Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 333

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Vũ Chi Húc rất kì quái, mục đích của hắn là!
Bọn tiểu quỷ này, lại dám Dĩ Hạ Phạm Thượng, hoàn toàn không để mắt đến hắn, xem ra là hắn bình thường quá mức cưng chiều bọn họ, hôm nay nhất định phải cho bọn hắn biết tay một chút, để cho bọn họ hiểu rõ uy nghiêm của hắn.
Mặc Tử Hàn biểu tình đột nhiên nghiêm túc, lạnh lùng nhìn bọn họ, vội vã khí thế bức người mà nói: "Ba đã quyết định, ngày mai mẹ các con sẽ cùng với ba, không cho phép các con có ý kiến, tất cả im miệng cho ba, ăn cơm!"
Trong nháy mắt, trong phòng ăn yên lặng như tờ, ba tiểu quỷ không còn bất kỳ ý kiến gì, nhưng là trên mặt cùng trong lòng đều vô cùng bất mãn.
Mà hai mắt Tử Thất Thất nhìn chằm chằm mặt của Mặc Tử Hàn, nhìn bộ dáng uy nghiêm của hắn, không khỏi len lén cười một tiếng.
Có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, nhìn con của mình cùng ba họ cãi nhau, rõ ràng cũng đã là hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng bộ dáng của Mặc Tử Hàn vừa rồi, lại giống như là một đứa trẻ lớn, vô cùng đáng yêu, thú vị cực kỳ. . . . . . Đây chính là cảm giác người một nhà sao? Đây chính là gia tộc ấm áp sao?
Thật hạnh phúc. . . . . .
"Khụ. . . . . ." Mặc Tử Hàn đột nhiên ở trong phòng ăn yên tĩnh dùng sức ho khan một tiếng, sau đó hai mắt hơi có chút lúng túng nhìn cô nói, ‘’Em ở đây cười cái gì ?’’
Trong nháy mắt, trên mặt Tử Thất Thất hiện ra nụ cười sáng lạn, cũng tiếp tục mỉm cười nhìn hắn nói : "Không có gì nha, chẳng qua là cảm thấy anh vừa rồi. . . . . ." Cô cố ý muốn nói lại thôi, lòng xấu xa muốn vì bảo bối của cô báo thù.
"Anh vừa rồi? Thế nào?" Mặc Tử Hàn nghi ngờ hỏi, không hề phòng bị liền tiến vào trong cạm bẫy của cô.
"Ha ha ha. . . . . ." Tử Thất Thất đột nhiên vui vẻ cười ra tiếng, sau đó nhẹ giọng nói, "Em chỉ là cảm thấy mới vừa anh thật đáng yêu, chính là như vậy!"
Cái gì?
Đáng yêu?
Kungs túng trên mặt Mặc Tử Hàn trong nháy mắt gia tăng.
Bỗng nhiên trong lúc đó, ba tiểu quỷ mới vừa im xuống, đang nghe những lời này lại một lần nữa sinh động hẳn lên.
"Ai nha mẹ, không nói không biết, bị mẹ nói như thế, thật đúng là để cho con giật mình, ba tuy bề ngoài kiên cường nhưng trong xác thực ẩn chứa thành phần đáng yêu, rất có tiềm chất hoa mỹ nam a!" Mặc Thiên Tân lập tức mở miệng.
"Không sai, ba, giống như kiểu chú đáng yêu, hiện tại rất nhiều nữ otaku (chui trong nhà) cũng rất ưa thích, đây chính là trong truyền thuyết đại thúc cũng rất manh nha, nếu như âm thanh của ba làm nũng một chút, thì càng nhiều phiếu rồi !" Mặc Thiên Ái lập tức phụ họa.
"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Mặc Thiên Ân liên tục liền hai lần xác định, vô cùng tiếc chữ như vàng mà nói bốn chữ : "Đúng là như thế!"
Trong nháy mắt, mặt Mặc Tử Hàn thật giống như bị chiếu xạ đèn nê ông. Xích Chanh Hoàng Lục Thanh Lam Tử, bảy thứ màu sắc không ngừng biến đổi.
Vũ Chi Húc ngồi ở một bên xem náo nhiệt, nụ cười trên khóe miệng đã sớm che giấu không được.
Tử Thất Thất giả bộ ngu ăn bữa ăn tối trên bàn, hai mắt thỉnh thoảng nhìn về phía mặt của Mặc Tử Hàn, sau đó không nhịn được cười trộm.
Mặc Tử Hàn tức giận nhìn chằm chằm mỗi người trên bàn, lửa giận trong lòng không ngừng lên cao. Nhưng mà lại là không cách nào hướng tới bọn hắn phát tiết ra ngoài, cho nên không thể làm gì khác hơn là"Phanh" một tiếng vỗ bàn, sau đó lạnh lùng nói: "Ta ăn no, các ngươi chậm dùng!"
Nói xong, hắn liền sải bước hướng cửa phòng ăn đi.
Trên bàn năm người cũng cười nhìn đối phương, sau đó cùng nhau lộ ra vẻ mặt tà ác. . . . . .
"Đi thong thả, người đàn ông đáng yêu!"
"Đi thong thả, chú đáng yêu!"
"Đi thong thả, ba đáng yêu!"
"Đi thong thả, ba đáng yêu!"
"Đi thong thả, ba đáng yêu!"
Năm người trăm miệng một lời, âm thanh vô cùng vang dội, cả phòng ăn cũng quanh quẩn thanh âm của bọn hắn, qua lại xoay vài hồi.
Hai chân Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng ở cửa phòng, nghe sau lưng thanh âm năm người, gò má lạnh như băng đột nhiên thay đổi đỏ lên. Lần đầu tiên. . . . . . Hắn có một loại cảm giác muốn độn thổ.
Ghê tởm!
Bọn này đáng ૮ɦếƭ khốn kiếp. . . . . .
"Rắc rắc!" Hắn đem cửa phòng nhanh chóng mở ra, sau đó sải bước đi ra cửa phòng, xoay tay lại dùng sức vung, cửa phòng"Phanh ——" bị đóng.
"Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ."
Bên trong phòng vang lên tiếng cười vui vẻ, trên mặt mỗi người giống như những bông hoa mùa xuân, vô cùng xinh đẹp.
. . . . . .
Ngoài cửa phòng ăn.
Mặc Tử Hàn nghe từ bên trong cửa truyền tới tiếng cười, tức giận nhíu mày. Nhưng mà trong nháy mắt giãn ra, sau đó khóe miệng cũng chầm chậm nâng lên. Mặc dù có chút nổi giận, nhưng là nghe tiếng cười như vậy, hắn đâu còn có thể nóng giận đây?
Nếu như có thể lựa chọn.
Hắn nguyện ý bị trêu cợt như vậy cả đời, cũng không nguyện dấn thân vào hắc đạo, làm một ma quỷ máu lạnh.
Cười thôi. . . . . .
Tận tình cười thôi. . . . . .
Sau đó, hạnh phúc thôi. . . . . .
Cho đến vĩnh viễn. . . . . .
※※※
Sau buổi cơm tối
Tử Thất Thất trở lại lầu hai, đi tới cửa phòng ngủ. Bởi vì là gian phòng của mình, cho nên cũng không có gõ cửa, trực tiếp đem cửa phòng mở ra, đi vào bên trong phòng. Mà lúc này, trong phòng không có một bóng người, chỉ có y phục xốc xếch của Mặc Tử Hàn đặt ở trên giường, còn trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Đang tắm?
Thế nhưng có thể nhàn nhã tắm rửa, có phải hay không hắn cũng không có tức giận đây?
"Ha ha. . . . . ." Tử Thất Thất nhẹ giọng cười, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Đi tới bên giường, cầm lên y phục hắn cởi xuống, chỉnh tề xếp tốt, nhưng là chợt. . . . . . Hai tay của cô dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào y phục Mặc Tử Hàn. Trong đầu đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ. Hắn có thể hay không đem vật kia vẫn luôn mang theo bên mình đây? Dù sao cũng là vật quan trọng như vậy, đặt ở bên cạnh mình mới an toàn nhất chứ? Nhưng là, nhưng là đồ nguy hiểm, hơn nữa dùng lấy thân phận của Mặc Tử Hàn, là nhất bị cảnh sát chú ý, bọn họ tìm lý do tới lục soát thân thể của hắn, chẳng phải là bị tóm? Cho nên cũng sẽ không đặt ở trên người của mình chứ?
Chân mày thật sâu nhíu lên, hai mắt Tử Thất Thất đột nhiên chuyển dời đến cửa phòng tắm.
Bất kể!
Tìm một chút xem đi, coi như là hy vọng mong manh, cũng không thể buông tha.
Cô lập tức thu hồi tầm mắt của mình, đôi tay bắt đầu tìm kiếm túi trên quần áo, trong túi hắn để ví da, cái chìa khóa, điện thoại di động, toàn bộ tìm khắp trong ra ngoài, nhưng là nếu không có thấy đồ đặc thù.
Không ở nơi này sao?
"Em ở đây làm gì?"
Đột nhiên vang lên thanh âm, hai mắt Tử Thất Thất kinh ngạc trợn to, sau đó từ từ chuyển động đầu của mình, nhìn về phía cửa phòng tắm. Lúc này cửa phòng đã bị mở ra, Mặc Tử Hàn phía dưới vây quanh khăn tắm trắng như tuyết, để trần nửa người trên, hai mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cô.
Tử Thất Thất đột nhiên hốt hoảng, nhưng mà lại là hết sức duy trì bình tĩnh, nói: "Em đang giúp anh sửa sang lại y phục, anh xem anh ném khắp nơi đều là!"
Sửa sang lại y phục?
Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn y phục xốc xếch trên giường, còn có từ trong quần áo lấy ra gì đó. Đây mới thật là ở sửa sang lại sao? Thế nhưng xem ra, tương đối là giống như đang tìm đồ gì chứ?
"Là như thế này a!" Hắn đột nhiên mỉm cười mở miệng, giả bộ không có xảy ra bất kỳ chuyện gì, nói: "Anh thiếu chút nữa liền quên mất, hầu hạ chồng ăn, mặc, ở, đi, là trách nhiệm làm vợ!"
"Anh. . . . . . Anh nói nhăng gì đó?" Tử Thất Thất xấu hổ bề ngoài âm thầm nghi ngờ. Hắn không có phát hiện sao?
"Anh nào có nói bậy, chẳng lẽ em quên em đã đồng ý gả cho anh sao?" Mặc Tử Hàn đi đến bên cạnh cô, mặt cười tà khẽ khom lưng, đến gần mặt của cô.
"Em chỉ là đồng ý, nhưng còn không có gả cho anh !"
"Dù sao em nhất định đời này là người phụ nữ của anh, sớm gả muộn gả đều giống nhau, cho nên không bằng chúng ta trước chuẩn bị bài một cái tốt lắm, em trước thử một chút gọi anh là chồng xem một chút!"
‘’Em mới không cần!" Tử Thất Thất mặt đỏ tới mang tai cự tuyệt.
"Sớm muộn gì đều đổi tên gọi , không bằng bắt đầu từ bây giờ thích ứng đi!"
"Em không cần!"
"Không cần cứng nhắc như vậy, cũng một đống tuổi rồi !"
"Một đống tuổi? Người nào một đống tuổi rồi, em chỉ mới 29 tuổi lại 30 tháng mà thôi!"
"Dạ dạ dạ, em rất trẻ tuổi, thật đúng là tục ngữ nói không sai: nam nhân 41 đóa hoa, nữ nhân 30 là yêu tinh. Em bây giờ chính là thời kỳ xinh đẹp nhất của phụ nữ, cho nên. . . . . ." Mặc Tử Hàn sắc sắc nói, từ phía sau dùng đôi tay từ từ ôm lấy eo thon của cô, nhẹ nhàng ngậm vành tai của cô.
‘’Anh muốn làm gì? Buông em ra, đừng quên, em. . . . . ."
"Ta hiểu biết rõ, mấy ngày gần đây em đều không thuận tiện, yên tâm đi, anh cái gì cũng sẽ không làm!" Hắn nói xong, liền đem cô áp đảo dưới thân thể.
"Cái này gọi là cái gì cũng chưa làm?"
"Chỉ làm một chút xíu. . . . . ."
"Không cần ——" Tử Thất Thất kêu to giãy giụa, dùng sức khước từ hắn.
Mặc Tử Hàn đột nhiên dùng hết toàn lực của mình đem cô ôm chặt lấy, mà đầu của mình chôn ở đầu vai của cô, cũng không có đi nhìn mặt của cô. Vào giờ phút này, hắn làm cho người ta cảm giác đã không phải là cái đó của người đàn ông đang trêu cợt, mà là vô cùng nghiêm túc. Hắn đang bên tai của cô, hơi thở hổn hển hai cái, sau đó kiên định nói : "Tử Thất Thất. . . . . . Bất kể em làm cái gì anh đều tin tưởng em, nhưng là. . . . . . Ngàn vạn đừng làm chuyện nguy hiểm để cho anh lo lắng, anh cái gì cũng có thể không cần, nhưng chỉ cần em có thể sống thật khỏe!"
Tử Thất Thất nghe thanh âm của hắn, thái độ trong nháy mắt nặng nề.
Cô khẽ run đôi môi, muốn mở miệng. Nhưng mà lại là từ từ đem môi khép lại, sau đó trầm mặc mặc cho hắn như vậy nặng nề đè ép mình.
Vẫn không thể nói. . . . . . Còn không có thể nói. . . . . .
Coi như bị hắn hiểu lầm cũng tốt, bây giờ còn không có thể đem tâm sự của mình nói cho hắn biết, còn không có thể.
Cô nhăn đầu lông mày, trầm mặc khẽ di động hai tay của mình, sau đó từ từ leo lên đến trên lưng hắn, từng điểm từng điểm ôm chặt hắn.
Tin tưởng em thôi. . . . . .
Em tuyệt đối sẽ không hại anh. . . . . .
Mặc Tử Hàn!
※※※
Sáng sớm hôm sau
Mặc Tử Hàn suốt đêm cũng không có ngủ, hai cánh tay vẫn luôn ôm thật chặt cô, giống như vừa buông lỏng, tim của hắn sẽ không tự chủ dao động, sẽ không tự chủ hoài nghi cô. Mà Tử Thất Thất không biết khi nào từ từ tiến vào trong giấc ngủ, một đêm này, cô cũng không có nằm mơ, nhưng là khóe mắt nhàn nhạt nước mắt vẫn luôn không có khô khốc, cũng không có nhỏ xuống, chỉ là dừng lại ở khóe mắt, vẫn một mực. . . . . . Không chịu rời đi.
Ánh sáng mặt trời chiếu xạ bên trong gian phòng, trong phòng từ từ thay đổi sáng ngời, mặt của Tử Thất Thất dưới ánh mặt trời lộ vẻ vô cùng xinh đẹp, mà khóe mắt còn để lại nước mắt, cô lộ vẻ đẹp động lòng người.
Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm mặt của cô, khóe miệng im lặng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó đem môi mình từ từ đến gần môi của cô, nhẹ nhàng rơi xuống một cái hôn, sau đó hai cánh tay rốt cuộc từ từ buông ra, từ trên thân thể ấm áp của cô từ từ thoát khỏi, xuống giường.
Hai chân đứng ở bên giường, đầu lại chuyển sang sau lưng, nhìn mặt đang ngủ của Tử Thất Thất. Sáng sớm hôm nay cô tựa hồ cũng không có gặp cơn ác mộng, nhưng nhìn bộ dáng của cô, trong mộng tựa hồ cũng không phải là chuyện vui sướng. Rốt cuộc trong lòng của cô đang suy nghĩ gì đây? Cô trở về nguyên nhân cũng không phải bởi vì hắn sao? Cô còn có âm mưu khác?
Không không không. . . . . .
Hắn tin tưởng cô, vô cùng tin tưởng cô, coi như cô thật làm ra chuyện gì ngoài dự đoán, coi như là cô tới lấy tính mạng của hắn, hắn cũng sẽ không ngăn cản, chỉ là, lo lắng cô, lo lắng cô sẽ phải chịu tổn thương.
"Tử Thất Thất. . . . . ." Hắn nhẹ giọng kêu tên của cô, chân mày từ từ nhíu lại.
Muốn đi hay không điều tra một chút mục đích của cô đây? Còn là. . . . . . Cứ như vậy yên lặng theo dõi biến hóa?
Hắn im lặng quay đầu trở lại, sau đó đi vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt, cuối cùng mặc quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng ngủ.
"Rắc rắc!"
Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, nước mắt trên khóe Tử Thất Thất đột nhiên chảy xuống, sau đó đôi môi hơi ngọa nguậy, nhẹ giọng nỉ non kêu tên của hắn: "Mặc. . . . . . Mặc Tử Hàn. . . . . ."
. . . . . .
Đại sảnh lầu một.
Mặc Tử Hàn mới vừa đi xuống cầu thang, liền nhìn đến nụ cười xấu xa trên mặt Vũ Chi Húc đang đi lại phía hắn. Hắn cũng không có cùng hắn chào hỏi, mà là mắt lé mặt của hắn, sát qua thân thể của hắn, chuẩn bị đi về phía lầu hai.
Mặc Tử Hàn đầy mặt lạnh lùng, hai chân đột nhiên dừng lại, hắn nắm thật chặt hai quả đấm của mình, đột nhiên sau đó mở miệng, nói, "Ngươi ở đây tìm cái đồ gì ?"
Vũ Chi Húc nghe được thanh âm của hắn, hai chân cũng đột nhiên dừng lại.
"Ngươi nói cái gì?" Hắn giả bộ ngu hỏi, từ từ xoay người, nhìn bóng lưng của hắn.
Mặc Tử Hàn đưa lưng về phía hắn, lần nữa lạnh lùng mở miệng, nói, "Ngươi cố ý để cho ta phát hiện hành vi quái dị của ngươi, chính là muốn biết vị trí vật kia chứ? Ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì? Là ai để cho ngươi tìm?"
"Ta muốn tìm đồ, ngươi thật không biết sao? Bây giờ đối với ngươi mà nói, có đồ vật gì đó là ngươi không muốn làm cho người tìm được đây? Có đồ vật gì đó là cần giấu đi đây này? Ta nhớ ngươi chỉ cần hơi nghĩ một phen, nên sẽ hiểu chưa?" Vũ Chi Húc nhẹ giọng nói xong, trong giọng nói hàm chứa nhàn nhạt nụ cười.
Mặc Tử Hàn cau mày, lại đột nhiên kinh ngạc trừng hai mắt.
Bọn họ muốn tìm là con Chíp sao?
Bọn họ muốn loại đồ vật này làm cái gì? Chẳng lẽ là. . . . . .
Không được, không được! Hắn không tin Tử Thất Thất sẽ đối với hắn làm chuyện như vậy, cô nói qua muốn hắn tin tưởng hắn, cô nói qua nhất định phải làm cho hắn tin tưởng cô.
Hắn tin tưởng cô, tin tưởng cô, tin tưởng cô!
Dùng sức trấn định lại hoảng loạn trong lòng, nhưng là thái độ, làm thế nào đều không thể khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh.
"Xem ra. . . . . . Ngươi đã biết ta muốn tìm là cái gì rồi, như vậy, có thể hay không mời đưa thứ đó cho ta đây? Như vậy ta liền không cần tốn công tốn sức đi tìm, mệt ૮ɦếƭ người thật!" Vũ Chi Húc cười hì hì nói xong, hai mắt chăm chú nhìn lưng hắn.
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng nhìn sống lưng hắn phản ứng, là có thể nhìn ra hắn đang dao động, mà bằng thông minh tài trí của hắn, cũng sẽ không không biết là ai bảo hắn tìm. Không bằng sẽ để cho hắn đến rò xét một cái, xác định nhìn hắn đối với Tử Thất Thất yêu cùng đến có nhiều chắc chắn, cùng đến có nhiều sâu, cùng đến có nhiều cố chấp.
"Người kia sao muốn vật không kia? Muốn cầm bắt hắn tới làm cái gì? Chẳng lẽ, là lão hồ li Chung Khuê kia phái ngươi tới?" Mặc Tử Hàn lạnh lùng nói xong, thử dò xét khả năng người khác, mà trong lòng là không ngừng cầu nguyện hắn trả lời.
"Cũng không phải!" Vũ Chi Húc phủ nhận.
Lòng Mặc Tử Hàn đột nhiên co rút đau đớn.
"Vậy là ai?" Hắn hỏi.
"Không cần biết rõ còn hỏi sao!" Vũ Chi Húc cố ý cười xấu xa nói.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn đột nhiên trầm mặc.
"Không thể nào? Chẳng lẽ ngươi thật không biết? Nhưng là ta cảm thấy được ngươi sẽ không có ngốc như vậy!" Vũ Chi Húc nói tiếp, nhưng mà trong lòng thì hướng Tử Thất Thất nói xin lỗi: xin lỗi, sẽ để cho ta trêu cợt hắn lần này, bằng không, ta thật sự không cách nào quên được. Điều này chính là thầm mến người tà ác thôi.
Mặc Tử Hàn nghe lời của hắn, chân mày thật sâu nhíu lại. Hắn biết, hắn là cố ý nói như vậy, nhưng hắn cũng biết, hắn nói đều là thật, nhưng hắn làm vậy mục đích là cái gì? Nếu như là bứt dây động rừng lời nói, có thể hay không có chút quá vượt qua? Nhưng nếu như không phải, như vậy hắn tại sao phải làm như vậy đây? Người đàn ông này. . . . . . Hắn đang nghĩ cái gì?
Đột nhiên, Mặc Tử Hàn quay người lại, dùng hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mắt của hắn.
Vũ Chi Húc hơi có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh.
"Rất kỳ quái a. . . . . ." Mặc Tử Hàn điên cuồng mở miệng.
Vũ Chi Húc không hiểu nhìn hắn, nói, "Kỳ quái cái gì?"
"Kỳ quái ngươi tại sao muốn ở bên người Tử Thất Thất? Là bởi vì thích cô ấy sao? Nhưng là ngươi nên rất rõ ràng, cô ấy sẽ chỉ thích một mình ta, theo tính cách của ngươi, cũng không phải loại quấn quít chặt lấy, sẽ phải rất sảng khoái rời khỏi cô ấy, nhưng là ngươi lại lựa chọn vẫn ở lại bên cạnh hắn, mà nếu như là bởi vì Tử Thất Thất là con gái Mặc Hình Phong, cho nên ngươi làm con nuôi Mặc Hình Phong, có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy, nhưng Mặc Hình Phong cũng không có phó thác chuyện này cho ngươi, huống chi bên người Tử Thất Thất còn có Mặc Thâm Dạ cùng Phương Lam, ngươi căn bản cũng không cần lưu lại bảo vệ, như vậy. . . . . . Ngươi ở đây năm năm trước, là vì cái gì mà ở lại bên cạnh cô đây? Ngươi trong năm năm cũng tiềm phục bên cạnh cô ấy, rốt cuộc vì cái gì đây?\'\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc