Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 119

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Tin tức tốt, tin tức xấu, ba, ba chờ khóc đi!
Thân tình là gì, anh không hiểu!
Hữu tình là gì, anh cũng không hiểu!
Anh biết, chỉ là mệnh lệnh, phục tùng, chi phối, thỏa hiệp.....
Mà tình yêu, anh cũng là lần đầu tiên gặp, là cô G.i g.i Tử Thất Thất này cho anh biết, cũng là cô G.i g.i Tử Thất Thất này cho anh biết cái gì là thân tình, cùng cô ấy và Thiên Tân ở một chỗ, làm cho anh không tự chủ chuyển biến thành một người khác, cùng bọn họ hưởng thụ cái gọi là hạnh phúc, hơn nữa..... Thậm chí cũng là cô cho anh biết, có người vì mình khóc, đó là một loại cảm giác thế nào.
Vừa vui vẻ, lại bi thương.....
Là cô G.i g.i Tử Thất Thất này làm cho anh tránh thoát khỏi trói buộc của sự cô đơn, nhưng vốn tưởng rằng cô sẽ làm bạn với anh, thích anh, nhưng cuối cùng.....
"Cho nên không sao, cho dù bị thương cũng không có quan hệ......Anh chẳng sao cả."
Anh nói đến câu cuối cùng, hai tay lại ôm chặt eo Tử Thất Thất. Dù sao đau đớn và bị thương anh cũng đã quen, cho nên cũng không phải là chuyện gì lớn.
Thanh âm của anh ở bên tai Tử Thất Thất, nghe từng câu anh nói ra.
Trái tim, từ từ co rút đau đớn, sau đó mãnh liệt đau đớn, cuối cùng trở nên kịch liệt đau đớn.....
Cuộc sống của người đàn ông này rốt cuộc là thế nào? Tại sao ba mẹ lại đối đãi với anh như vậy? Ba ngay cả ***ng cũng lười ***ng vào anh? Lời như thế, anh thế nào mà dạng giọng bình tĩnh nói ra được? Chẳng lẽ anh không cảm thấy thương tâm sao?
"Như thế....." Tử Thất Thất đột nhiên chậm rãi mở miệng.
Ánh mắt Mặc Tử Hàn có chút lộ vẻ xúc động.
Cô ấy muốn nói cái gì?
Hai tay Tử Thất Thất bao trùm trên hai tay anh, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó nhẹ giọng nói, "Nếu có một ngày anh ૮ɦếƭ, em sẽ vì anh mà khóc!"
Mặc Tử Hàn khiếp sợ trừng lớn hai mắt.
Cô ấy nói cái gì?
Cô ấy sẽ khóc vì anh?
"Em sẽ khóc vì anh? Tại sao? Em không ghét anh sao?" Anh bỗng nhiên hỏi.
"Dĩ nhiên ghét!"
"Vậy em không giận anh sao?"
"Dĩ nhiên giận!"
"Vậy em không oán hận anh?"
"Dĩ nhiên oán hận!"
"Vậy.. Em yêu thích anh sao?"
"Dĩ nhiên thi....."
Tử Thất Thất chợt phanh lại, thiếu chút nữa đã nói ra chữ phía sau.
Người đàn ông giảo hoạt này, ngay tại lúc này vẫn còn có tâm tình bày bố bẩy rập để cô nhảy vào, anh thật đúng là xứng với danh hiệu đại khốn kiếp.
"Dĩ nhiên thi.. cái gì? Tại sao không nói tiếp?" Anh mỉm cười, ở bên tai cô nhẹ giọng.
"Anh đừng lôi kéo em, em tuyệt đối sẽ không nói ra ba chữ kia!" Ít nhất, trước khi anh nói thích cô, cô tuyệt đối sẽ không mở miệng.
"Vậy không phải ba chữ, hai chữ cũng được, anh nhất định sẽ khiến em tự mình nói ra!" Tâm tình Mặc Tử Hàn bỗng nhiên thật tốt, anh nhất định phải nghĩ biện pháp, ép cô nói ra câu nói kia.
Tử Thất Thất buồn phiền lại một lần nữa xông tới.
Tại sao không khí lại trở nên như vậy chứ? Chẳng qua chỉ nghe một đoạn ngắn về thân thế anh, cô lại một lần nữa mềm lòng.
Không được, không thể như vậy!
"Anh thả tôi ra!" Cô lại một lần nữa khôi phục lý trí, lớn tiếng ra lệnh.
"OK!" Mặc Tử Hàn đột nhiên sảng khoái buông tay ra, thong dong nở nụ cười.
Tử Thất Thất thoáng có chút kinh ngạc, lăng lăng nhìn anh.
Khóe miệng Mặc Tử Hàn phác họa nụ cười tà ác, bởi vì cái gọi là nên ra tay thì ra tay, nên thu tay thì hãy thu tay, biết tiến biết lùi, lúc lạnh lúc nóng, lúc gần lúc xa, đây mới là chân lý.
Đều nói lòng của phụ nữ là trân dưới đáy biển, nhưng cho dù là trân bảo trân quý, cũng có thời điểm bị vét lên, cho nên..... Mới có thể xuất hiện giá trị "vòng cổ trân châu" xa xỉ, lại cho nên...... Lần này để anh vớt viên trân châu dưới đáy biển này đi.
"Này, Tử Thất Thất......" Anh đột nhiên gọi họ tên đầy đủ của cô.
"Sao?" Tử Thất Thất nghi hoặc lên tiếng, nhìn cái khuôn mặt càng ngày càng tà ác kia.
"Có thể đáp ứng anh một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
"Là một chuyện cực kỳ đơn giản, em nhất định có thể làm được!"
Tử Thất Thất khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút.
Nhìn khuôn mặt tà ác kia, cũng chỉ biết là không có chuyện tốt, tuy nhiên lại rất tò mò anh muốn nói chuyện gì.
"Nếu.... Chuyện anh muốn tôi làm mà không phải chuyện con người không thể làm, hơn nữa cũng không trái với đạo nghĩa giang hồ, thì... Tôi trước hết có thể nghe thử!"
Đạo nghĩa giang hồ?
Mặc Tử Hàn đổ mồ hôi! (︶︿︶|||)~
Cô ấy lấy từ đâu lời kịch trên phim truyền hình võ hiệp vậy?
"Em yên tâm đi, cũng chỉ là một chuyện rất đơn giản, tuyệt đối sẽ không khiến em khó xử!" Anh một bộ biểu tình "em có thể yên tâm"
"Vậy anh nói nghe một chút!" Tử Thất Thất cẩn thận, chỉ dùng từ "nghe một chút".
"Được." Mặc Tử Hàn từng bước tới bên cô, cúi đầu nhìn hai mắt cô, cười nói, "Thật ra anh chỉ muốn em đáp ứng anh, lúc nào em thích anh.... Nhất định phải nói cho anh biết, tuyệt không giấu diếm!"
Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn anh.
Lúc nào thích anh?
Loại chuyện này không thể nào, bởi vì.... Lúc này cũng đã trôi qua.
"Có thể đáp ứng anh không?" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng hỏi.
"....." Tử Thất Thất trầm mặc.
Nụ cười trên mặt Mặc Tử Hàn theo sự trầm mặc của cô dần dần biến mất, sau đó lại nhíu mày, nhưng vẫn đợi, đợi đáp án của cô.....
Cho đến sau mấy phút đồng hồ, đôi môi xinh đẹp của Tử Thất Thất chậm rãi mở ra, lại càng quyết tuyệt nói, "Xin lỗi, tôi không thích anh, hơn nữa tôi... Đã không thể thích bất luận ai khác rồi!"
Mỗi một lần yêu thương, đều là thống khổ, thương tâm, tràn đầy nước mắt, cho nên cô không muốn yêu bất cứ ai, không muốn lại bị người làm tổn thương, đủ rồi.... Thật sự đủ rồi.....
Trong thế giời của cô, thực sự chỉ cần có Thiên Tân, có tiểu Lam.... Chỉ có hai người kia là đủ rồi!
Mà Mặc Tử Hàn nghe câu trả lời của cô, trái tim mơ hồ đau, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, chỉ là lạnh lùng nói bốn chữ.
"Nha..... Như vậy a....."
※※※
Bữa tối
Một nhà ba người đồng thời ngồi ở trên bàn ăn.
Không khí lúng túng, không gian trầm mặc, ngoại trừ thanh âm của bát đũa, chính là thanh âm của việc nhai đồ ăn.
Mặc Thiên Tân cau chặt chân mày thanh tú của mình, nhìn tay hai người bọn họ một lần nữa khóa lại với nhau.
"Xin hỏi..... Có ai có thể giải thích cho con một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Cậu nghi hoặc mở miệng, ngón trỏ ngắn ngủn chỉ vào còng tay màu bạc trên cổ tay hai người bọn họ.
Mặc Tử Hàn ngẩng đầu nhìn cậu, buông chiếc đũa trong tay xuống, sau đó cười nhạt nói, "Kỳ thật đây không có gì, chỉ là một ràng buộc xúc tiến tình cảm của nam và nữ mà thôi!"
Ràng buộc xúc tiến tình cảm?
Tay trái Tử Thất Thất cầm cái thìa đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông này..... Anh há mồm nói câu nào là thật, câu nào là giả?
Lời nói đường mật, bá đạo ra lệnh, giải thích dịu dàng, tức giận gầm thét, còn có đáp án kiên định kia.... Tôi sẽ không lấy cô ấy.... Cô càng ngày càng phân không rõ trái tim đích thực của anh, hoặc là, anh căn bản là đều đang diễn trò. Quên đi, không thèm nghĩ nữa, anh thích nói như thế nào thì nói thế, dù sao cô đã quyết định.
Mặc Thiên Tân nhìn hai người bọn họ một người tươi cười, một người bình tĩnh ăn cơm.
Thật là kỳ quái! Đây xem như cái tổ hợp gì?
Có điều.......
"Hắc hắc......" Cậu bỗng nhiên cười tà ác, không cần nhìn kỹ, cũng biết cậu có âm mưu.
"Ba, thật ra tối nay, con có một tin tức tốt muốn nói cho ba biết, dĩ nhiên cũng sẽ có một tin xấu, không biết.... Ba muốn nghe tin nào đây?" Cậu thần thần bí bí nói, ánh mắt quỷ dị nhảy một cách tinh quái trong đôi mắt.
Tay trái Tử Thất Thất lại dừng lại.
Những lời này như thế nào..... Giống như đã từng nói?
Mặc Tử Hàn nhìn cậu, so sánh tính chất nói, "Ta muốn nghe tin tốt trước!"
"Được!"
Mặc Thiên Tân đột nhiên cầm lấy nước trái cây đặt lên bàn, cười nói, "Nếu là tin tốt, vậy trước phải cạn chén, đến đây đi..... cheers!"
Mặc Tử Hàn cẩn thận nhìn cậu, ưu nhã cầm lấy ly trước bàn, cùng cậu ***ng một cái, sau đó hai người cùng uống hết chất lỏng trong ly, tựa như đang so tài.
"Hiện tại có thể nói?" Anh hỏi.
"Vâng!" Mặc Thiên Tân gật đầu một cái, sau đó vui vẻ cười nói, "Thật ra tin tốt này nha, chính là ba lập tức sẽ lại được tự do!"
Lại được tự do?
Mặc Tử Hàn không giải thích được!
"Như thế nào? Không hiểu sao?" Mặc Thiên Tân đắc ý hỏi.
"......." Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn cậu, chân mày khẽ chau lên.
Thằng tiểu quỷ này, lại bắt đầu giở trò gì rồi?
Mà Tử Thất Thất một mực yên lặng ăn cơm cũng không khỏi nhìn cậu, nhìn cậu lại đang cố chuẩn bị cái gì huyền bí.
Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm hai mắt Mặc Tử Hàn, khóe miệng tà ác khẽ giơ lên, sau đó bỗng nhiên dựa vào ghế, hai tay vòng trước ***, làm ra một bộ dáng anh tuấn, kiêu ngạo mở miệng.
"Ba, ba không cần nghi hoặc, chỉ cần sau khi ba nghe tin tức xấu này, lập tức sẽ biết câu nói kia có hàm nghĩa gì."
"Ngươi nói!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng.
"Thật ra tin tức xấu này... Chính là mẹ tiểu Lam nhờ con chuyển cáo cho ba, thời cơ đã đến, ngươi nha.... Chờ khóc đi, Hmm, Hmm, Hmm, Hmm....." Cậu dùng tiếng cười tà ác hoàn mỹ diễn dịch rồi đi ra ngoài.
Mà hai người ngồi đối diện nghe được lời cậu nói đều bỗng nhiên kinh ngạc.
Mẹ tiểu Lam?
Phương Lam?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc