốn dẫn mẹ anh xuất viện sao? Anh không sao chứ?" Hộ sĩ chăm sóc Mộng Thiến Tâm vội vàng khóa cửa phòng, nghi hoặc nhìn hắn hỏi.
"Chờ một lúc, tí nữa tôi sẽ đưa bà ấy đi, tôi đi trước sắp xếp chút chuyện đã!" Hắn khẽ nói, trong giọng nói có một chút hốt hoảng.
"Như vậy à, được rồi, chìa khóa phòng bệnh đưa trước cho anh, khi nào anh đi thì để chìa khóa lại chỗ trạm y tá ở lầu một là được!"
"Được!"
Lãnh Mạc Nhiên cầm lấy chìa khóa, đi nhanh tới mở cửa sổ trước mặt, để gió bên ngoài giúp đầu óc mình được tỉnh táo. Chờ đến khi bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra gọi cho một số máy:
"A lô? Lãnh cảnh quan!"
"Tiểu Tống, giúp tôi một việc!" Lãnh Mạc Nhiên nghiêm túc mở lời.
"Anh nói đi, chỉ cần là chuyện của anh, tôi tuyệt đối giúp bạn không tiếc cả mạng sống, muôn lần ૮ɦếƭ không chối từ!"
"૮ɦếƭ thì không cần, nhưng tôi muốn nhờ anh điều tra một chuyện, lúc Mặc Tử Hàn ngồi tù, báo cáo DNA cùng với tất cả tư liệu của hắn, toàn bộ copy ra một bản cho tôi!"
"Lãnh cảnh quan, anh vẫn điều tra chuyện về Mặc Tử Hàn à? Anh muốn báo cáo DNA của hắn làm gì vậy?"
"Anh không cần quản cái này, cứ giúp tôi copy tài liệu rồi đặt trên bàn làm việc của tôi là được!"
"Được rồi, tôi lập tức giúp anh!"
"Cám ơn!"
"Còn khách khí với tôi nữa,chuyện nhỏ thôi mà!"
"Ha ha. . . . . "Lãnh Mạc Nhiên khẽ cười, sau đó cúp điện thoại, nhíu mày nhìn mây trắng trên không trung.
Chuyện này hắn nhất định phải biết rõ. Rốt cuộc Mặc Tử Hàn có phải em trai hắn không, rốt cuộc Tử Thất Thất hôm qua tới đây làm gì, rốt cuộc Mặc Tử Hàn hôm nay lại tới đây làm gì, rốt cuộc bọn họ có mưu mô gì, rốt cuộc mục đích của bọn họ là gì.
Hắn nắm chặt điện thoại trong tay, hung dữ trừng mắt lên.
"Mình nhất định phải rõ ràng chuyện này, nhất định phải biết rõ. . . . . ."
Hắn nói rất kiên định, nhưng trong lòng lại hỗn độn còn phải bắt hắn ta sao?
Mười hai năm trước hắn đã bắt được hắn ta một lần, hiện tại hắn lại bắt hắn ta lần nữa sao? Nhưng hắn ta là người trong hắc đạo, hắn ta đã làm nhiều chuyện trái pháp luật như vậy, hắn làm cảnh sát tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn ta.
Thật là đáng giận. . . . . .
Tại sao lại đột ngột xảy ra chuyện như vậy?
Tại sao?
※※※
Chung trạch
Thư phòng lầu hai
Chung Khuê ngồi ở bàn viết mà đôi lông mày lại nhăn lên, trống rỗng nhìn về phía trước, trong đầu không ngừng nghĩ tới kế hoạch của ông ta.
Đột nhiên, *** có chút khó chịu, khiến ông phải kho han vài tiếng.
"Khụ, khụ, khụ. . . . . ." Ông vịn bàn, cả thân thể trở nên nặng nề.
Cũng khó trách! Ông đã không phải Chung Khuê tuổi trẻ trước kia, ông bây giờ đã 77 tuổi, bất luận là thân thể, hay là tướng mạo, hoặc giả là khỏe mạnh đều cũng không thể không già. Cho nên ông muốn mau sớm tìm được Mặc Thâm Dạ, để hắn lên làm long đầu, hiểu rõ tâm sự cuối cùng này của ông.
"Haizz. . . . . ." Ông thở dài, thuận lợi thở ra một hơi.
"Cộc, cộc, cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, ông lập tức ngồi thẳng lại, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, sau đó dùng hết sức lực, nói, "Vào đi!"
"Cạch!" Cửa phòng được mở ra, Tần quản gia từ ngoài vào cung kính cúi đầu trước mặt ông.
"Lão gia!" Ông ta khẽ gọi.
"Ừ! Chuyện gì?" Chung Khuê hỏi.
"Vừa rồi bên kia Mặc gia truyền đến tin tức, vào giữa trưa Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất cùng đi bệnh viện tâm thần XX, bởi vì bọn họ mang theo người canh chừng rất nghiêm ngặt, cho nên người của chúng ta cũng không có vào bệnh viện, chỉ có thể ở lại theo dõi bên ngoài bệnh viện, mà bọn họ ở trong đó chừng 2h rồi mới đi, quay về Mặc gia!" Tần quản gia bẩm báo lại chi tiết.
Chung Khuê nghe xong hơi cau mày nghĩ ngợi.
Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất tới bệnh viện tâm thần?
Bọn họ đi bệnh viện tâm thần làm gì?
Thật là kỳ quái. . . . . . Bọn họ là đi gặp người nào sao? Ai sẽ ở trong bệnh viện tâm thần đây? Người trong bệnh viện tâm thần có quan hệ gì với bọn họ?
Đột nhiên, chân mày ông giãn ra, gương mặt bừng tỉnh hiểu ra.
"Hoá ra là như vậy!" Ông lầm bầm lầu bầu, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
Người ở bệnh viện tâm thần mà có quan hệ với bọn họ, chắc hẳn cũng chỉ có người phụ nữ kia thôi? Chính nhất định là người mẹ ruột mà Mặc Tử Hàn chưa từng gặp mặt. Nếu không cẩn thận nghĩ lại, còn cả bệnh viện tâm thần này gợi ý, ông đúng thật là quên luôn người phụ nữ kia.
Thì ra là như vậy, hoá ra là như vậy a. . . . . .
Mặc Tử Hàn đã biết thân thế của mình rồi, đã biết cha của mình là ai, không nghĩ tới hắn sẽ đi gặp mẹ của mình, đứa bé lớn lên trong hắc đạo, vẫn còn có thể có thân tình? Thật đúng là khiến ông có chút kinh ngạc a. Quả nhiên là thằng nhóc thối vô dụng, căn bản một điểm cũng không thích hợp làm long đầu hắc đạo, để hắn ngồi lên chỗ đó cưỡi trên đầu ông, thật đúng là chuyện sỉ nhục nhất trên đời.
"Ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Ông chợt cười lớn, sau đó vui vẻ nói, "Hiện tại vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội. Chỉ cần tìm được Thâm Dạ, như vậy. . . . . . Tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc!"
Mọi lợi thế đều nằm trong tay ông, lần này ông nhất định sẽ khiến thằng nhóc thối Mặc Tử Hàn thua đến thất bại thảm hại.
"Khụ, khụ, khụ. . . . . ." Ông bởi vì cười quá lớn tiếng cho nên liền thiếu không khí, lại ho khan.
Tần quản gia nhìn ông vội vàng nói, "Lão gia, tôi đi rót ly trà cho ông!"
"Ừ!" Chung Khuê vuốt ***, khẽ gật đầu.
Tần quản gia lập tức rời khỏi phòng đi châm trà cho ông.
Chung Khuê đứng lên, nắm chặt đầu gậy, muốn hoạt động gân cốt một chút, để cho mình thân thể không quá lộ ra vẻ suy yếu, mà khi ông đi tới trước kệ sách, nhìn mình qua gương thủy tinh trên giá sách, tóc trên đầu đã trắng xám khiến cho tâm tình ông có chút nặng nề.
Năm tháng không buông tha người, thì ra là chính là đạo lý này!
Xem ra, ông sắp xuống địa ngục rồi, rất nhanh mà có thể nhìn thấy cha của Mặc Hình thiên và Mặc Hình Phong rồi. . . . . .
"Ha ha ha. . . . . ." Ông khẽ cười, nhìn bản thân trong gương, "Cũng tốt. . . . . . Cũng tốt, sau khi chuyện cuối cùng này hoàn thành, tôi có thể đi gặp ông rồi. Người anh em tốt của tôi. . . . . . Mặc Nghiệp Phàm!"
※※※
Mấy ngày sau
Biệt thự Mặc gia
Lại là một sáng chủ nhật đầy nắng, Mặc Thiên Tân và Mặc Thiên Ân cùng Mặc Thiên Ái, ba tiểu tử dường như tốt hơn, mặc dù còn chưa ngừng cãi nhau, nhưng ba đứa luôn ở cùng nhau, dĩ nhiên cũng phải cộng thêm Tuyết Lê luôn đi theo Mặc Thiên Tân rồi.. Mà bốn người hẹn chủ nhật này đi vườn thú chơi, cho nên Mặc gia liền chỉ còn hai người Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất.
Lần này Mặc Tử Hàn đã nhớ kỹ mình không phải đi làm, hơn nữa buổi sáng còn lười không chịu rời giường, thậm chí khiến Tử Thất Thất bưng bữa trưa vào phòng, còn muốn cô tự tay đút cho hắn ăn.
"Mặc Tử Hàn, nếu anh thừa nhận đây không phải tay anh, mà là móng vuốt thì em đáp ứng anh, tự tay đút anh ăn!" Tử Thất Thất đắc ý nhìn hắn.
"Không thành vấn đề, không phải nói tay anh là móng vuốt thôi sao? Không có gì lớn, dù sao nếu tay anh là vuốt thì tay em cũng là vuốt rồi, bởi vì chúng ta giống nhau!" Mặc Tử Hàn vui vẻ nói, sau đó mở to miệng, nói, "Em giờ có thể đút cho anh rồi chứ?"
"Ai nói em với anh giống nhau, em là phụ nữ, anh là phụ nữ sao?" Tử Thất Thất hơi tức giận.
"Anh không phải phụ nữ, em không phải đã kiểm nghiệm rất nhiều lần rồi sao?" Mặc Tử Hàn cố ý khe khẽ sờ sờ tay cô.
"Sắc lang! Đừng chạm vào em!"
"Em là phụ nữ của anh, anh sắc em là chuyện đương nhiên, đây là pháp tắc tự nhiên rất hợp lý!"
"Anh. . . . . ."
"Em đừng có lúc nào cũng tức giận nha, kỳ thật trong lòng em rất vui vẻ, có đúng hay không?"
"Ai vui vẻ? Em mới không có!" Tử Thất Thất phủ nhận.
"Thật sự không có?"
Mặc Tử Hàn tà mị nói, kéo tay lôi cô vào trong *** mình, sau đó cố ý dán vào lỗ tai cô, khẽ nói, "Em dám nói, em thật sự không cảm thấy vui vẻ sao? Em dám nói, em không có chút ý nghĩ nào muốn đút cho anh ăn? Em dám nói, em thật không muốn cho anh chạm vào em? Còn nữa. . . . . . Em dám nói. . . . . . Em một chút cũng không muốn làm chuyện đó với anh sao?"
Tử Thất Thất nghe xong, cảm thụ nhiệt khí không ngừng ở bên tai, trong nháy mắt mặt hồng tim đập, cô á khẩu không trả lời được.
Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng của cô, hai tay thừa cơ ôm chặt lấy cô, cười đắc ý nói, "Em không nói gì, anh coi như là em chấp nhận đó nha!"
". . . . . ." Tử Thất Thất vẫn trầm mặc, khuôn mặt càng nóng ran.
Mặc Tử Hàn nhìn hai gò má đỏ bừng của cô, thấy khuôn mặt đáng yêu của cô vui vẻ nói, "Phụ nữ a, chính điểm này luôn làm người ta không hiểu, rõ ràng là muốn nha, nhưng miệng lại luôn nói không muốn, hơn nữa rõ ràng là muốn làm, tuy nhiên lại hét to không muốn, anh vẫn không hiểu, tại sao cứ miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo? Không bằng. . . . . . Em nói cho anh biết có được không?"
Hắn nói xong, lại nhích tới gần cô, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang xấu hổ của cô.
Tử Thất Thất xấu hổ đến mức muốn tìm một cái động để chui vào, đâu còn có thể nói cho hắn biết nguyên nhân này, hơn nữa, chuyện như vậy còn phải giải thích sao? Dĩ nhiên chính là ngượng ngùng, xấu hổ các loại nha, hắn tuyệt đối là cố ý đang trêu cợt cô. Cái tên sắc lang đáng ૮ɦếƭ này.
Cô giận dỗi dẩu môi, cũng không có mở miệng nói chuyện.
"Ha. . . . . ." Giọng Mặc Tử Hàn quấn quít bên tai cô, nhẹ nhàng nói, "Còn nhớ em nợ anh ba chuyện không?"
Tâm Tử Thất Thất bất thình lình treo lên.
"Xem ra em còn nhớ rõ a, không bằng chúng ta liền thực hiện chuyện thứ nhất đi, rất đơn giản, chỉ cần em bây giờ cùng anh. . . . . ."
"Không được!" Tử Thất Thất đột nhiên cự tuyệt.
Mặc Tử Hàn nhíu mày, "Thế nào? Em muốn đổi ý?"
"Dĩ nhiên không phải đổi ý rồi !" Tử Thất Thất chợt trở nên giảo hoạt, đẩy đôi tay đang ôm mình ra, sau đó đắc ý nói, "Em nghĩ anh nên biết, trong "Ỷ thiên đồ long ký", lúc Trương Vô Kỵ đứng ứng Triệu Mẫn ba chuyện, điều kiện tiên quyết là không thể làm trái với hiệp nghĩa, như vậy em dĩ nhiên cũng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Đó chính là. . . . . ." Cô cố ý kéo dài giọng, sau đó vui vẻ cười, nói gằn từng chữ, "Không, thể, làm, ban, ngày!"
Sắc mặt Mặc Tử Hàn trở nên âm trầm, khẽ nhếch lên nụ cười, nói, "Đó chính là nói, chỉ có thể ở buổi tối sao!"
"Không. . . . . . Sai!" Tử Thất Thất nghịch ngợm trả lời.
"Được! Anh liền đợi tới buổi tối, xem em còn có thể tìm lý do gì cự tuyệt anh!" Mặc Tử Hàn một bộ biểu hiện với cô.
"Vậy anh cứ từ từ mà đợi đi, em đi ngâm bình hòa trà trước đây, không phiền anh đọc sách nữa, đến giờ thì anh lại gọi em!" Tử Thất Thất nói xong, liền đứng dậy, muốn rời khỏi.
"Không được đi!" Mặc Tử Hàn một phát bắt lấy tay cô lôi cô về lại giường.
"Anh lại muốn làm gì?" Tử Thất Thất lần này cũng không có giãy giụa, cũng không có hô to muốn hắn thả ra, mà là vô cùng tỉnh táo nhìn hắn.
Mặc Tử Hàn nhìn vào mắt cô, cười nói, "Chuyện thứ hai. . . . . . Anh muốn em đút cơm cho anh!" Hắn đắc ý nói xong, liền mở to miệng, phát ra thanh âm đáng yêu, "A. . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc