Cha Nuôi Biến Thái - Chương 07

Tác giả: tuongveiii

Sau nửa ngày chờ đợi,cuối cùng đèn ở phòng cấp cứu cũng tắt.
Bạch Tử Ngạn hỏi bác sĩ Phong.
-”Cô ấy sao rồi?”-đôi mắt vằn lên tia máu chứng tỏ hắn rất mệt mỏi.
-”Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.Cũng may số lượng máu mất cũng không nhiều,Bạch tiên sinh tốt nhất nên để ý tới tâm trạng của cô ấy.Áp lực đã gây tổn hại đến thai nhi,dù sao luôn phải cẩn trọng,thời gian này tuyệt đối phải giữ cho cô ấy tâm trạng thật tốt!Cũng may nó vẫn an toàn!”-ông đẩy kính,nói.
-”Ông nói gì?Thai nhi?!”-hắn ngạc nhiên hỏi.
-”Đúng vậy,cô ấy đã mang thai được hai tuần.Thân thể quá yếu nên có thể ảnh hưởng đến thai.Vì vậy phải chăm sóc cô ấy thật tốt trong thời kì này!”-ông nhíu mày.
-”Tôi biết rồi!”-hắn lạnh lùng nói.
Mở cửa phòng bệnh ra,hình ảnh làm hắn đau lòng hiện lên.Tố Uyên với khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường.Ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn bước đến,ngồi xuống chiếc ghế đầu giường.Mở miệng nói.
-”Hiện giờ em đang mang thai,đã được hai tuần rồi.Bác sĩ nói phải có tinh thần tốt thì em bé mới khoẻ mạnh.Tốt nhất em đừng để ý tới những chuyện đau buồn.Ngoan ngoãn sinh con cho tôi!!”-hắn vẫn nói với giọng bá đạo.
Cô sửng sốt!Mang thai?Vào bây giờ?Hơn nữa còn với hắn...Không..không thể như thế được!Đứa bé này là kết tinh của sự thù hận..cô không muốn nó vừa sinh ra đã thiếu thốn tình cảm...càng không muốn nó có cuộc sống tối tăm như cô.Một mình cô là đủ..tuyệt đối sẽ không làm luỵ đến đứa bé.
-”Không!!..”-cô lắc đầu,hốc mắt đỏ lên.
Cô không khóc vì yếu đuối,mà khóc vì đứa bé trong bụng..Tại sao con lại bất hạnh đến vậy?Tại sao ông trời hết lần này đến lần khác đảo lộn mọi thứ của cô?..
-”Dù em không muốn thì vẫn phải sinh con ra cho tôi!Con tôi phải hoàn toàn khoẻ mạnh!Em hiểu chưa?”-hắn nói,lấy tay nâng cằm cô lên ép cô phải nhìn hắn.
-”Không..tôi không muốn!Tôi không muốn nó sinh ra trong thù hận..anh mau thả tôi đi!Tôi sẽ đưa nó đến một nơi thật xa để anh khỏi chướng mắt!Còn anh sẽ sống hạnh phúc với Hàn An Nhiên..Như vậy không được sao?Xin anh đấy!Tôi đã đau khổ lắm rồi..!”-cô khóc nấc lên,khó khăn nói với hắn.
-”Hừ!Em đừng mơ.Cả em và con phải ở cạnh tôi đến hết đời!Tôi có ૮ɦếƭ cũng không cho em rời đi!Uyên nhi à..vui vẻ sống bên cạnh tôi không được sao?..Tôi không muốn xa em..huống chi bây giờ em cũng mang thai!Chẳng lẽ em nhẫn tâm để nó sinh ra mà không có cha??!”-hắn ôm cô vào lòng,xoa lưng vỗ về cô.
-”Anh có biết trước đây tôi luôn mong muốn gì không?Tôi chỉ mong cùng người tôi yêu đi dạo trên bờ biển,xung quanh có các con chạy nhảy.Thật hạnh phúc..Nhưng điều đó chỉ tồn tại trong đầu tôi trước khi tôi biết sự thật,anh rất hận tôi.Hiện tại,tôi biết điều đó là quá xa vời trong cuộc sống này.Tôi chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi đó là chưa từng gặp anh,chưa từng yêu anh.Mong muốn anh buông tha cho tôi..tôi không muốn làm một tù nhân trong ***g giam hoa lệ.Ngày ngày ngắm nhìn người mình yêu thân mật với người khác..Anh không hiểu được đầu..Những điều đó so với ૮ɦếƭ còn kinh khủng hơn.Ít nhất ૮ɦếƭ còn được giải thoát..”-cô nhếch đôi môi tái nhợt lên.-”Xin lỗi!.”-hắn ôm cô chặt hơn.
-”Nhưng buông tha cho em là điều tôi không thể..”-hắn nhắm mắt,tựa cằm vào đầu cô.
Cô bất lực,nước mắt cứ rơi thấm đẫm cả áo khoác của hắn.
-”Tôi biết em còn rất nhỏ..tổn thương tôi gây cho em cũng đã nhiều.Từ nay hận thù tôi sẽ xoá sạch..Còn em hãy an tâm sống vui vẻ bên cạnh tôi.Hạnh phúc là điều cô gái mười lăm tuổi đáng được nhận,tôi sẽ cho em..Em muốn gì cũng được,trừ việc rời bỏ tôi..!”
Cô gật đầu..
Nếu cuộc đời đơn giản như vậy,thì sẽ không có người phải đau khổ.Hắn và cô không cùng một thế giới..liệu có thể không..Kỳ tích sẽ xuất hiện nếu cả hai thật cố gắng...
Hai trái tim cùng đập,họ cứ thế ôm lấy nhau.Hận thù cứ thế mà bay đi..
..Xin lỗi Tuyết nhi..lời hứa chỉ yêu duy nhất mình em anh không làm được..vì anh đã có đáp án chính xác!Anh đã yêu cô ấy!Yêu cô thiên sứ lạc đường vào thế giới đen tối của anh..
Bạch Tử Ngạn hướng lên trời,nghĩ trong lòng..
Tình yêu nhỏ bé,mỏng manh của hai người sẽ đi về đâu?Con đường đến đích còn nhiều chông gai,chắc trở..
Hai trái tim cùng sưởi ấm lẫn nhau......
Đã mấy tuần trôi qua,biểu hiện của Tố Uyên vẫn tệ như vậy.Cô luôn ngồi thẫn thờ,thậm chí cả ngày cũng không nói một câu.Điều đó làm Bạch Tử Ngạn rất lo lắng.
Hắn ngồi trong phòng làm việc,day day hai bên thái dương.Sự lạnh lùng ấy vẫn còn vương lại trên người hắn nhưng có một tia mệt mỏi lộ rõ ra.Mái tóc trước kia luôn được vuốt gọn gàng mà bây giờ lại thấy rối lại.Chuông điện thoại kêu lên.
-”Alo?”-hắn mệt mỏi nhấc máy.
-”Thiếu gia,tiểu thư lại gặp ác mộng.Tôi sợ cứ thế này cô ấy lại làm hại bản thân mình nữa!..”-vú Dung ấp úng.
-”Bà để ý cô ấy kĩ,tôi hiện tại sẽ về!”-hắn nhanh chóng cúp máy rồi bước khỏi phòng.
Uyên nhi,em rốt cuộc là làm sao?Bao giờ em mới có thể trở lại như trước..Chẳng lẽ thực như em nói...
Bảo bối của hắn giờ lại như vậy.Bạch Tử Ngạn hắn vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.Hắn chưa từng sợ ai.Bây giờ lại gục ngã trước một người con gái.
....
Về tới biệt thự,vừa vào đã thấy mọi đồ đạc vỡ bể.Người làm lần lượt tới giữ Tố Uyên.
-”Buông cô ấy ra,lui xuống hết đi..”-hắn lạnh nhạt nói.
Cô theo bản năng co người lại,lấy hai tay bọc quanh thân thể mình rồi ngồi vào góc tường.
Hắn tiến đến chỗ cô,ngồi xổm xuống.Đem cô ôm chặt vào lòng.
-”Uyên nhi,em làm sao vậy?”-hắn đau lòng nói.
Cô không trả lời,thay vào đó nước mắt đầm đìa chảy thấm áo hắn.
-”Không..buông tôi ra!A..tôi không muốn!!Anh là đồ ma quỷ!!!..BUÔNG RA!”-Tố Uyên hết lên,giãy dụa chân tay.Đầu lắc liên tục.
Cô hét đến khản giọng...
Hắn nhắm mắt lại..Bất chấp nốt lần này đi..
-”Vú Dung!”-hắn nói,hai tay vẫn ôm chặt cô không buông.
Bà bước tới,tay run rẩy cầm ống tiêm.
-”Thiếu..gia”-bà ngập ngừng.
-”Làm đi!”-Bạch Tử Ngạn giữ chặt người cô.
Vú Dung tiêm vào người cô thuốc mê,tiếng thét dần mất đi.Cô xụi lơ trong vòng tay hắn......
Mọi chuyện cũng do hắn..Nếu hắn gạt đi thù hận,thì bây giờ cô cũng không phải chịu khổ cực như vậy..
Sau khi bác sĩ chuẩn đoán cô đã mắc chứng rối loạn tinh thần,tâm hắn đã ૮ɦếƭ..Uyên nhi của hắn mới mười lăm.. Cô không đáng phải như vậy..Sao không để hắn gánh vác hết?Nếu vậy có thể thấy nụ cười của cô,hắn ૮ɦếƭ cũng không sao..
Nhưng sợ giờ sẽ không còm được nhìn thấy nụ cười ấy nữa..
.....
Uyên nhi..xin lỗi..!Vì anh quá yêu em..Em chỉ có thể ở bên anh...
____________
Ngồi bên chiếc giường cô đang nằm,hắn lấy tay chạm vào má cô,khẽ vén sợi tóc khỏi gương mặt thanh tú.
-”Uyên nhi à,mau trở về là em đi..!”-hắn lạnh lùng nói.
-“....”
-”Anh rất nhớ những lúc em cười..bởi vì em cười rất đẹp..!Anh sẽ chờ..em cười với riêng anh..!Cả đời cũng được,miễn là có thể thấy em cười,anh sẽ rất vui.!”-một giọt nước rơi xuống mặt cô.
-“...”
-”Em còn nhớ câu nói em đã nói với anh lúc anh mới nhận nuôi em chứ?Em đã nói sẽ làm mọi thứ để trả ơn anh.Vậy bây giờ em có thể trả ơn anh không?..”-hắn cười nhẹ..giọt nước thứ hai lại rơi xuống.
-“....”
-”Anh vốn không cần tiền bạc hay của cải gì của em,anh chỉ muốn sống bình yên,hạnh phúc bên em.Như vậy được không Uyên nhi?”-lần này không phải một giọt nước mà nhiều giọt nước rơi xuống.
Bạch Tử Ngạn hắn đã rơi lệ..Lần đầu tiên..
-”Uyên nhi..anh rất yêu em..!Anh yêu em..! Em nghe rõ không?..”-hắn cười to,nước mắt cứ thế chảy...
Ngồi một hồi,hắn lau khô mặt.Đứng dậy,đắp chăn kín cho cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.Sau đó mới rời đi..
Vậy mà hắn đâu biết từ lúc hắn đi..Trên khoé mắt xinh đẹp kia chảy ra một giọt lệ..Nó như thể *** vào tim người nhìn...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc