Cha Nuôi Là Cầm Thú - Chương 06

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Không! Không, không nghiêm trọng đâu ạ, chỉ là con đến tháng."
"Đến tháng? Đến tháng là cái gì?"
"Là... là chu kỳ của con gái, mỗi tháng sẽ đến một lần, đều sẽ như thế này."
Tô Phỉ Phỉ cắn cắn môi cúi đầu ngượng ngùng giải thích. Phỉ Phỉ không biết nói như vậy liệu Lãnh Hàn Thiên có hiểu được không?
Á không đúng! Cha nuôi của cô năm nay cũng ba mươi mấy tuổi, chả lẽ không rõ mấy cái này của phụ nữ ư? Quá vô lý.
Nghĩ như thế Tô Phỉ Phỉ liền ngước mắt lên nhìn, gương mặt cha nuôi vẫn cau lại sa sầm, hàng mày không khác gì khi nãy, cô mím môi phỏng đoán có lẽ vị cha nuôi của cô là không hiểu thật.
Cha nuôi! Người ngây thơ quá rồi.
Tô Phỉ Phỉ nuốt nước bọt lắp bắp không lên lời, nói thế nào để cha nuôi hiểu bây giờ? Đang lúc căng thẳng đột nhiên cửa phòng ngủ được mở ra, Neil chậm rãi đi vào.
"Hai người sao lâu..."
Đang nói Neil đột ngột im bật, cảm giác bầu không khí trong phòng có chút lạnh nhỉ? Lãnh Hàn Thiên chẳng thèm quay lưng, hắn mặc kệ việc Neil xuất hiện, cái hắn muốn biết là vũng máu dưới chân Phỉ Phỉ, dường như nếu chưa rõ câu trả lời thì sẽ không chịu rời đi.
Neil ở trước cửa, quan sát Lãnh Hàn Thiên đứng cạnh bên giường, thân thể cao lớn cứng nhắc, sắc mặt trông rất khó coi. Neil hướng tầm mắt sang Tô Phỉ Phỉ nhưng bị thu hút bởi vệt máu trên nệm, anh khẽ cười cười, sải bước bước tới, thong thả ngồi xuống, anh từ tốn kéo tấm chăn lại nhẹ nhàng hỏi.
"Cháu đến rồi à?"
Tô Phỉ Phỉ xấu hổ khe khẽ gật đầu, cũng may về phương diện này chú Neil hiểu rất rõ, nhiều lần đến kỳ, bụng Phỉ Phỉ bị đau, đều là chú Neil tỉ mỉ chăm sóc, chuẩn bị nước, túi chườm giúp cô giảm đau.
Neil ngẫm ngợi một chút, liền cất giọng nói rất tự nhiên.
"Ừm, đến sớm bốn ngày rồi."
Lãnh Hàn Thiên ngơ ngác bị xem là kẻ vô hình, nhướng mày nghe hai người họ nói, cơ mà chẳng hiểu. Chỉ thấy Neil rất rõ về Tô Phỉ Phỉ, tận tình săn sóc. Mà Phỉ Phỉ thần sắc nhẹ nhõm, thả lỏng khi cạnh Neil, thái độ khác hẳn với hắn, làm Lãnh Hàn Thiên nổi lên ghen tị, khó chịu.
Hắn vô thức cuộn chặt tay lại.
"Trong phòng cháu còn không?"
"Dạ không, cháu đã dùng hết rồi, cũng không nghĩ tháng này sẽ đến sớm."
Tô Phỉ Phỉ kéo kéo mép chăn cúi gằm mặt nhỏ giọng, Neil vỗ vỗ nhẹ đầu cô cười thành tiếng thong dong đáp.
"Vậy cháu vào vệ sinh trước đi, chú sẽ đi mua."
Mấy chuyện này đối với Neil vô cùng tự nhiên, anh không cảm thấy ngại. Dẫu sao cũng thường xuyên đi mua cho cô cháu Phỉ Phỉ, còn lên mạng tìm hiểu các loại đồ uống giúp con gái tới kỳ được thoải mái, chuẩn bị túi chườm, riết thành quen. Nắm bắt kỹ lưỡng sau này có bạn gái thì dễ bề săn sóc.
Dứt lời, Neil đứng dậy quay đầu nhìn Lãnh Hàn Thiên, hắn giống người ngoài hành tinh chẳng biết gì. Thế mà muốn nuôi con gái?
Vẻ mặt đó của Lãnh Hàn Thiên không lẽ nghĩ con bé mất trinh đấy chứ? Có mất đi sự trong trắng thì làm gì ra nhiều máy như vậy?
Càng nghĩ càng buồn cười. Neil hắng hắng giọng.
"Đi thôi! Ra ngoài cho con bé thay quần áo."
"Mấy cái này cháu cứ để đấy, chú xuống bảo người lên thay cái mới, ráng một chút, chú về ngay."
Nói xong Neil cũng không náng lại, trực tiếp xoay lưng bước đi. Lãnh Hàn Thiên nãy giờ vẫn im thin thít, đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời Neil rời khỏi.
Vừa ra khỏi phòng, hắn đang định mở miệng, phía trước Neil dừng bước, thản nhiên ném chiếc di động sang cho hắn, thần thần bí bí cười, Lãnh Hàn Thiên nhanh nhẹn bắt lấy, bực bội nhìn màn hình điện thoại phát sáng hiển thị một trang web.
Đọc xong hắn dường như thông suốt, sắc mặt có chút biến đổi, nhìn Neil.
"Hiểu rồi chứ gì? Hiểu thì mau đi mua."
(...)
Vì Phỉ Phỉ cần gấp nên Neil không lái xe đi xa, vào một cửa hàng quen gần Ngự Viện.
"Xin chào! Ủa là anh ư? Lại mua băng vệ sinh à?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc