Cha Nuôi Là Cầm Thú - Chương 04

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Lãnh? Con mẹ nó, mày liệt dương rồi à?"
"Mày nói rõ cho ông đây nghe xem, mày có cương lên được không?"
Neil mất kiềm chế, chất giọng khàn khàn lớn tiếng chất vấn, không thể tin Lãnh Hàn Thiên không làm con bé? Rõ là cầm thú còn giả vờ giả vịt quân tử cái gì không biết?
Lãnh Hàn Thiên vẫn bình tĩnh, ung dung ngồi ở ghế lớn trước bàn làm việc, không hề hấn gì với tiếng động cũng như mấy lời lải nhải. Chiếc ghế hơi hướng qua phía kính cửa sổ, tay phải hắn cầm điếu xì gà đang cháy, tay trái vân vê miệng ly rượu, cả cơ thể lười nhác tựa vào thân ghế, trên người chiếc áo sơ mi đen tùy tiện mở bừa ba cúc áo, hiện rõ phần cơ иgự¢ rộng, sáu múi săn chắc đầy gợi cảm.
Hắn không để ý đến Neil đang giận dữ đứng ở cửa, bản thân Lãnh Hàn Thiên như chìm đắm vào lối suy nghĩ của riêng mình, hắn chậm rãi đưa điếu thuốc tới bờ môi mỏng, ngậm vào rít một hơi mạnh rồi từ từ nhả ra, làn khói màu trắng bạc mờ mờ ảo ảo bay lên bao phủ gương mặt sắc lạnh của hắn, khó mà đoán được tâm tình, nội tâm hiện giờ là gì?
Neil nghiến răng, rùng rợn nhìn cái gã đàn ông kia, hắn xem ông đây là không khí sao? Mẹ nó.
Neil vội bước vào, giơ chân đá cánh cửa đóng lại, âm thanh vọng đến thật chói tai, nhưng Lãnh Hàn Thiên một chút để ý cũng chẳng có.
"Này, mày lờ ông đây đấy à?"
Lãnh Hàn Thiên khẽ nhướm đôi mày kiếm liếc mắt hờ hững nhìn Neil một cái, đôi tay thon dài nâng ly rượu lên uống cạn, chất rượu sóng sánh, cay sè từ cổ họng chảy xuống dạ dày, im lặng không đáp.
"Lãnh, tình hình cứ như vậy, chắc chắn gia tộc họ Lãnh sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, ông đây mời bác sĩ cho mày chữa trị."
"Mày xàm đủ chưa? Xong rồi thì cút ra ngoài."
Lãnh Hàn Thiên lạnh nhạt ném ra một câu, rồi nhàn nhã tiếp tục thưởng ngoạn rượu ngon và điếu thuốc. Nhìn dáng vẻ đó của hắn, Neil cực kỳ khó chịu, anh vò đầu bứt tóc. Sao trước đây không nghĩ đến hắn có bệnh? Hèn gì không thấy hắn chạm tới đàn bà.
Lãnh Hàn Thiên không thích đàn bà chẳng nhẽ lại thích đàn ông?
"Tao không cút! Lãnh, mày thích đàn ông? Vậy thì mày đừng thích tao, Neil tao chỉ hứng thú, mê mẩn với đàn bà, tuyệt đối không vì tình bạn mà lệch lạc giới tính."
Càng nghe Neil lảm nhảm, luyên thuyên đôi mày Lãnh Hàn Thiên càng chau chặt, nét mặt anh tuấn tối sầm, hắn đặt mạnh ly rượu xuống bàn, dí điếu thuốc vào trong gạt tàn, ngữ điệu buốt rét.
"Sinh lý tao bình thường."
"Thế sao mày không..."
"Ly nước bỏ thuốc chuẩn bị đó cho ai? Hứa Hân?"
Lãnh Hàn Thiên nghiêm ngặt cắt đứt lời Neil, anh nghe câu hỏi bỗng dưng khựng lại, toàn thân cứng nhắc. Im lặng. Trông bộ dáng Neil, hắn ngầm khẳng định, khóe môi mỏng nhếch lên, hắn xoay ghế, ánh mắt sâu hút không thấy đáy nhìn chằm chằm Neil.
"Người Hân Hân muốn không phải mày, tuyệt đối mày không thích hợp."
"Muốn đùa bỡn, giải quyết nhu cầu tìm kẻ khác."
Hứa Hân là người trong tổ chức, được Lãnh Hàn Thiên thu nạp cách đây bảy năm, sau Tô Phỉ Phỉ và lớn hơn Tô Phỉ Phỉ bốn tuổi, con người Hứa Hân máu lạnh, lanh lợi, thông minh, làm việc nhanh gọn chuẩn xác nên rất được Lãnh Hàn Thiên trọng dụng.
Hứa Hân có nét đẹp lạnh lùng riêng, đàn ông theo tán tỉnh rất nhiều nhưng hoàn toàn vô cảm với cô, chính vì Hứa Hân thế lọt vào mắt Neil.
Ấn đường trên mặt Neil vô thức nhăn nhó, mơ hồ với hai chữ "Hân Hân" từ miệng Lãnh Hàn Thiên bật thốt ra, sao nghe có phần dịu dàng đến vậy? Hắn trước đây ngoài Phỉ Phỉ ra chưa bao giờ xưng hô với ai cả. Chẳng lẽ...?
"Lãnh? Mày thích Hứa Hân?"
Lãnh Hàn Thiên không đáp, ngón tay thon thon, dài dài мơи тяớи ly rượu, thần sắc không một chút biến đổi, chả biết rốt cục hắn đang nghĩ gì?
Neil bật cười khinh khỉnh, trào phúng cất giọng.
"Thế, nhường Phỉ Phỉ cho tao."
"Phụ nữ là để yêu thương không nên dùng làm món hàng để trao đổi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc