Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 278

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Làm một phụ nữ xuất sắc, một người con gái kiêu ngạo!
"Cô muốn nói gì với tôi?" Bách Hiên lạnh lùng hỏi.
Hạ Thủy Ngưng nghe được giọng hắn, nụ cười trên mặt có chút khổ sở, nhưng cô vẫn cố duy trì, khẽ nói, "Thật ra là bác Bách vừa mới gọi cho em, bác ấy nói. . . . . ." Cô bỗng dừng lại.
"Nói gì?" Bách Hiên hỏi tiếp.
"Bác ấy nói đã bắt Tử Thất Thất,còn nói phải dùng Tử Thất Thất để uy hiếp anh!"
"Chuyện này tôi biết rồi, hai tiếng trước ông ta đã gọi cho tôi, cô còn muốn nói gì nữa không?"
"Thực ra là bác Bách gọi cho em là muốn hợp tác với em lần nữa, giống như lần trước, bác ấy hi vọng em có thể mang thai con anh, mà em. . . . . . Đã đáp ứng bác ấy!" Hạ Thủy Ngưng khẩn trương nói, giọng có chút run rẩy.
"Sau đó thì sao? Cô gọi điện thoại cho tôi, là muốn nói với tôi, đối tượng ngày mai lên giường với tôi là cô sao?"
"Không, ý em không phải vậy!" Cô bối rối phủ nhận.
"Vậy thì là gì? Cô gọi cho tôi là có ý gì?"
"Em. . . . . Em. . . . ." Nước mắt trong suốt hiện ra trong mắt Hạ Thủy Ngưng, cắn răng, kìm nén trái tim đau đớn, nói, "Em chỉ là muốn nói cho anh, em muốn giúp anh cứu Tử Thất Thất ra!"
". . . . ." Bách Hiên trong điện thoại rõ ràng khiếp sợ trầm mặc, sau đó giật mình nói, "Cô muốn giúp tôi cứu cô ấy?"
"Vâng!"
"Tại sao? Tại sao cô muốn giúp tôi?" Bách Hiên chất vấn.
"Bởi vì em không muốn làm tổn thương anh, bởi vì em biết em đã từng làm những chuyện sai lầm, bởi vì em đã nghĩ thông suốt cả rồi, cũng đã hiểu ra cả, thích một người, không nhất định phải có được, chỉ cần anh vui vẻ, vậy em cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì anh, đây mới thực sự là yêu. Hơn nữa. . . . . . Em làm vậy còn một nguyên nhân khác, chính là vì chuộc tội, vì những chuyện em đã làm với anh trước kia chuộc tội, em hi vọng, anh có thể tha thứ cho em!" Hạ Thủy Ngưng thật lòng thành ý nói, nước mắt không ngừng chảy trong yên lặng.
"Cô. . . . . Cô thật sự muốn giúp tôi? Cô nói thật?" Bách Hiên không thể tin được, bởi vì cô ta đã lừa gạt hắn rất nhiều lần, hắn không có cách nào tin tưởng cô ta nữa, nhưng nếu quả thật có cô ta hỗ trợ, nhất định có thể tìm được Tử Thất Thất, nói như vậy, là có thể cứu Thất Thất ra.
"Hiên ca ca, chỉ lần này thôi, xin anh nhất định phải tin em, em thật lòng muốn giúp anh, em thật lòng muốn hối cả, nhưng em cũng có chút tư tâm, nếu cứu được Tử Thất Thất, vậy. . . . . . Em hi vọng anh có thể làm bạn với em một lần nữa được không? Chúng ta hãy quên hết chuyện mười ba năm trước, quên hết những chuyện đã xảy ra gần đây, coi như là hai người hoàn toàn không quen biết, bắt đầu làm bạn. . . . . . Có được không?" Hạ Thủy Ngưng nghẹn ngào nói, tay siết chặt ga giường bên dưới, yên tĩnh đợi câu trả lời của hắn.
". . . . ." Trong điện thoại Bách Hiên vẫn trầm mặc, trầm mặc rất lâu, sau đó mới từ từ nói, dùng giọng ôn nhu từ lâu không còn được nghe nói, "Được!"
Trái tim bỗng chốc liền nhảy nhót, trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Hạ Thủy Ngưng vẽ ra nụ cười vui vẻ.
Thật tốt quá, cô còn có thể gặp mặt hắn như bạn bè, tán dóc, trò chuyện. . . . . .
Thật tốt quá, cô còn có thể ở bên cạnh hắn như một người bạn, yên lặng bảo vệ hắn. . . . . .
Thật tốt quá, cô còn có thể giống như cuộc sống mười ba năm nay, âm thầm, vụng trộm, thích hắn, yêu hắn. . . . . .
"Cám ơn. . . . . . Cám ơn anh Hiên ca ca, cám ơn anh. . . . . . Thật rất cám ơn anh. . . . . ." Cô khóc không thành tiếng, nước mắt rơi không dứt, cảm giác vui mừng như chưa từng có, giống như thời điểm gặp hắn mười ba năm trước, giống như mùa xuân đã tới.
"Em cũng không cần cám ơn anh, là anh nên cám ơn em mới đúng, cám ơn em đã giúp anh, hơn nữa thái độ vừa rồi của anh. . . . . . Thật xin lỗi, anh nên tỉnh táo nói chuyện với em mới đúng!" Bách Hiên bắt đầu nói xin lỗi.
Hạ Thủy Ngưng lắc đầu, vừa khóc, vừa cười nói, "Hiên ca ca anh đừng nói xin lỗi, nếu như em là câu nói của anh, em nhất định sẽ tức giận hơn cả anh đó, nhưng mà bây giờ không phải lúc nói cái này, bác Bách bảo chiều nay dẫn em đi gặp Tử Thất Thất, đến lúc đó em sẽ mở APPS trong điện thoại ra, anh trực tiếp dùng di động tim ra em là được rồi, em sẽ cẩn thận không để bị bọn họ phát hiện, mà sau khi em đi, em sẽ gọi cho anh, đến lúc đó anh tới cứu cô ấy!"
"Em làm vậy không có nguy hiểm chứ?" Bách Hiên lo lắng hỏi.
"Em không sao,bác Bách rất quý em, cho dù bị bác ấy phát hiện, bác ấy cũng sẽ không làm gì em đâu!"
"Nhưng. . . . . "
"Hiên ca ca!" Hạ Thủy Ngưng cắt đứt lời hắn, nhẹ giọng kiên định nói, "Anh tin em đi, tin em lần này, em nhất định sẽ không để anh thất vọng!"
"Vậy. . . . . Chuyện này nhờ cẳ vào em, một mình em nên cẩn thận, nếu có nguy hiểm tựu lập tức rút lui, anh sẽ nghĩ biện pháp khác!"
"Vâng!"
"Cứ thế nhé, cám ơn em, gặp lại sau!"
"Gặp lại sau!"
Cúp điện thoại, nước mắt Hạ Thủy Ngưng lại càng mãnh liệt. Thật vui vẻ, thật thật vui vẻ, mặc dù mất đi cơ hội lần này, nhưng cô đổi lấy lại là hạnh phúc lớn hơn nữa, còn có cả câu quan tâm vừa nãy. Mà bây giờ, nước từ trong mắt cô chảy ra là nước mắt hạnh phúc, nước mắt vui vẻ. . . . . .
Vốn tưởng rằng mình sẽ bị hắn căm hận cả đời, vốn tưởng rằng mình không có tư cách xuất hiện ở trước mặt của hắn, thậm chí ngay cả một câu nói, cô cũng không có tư cách nói, nhưng. . . . . .
"Cám ơn. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Cô nói, đã sớm khóc không thành tiếng.
Chuộc tội lần này, cô nhất định sẽ làm được.
Cô thề từ nay về sau tuyệt đối sẽ không lừa gạt Hiên ca ca cô thích nhất, lại càng không làm những chuyện khiến hắn đau khổ, cô chỉ cần hắn vui vẻ. . . . . . Chỉ cần hắn hạnh phúc. . . . . . Chỉ cần hắn lấy lại nụ cười ôn nhu đã từng có. . . . . .
※※※
Xế chiều
Chừng hai giờ
Hạ Thủy Ngưng đã sớm chuẩn bị xong, mà khi cô nhận được điện thoại của Bách Vân Sơn liền lập tức rời khỏi phòng, đi thẳng xuống lầu một, mà đúng lúc ***ng phải Hạ Mộ Phong vừa từ ngoài vào.
"Thủy Ngưng?" Ông kinh ngạc nhìn quần áo trên người cô, nói, "Con. . . . . Muốn ra ngoài?"
"Vâng ạ!" Hạ Thủy Ngưng mỉm cười trả lời, nụ cười kia giống như từng là cô trước kia, không có bất kỳ ưu sầu, vừa trong suốt, vừa xinh đẹp.
Hạ Mộ Phong mở to đôi mắt nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt con.
Một tháng này cô đều nhốt mình trong phòng, cả ngày đều ngẩn người, hơn nữa thường xuyên khóc, ông cũng bởi vì lo lắng quá mức về cô, cho nên mới phải mỗi ngày về nhà hai lần, buổi trưa một lần, buổi tối một lần, chính là sợ cô vì thương tâm quá độ, mà làm ra việc ngốc nghếch gì, nhưng bây giờ xem ra, cô thật giống như chẳng những không có chuyện gì, ngược lại còn vui vẻ hơn, chẳng lẽ là nghĩ thông suốt rồi? Đã buông xuôi rồi?
"Con muốn đi đâu?" Ông tò mò hỏi.
"Ba. . . . . ." Hạ Thủy Ngưng nhíu mày, giống như một đứa bé, làm nũng nói, "Con cũng đã là người lớn rồi, chẳng lẽ đi ra ngoài đi dạo một chút cũng phải báo cáo với ba sao? Hơn nữa chính con cũng không có dự định đi đâu, tóm lại đi tới chỗ nào thì đi thôi ạ, nhưng mà trước cơm tối con nhất định sẽ về!"
"Thủy Ngưng à, con không phải là. . . . . ." Hạ Mộ Phong lo lắng mở miệng, rồi lại thôi.
"Không phải đâu ạ!" Hạ Thủy Ngưng kiên định trả lời, sau đó bước đến gần ông, ôm lấy ông, nói, "Ba, con đã không sao rồi, ba đừng lo lắng con làm chuyện điên rồi nữa, con còn chưa sống đủ đâu, hơn nữa con cũng không nỡ bỏ ba lại một mình để đi tìm mẹ đâu a, con đã thông suốt rồi, với lại trải qua chuyện này con cũng hiểu ra nhiều điều, nhất là. . . . . ." Cô kiễng chân, nhích tới gần bên tai ông nói, "Cám ơn ba. . . . . . Cám ơn ba của con, còn nữa. . . . . . Thật xin lỗi đã khiến ba lo lắng, con sau này sẽ không để ba lo lắng nữa, ta xin hứa!"
Hạ Mộ Phong nghe cô nói bên tai mình, trái tim bỗng nhiên ấm áp như mặt trời, mà lo lắng nhiều ngày qua cũng chìm xuống, cả người trở nên dễ chịu rất nhiều. Quả nhiên con trẻ phải trải qua mưa gió mới có thể lớn lên, mới có thể từ từ kiên cường, nếu như mẹ cô có thể thấy bộ dạng hiểu biết lúc này của cô, nhất định sẽ vô cùng vui mừng, vô cùng vui vẻ. . . . . .
"Con ngoan!" Ông vui vẻ nói, hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể yếu ớt của cô.
Hạ Thủy Ngưng vui vẻ buông hai tay, thoát khỏi ***g *** của ông, sau đó vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại nhìn ông nói, "Ba, con đáp ứng ba, con nhất định sẽ làm một phụ nữ xuất sắc, cũng làm một cô con gái kiêu ngạo của ba. . . . . . Con đi đây, tạm biệt ba!"
Hạ Mộ Phong nhìn bóng dáng tràn đầy ánh sáng của cô, vui mừng cười.
. . . . . .
Ngoài cửa lớn Hạ gia
Một chiếc BMW màu bạc dừng ở bên đường, Hạ Thủy Ngưng nhìn cửa sổ xe từ từ kéo xuống, nhìn thấy Bách Vân Sơn nghiêng mặt bên trong cửa sổ, cô âm thầm nắm chặt tay, sau đó sải bước đi tới bên cạnh xe.
Bách Vân Sơn quay đầu nhìn cô, khẽ cười nói, "Lên xe đi!"
Vừa dứt lời, một bên cửa xe khác đã được người lái xe mặc âu phục đen mở ra.
"Vâng ạ!" Hạ Thủy Ngưng vừa nói, liền cố ý vòng qua đuôi xe, mà lúc đi qua đuôi xe, cô nhanh chóng xòe tay, cầm một mặt của điện thoại dán chặt vào chỗ tối ở đuôi xe, chỗ không dễ rơi xuống nhất.
Ngồi lên xe, trên mặt cô vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút thấp thỏm.
Không biết lúc nãy bọn họ có thấy động tác của cô hay không, không biết bọn họ có thể đột nhiên đổi lại xe hay không, càng không biết bọn họ sẽ đưa cô tới đâu. Nàng là lần đầu tiên làm chuyện này, cho nên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong phòng, hi vọng hết thảy đều có thể thuận lợi.
Trên xe
Bách Vân Sơn quay đầu nhìn ngồi ở Hạ Thủy Ngưng bên cạnh mình , nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, đau lòng mở miệng nói, "Gần đây không ăn được cơm sao? Cháu gầy đi rất nhiều â!"
"Cám ơn bác Bách quan tâm, cháu không sao, chỉ là không hợp khẩu vị thôi ạ!" Hạ Thủy Ngưng cười nói.
"Thật là khổ cho cháu!" Bách Vân Sơn thở dài.
Hạ Thủy Ngưng khổ sở cười.
Mặc dù người đàn ông này chỉ muốn lợi dụng cô để sinh con cho Bách gia bọn họ, nhưng đối với cô lại hết sức quan tâm, vô cùng ôn nhu, giống như một người cha hiền từ chăm sóc cô. Cô cũng không muốn tổn thương hắn Nàng cũng không muốn thương tổn hắn, nhưng là, nàng càng muốn phải bảo vệ nàng hiên ca ca.
Âm thầm nắm chặc túi sách trong tay, làm cho mình tâm bình tĩnh trở lại.
Đôi mắt sắc bén của Bách Vân Sơn đã thấy điểm mờ ám của cô, đuôi lông mày không khỏi khẽ nhảy lên, sau đó lại mở to miệng nói, "Mặc dù bác rất tin tưởng cháu, nhưng là vì để phòng ngừa, bác còn phải kiểm tra một chút, có thể đưa túi sách cho bác xem một chút được không?"
"A. . . . . . Được!" Hạ Thủy Ngưng kinh ngạc đáp ứng, sau đó đưa túi sách cầm tay cho ông.
Bách Vân Sơn nhận lấy túi sách, kéo khóa trên ra, sau đó liếc nhìn những thứ bên trong. Bên trong đúng là không có thứ gì khả nghi, nhưng rất kỳ quái, tại sao lại thiếu một thứ đây?
"Điện thoại di động của cháu đâu?" Ông hỏi.
Trái tim Hạ Thủy Ngưng như bị treo lên, nhưng trên mặt cô lại giả vờ kinh ngạc, nói, "Điện thoại di động của cháu? Không có ở bên trong sao?" Cô tranh thủ lấy túi sách lại rồi bối rối tìm tiếp, cũng tiếp tục giả bộ nghi ngờ nói, "Kỳ quái, tại sao không có ở bên trong? Chẳng lẽ là để quên ở nhà?"
Bách Vân Sơn nhìn chằm chằm cô, cũng không có nhìn ra điểm gì khác thường, hơn nữa việc quên gì đó cũng thường xảy ra, huống chi một cái điện thoại di động có thể làm gì?
"Thủy Ngưng!" Hắn lần nữa kêu tên của nàng.
Hạ Thủy Ngưng lập tức quay đầu nhìn nói, "Dạ?"
"Mặc dù bác nói bác rất tin tưởng cháu, nhưng có mấy lời bác vẫn phải nói, ngàn vạn lần đừng có ý đồ phá hư kế hoạch của bác, nếu có người dám làm trở ngại bác, bác nhất định sẽ không bỏ qua hắn, cho dù lần này vẫn không có thành công, bác vẫn còn có biện pháp để cho Hiên nhi nghe lời bác, nếu cháu không muốn làm cho nó chịu nhiều thống khổ, vậy tốt nhất là phối hợp với bác!" Bách Vân Sơn lạnh lùng nói, hai mắt thả ra vẻ mặt uy hiếp, nhìn thẳng tắp vào cô.
Thân thể Hạ Thủy Ngưng không khỏi chấn động, cảm nhận được hàn khí ông ta phóng tới.
"Cháu biết rồi!" Cô khẽ trả lời.
Trong nháy mắt, vẻ lạnh lùng Bách Vân Sơn trên mặt trở thành nụ cười nhạt, so với vừa rồi thì như hai người hoàn toàn khác nhau.
. . . . . .
Mười lăm phút sau
Xe rốt cục dừng lại, tài xế lập tức bước xuống, xoay người đi tới bên cạnh cửa sau xe, mở ra rồi cúi đầu cung kính.
Bách Vân Sơn bước một bước xuống, Hạ Thủy Ngưng thì tự mở cửa bên cạnh ra, sau đó cũng đi xuống xe, nhìn tòa cao ốc hai mươi tầng trước mặt.
Trong nháy mắt, cô mở to hai mắt!
"Đây. . . . . . Nơi này là. . . . . . Là. . . . . ." Cô giật mình nói đứt quãng.
"Là công ty của Mặc Tử Hàn -- tập đoàn King!" Bách Vân Sơn thay cô nói tiếp.
Hạ Thủy Ngưng lăng lăng nhìn cao ốc cao chót vót, mặc dù nơi này là cửa hông, nhưng màu trắng của cái tòa cao ốc cao cao vững chãi này vẫn thật chói mắt. Nhưng tại sao lại đưa cô tới đây? Chẳng lẽ Tử Thất Thất ở chỗ này?
"Đây là sao? Tại sao lại dẫn cháu tới đây?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Cháu không phải là muốn gặp Tử Thất Thất sao? Cô ta ở chỗ này!" Bách Vân Sơn trả lời.
"Cô ta đây?"
"Không sai!"
". . . . . ." Hạ Thủy Ngưng trầm mặc không nói, nhưng vẫn không giải thích được, hai mắt lại nhìn cao ốc màu trắng, chân mày chau thật chặt.
"Không nghĩ tới sao? Mặc cháu nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra Tử Thất Thất lại bị nhốt ở nơi này đi? Lúc đầu bác cũng không có nghĩ đến, nhưng mà khi biết cô ta ở đây mới phát hiện, nơi này thật sự là địa điểm giấu người tốt nhất, bởi vì Mặc Tử Hàn cho dù tìm cả đời, cho dù lật tung cả Đài Loan, thậm chí là cả Trái Đất, cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến người hắn muốn tìm, thật ra giấu ở bên cạnh mình. . . . . . Thật không hổ là nguyên lão ba đời hắc đạo, quả nhiên giảo hoạt đáng sợ!" Bách Vân Sơn than thở, khóe miệng gợi lên nụ cười khâm phục.
Mà Hạ Thủy Ngưng nghe được hoàn toàn nhưng lại không hiểu.
Khi hắn biết đến lúc? Đây là ý gì? Không phải là ông ấy bắt Tử Thất Thất tới đấy sao?
Nguyên lão ba đời hắc đạo? Đây là người nào? Là ai?
Lúc mà cô đang nghi ngờ không giải thích được, tài xế vừa rồi từ trong xe lấy ra một thứ tới bên cạnh cô, cung kính cúi đầu, máy móc nói, "Hạ tiểu thư. Xin cô giơ hai tay lên!"
"Hả? Anh muốn làm gì?" Nàng kinh ngạc hỏi.
"Cháu yên tâm đi, cậu ta không làm gì hết, chỉ là muốn xem trên ngưỡi cháu có mang thứ đặc biệt không thôi!" Bách Vân Sơn thay hắn giải thích.
"Thứ đặc biệt?" Hạ Thủy Ngưng nghi ngờ, đột nhiên có tỉnh ngộ nói, "Bác cho là cháu bán đứng bác?"
"Bác chỉ muốn bảo đảm chắc chắn thôi!" Bách Vân Sơn nói vô cùng đương nhiên.
Hạ Thủy Ngưng nhìn chằm chằm gương mặt hiền lành kia, một cơn giận giữ hờ hững bùng lên, nhưng cô cố gắng đè nén, sau đó khẽ cười nói, "Được, tùy anh kiểm tra cho tốt!"
Cô nói xong liền giơ hai tay lên.
Tài xế lập tức cầm lấy thứ trong tay quét qua quét lại người cô mấy lần, sau đó hai mắt nhìn Bách Vân Sơn, lắc đầu.
Bách Vân Sơn rốt cục yên tâm, mỉm cười nhìn cô nói, "Thủy Ngưng, bác nghĩ cháu cũng hiểu được sự cẩn thận của bác, cũng sẽ không trách bác có đúng không?"
"Dĩ nhiên ạ!" Hạ Thủy Ngưng mỉm cười trả lời ngay.
"Được, vậy chúng ta vào đi thôi!"
"Vâng!"
Hạ Thủy Ngưng nhẹ giọng trả lời, sau đó cùng đi theo phía sau hắn, nhưng lúc vào cửa hông, cô không nhịn được nhìn thoáng qua đuôi xe phía sau, điện thoại di động hoàn hảo dính chặt chỗ đó, cô đã thành công thuận lợi.
Hiên ca ca, em làm được rồi, còn lại trông cậy vào anh đó. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc