Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương - Chương 61

Tác giả: Mộc Qua Hoàng

Bầu trời bên ngoài phòng học đã tối dần, Hứa Thịnh chơi điện thoại di động một lúc, nhìn Thiệu Trạm viết xong của mình lại đổi tay trái sửa đáp án chính xác cho sai bớt đi, định chép đáp án giúp cậu.
“Này”, Thiệu Trạm nghiêng đầu nhìn cậu, 乃út máy màu đen xoay một vòng giữa những ngón tay thon dài, “Người có thiên phú thi đấu kia, muốn trả lời đúng mấy đề?”
Lúc Thiệu Trạm nói “Này”, giọng nói vừa trầm vừa lạnh.
Hứa Thịnh đã gục xuống, điện thoại di động kề sát bên mặt, vừa nhét tai nghe vào tai để nghe nhạc.
Bạn học ngồi trước không dám quay đầu lại, vì vậy không để ý tới cảnh tượng lật đổ tam quan* của bọn họ: Trong tay giáo bá cầm hai bộ đề đang làm, học thần thì dáng vẻ nhàn hạ “Ông đây muốn vạch rõ ranh giới với đám thí sinh dự thi mấy người”, hơn nữa còn khép mắt lại ngủ.
*Tam quan: gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan. Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý giải cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
Hứa Thịnh không hề khách sáo, trầm ngâm vài giây rồi nói: “Vậy cứ chọn bừa hai đề nào khoe rõ được thiên phú của tôi đi.”
Cây 乃út đang chuyển động trong tay Thiệu Trạm dừng lại rồi viết tiếp, cậu nói: “Biết rồi.”
Trước khi đi ngủ Hứa Thịnh còn nghĩ thầm trong lòng.
Mẹ nó, thoải mái quá.
Cho dù là học tra, ai mà chưa từng ảo tưởng có người hỗ trợ giải đề, không cần động đến đề cũng tự động viết xong.
Nhất là người giúp lại còn là hạng nhất toàn trường.
Cỗ máy hình người đó.
Tốc độ viết của cỗ máy hình người Thiệu Trạm rất nhanh, lại còn vừa viết vừa cân nhắc đến thực lực khả năng của Hứa Thịnh, hai đề kia cũng không hoàn toàn để cậu làm đúng, trong cấu trúc bài điền vào phía sau làm sai giúp cậu vài câu.
Thí sinh thi đấu không dám quay đầu, nhưng không ít bàn tán.
Trong nhóm thi đấu.
[Ẩn danh A]: Có bạn cùng lớp bọn tôi ᴆụng phải học thần và giáo bá trong phòng làm việc.
[Ẩn danh B]: Nói thế nào? Bây giờ tôi chỉ muốn biết tại sao giáo bá lại tới phòng họp của bọn tôi.
[Ẩn danh C]: Nói là giáo bá đăng ký tham gia Tứ Hiệu Liên Trại.
Trong nhóm ẩn danh yên lặng.
Ước chừng sau ba phút mới bắt đầu gửi dấu chấm than và dấu hỏi chấm.
Sau khi nộp bài luyện tập thi đấu lên, nghe nói Hứa Thịnh nhờ sự đề cử của bạn học Thiệu Trạm, gia nhập đội hình tham gia thi đấu vòng tròn, Cố Diêm vương cầm tờ bài thi xem xét cẩn thận: “…”
Học sinh đã trở về phòng.
Trong phòng họp chỉ còn lại ông và Mạnh Quốc Vĩ, còn có một người không nhịn được sang tận đây xem bài thi là Chu Viễn.
Chu Viễn đọc qua đã lập tức tìm ra manh mối mà Thiệu Trạm cố ý để lại: “Mặc dù có mấy đề không đúng, nhưng câu hình không gian này em ấy lại có thể tìm ra được đường phụ———–!”
“Đâu chỉ thế”, Cố Diêm vương nói, “Đáp án đề này sai rồi, nhưng thầy nhìn suy nghĩ giải đề của em ấy xem.”
Nói xong, bọn họ đều im lặng.
Nếu như nói lúc trước đồng ý để Hứa Thịnh tham gia thi đấu, bọn họ vẫn còn hơi băn khoăn, nhưng bài thi trước mặt đã chứng minh hết thảy.
Mạnh Quốc Vĩ nói: “Xem ra Hứa Thịnh thật sự có thiên phú, bình thường em ấy không học, nhưng học rồi lại tốt như thế.”
Tuyển thủ mới có thiên phú thi đấu vòng tròn – Hứa Thịnh, giờ phút này đang nằm trong phòng chơi game.
Lúc Trương Phong chơi game có bật micro nói trực tiếp, Hứa Thịnh không có cách nào mở được, chỉ có thể đánh chữ đáp lại.
“Ở bụi cỏ đối diện có một người, đại ca, bắn nó đi!”
Hứa Thịnh thao tác nhân vật, sau đó lời ít ý nhiều gửi tin nhắn vào kênh nhóm: Đã ૮ɦếƭ.
Trương Phong: “Tại sao mày không mở micro? Điện thoại của mày vẫn chưa sửa xong à?”
S: Chưa.
Đang chơi game vẫn không quên hóng hớt: “Vậy tao hỏi mày chuyện này… Mày thật sự muốn tham gia Tứ Hiệu Liên Trại à? Mày nghiêm túc?”
Hứa Thịnh nhắn lại một dãy dấu chấm lửng.
Trương Phong: “Bọn họ đều nói mày tham gia vì học thần, có thật không?”
Tin đồn có thể lan truyền nhanh như vậy, đúng là Hứa Thịnh không ngờ tới.
Cậu càng không ngờ trên Tieba Lục Trung Lâm Giang có thêm một bài đăng hot mới nổi lên: Chỉ cần cậu đến gần tôi một bước, quãng đường còn lại để tôi đi về phía cậu.
Nội dung cụ thể như sau:
Đây là tình huống gì vậy? Trước có học bá vì yêu mà đạt hạng hai từ dưới lên, sau lại có giáo bá vì yêu mà tham gia thi đấu vòng tròn?
Đầu năm nay giữa mấy anh chàng đẹp trai cũng thích mập mờ thách thức bản thân vậy sao?
Đây đúng là tình, đây đúng là yêu.

Đúng lúc đó một trận game sắp kết thúc.
Tham gia vì Thiệu Trạm? Suy nghĩ kỹ cũng không sai.
Trước khi kết thúc mấy giây, Hứa Thịnh trả lời Trương Phong: Có thể hiểu như vậy.
Trương Phong không kịp phản ứng, kết thúc trò chơi, trực tiếp về đại sảnh, không đủ thời gian mở micro.
Hứa Thịnh thoát khỏi game, lại nghĩ đến Thiệu Trạm.
Mặc dù Thiệu Trạm có thể bình thản viết bài luyện tập thi đấu giúp cậu nhưng cậu cũng không thể mặt dày cái gì cũng đẩy cho Thiệu Trạm làm. Hơn nữa Thiệu Trạm phải nghiêm túc chuẩn bị đấu vòng tròn, mỗi tối không biết phải làm bài đến mấy giờ… Hứa Thịnh phớt lờ một đống tin nhắn Trương Phong nhắn tới, không kiểm soát mở hình đại diện của Thiệu Trạm.
-Mở cửa.
Hứa Thịnh đứng trước cửa phòng Thiệu Trạm gửi xong tin nhắn hai chữ, trong nháy mắt nghi ngờ có phải mình bị điên rồi hay không.
Hứa Thịnh cậu lại có lúc tự tìm bài tập để làm?
Phòng của Thiệu Trạm so với lần trước cậu đến không hề có bất kỳ sự thay đổi nào, cậu mở cửa, thấy Hứa Thịnh ngồi xổm trước cửa phòng mình như một con thú cưng lớn: “Sao thế?”
Hứa Thịnh cầm điện thoại di động trong tay, còn thêm một cây 乃út, cậu đứng dậy nói: “Nhàn rỗi nên chán quá, qua phòng cậu lượn lờ tí.”
Hứa Thịnh không thể cúi mặt xuống nói mình tới làm đề, học tra có gánh nặng, học tra cũng có danh dự.
Ngược lại Thiệu Trạm chỉ nhìn cậu, chủ động xuống thang trước: “Nếu đã sang, vậy cậu làm lại đống bài tập kia đi.”
Hứa Thịnh nhường ghế cho Thiệu Trạm, mình ngồi ở mép giường, vừa vặn quay về phía mặt bên bàn học, nhưng mà cậu không ngồi nghiêm túc, rút thẳng quyển sách Thiệu Trạm để trên bàn đè lên đầu gối viết.
Hứa Thịnh cắn nắp 乃út, ấp úng không hỏi rõ: “Sách bài tập Toán chỗ đó, trang 48, lão Chu từng giảng qua tiết nào chưa?”
Vẫn là lần đầu tiên Hứa Thịnh tự giác như thế.
Mặc dù trong giờ học vẫn không nghe giảng, nhưng cũng biết lật sách đọc câu hỏi ví dụ.
Thiệu Trạm: “Giảng rồi.”
Hứa Thịnh: “Vậy chắc do tôi không chú ý rồi.”
“Lúc nào mà cậu chú ý”, Thiệu Trạm thấy cậu không tìm được đề, vừa nói vừa lật sách bài tập trong tay cậu sang mấy trang sau, “Sẽ không hỏi tôi.”
Hứa Thịnh một mực ở phòng Thiệu Trạm đợi đến lúc tắt đèn, bài tập sau giờ học không khó làm lắm, kiến thức được điểm lại rõ ràng, đọc xong ví dụ nếu không hiểu thì thêm vài ba lời Thiệu Trạm giảng là có thể hiểu, cuối cùng Hứa Thịnh hiểu hết bài tập mà Chu Viễn giao.
Cậu làm xong đề cuối cùng, ngẩng mặt lên nhìn Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm làm được một nửa bài tập thi đấu, đang nháp trên giấy giải đề.
Hứa Thịnh không nói rõ được, cậu tới là vì tìm bài tập hay đến tìm người.
Hoặc là cả hai.
Hứa Thịnh cúi đầu xuống, nhờ ánh đèn bàn xem lại bài tập đã làm hôm nay, chợt nhận ra một sự thật: Cậu dường như không có bài xích với…lớp văn hóa.
Hơn một tuần tiếp theo, gần như mỗi ngày Hứa Thịnh đều luyện đề trong phòng Thiệu Trạm, có lúc Thiệu Trạm sẽ nói cho cậu nghe phương pháp giải đề thường dùng khi thi đấu.
Đây là lần thứ hai Hứa Thịnh tiếp nhận Thiệu Trạm bổ túc, so với lần trước sự tiếp thu đã cao hơn không ít.
Thật ra lần bổ túc địa ngục trước khi thi tháng hồi đó có hiệu quả hơn nhiều so với tưởng tượng của hai người——–Thiệu Trạm làm đề, nhưng kiến thức lớp 10 của Hứa Thịnh thật sự hổng quá nhiều, ôn tập của lớp 10 tốn không ít thời gian, trừ tiếng Anh ra, những môn học khác đều có tiến bộ rõ rệt.
“Huấn luyện đặc biệt” kiểu này khiến Hứa Thịnh tự tin hơn một chút trước ngày thi đấu Tứ Hiệu Liên Trại diễn ra vào thứ 7.
Nguyên nhân chọn thứ 7 để tổ chức Tứ Hiệu Liên Trại rất đơn giản.
Bởi vì người xem không chỉ có học sinh Lục Trung, học sinh của ba trường còn lại cũng sẽ ngồi xe buýt tới xem cuộc so tài. Tiến hành quy định rút thăm địa điểm đấu vòng tròn, lần này là ở sân vận động Lục Trung Lâm Giang.
Lần trước Thiệu Trạm đoạt cúp chính là ở Lâm Giang, lần này lại rút trúng lần nữa khiến lãnh đạo nhà trường mừng rỡ không thôi, đều cảm thấy đây là dấu hiệu lặp lại lịch sử chiến thắng lần nữa.
Cơ sở vật chất của Lục Trung Lâm Giang nổi tiếng là hiện đại, sân vận động vừa tân trang lại mấy năm trước, có thể chứa hơn một nghìn người, tổng cộng chia thành hai tầng.
Vì phải bố trí sân trước thời hạn, một tuần trước sân vận động đã bị khóa, nghiêm cấm học sinh ra vào.
Giờ phút này sân vận động đã đổi mới hoàn toàn, trông rực rỡ hẳn lên, không chỉ dựng xong sân khấu thi đấu, còn chuẩn bị xong cả khán đài, trước cổng sân vận động còn treo một biểu ngữ tươi đẹp: Tứ Hiệu Liên Trại lần thứ 15.
“Bán ống nhòm đây.”
Thừa dịp sân vận động còn chưa mở, cách đó không xa, có bạn học mở rộng buôn bán.
“Đi xem thử đi.”
“Giữa cậu và học thần còn cách một khoảng bằng cái ống nhòm đấy, không muốn nhìn rõ tư thế trả lời của học thần sao? Không muốn cảm nhận sự cuồng nhiệt của đấu trường trong khoảng cách gần sao? 51, không mặc cả.”
Hứa Thịnh là một trong những thí sinh dự thi đấu vòng tròn năm nay, trước chín giờ sáng phải đến tập trung ở phòng họp.
Cùng lúc đó, thí sinh dự thi của những trường khác cũng lục tục đến.
Xe buýt đầu tiên tiến vào cổng trường Lâm Giang là của trường Thực nghiệm Anh Hoa.
Đồng phục của Thực nghiệm Anh Hoa rất dễ nhận ra, màu đỏ đen, quần đen sọc đỏ, cửa xe chậm rãi kéo ra, giáo viên hướng dẫn xuống trước, đứng bên cạnh xe buýt quản lý trật tự.
Cố Diêm vương giải thích nội quy: “Năm nay đấu vòng tròn của chúng ta có sự đổi mới, chia thành thi đấu cá nhân và thi đấu tập thể. Phần đấu tập thể chủ yếu tranh giành tỉ số trả lời, đấu cá nhân làm bài thi tại chỗ, một bài thi năm đề. Không cần căng thẳng, nhớ chắc chắn phải đọc đề cho cẩn thận, bây giờ ba trường khác đến đã có chuẩn bị rồi, chúng ta phải khởi đầu với tinh thần 120 000 điểm.”
Cũng trong lúc đó.
Ba chiếc xe buýt khác cũng chạy vào tiếp sau Anh Hoa.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên mấy chiếc xe khiến chúng sáng bừng lên, không ít học sinh của Lục Trung đứng túm năm tụm ba ở gần trường xem náo nhiệt.
“Vừa rồi là Anh Hoa à? Chiếc xe này chắc là của Tung Diệp…”
“Mẹ kiếp, đám người này khí thế hùng hổ thật đấy.”
“Còn chưa xuống xe tôi cũng đã cảm nhận được sát khí nóng hổi———nhất là bọn Anh Hoa.”
“Mỗi năm một lần Tu La Tràng*, năm ngoái đã đủ dữ dội rồi, không ngờ năm nay còn hung tàn hơn.”
*Tu La Tràng: ngôn ngữ Phật giáo, ý chỉ chiến trường bi thảm, sự ૮ɦếƭ chóc.
Mấy chiếc xe buýt đi qua cổng trường Lâm Giang dừng lại.
Phụ trung Tung Diệp và trung học Tinh Kiếm cũng đã đến.
Cố Diêm vương phát biểu xong, liếc mắt nhìn thời gian, cũng đã đến lúc ra sân chuẩn bị rồi: “Vậy chúng ta xuất phát ra sân vận động thôi.”
Hứa Thịnh miễn cưỡng nhớ được nửa hiệp đầu thi đấu tập thể, nửa hiệp sau thi đấu cá nhân, còn chưa vào đến sân vận động đã cảm nhận được không khí so tài căng thẳng tràn ngập sân trường. Khắp nơi đều là biểu ngữ cổ động, trên hai cái cây gần sân vận động còn treo một câu: Thiệu Trạm là trùm liên bá.
“Đấu tập thể cậu ngồi bên cạnh tôi”, Thiệu Trạm nói, “Tổng cộng mười đề, tôi gõ mặt bàn cậu phải nhấn chuông ngay lập tức”, thi đấu tập thể không phải vấn đề lớn.
Dựa vào sự nhắc nhở của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh thay mặt trả lời là được.
Hứa Thịnh đáp một tiếng, trừ lúc lên đài đọc kiểm điểm thì chưa từng lên “võ đài” nào lớn như vậy, nói không căng thẳng là nói dối, nhất là trên lưng cậu còn cõng theo danh dự của Lục Trung Lâm Giang.
Hứa Thịnh giơ tay lên, kéo cổ áo rộng ra một chút.
Trong đầu đang nghĩ loạn cả óc: Hay là thôi học để bảo vệ sự bình an?
Cậu tham thi đấu vòng tròn cái gì chứ?
Nơi này phù hợp với cậu sao? Là nơi cậu nên tới hay sao?
Cổng chính quá nhiều người, thí sinh dự thi thống nhất xếp hàng vào sân từ cổng sau.
Trước khi vào sân, Thiệu Trạm xoa đầu Hứa Thịnh một giây, sau sự ᴆụng chạm ngắn ngủi này, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng trước sau như một của chàng trai: “Đừng căng thẳng.”
Sân vận động rất huyên náo.
Tuyển thủ dự thi của Lục Trung Lâm Giang ra sân trong tiếng hoan hô nhiệt liệt tựa như muốn nổ tung sân vận động.
Đến lúc này, cuối cùng Tứ Hiệu Liên Trại đã chính thức bắt đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc