Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 200

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Bạn đang đọc truyện tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ !
*****
Được yêu là hạnh phúc? Vậy cứ yêu ư?
Ông ta sao lại xuất hiện ở đây?
Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn ông ta, mà khi anh thấy ông ta thì toàn thân cảnh giác, bước lên một bước kéo Tử Thất Thất lại phía sau.
Mặc dù chỉ là động tác rất nhỏ nhưng Tử Thất Thất lại nhạy cảm nhận thấy được, nhìn về phía Mặc Tử Hàn, trên gương mặt anh vô cùng băng giá, giống như là đang sợ cái gì đó.
"Chú Chung, chú mà cũng tới tham dự đám tiệc này sao? Chú cũng quen nhà họ Bách?" Mặc Tử Hàn mở miệng, khẩu khí ôn hòa nhưng khí thế lại nặng nề cảm giác nguy hiểm.
Chung Khuê nhìn anh, khóe miệng khẽ mỉm cười, nếp nhăn trên mặt kéo ra tựa như từng vết đao sắc bén.
"Cũng không phải là quen, chỉ là thường lui tới làm ăn thôi!" Ông ta dùng thanh âm trầm thấp nói.
"Lui tới làm ăn? Chú Chung cũng bắt đầu làm ăn rồi ư?" Mặc Tử Hàn không che không đậy, trực tiếp hỏi.
"A a a....." Chung Khuê ổn trọng cười, sau đó trả lời, "Cháu thân là thủ lĩnh hắc đạo cũng bắt đầu làm ăn, mấy lão già chúng ta đương nhiên cũng suy nghĩ tới phương diện này, lưu lại cho mình một đường lui, chẳng lẽ cháu cho rằng mấy ông già sắp vào quan tài như chú còn có thể ra ngoài cùng mấy đứa nhóc đoạt địa bàn, kiếm miếng ăn được nữa sao?"
"Chú Chung sao chú biết mình đã già được chứ? Cho dù chú không tự mình ra tay, tùy tiện gọi mấy người, cũng không có người dám động tới chú, chứ đừng nói đến là tranh địa bàn với chú!" Mặc Tử Hàn cười châm chọc.
"Hừ....." Chung Khuê một bên hừ lạnh, một bên lắc đầu, sau đó cười nói, "Lúc này không giống ngày xưa nữa, người tuổi trẻ bây giờ đều rất lớn mật, hoàn toàn không đem mấy lão già chúng ta để vào mắt, cũng quên giang sơn của chúng là do ai đoạt được, a....." Ông ta bỗng nhiên khẽ cười, ngưng mắt nhìn đôi con ngươi thâm thúy của Mặc Tử Hàn, nói tiếp, "Hiện tại chúng còn hận không thể giết sạch mấy lão bất tử chúng ta, tránh làm trở ngại tương lai quang minh của bọn chúng, ai..... Thật đúng là vong ân phụ nghĩa a!" Ông ta nói bóng nói gió công khai trước mặt Mặc Tử Hàn.
Mà Mặc Tử Hàn cũng không có bị chọc giận, ngược lại mỉm cười nói, "Chú Chung, chú yên tâm đi, chỉ cần có tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để người khác động tới chú, tôi tuyệt đối sẽ làm khiến chú được sống lâu trăm tuổi, bảo dưỡng tuổi thọ!" Anh trong lời có ý.
"Phải không? Chú thật sự phải cám ơn cháu rồi, thật không hổ là thằng nhóc chú nhìn lớn lên, ừ..... Rất tốt, rất tốt a!" Chung Khuê vươn tay, vỗ vỗ bờ vai của anh.
Hai mắt Mặc Tử Hàn khẽ nhíu chặt, tản mát ra sát khí.
"A, đúng rồi!" Tầm mắt Chung Khuê đột nhiên chuyển dời đến Tử Thất Thất bên cạnh anh, bỗng mặt mày hớn hở, nếp nhăn trên mặt đều trở nên cực kỳ hiền lành, "Vị tiểu thư này chính là phu nhân cháu lựa chọn sao? Nãy chú cũng thấy huyết long trên lưng cô ấy, là cháu tự vẽ lên hả? A a a..... Tiểu thư cũng thật xinh đẹp a, khí chất cũng cực kỳ xuất chúng, thật không hổ là cô gái cháu lựa chọn, thật tinh mắt!"
Tử Thất Thất đối diện ánh mắt ông ta, trong lòng bỗng có cảm giác, cũng không phải sợ hãi, nhưng cũng không phải an tâm, chỉ là có chút khẩn trương, thậm chí là có một cảm giác quái dị.
"Cám..... Cám ơn!" Cô bối rối cảm tạ, khẽ gật đầu với ông ta.
Mặc Tử Hàn thấy ông ta chĩa mũi nhọn tới Tử Thất Thất, vội vàng nắm tay Tử Thất Thất, vừa muốn nói chen vào, Chung Khuê lại giảnh trước một bước.
"Nhưng mà..... Muốn làm phu nhân thủ lĩnh hắc đạo, còn thiếu một thủ tục, không biết cháu có chuẩn bị tâm lý tốt chưa?"
Còn thiếu một thủ tục?
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn ông ta, hoàn toàn không rõ ý tứ trong lời nói của ông ta.
"Chú Chung!"
Mặc Tử Hàn lạnh lùng gọi ông ta một tiếng.
Tử Thất Thất sợ hết hồn, mà Chung Khuê lại tươi cười chuyển tầm mắt sang anh nói, "Sao vậy? Cháu chưa nói cho cô ấy biết chuyện đó sao? Lẽ nào cháu sợ làm cô ấy sợ?"
Chuyện đó?
Tử Thất Thất càng ngày càng hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì?
Cẩn thận nhớ lại một chút, Mặc Thâm Dạ dường như cũng nói như thế, bọn họ rốt cuộc chỉ là cái gì? Tại sao nghe giống như gả cho Mặc Tử Hàn là một việc rất kinh khủng?
"Thất Thất....." Mặc Tử Hàn bỗng khẽ gọi cô một tiếng, sau đó cười nói, "Vừa rồi em không phải muốn đi tìm Bách Hiên hàn huyên một chút sao? Bây giờ em qua đi, bọn anh một chút sẽ qua tìm em!"
"Hả?" Tử Thất Thất giật mình.
Nãy anh còn không cho bọn họ một mình nói chuyện, nhưng bây giờ anh lại chủ động để cô đi tìm Bách Hiên, đây là tại sao? Giống như là muốn cố ý bảo cô đi vậy, lẽ nào có lời gì không thể để cô nghe, không thể để cô biết được sao?
"Còn không mau đi!" Anh khẩn trương thúc giục.
"A..... Được!" Tử Thất Thất chần chờ trả lời, đôi mắt lại nhìn thoáng qua Chung Khuê, sau đó xoay người nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được Bách Hiên liền đi tới phía anh.
Mặc Tử Hàn nhìn cô rời đi, chân mày chau lên, tầm mắt lãnh liệt nhìn về phía Chung Khuê.
Bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới ông ta lại xuất hiện ở đây, càng không nghĩ tới Bách Vân Sơn lại mời ông ta tới. Đây chính là gian kế của ông ta sao? Vậy kế tiếp, ông ta muốn làm gì đây?
Lão gia hỏa ૮ɦếƭ tiệt này còn giảo hoạt hơn cả hồ ly.
.....
Trong một góc của đám tiệc
Bách Hiên dựa vào vách tường, hai mắt nhìn chằm chằm Tử Thất Thất ở sàn nhảy đối diện, nhìn nhất cử nhất động của cô cùng Mặc Tử Hàn, nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ, nhìn bộ dáng bọn họ vui vẻ mỉm cười, trái tim..... Lại một lần nữa đau đớn.
Nếu người đàn ông bên cạnh cô là anh thì thật tốt biết bao? Nếu anh cũng có thể khiến cô cười nhiều như thế thì thật tốt biết bao? Nếu anh là Mặc Tử Hàn nói..... sẽ tốt biết bao?
Ghen tị với hắn ta, đố kỵ với hắn ta, căm hận hắn ta.....
Tại sao hắn ta có thể có được cô gái mình muốn, mà anh chỉ có thể nhìn cô gái mình muốn?
Bỗng nhiên..... Anh nhìn thấy Tử Thất Thất đang đi tới, trái tim..... Đột nhiên thắt chặt, có chút khẩn trương, có chút bối rối, cũng có chút thống khổ.
Cô ấy lần này lại muốn nói gì với anh đây?
Lại cự tuyệt một lần nữa?
Lại thương tổn một lần nữa?
Quên đi, chỉ cần có thể nhìn cô, nói chuyện với cô, anh cái gì cũng không cần nữa.
Khóe miệng treo lên nụ cười dịu dàng, nhìn cô từ từ tới trước mặt mình, sau đó khẽ nói, "Em đã tới rồi!"
"Ừ!" Tử Thất Thất đứng ở trước mặt anh, khóe miệng khẽ cười, nhưng đầu lại không nhịn được chuyển về phía sau, nhìn Mặc Tử Hàn và Chung Khuê ở sàn nhảy đối diện.
Vốn cảm giác chuyện tựa hồ có chút bất đại đối kính, bộ dáng cực kỳ khẩn trương của Mặc Tử Hàn khiến cô bận tâm, mà cái ông nhìn như dịu dàng kia mỗi câu nói ra đều có ngụ ý, tựa hồ toàn bộ chỉ tới Mặc Tử Hàn.
Ông ta là người xấu sao? Ông ta muốn làm gì Mặc Tử Hàn ư?
Lo lắng..... Rất lo lắng..... Cực kỳ lo lắng.....
"Thất Thất....."
Bách Hiên thấy cô tư tưởng không tập trung, hơn nữa tầm mắt vẫn nhìn về phía sau, cho nên khẽ lớn tiếng gọi cô, muốn toàn bộ tinh thần cô đều đặt trên người mình.
"A? A..... Xấu hổ!" Tử Thất Thất lập tức xin lỗi nhìn anh.
"Không sao!" Bách Hiên dịu dàng nói, hai mắt nhìn phía cô vừa nhìn, nói, "Người đó tên là Chung Khuê, ông ta coi như là nguyên lão ba đời trong giới hắc đạo, cũng từng làm thủ hạ của bố Mặc Tử Hàn, cho nên em không cần lo lắng, dù sao ông ta cũng nhìn anh ta lớn lên, coi như là một loại thân nhân!"
Nguyên lão ba đời?
Tử Thất Thất kinh ngạc!
Chẳng trách lúc nói chuyện với Mặc Tử Hàn không có một chút hoang mang sợ hãi, thậm chí là giống như đối đãi với một đứa trẻ, nhưng..... Ông ta đối đãi với Mặc Tử Hàn như thân nhân ư? Thấy thế nào, hai người bọn họ giống như kẻ thù vậy?
Thực sự vẫn còn có chút lo lắng!
"Đúng rồi, em vừa rồi còn chưa nói cho anh biết, thân thể em rốt cuộc làm sao? Rốt cuộc là sinh bệnh gì? Có nghiêm trọng không?" Bách Hiên khẩn trương hỏi, hai mắt nhìn cô, mặc dù có đồ trang điểm che dấu, nhưng vẫn lộ ra thần sắc tái nhợt và mệt mỏi, hơn nữa so với vừa rồi còn nghiêm trọng hơn.
"Ách..... Thật ra thì thật sự đã không có việc gì nữa, chỉ là bệnh nhỏ thôi!"
"Nói cho anh biết!" Bách Hiên chăm chú, thanh âm nghiêm nghị, hai mắt lại càng kiên định nhìn cô.
Tử Thất Thất nhìn anh, biết mình căn bản là không thể dối anh, dù sao quen biết bảy năm, tính tình của anh cô còn không biết sao?
"Kỳ thật..... Chỉ là mười ngày trước không cẩn thận bị trúng đạn, cũng không có nguy hiểm tánh mạng!" Cô đơn giản tóm lược.
Nhưng Bách Hiên lại cực kỳ kinh hãi.
Trúng đạn? (Nhất thương)
Chính là một chữ "S***g" (thương) này cũng khiến lạnh cả lưng, mà cô không ngờ nói mình trúng đạn? Còn nói không có nguy hiểm tánh mạng?
"Chỉ vậy thôi phải không?" Anh không quá tin tưởng hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm cô, suy đoán nói, "Nếu quả thật là hơn mười ngày trước trúng đạn, nếu quả thật không có nguy hiểm tánh mạng, vậy miệng vết thương cũng hẳn đã hồi phục lại như cũ, nhưng mà sắc mặt em sao giờ vậy khó coi như vậy? Em nói cho anh biết..... Có phải có chỗ nào không thoải mái? Có phải còn chuyện gì dấu anh?"
Tử Thất Thất nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, chân mày nhăn lại, tim cũng có chút đau nhức.
Bảy năm này, anh vẫn luôn là như vậy, chỉ cần tâm tình cô không tốt, chỉ cần cô cảm thấy hơi mệt, chỉ cần cô cảm thấy uể oải, anh sẽ là người đầu tiên phát hiện, thậm chí còn cẩn thận hơn tiểu Lam và Thiên Tân, luôn luôn nhìn thấu lòng cô. Mà điển hình một người đàn ông tốt luôn đối tốt với cô, nhưng cô lại không thể cho anh cái gì, thậm chí còn hung hăng cự tuyệt anh, nói những lời tàn nhẫn với anh, nhưng anh một chút cũng không oán hận, vẫn quan tâm cô cẩn thận, dịu dàng như cũ, cô thật sự cảm thấy rất xin lỗi anh, mà đối mặt với anh thế này, đứng ở trước mặt của anh, cô chỉ cảm thấy mình không còn mặt mũi nào.....
"Bách Hiên....." Cô khẽ gọi anh, đau đớn nói, "Đừng đối tốt với em như vậy, xin anh, đừng quan tâm em như vậy!"
Bách Hiên nghe xong, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc trong tích tắc, nhưng cũng rất nhanh khôi phục, mỉm cười nhìn cô nói, "Sự quan tâm của anh, khiến em cảm thấy phiền phức vậy ư?"
"Đúng, em rất phiền phức, cực kỳ phiền phức, vậy nên..... Đừng quan tâm em, cho dù em có bao vết thương đứng trước mặt anh, cho dù em hấp hối sắp ૮ɦếƭ, anh cũng đừng quan tâm em..... Ngàn vạn lần đừng quan tâm em nữa!" Sự quan tâm của anh sẽ chỉ làm cô cảm thấy áy náy, càng thấy có lỗi..... Mà sự quan tâm của anh cũng sẽ lưu lại một nhát đao trong tim cô, vĩnh viễn không thể khép lại.
"Xin lỗi!" Trên khuôn mặt dịu dàng của Bách Hiên chân mày chau lên, sau đó anh thống khổ nói, "Anh không làm được, anh không cách nào khống chế bản thân không quan tâm đến em, nếu quả thật khiến em phiền phức như thế, anh chỉ có thể nói xin lỗi em..... Xin em tha thứ cho anh!"
Tầm mắt Tử Thất Thất dời đi, nước mắt đảo quanh.
Hiện tại cô nên làm cái gì bây giờ?
Không khí tựa hồ trở nên không đúng lắm, cô tới nơi này cũng không phải là muốn nghe những lời xúc động của anh, mà là để anh hết hi vọng với mình, nhưng dưới tình huống như thế cô còn có thể nói ra những lời đó nữa sao? Cô có thể tàn nhẫn được sao?
Đột nhiên!
Ánh mắt nhìn thấy Hạ Thủy Ngưng cách đó không xa, cô ta đang dùng ánh mắt ghen tị nhìn cô không chớp mắt, mà khi ánh mắt cô với cô ta giao nhau, chân mày cô ta khẽ chau lên, trên mặt lộ ra nụ cười chua sót, sau đó tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.
Tử Thất Thất trừng lớn hai mắt.
Đứa bé?
Đúng rồi, cô ta trong điện thoại nói cô ta đã mang thai, đó là con của cô ta với Bách Hiên, cô không thể bởi vì nhất thời không đành lòng mà phá rối cuộc sống hạnh phúc của bọn họ, cô không thể lề mà lề mề như vậy nữa, làm cho Bách Hiên nhớ mãi không quên mình, bởi vì cái gọi là: dao sắc chặt đay rối hẳn rõ ràng, thủy chung cũng là muốn nói rõ ràng.
"Bách Hiên!" Cô đột nhiên nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc gọi tên anh.
Không khí thoáng cái thay đổi, ánh mắt Bách Hiên cũng có chút thay đổi.
"Em muốn nói cái gì?" Anh khẽ hỏi.
"Em có mấy câu rất quan trọng muốn một mình nói với anh, có thể tới một chỗ yên tĩnh được không?" Cô đã quyết định.
"Được!" Bách Hiên đáp ứng, đặt ly R*ợ*u trong tay xuống, sau đó đi tới hành lang.
Tử Thất Thất theo sát phía sau.
Mà Hạ Thủy Ngưng xa xa khẽ nhíu mày, bắt đầu có chút bận tâm, mặt khác Mặc Tử Hàn thấy hai người bọn họ bỏ đi, cũng không khỏi chau mày, lo lắng nắm chặt hai đấm, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi Chung Khuê.
Đáng ૮ɦếƭ!
Anh hung hăng mắng trong lòng, bắt đầu bất an!
.....
Hành lang yên tĩnh
Âm nhạc đã không còn, thanh âm nói chuyện phiếm cũng đã biến mất, không gian trở nên yên tĩnh, chỉ có thanh âm hít thở của hai người.
Tử Thất Thất đối mặt với Bách Hiên, Bách Hiên nhìn chăm chú vào hai mắt cô, hai người trầm mặc mấy giây, cuối cùng..... Vẫn có người phá vỡ sự yên lặng như vậy.
"Bách Hiên, em muốn nói chúc mừng anh..... Chúc mừng anh đính hôn!" Tử Thất Thất dịu dàng nói, chân thành chúc phúc.
"Không có gì tốt để mà chúc mừng cả, đó cũng không phải tiệc đính hôn anh muốn!" Thanh âm của Bách Hiên có chút lạnh như băng, rất rõ ràng đối với đám tiệc đính hôn này anh cực kỳ khinh thường.
"Thật ra, có thể thấy vị tiểu thư Hạ Thủy Ngưng kia rất thích anh, hơn nữa cô ấy còn trẻ đẹp, đứng với anh thật sự là một đôi hoàn mỹ, em nghĩ tương lai nhất định sẽ rất hạnh phúc!"
"Hạnh phúc?" Bách Hiên lặp lại hai từ này, sau đó châm chọc cười, "A....."
Tử Thất Thất nghe tiếng cười của anh, nhìn biểu tình trên mặt anh, khẽ nhíu mày, sau đó nhỏ giọng, thử dò xét, "Kỳ thật..... Trên thế giới này có một loại yêu, gọi là được yêu, loại yêu này thường hạnh phúc hơn so với đi yêu một người, nếu anh cảm thấy thống khổ, hoặc là khó chịu, hoặc là không vui, anh có thể đi nếm thử cảm giác bỗng chốc được người khác yêu, có lẽ..... Anh sẽ phát hiện, thì ra là được một người yêu mới thật sự là hạnh phúc!"
Bách Hiên nghe lời quanh co của cô, trên mặt lộ ra ưu thương, nhưng nụ cười dịu dàng vẫn nở rộ vì cô.
Anh nhìn cô, thâm tình nhìn cô, sau đó nhẹ giọng nói, "Em nói không sai, được yêu hạnh phúc hơn so với yêu một người, vậy..... Tại sao em không chọn được anh yêu?"
Tử Thất Thất kinh ngạc!
"Bách Hiên, anh....."
"Tử Thất Thất!" Bách Hiên cắt đứt lời cô, tiếp tục nói, "Bảy năm này, tình yêu anh đối với em, em hẳn rất rõ ràng, mà tình yêu của Mặc Tử Hàn với em thì đâu? Em cũng rất rõ ràng sao? Em khẳng định cả trái tim anh ta yêu em sao? Em khẳng định anh ta thật sự sẽ cho em hạnh phúc sao? Em khẳng định em ở cùng với anh ta sẽ vui vẻ sao? Thất Thất..... Nếu em nói được yêu là một loại hạnh phúc, vậy tình yêu anh dành cho em so với Mặc Tử Hàn còn nhiều hơn, thậm chí là mấy trăm lần, mấy ngàn lần, mấy vạn lần, mấy trăm triệu lần hơn anh ta, vậy thì em..... Có thể chọn được anh yêu ư?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc