Cha Nuôi Là Cầm Thú - Chương 02

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Tiểu... Tiểu thư Phỉ Phỉ hình như phát sốt rồi khắp thân đỏ ửng, nóng rần rần."
"૮ɦếƭ tiệt!"
"Tứ, mau gọi báo cho Lão Đại tiểu thư Phỉ Phỉ phát sốt."
Liệt ngoáy đầu gấp gáp nói với một tên vệ sĩ đừng gần đấy, rồi vội vã chạy nhanh lên phòng xem tình hình. Nếu tiểu thư Phỉ Phỉ mà xảy ra chuyện chắc chắn bọn họ sẽ ૮ɦếƭ dưới tay Lão Đại và anh Neil mất.
Dì Cầm thấy Liệt lên lầu, cũng vội vàng bước theo phía sau.
Chưa đầy 20 phút, ngoài cổng lớn của Ngự Viện động cơ ầm ầm, ánh đèn xe ô tô chớp lóe lao như bay tiến vào. Đúng thật, những chuyện có liên quan đến Phỉ Phỉ thì dù Lão Đại đang trên chiến trường tuyên chiến cũng bỏ mặc lao về.
Chiếc xe thể thao còn chưa dừng hẳn, Lãnh Hàn Thiên đã đưa tay đẩy cửa bước xuống xe sải chân thon dài đi vào lên thẳng tầng hai, Neil hướng mắt nhìn sự gấp gáp của hắn rồi tắt máy. Lòng Neil cũng nóng như lửa theo sau rảo bước đi tới.
(...)
Trước cửa phòng ngủ của Tô Phỉ Phỉ, Liệt chỉ dám đứng ở ngoài đi đi lại lại, vừa lấy Lão Đại, ánh mắt cậu ta sáng rực như tìm được vị cứu tinh.
"Lão Đại! Tiểu..."
Lãnh Hàn Thiên không quan tâm, gương mặt nghiêm nghị bước qua đi thẳng vào phòng Phỉ Phỉ, Liệt nuốt nước bọt bối rối gãi gãi đầu, Neil xuất hiện lo lắng, sốt sắng cất giọng hỏi.
"Phỉ Phỉ làm sao bị sốt?"
Anh yêu chiều, thương Phỉ Phỉ nhất, nghe tin con bé đột ngột bị sốt, trên đường lái xe trở về Ngự Viện, không biết anh đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ rồi. Neil vừa hỏi vừa tiến đến phòng Phỉ Phỉ. Ngước mắt nhìn vào chỉ thấy Lãnh Hàn Thiên đứng ở cạnh giường, gương mặt sa sầm, khóe môi mỏng giật giật, đôi mày kiếm nhíu chặt, toàn thân C*ng c*ng toát ra khí lạnh.
Neil không rõ biểu cảm kia của hắn rốt cuộc là gì, liền lia tầm nhìn lên trên chiếc giường, Neil giật thon thót, cô bé Tô Phỉ Phỉ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đỏ bừng, hai mắt lờ mờ khép lại, đôi môi anh đào đỏ mọng khe khẽ mấp máy thều thào, cơ thể vặn vẹo dưới lớp chăn.
Bọn họ là người từng trải, dĩ nhiên nhìn vào là biết Tô Phỉ Phỉ bị làm sao. Sắc mặt Neil cũng tối lại đôi chút, anh nhìn sang Liệt đang ở bên cạnh kéo kéo ánh tay cậu ta nhỏ giọng chất vấn.
"Ngày mai mới là sinh thần con bé, sao cậu không để tối mai rồi bỏ?"
Liệt hiểu ra ngay, cậu ta lắc đầu thấp giọng giải thích:
"Em không bỏ, là của anh mà."
"Gì?"
"Là ly nước của anh, ly nước cam."
Neil nghe xong trợn mắt! Mẹ kiếp, ly nước đó đâu phải chuẩn bị cho Phỉ Phỉ. Anh ôm ***, là sơ suất, lần này ૮ɦếƭ thật rồi, ૮ɦếƭ dưới tay Lãnh Hàn Thiên, khi nãy đi quá vội Neil quên mất bảo Liệt đem đi đổ. Giờ thì hay rồi, Phỉ Phỉ à, chú xin lỗi.
Lãnh Hàn Thiên sau một phút trầm mặc, hắn quay đầu, ánh mắt đen ngòm, sâu hút lạnh lẽo nhìn ra hướng cửa, giọng nói trầm trầm vang lên khiến hai người kia rợn cả da gà.
"Như vậy là sao?"
Neil gượng gạo cười tiến lên nói: " À, thật ra là..."
"Nóng... ưm... nóng hộc."
Neil ầm ờ chưa nói hết câu, Tô Phỉ Phỉ mê man nhỏ giọng khó chịu ***, đôi tay nhỏ nhắn sờ soạng, hất tung tấm chăn, váy ngủ trên người xốc xếch lộ ra một nửa vùng thịt trắng nõn, mịn màng, *** căng tròn ẩn ẩn hiện hiện sau lớp vải mỏng.
Lãnh Hàn Thiên trông thấy đôi mắt híp lại, hàng lông mày càng nhíu chặt, yết hắn hầu lên xuống vài lần, hắn cúi người ngồi xuống, rất nhanh kéo chăn trùm kín thân Phỉ Phỉ chỉ chừa lại mỗi khuôn mặt cô.
Liệt hốt hoảng quay đi nơi khác không dám nhìn, Neil cúi đầu khẽ nhếch môi mỉm cười, tán thưởng cho thân hình mê người của Tô Phỉ Phỉ.
Mới mười bảy nhưng đã có thân thể yêu kiều, đầy đặn như thế khác nào làm đàn ông thèm nhỏ dãi?
"Lãnh! Là con bé uống nhầm ly nước của tao chuẩn bị cho người khác... có bỏ Xuân dc."
"Ra ngoài! Đóng cửa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc