Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương - Chương 98

Tác giả: Mộc Qua Hoàng

Hứa Thịnh đứng trong phòng làm việc của Cố Diêm vương hơn 10 phút, coi như là thí sinh Mỹ thuật đầu tiên của Lâm Giang, có thể nói là mở đầu một trang lịch sử mới của Lâm Giang.
Cố Diêm vương: “Hứa Thịnh, mặc dù thầy biết em vẫn luôn không theo lẽ thường, vĩnh viễn không để người khác đoán được bước tiếp theo là gì, thế nhưng cũng tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ đến em còn mang đến sự ngạc nhiên mừng rỡ này cho thầy.”
Hứa Thịnh: “Không cần khen em như thế, thầy quá khen rồi.”
“…” Tuy Cố Diêm vương nói như vậy nhưng vẫn hao công tổn sức tìm một đống tài liệu liên quan đến thi Mỹ thuật. Ông khép tài liệu trong tay vào, nói: “Nếu muốn học Mỹ thuật, Nhị Trung Lập Dương mới là ngôi trường chú trọng Mỹ thuật, tại sao ban đầu không cân nhắc thi vào Lập Dương?”
Nói đến đây thì lại phải nhắc đến mâu thuẫn giữa cậu và Hứa Nhã Bình.
Nhưng mà chuyện này thật sự không có gì đáng nói, Hứa Thịnh kể lướt qua tình huống chi tiết, nói với Cố Diêm vương: “Đúng là có từng nghĩ đến.”
Hứa Thịnh nói đến đây thì ngập ngừng.
Hứa Thịnh: “Thi chuyển cấp không cẩn thận, lỡ thi quá cao nên trượt.”
Cố Diêm vương: “…”
Người khác đều là do thi rớt, em đây thật đúng là khác người, thi cao quá, không cẩn thận đã đỗ vào nguyện vọng đầu tiên.
Lúc nói chuyện, Hứa Thịnh ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ trên tường, không biết cuộc nói chuyện này còn kéo dài bao lâu mới kết thúc được. Trước khi xuống sân, cậu còn nói với Thiệu Trạm khi nào xong sẽ cùng đi, cũng không biết bên Thiệu Trạm đã kết thúc chưa nữa.
Hứa Thịnh hoàn toàn không biết giờ phút này, bạn trai cậu đang xảy ra tranh chấp với bạn học lớp 6 ở cửa cầu thang.
“Con khỉ——con khỉ!” Hầu Tuấn vừa dẫn lớp đi đến sân bóng rổ thì nghe thấy có người gọi cậu sau lưng.
Hầu Tuấn cầm biển giải nhất trang trí bảng đen của lớp 7, đi bộ cũng ngẩng đầu ưỡn иgự¢: “Sao thế?”
Người chạy đến là lớp trưởng lớp 6: “Đánh, đánh* nhau rồi.”
Hầu Tuấn: “Cậu nói rõ nghe tí có được không, cái gì to* cơ?”
*Đánh là 打 (dǎ), to là 大 (dà), hai âm này na ná nhau cho nên đoạn này Hầu Tuấn nghe nhầm.
Lớp trưởng lớp 6 thở hồng hộc: “Học thần đánh nhau với Tề Gia Minh lớp bọn tôi———-”
Hầu Tuấn nghi ngờ mình nghe nhầm, hai chữ học thần này đổi thành Hứa Thịnh có vẻ thích hợp hơn thì phải: “Hôm nay là ngày Cá tháng tư hả?”
Hầu Tuấn cuống cuồng gấp rút chạy về, dẫn theo cả Đàm Khải và Viên Tự Cường phi như bay về tòa nhà lớp học, chạy đến khi hô hấp sắp không thở nổi nữa, mang theo suy nghĩ “Không tận mắt chứng kiến là không có thật“, vài phút sau chạy đến “địa điểm gây án”, thấy được cảnh tượng khiến bọn họ á khẩu không thốt nổi thành lời:
Nói đánh nhau thật ra cũng không đúng, bởi vì một phe trong số đó hoàn toàn không có đường nào đánh trả.
Thiệu Trạm ngồi trên bậc thang, áo khoác đồng phục vẫn kéo lên trên cùng, cả người đầy sát khí hiếm khi nào thấy được lúc bình thường. Hàm dưới cậu thiếu niên siết chặt lại, vừa vặn để lộ được đường cằm lưu loát sắc sảo, dáng thẳng chân dài, leo thẳng qua mấy bậc thang, cậu cũng không thật sự ra tay——Thiệu Trạm trông rất thoải mái nắm lấy cổ áo Tề Gia Minh, chỉ có cổ tay căng chặt mới lộ rõ lực tay của cậu không hề thoải mái như người ta trông thấy.
Cả người Tề Gia Minh ngồi quỳ dưới đất, cổ áo đột nhiên bị siết chặt giống như có một cái tay vô hình Ϧóþ cổ khiến cậu ta không thở nổi.
Thiệu Trạm nhìn chằm chằm cậu ta: “Tao không muốn nói câu nào lần thứ hai, xin lỗi đi.”
Thiệu Trạm “đánh nhau” không giống với Hứa Thịnh.
Không nhiều chiêu thức như vậy, chỉ cần một động tác là có thể ép người ta không thể động đậy nổi.
Hầu Tuấn chưa từng thấy học thần như vậy bao giờ, sửng sốt một lúc mới nhớ ra mục đích của mình: “Từ từ, Trạm ca, bình tĩnh đã——-”
Đàm Khải theo sát phía sau: “Đúng vậy, hãy nghĩ đến khẩu hiệu của trường chúng ta, có chuyện gì không thể từ từ nói với nhau được sao?”
Viên Tự Cường cảm thấy cục diện này, mấy câu nói này cứ quen quen, hình như đã từng xảy ra ở đâu đó rồi, nhưng trong phút chốc cậu không để ý nhiều đến như vậy, chỉ có thể nói theo: “Đúng vậy, cái đó, hãy đọc với bọn tôi một lần nào, văn minh, hài hòa…”
Thiệu Trạm không thể so với Hứa Thịnh được, khi ra tay xử lý vấn đề còn có thể dễ dàng tha thứ cho những người lải nhải không ngừng bên tai.
“Im miệng.”
“…”
“Ồn ào quá.”
Cái thế giới này làm sao thế?
Thậm chí Hầu Tuấn còn phát hiện ra cậu còn chẳng dám tiến lên trước, thế nhưng lại mơ hồ cảm thấy, dáng vẻ Thiệu Trạm bây giờ không hề khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Sự bất ngờ này không cần nguyên do, có thể là bởi vì….hoàn toàn không có cảm giác xa cách.
Nhưng Tề Gia Minh bị Thiệu Trạm ấn trên đất dường như có sự chống đối trong lòng, lại thêm bị nhiều người vây xem như vậy, sự xấu hổ cũng chiếm một nhân tố lớn. Không cần quan tâm trước mặt là học thần hay là cái gì thần nữa, cậu ta không nói xin lỗi, ngược lại còn cứng đầu cứng cổ nói: “Tao nói gì sai sao? Ai mà chẳng biết thành tích của Hứa Thịnh không tốt? Giải nhất trang trí bảng đen thì làm sao, không chừng còn là tìm ai vẽ hộ cho. Điểm số của thí sinh Mỹ thuật được hạ thấp nhiều như vậy, vốn dĩ đã không công bằng——-”
Khớp xương ngón tay Thiệu Trạm siết chặt lại rõ ràng, còn chưa có động tác gì thì Hầu Tuấn ban đầu nói “Bình tĩnh đã” giờ lại không bình tĩnh nổi: “Chờ đã, người anh em, cậu nói vậy là không đúng rồi.”
Hầu Tuấn vừa nói vừa nhanh chóng bước lên bậc thang, ngồi bên cạnh Thiệu Trạm, khi nói chuyện cũng học theo tư thế của Trạm ca, mỗi tội chiều dài chân không giống nhau, bước không tới, chỉ có thể rút ngắn một bậc thang của bước chân lại.
Thiệu Trạm: “…”
Đàm Khải cũng sang đó ngồi: “Mấy câu mày nói ấy, là tiếng người à?”
Viên Tự Cường cũng muốn ngồi, nhưng mà chiều dài bậc thang có hạn, vóc người cậu ta lại lớn, chỉ có đứng phía sau Tề Gia Minh: “Tam quan của mày đúng là phải có người uốn nắn lại cho thật tốt mới được.”
Một đám người chạy đến, đứng bên cạnh khiến cho lớp trưởng lớp 6 không biết phải làm sao với cục diện này, cả nhóm người lớp 7 vây xung quanh, biến tình hình “Một người gây án” thành “Tập thể gây án”.
Hầu Tuấn nghiêm túc quên mất mình chạy đến để khuyên can, mặc dù giây phút ngồi xuống, cậu cũng cảm thấy có một cảm giác quen thuộc khó hiểu: “…” Đệt mợ, hình như có gì đó sai sai?
Trong phòng làm việc của Cố Diêm vương.
“Vậy được rồi, cụ thể câu chuyện thầy đã hiểu hết rồi”, Cố Diêm vương nói, “Em xuống sân trước đi.”
Hứa Thịnh nhàm chán rời ánh mắt khỏi đồng hồ, đang muốn nói “Gặp lại chủ nhiệm Cố sau”, cửa đột nhiên bị người nào đẩy ra, sau đó người xông vào cũng quên cả gõ cửa, kinh hoàng thất thố kêu: “Chủ nhiệm Cố, không xong rồi! Người của lớp 7 đánh nhau với bạn cùng lớp của bọn em!”
Hứa Thịnh vốn đang bị cuộc nói chuyện này ru ngủ, mơ mơ màng mang dựa lên tường, không ngờ bị những lời này làm cho tỉnh ngủ luôn: “…?”
Trước khi Hứa Thịnh đi theo Cố Diêm vương ra ngoài hoàn toàn không ngờ trong bốn chữ “Người của lớp 7”, cầm đầu trong số đó sẽ là Thiệu Trạm.
Khí thế Thiệu Trạm ngồi đó quá mạnh, lại thêm bọn Hầu Tuấn xung quanh, nhìn qua càng giống như đã xảy ra chuyện. Cố Diêm vương nghiêm khắc nói: “Làm gì thế? Mấy người bọn em, tất cả giải tán hết cho tôi, đứng ngay ngắn sang bên cạnh——–”
“Còn cả em, em nữa…” Sau khi người tản ra, người ngồi trên bậc thang bị che khuất phía sau mới xuất hiện, Cố Diêm vương nghẹn lời, “Thiệu Trạm?”
Hứa Thịnh vừa định hỏi có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy chàng trai ngồi trên bậc thang thong thả ung dung buông tay đứng dậy, cậu rũ mắt, dường như cũng không ngần ngại chuyện lớp trưởng lớp 6 gọi giáo viên qua.
“Là lỗi của em”, Thiệu Trạm nói, “Kiểm điểm hay chịu phạt thế nào tùy thầy xử lý.”
“Nhưng cậu ta phải nói lời xin lỗi.”
Lúc này bạn học lớp 6 thấy Cố Diêm vương mới chịu cúi đầu, không thể chối cãi, cũng thật sự bị Thiệu Trạm dọa sợ đến mềm nhũn, sau khi bùng nổ sự cứng đầu thì mọi sức lực như biến mất, càng sợ hãi hơn: “Bạn học Hứa Thịnh, rất xin lỗi, tôi không quá hiểu chuyện thi Mỹ thuật, vừa rồi tôi không nên nói cậu như vậy.”
Nghe được câu này, chuyện vừa rồi xảy ra thế nào đã không cần giải thích nữa.
Lúc này Hứa Thịnh ngơ ngẩn, tim đập thình thịch.
Từ năm lớp 10 cậu đã bị khắp nơi loan đủ các loại tin đồn, cho dù là tin đồn giáo bá không đúng sự thực, cậu vẫn ngủ cả tiết trên lớp, nhiều người nói nhăng nói cuội sau lưng, cậu cũng lười quan tâm, so đo với bọn họ.
Cố Diêm vương lần lượt giáo huấn từng người xong, bắt bọn họ đứng trên hành lang mỗi người viết một bản kiểm điểm nộp lên, cũng là lần thứ hai phải kiểm điểm trước toàn trường. Khi Hầu Tuấn nằm bò trên lan can viết kiểm điểm mới nhận ra, lịch sử đã lặp lại một lần nữa.
Lần trước là Hứa Thịnh, lần này là Thiệu Trạm.
Dù sao cậu cũng là lớp trưởng lớp 7, vốn dĩ nên dẫn dắt lớp 7 đến vinh quang, nhưng lại không ngừng phải viết kiểm điểm trên con đường đó.
Hầu Tuấn khóc không ra nước mắt: “Tôi vẫn còn mẫu đơn xác nhận phải nộp cho văn phòng…”
Hứa Thịnh vẫn chưa đi, không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng, thò tay từ phía sau rút lấy giấy 乃út trong tay cậu ta: “Đi đi lớp trưởng, tôi viết kiểm điểm giúp cậu.”
Hầu Tuấn: “Chuyện này sao mà được chứ?”
Hứa Thịnh “chậc” một tiếng, dựa lên lan can nói: “Mặc dù điểm Ngữ văn của anh đây không cao, nhưng mà tôi viết kiểm điểm chuyên nghiệp nhiều năm rồi, trình độ kiểm điểm tìm khắp Lâm Giang cũng không ra được người thứ hai nhé. Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm cho cậu.”
“Thật ra tôi ngại nói, nhưng mà cậu cứ bắt tôi phải nói toẹt ra là sao?” Hầu Tuấn nói, “Chữ cậu quá xấu.”
Hứa Thịnh: “…”
Đơn xác nhận kia rất quan trọng với Hầu Tuấn, lại thêm Hứa Thịnh luôn bảo đảm mình sẽ viết chữ thật tử tế, sau khi viết người khác có thể đọc được, lúc này cậu ta mới nhường lại vị trí cho Hứa Thịnh.
Vị trí trống của Hầu Tuấn vừa hay ở bên cạnh Thiệu Trạm.
Vừa rồi còn nhiều người, Hứa Thịnh vẫn chưa thể nói chuyện với cậu, bây giờ cầm 乃út viết xong hai chữ “Hầu Tuấn” lên góc trái phía trên mới chọc 乃út sang người bên cạnh: “Tính toán với cậu ta làm gì? Cậu không sợ bị phạt à?”
Mặc dù Hứa Thịnh không coi xử phạt là gì, bị phạt đối với học sinh kém mà nói không thấm vào đâu cả, nhưng mà đối với “học sinh giỏi” mà nói thì lại có ảnh hưởng rất lớn.
Hứa Thịnh vừa viết kiểm điểm vừa nói: “Năm nay còn phải lựa chọn học sinh xuất sắc nữa mà, còn cả trước đây Hầu Tuấn nói được tuyển thẳng…”
Cậu còn chưa nói hết câu đã nghe thấy Thiệu Trạm nói: “Không quan trọng bằng cậu.”
Hứa Thịnh đang viết đến câu “Em đã nhận thức được sai lầm của mình“, đến chữ “mình” cuối cùng thì nguệch một nét ra ngoài.
Thiệu Trạm: “Học sinh xuất sắc có thể ăn được không?”
Hứa Thịnh: “…Tôi có thể ăn…” Được chắc?
Lời cậu còn chưa dứt, Thiệu Trạm đã ngẩng mặt lên nhìn cậu.
Cậu nhìn về phía ánh mắt của Thiệu Trạm, tai không tự chủ được mà nóng lên, fuck, hình như đúng là cậu có thể thật: “…Được rồi, có thể.”
“Tôi cứ nghĩ cậu không thích động thủ.” Hứa Thịnh còn nói.
Khi Thiệu Trạm còn làm giáo bá hồi sơ trung, đó tuyệt đối không phải là một khoảng thời gian vui vẻ gì mà cậu từng trải qua, cậu trốn tránh, cũng là một cách để trói buộc bản thân.
“Thỉnh thoảng có thể phá lệ.”
“Thỉnh thoảng?”
“Là khi chạm đến ranh giới cuối cùng”, Thiệu Trạm nói, “Còn cần tôi nói rõ nữa mới hiểu sao?”
Là không thích, nhưng có thể vì cậu mà phá lệ.
Cậu là ranh giới cuối cùng của tôi.
Bên cạnh hai người còn có bọn Đàm Khải đang trao đổi nên viết kiểm điểm như thế nào: “Nhất hồi sinh nhị hồi thục*, đừng nói nữa. Bây giờ tôi có cảm giác mình dần dần tìm kiếm được bí kíp viết kiểm điểm rồi.”
*Nghĩa là từ xa lạ đã trở nên thành thạo, quen thuộc.
Viên Tự Cường: “Cậu cắn 乃út nửa ngày mới được mười chữ, vậy mà gọi là bí kíp, có thấy mất mặt không hả?”
“…”
Mấy thứ như bản kiểm điểm này, Hứa Thịnh đã từng viết quá nhiều, lẽ ra nhắm mắt lại cũng có thể viết được, nhưng bây giờ cậu hoàn toàn không suy nghĩ được gì, cũng hoàn toàn không biết nên mở đầu đoạn văn thế nào. Cuối cùng cậu đặt 乃út xuống, áp mu bàn tay lên hai tai, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được nói: “Con mẹ nó, có để cho người ta viết kiểm điểm không…? Bây giờ trong đầu tôi chỉ muốn hôn cậu thôi.”
Ngày thứ hai, sau khi hoàn thành nghi lễ chào cờ xong còn có cả phần kiểm điểm, trước khi xuống sân học sinh Lục Trung đã nghe được tin đồn.
Nhờ có Hứa Thịnh ban tặng mà giờ đây học sinh Lục Trung không còn quá để ý đến vụ kiểm điểm này nữa: Bản kiểm điểm long trời lở đất nào của Hứa Thịnh cũng từng được cảm thụ qua rồi, bình thường hoành hành bá đạo trong trường thì thôi, ngay cả ở căn cứ Lục Châu mà cũng kiểm điểm phách lối đến như thế.
Vậy mới nói, bản kiểm điểm bình thường sẽ không thể đả động được đến tâm trạng của bọn họ.
Cái gì mà sử dụng đồ điện vi phạm nội quy nhà trường, đi học muộn tròn mười lần, loại kiểm điểm như thế hoàn toàn không thể lọt vào mắt được.
Cho nên khi nghe thấy có bạn học phải lên đài đọc kiểm điểm, tâm trạng bọn họ hoảng sợ như sóng lớn, thậm chí bị gió thổi rét run, chỉ muốn vội vàng về lớp.
Cho đến khi bọn họ nghe thấy: “Người kiểm điểm, lớp 11-6 Tề Gia Minh, lớp 11-7 Hầu Tuấn, Đàm Khải, Viên Tự Cường, Thiệu Trạm.”
“…”
Ai cơ?
Trường bọn họ có ai trùng tên với học thần sao?
Tất cả bạn học nghe đến đây tim đều đập thịch một cái.
Rất nhiều lần Thiệu Trạm là học sinh đại diện xuất sắc, đứng trên đài kéo cờ chia sẻ kinh nghiệm học tập, phát biểu nhiều chủ đề đại diện cho học sinh, nhưng đọc kiểm điểm vẫn là lần đầu tiên.
Bọn Hầu Tuấn và Đàm Khải cúi thấp đầu đứng bên cạnh, nghênh đón lần thứ hai kiểm điểm hiếm hoi trong cuộc đời. Lần này Hầu Tuấn viết kiểm điểm đã tự nhiên hơn nhiều, đọc không còn ngắc ngứ nữa: “Em sai rồi, lần sau em nhất định sẽ khuyên nhủ bạn cùng lớp, đồng thời cũng khắc chế bản thân mình, không thể giống như vừa rồi, cùng phạm tội…Không phải, em rất xin lỗi thầy cô, em lỡ lời, là vi phạm nội quy.”
“…”
Số người lên kiểm điểm lần này nhiều, thời gian phát biểu có hạn, tình tiết cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần mồm mép, mỗi người nói vài câu là được.
Micro chuyền đến cuối hàng, sau khi Hầu Tuấn lắp ba lắp bắp nói xong, một bàn tay nhận lấy micro.
“Thật sự là học thần ư?”
“Con bà nó chứ, là thật kìa.”
“Học thần phải kiểm điểm? Kiểm điểm cái gì cơ? Đây là học thần mà tôi biết ư? Có phải tôi chưa tỉnh ngủ không?”
Phía dưới sân trường bàn tán sôi nổi.
Hứa Thịnh đứng cuối hàng ngũ của lớp 7, cách đài kéo cờ rất xa, chỉ có thể thấy mơ hồ thân hình cao gầy của thiếu niên, cùng với những đường nét lạnh lùng được ánh mặt trời phác họa.
Bình thường Thiệu Trạm rất lạnh lùng, do lần này phải lên kiểm điểm mới đứng trên đài kéo cờ, cảm giác xa cách với người khác còn rõ rệt hơn, giọng nói cậu trai rất trầm thấp, lạnh nhạt, không có nhịp điệu gì: “Lần sau em sẽ khống chế lại phương thức giao lưu với bạn học.”
“Cũng yêu cầu sau này bạn học Tề Gia Minh tiếp tục tự kiểm điểm bản thân trong cuộc sống.”
Thiệu Trạm nói xong, cả trường ầm ĩ.
Hầu Tuấn đứng bên cạnh nghe đến kinh ngạc, nghĩ thầm: Trạm ca của bọn họ và bạn cùng bàn đã có chuyện gì xảy ra vậy? Một người là “Lần sau vẫn còn đánh tiếp“, một người lại là “Cậu nên tự nghĩ lại về bản thân đi“.
Có cái kiểu kiểm điểm nào như thế sao?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc