Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương - Chương 43

Tác giả: Mộc Qua Hoàng

“Đoàn kết chính là sức mạnh ~!”
Tiếng loa phát thanh vẫn tiếp tục đánh vào màng nhĩ của mỗi người, loa khuếch đại âm thanh giấu sau cửa. Tiếng loa không chỉ phát trong phòng, trên đường Lục Âm cũng nghe thấy tiếng phát thanh từ đây qua cửa sổ: “Sức mạnh này là νũ кнí, sức mạnh này là thép!”
Trên hành lang tiếng kêu gào đau thương vang lên, mặc dù không bằng lòng nhưng vẫn phải tích cực ngồi dậy hưởng ứng.
Hầu Tuấn trở mình xong thì nhớ ra thời gian mà sĩ quan huấn luyện ra chỉ thị ngày hôm qua, lại ngồi dậy từ trên giường, hai mắt nhắm tịt bắt đầu tìm quân phục mặc vào, nhanh chóng khoác ra ngoài: “Chúng ta chỉ có 15 phút, tranh thủ thời gian, tỉnh hết đi, Khải Tử*! Đừng ngủ nữa!”
*子 (tử): thời xưa chỉ người đàn ông có học thức, đồng thời là mỹ từ để gọi đàn ông.
Đàm Khải giống như cái xác biết đi, ý thức và hành động bị tách ra, tay như nặng ngàn cân: “Tôi thật sự rất mệt, đột nhiên cảm thấy vẫn là học tập vui vẻ hơn…”
Hầu Tuấn đập một cái gối tới, ở phương diện động viên cổ vũ tập thể của lớp trưởng Hầu thì chẳng sợ một ai cả, cậu ta lấy một cái gối khác nện thật lực lên đầu Hứa Thịnh: “Đừng có học hay tập cái gì nữa, cũng thức dậy luôn cho tôi!”
Hứa Thịnh: “…”
Lúc này Hứa Thịnh mới ngồi dậy, hai tay cậu chống lên ga trải giường, ánh mắt liếc ngang một cái, thấy Thiệu Trạm đã mặc xong quần quân phục, đứng ở mép giường, đưa lưng về phía cậu mặc áo. Nửa người trên cậu con trai để trần, đường cong sống lưng lưu loát, xương bả vai nhô lên, đi xuống dưới là đường eo mảnh khảnh, vẫn là cái vẻ trẻ trung chỉ có trên người thiếu niên ở cái tuổi này.
Hứa Thịnh chỉ liếc được một giây, một giây sau hình xăm lẫn sống lưng đều bị che kín.
Thiệu Trạm giơ tay lên cài khuy áo, không truy cứu ánh mắt Hứa Thịnh rơi lên người mình, chỉ nhắc nhở: “Cậu còn 10 phút.”
Lúc này Hứa Thịnh mới “Đệt” một tiếng, vén chăn lên bắt đầu thay quần áo.
Mặc quần áo và đánh răng rửa mặt cũng không tốn bao nhiêu thời gian, sắp xếp thu dọn lại đồ đạc mới là mất thời gian và công sức nhất. Hầu Tuấn vất vả lắm mới gập được cái chăn trên giường mình cho ngay ngắn vuông vức như khối đậu hũ, lo lắng giáo bá lại không làm theo quy tắc. Cậu nhớ không lầm hôm qua lúc Vương sĩ quan dạy học, vị đại ca này chẳng nghe được cái gì hết.
Hầu Tuấn nghiêng đầu muốn thúc giục, quả nhiên Hứa đại gia đang dựa lên thành giường ăn không ngồi rồi: “Thịnh ca cậu…”
Cậu có thể hành động theo quy củ hay không?
Hầu Tuấn không nói hết được câu này ra khỏi miệng, bởi vì cậu nhìn thấy học thần đang bận rộn gấp chăn giúp, lời đến khóe miệng đổi thành: “…Chăn này của cậu gấp không tệ ha.”
Hứa Thịnh bày tỏ sự tán thành: “Tôi cũng cảm thấy bạn cùng bàn của tôi gấp chăn không tệ.”
Ngày hôm qua Hứa Thịnh mặt dày cầu xin Thiệu Trạm, hôm nay càng dứt khoát hơn: Tôi không làm đâu, dù gì hôm qua cậu cũng ngủ ở cái giường này, cậu muốn ngủ xong trở mặt không nhận giường?
Thiệu Trạm gấp xong để lại một câu: “Ngày mai tự gấp đi.”
Hứa Thịnh: “Được, ngày mai tôi lại nghĩ cách cầu xin cậu.”
Thiệu Trạm muốn nói lại thôi, cuối cùng lạnh mặt xách mũ quân phục Hứa Thịnh đặt ở đầu giường, chụp lên đầu cậu, che mất hơn nửa tầm mắt: “Cài khuy áo vào, đi xuống tập hợp.”
Mười phút sau, tiếng phát thanh “Đoàn kết chính là sức mạnh” biến thành tiếng còi dồn dập. Đi đôi với tiếng còi còn có âm thanh sĩ quan huấn luyện đứng ở cửa phòng cầm loa đếm ngược: “Các em học sinh, bây giờ các em còn năm phút, ba phút, hai phút… Một phút cuối cùng!”
Cửa hành lang đầy ắp người, các bạn học hoang mang rối loạn đi ra bên ngoài.
Ngược lại Hứa Thịnh không vội, chậm rãi đi lướt qua, một giây cuối cùng nhập vào hàng ngũ.
Nội dung huấn luyện ngoài trời buổi sáng chính là chạy bộ vòng quanh thao trường, nữ sinh năm vòng, nam sinh tám vòng.
Cho dù Đàm Khải là cán bộ môn Thể dục cũng suýt chút nữa chạy mất nửa cái mạng.
Vương sĩ quan nói: “Kiên trì giữ vững, còn lại hai vòng, tin tưởng mình có thể làm được…” Sĩ quan huấn luyện nói xong nhìn nhịp bước càng ngày càng chậm, rơi vào Đàm Khải tụt lại phía sau đang chạy song song với hàng đầu tiên, phát ra lời chất vấn từ linh hồn: “Tên nhóc nhà em thật sự là cán bộ giờ Thể dục sao?”
Đàm Khải càng nói càng mất sức lực, tụt thẳng lại đến hàng thứ hai: “…Là em.”
Tụt lại một hàng, cả lớp không nhịn được đều cười cậu ta: “Khải Tử, cậu có thấy mất mặt không hả?”
Đàm Khải: “…”
Hứa Thịnh cũng vui vẻ, cậu vừa chạy vừa cười, ᴆụng cùi chỏ sang bên Thiệu Trạm một cái: “Sao cậu ấy lên làm cán bộ môn học được thế? Nếu thầy Thể dục ở đây, cách chức tại chỗ.”
Thiệu Trạm tàn khốc vô tình nhớ lại tình huống bầu cán bộ lớp ngày đó: “Bởi vì không có ai muốn làm.”
Chân thực.
Hiện thực tàn khốc.
Ánh nắng rơi trên người, sau lưng thấm một tầng mồ hôi mỏng, cơn gió nóng ran thổi qua, Hứa Thịnh cười lên không che giấu chút nào, cất cao giọng, không an phận được bao lâu, lúc chạy bộ lại xắn tay áo lên. Thiệu Trạm nghe thấy rõ tiếng cười của nam sinh bên tai, lúc bừng tỉnh lỡ mất nhịp tim trong nháy mắt.
Trong tiếng cười nhạo của mọi người, Đàm Khải dứt khoát cam chịu, càng chạy càng tụt lại phía sau, cuối cùng rơi xuống hàng cuối cùng, sóng vai với bọn Hứa Thịnh: “Thịnh ca, Trạm ca, mấy cậu đừng giễu cợt tôi nữa, nhỡ đâu làm tôi kích động rớt lại sang đại đội khác thì sao…”
Hầu Tuấn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nếu cậu rớt sang đội khác, vậy cậu cũng đừng trở về nữa!”
Không chỉ người bên mình, tất cả mọi người của lớp 7 đều dùng tư thế xông lên phía trước không thể cản lại.
Thiệu Trạm nheo mắt lại, trong lòng nói bình thường mặt trời lúc hừng đông đều nóng như vậy sao?
“Được, rất tốt. Lớp 7 chúng ta trong tình huống ngay cả người dẫn chạy* cũng không có, bằng nghị lực của mình, trừ lớp phó Thể dục ra những người khác đều kiên trì được.” Huấn luyện ngoài trời kết thúc, Vương sĩ quan nói, “Đáng khen ngợi.”
*Nghĩa là Đàm Khải vốn là cán bộ Thể dục phải chạy dẫn đầu, nhưng mà cuối cùng lại rớt xuống hàng cuối cùng với bọn Hứa Thịnh.
Lớp 7 huấn luyện ngoài trời xong thì xếp hàng đến nhà ăn ăn sáng.
Giữa giờ có nửa tiếng để nghỉ ngơi, 9 giờ tập hợp lần nữa, ngay sau đó là hoạt động buổi sáng.
Trải qua cả một ngày hôm qua để quen với căn cứ Lục Châu, các bạn học đã rất quen thuộc với nhà ăn, bụng đã đói ùng ục từ lâu. Hương vị trong nhà ăn của Lục Châu nếu là lúc bình thường, cơm nước kiểu gì cũng bị người khác chê lên chê xuống, giờ lại cảm thấy hết sức không tệ: “Nhất định là do tôi đói đến hôn mê rồi, ngay cả trứng luộc sao giờ ăn lại ngon như thế?”
“Còn cả cái bánh bao bột mì này nữa, thơm mịn!”
Thẩm Văn Hào khen lớn: “Mềm xốp không mất đi sự dẻo dai, khổ tận cam lai, trượt từ đầu lưỡi tới đáy lòng, mùi thơm của bột mì xông vào mũi——“
Hầu Tuấn không cam lòng yếu thế, cúi đầu uống một hớp cháo, khen theo: “Chén cháo gạo kê này, gạo ít canh nhiều, uống vào liền hai chữ, trơn tuột!”
Đàm Khải trơ mắt nhìn đồ ăn trên bàn bị bọn họ khen lấy khen để, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía dưa muối còn sót lại: “Cái này… cái này độ khó hơi cao.”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh đặt đũa xuống, gia nhập đội quân rainbow fart, nói: “Để tôi.”
“Dưa muối này…” Hứa Thịnh dừng một chút, hoàn toàn quên mất trình độ Ngữ văn của mình, cậu suy nghĩ một lúc lâu rồi nghĩ đến từ “ngon miệng”, nhưng cậu còn chưa kịp khen, góc bàn bị người nào ᴆụng phải.
Bàn bọn họ gần với cửa sổ lấy cơm, lại cách hành lang xếp hàng ngay bên cạnh, một động tác có biên độ không nhỏ, cả cái bàn bị ᴆụng xê dịch mấy cm.
“Đi đứng kiểu gì thế, ᴆụng phải bàn người ta rồi!” Giọng nói rất quen tai.
Hứa Thịnh ngẩng mặt lên, thấy Dương Thế Uy cầm khay bước ra từ đằng sau người ᴆụng phải bàn, mấy người đều mặc quân phục của Hồng Hải, xem dáng vẻ là đi cùng nhau, hắn cười như không cười nói: “——-Còn không mau nói xin lỗi người ta đi.”
Theo bản năng Hứa Thịnh quan sát phản ứng của Thiệu Trạm, phát hiện sắc mặt cậu ấy lạnh đến dọa người.
Người nọ bị Dương Thế Uy xách về cười hì hì nói vẻ hối lỗi: “Xin lỗi nhé, bưng đồ, nhìn nhầm.”
Chờ cậu ta xin lỗi xong, Dương Thế Uy mới buông tay đang nắm cổ áo người nọ, đứng yên bên cạnh bàn Thiệu Trạm: “Lần trước gặp phải cậu, cũng không kịp trò chuyện tử tế, không ngờ tôi và cậu coi như có duyên thật. À đúng rồi, tôi quên tự giới thiệu bản thân mình, tôi là bạn học sơ trung của Thiệu Trạm.”
Lời này nghe có vẻ không có gì xấu, nhưng bầu không khí không ổn, giọng điệu còn bất thường hơn.
Hầu Tuấn và Đàm Khải bốn mắt nhìn nhau, không biết có nên chào hỏi hay không.
Cặn bã Dương Thế Uy vừa mở màn, rõ ràng phía sau vẫn còn một màn kịch lớn.
Thiệu Trạm không sợ hắn, cũng không sợ hắn nói bậy bạ gì ở đây. Từ sau khi Hứa Thịnh nói với cậu ᴆụng phải mấy người bên Hồng Hải, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Dương Thế Uy không dễ dàng bỏ qua như vậy, tóm lại chuyện này rất phiền toái. Cậu vừa mới đặt đũa xuống đứng dậy, một câu “Có chuyện gì ra ngoài nói” còn chưa kịp nói, Hứa Thịnh ngồi đối diện đã dứt khoát: “Tự giới thiệu mình thì không cần, không có gì hay ho cả.”
Ban đầu Dương Thế Uy đều đặt hết sự chú ý lên người Thiệu Trạm, bất thình lình đối diện lại nhảy ra một câu như vậy, khiến hắn bị nói đến sửng sốt.
Hắn nghiêng đầu nhìn sang, lúc này mới chú ý tới cậu trai ngồi phía đối diện.
Chưa từng gặp.
Gương mặt này chỉ cần gặp qua sẽ khó có thể quên được, vẻ mặt cậu ta thờ ơ không đếm xỉa gì đến, nói xong lời cuối cùng thậm chí còn tặng thêm một gương mặt tươi cười, chẳng qua trong nụ cười này còn ẩn chứa hai chữ: Mời cút.
“Còn nữa”, Hứa Thịnh nói, “Cậu đừng có đứng đây, cản đường.”
Dương Thế Uy hắn tự nhận đời này không có mấy người dám phách lối trước mặt mình, thời sơ trung Thiệu Trạm được coi là một người duy nhất, bây giờ trước mặt lại không biết nhảy ra từ đâu một tên thứ hai.
Mẹ nó ai đây? Dương Thế Uy kêu trong lòng.
Nhảy ra thì thôi, lại còn thách thức hắn.
Dương Thế Uy bị vài câu của Hứa Thịnh làm cho bối rối, lời kịch phía sau cũng quên sạch.
Hầu Tuấn rất biết nhìn ánh mắt người ta, rõ ràng là có thù, cậu ta bưng khay lên nói: “Cũng ăn xong rồi, đi thôi, nhanh lên nào, tôi còn phải về nghỉ ngơi sớm.”
Thẩm Văn Hào và Văn Tự Cường hết lần này tới lần khác ngây người không bắt sóng kịp: “Chưa ăn xong mà…”
“Còn ăn cái beep”, Hầu Tuấn ૮ưỡɳɠ éρ giành lại cái bánh bột mì trong tay Thẩm Văn Hào, để vào khay, bình tĩnh nói cho cậu ta, “Cậu ăn xong rồi.”
Dương Thế Uy: “Được, vậy để tao nói thẳng, mấy người có biết……”
Hứa Thịnh nhìn ra sau lưng hắn, nói: “——–Chào ngài sĩ quan.”
Dương Thế Uy sửng sốt, quay đầu lại.
Thiệu Trạm bị Hứa Thịnh kéo mũ, sau khi mấy người Hầu Tuấn rút lui, Hứa Thịnh cũng bưng khay uể oải đứng lên, một tay khác kéo mũ cậu, tỏ ý: “Ngớ ra đó làm gì, đi thôi.”
Cục diện đầy khói súng mơ hồ này gặp phải vài ba lời lừa bịp của Hứa Thịnh, đúng lúc các bạn học khác rút lui nên lắng xuống.
“Chỗ nào cơ, không thấy sĩ quan huấn luyện đâu.”
“Đâu ra sĩ quan”, Dương Thế Uy nhỏ giọng mắng một câu, nói, “Bị lừa rồi.”
Dương Thế Uy nói xong gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Thiệu Trạm, cắn răng nghiến lợi: “…Chuyện này chưa xong đâu.”
Thiệu Trạm đổ xong khay thức ăn, mấy người Hầu Tuấn đang chờ ở cửa nhà ăn, sau khi thấy Thiệu Trạm cũng không hỏi nhiều, trực tiếp bỏ qua chuyện ở nhà ăn.
Hoạt động cả ngày hôm nay trừ tư thế đứng nghiêm, các loại huấn luyện bước đi nghiêm chỉnh ra, còn lại là đi thăm tòa nhà quân sự, không thể nào ᴆụng phải mấy người bên Hồng Hải được. Căn cứ Lục Châu quá lớn, người trong trường mình chưa chắc đã gặp mặt nhau, đừng nhắc tới Hồng Hải, trừ khi đối phương tìm thẳng tới tận cửa, còn đâu xác suất bất ngờ chạm mặt như hai lần trước không lớn.
Hoạt động buổi tối kết thúc sớm.
Hứa Thịnh tắm xong đi ra, Thiệu Trạm không ở trong phòng: “Bạn cùng bàn tôi đâu rồi?”
Hầu Tuấn: “Vừa rồi lão Mạnh tới, gọi Trạm ca đi rồi, hình như là chuyện MC đêm liên hoan kết thúc huấn luyện, cụ thể tôi không biết.”
Hứa Thịnh không hỏi nhiều, mò lấy di động xem giờ, trên thanh thông báo có mấy tin nhắn chưa đọc.
Một cái là của Trương Phong: Chơi game không?
Mấy cái khác là Khang Khải nhắn.
Khang Khải: Mẹ em nói năm nay cải cách thi cử, đấy là tài liệu giảng dạy tập huấn mới.
Khang Khải: Phạm vi của nội dung thi mở rộng không ít.
Mấy hình ảnh Khang Khải gửi là hình mấy cuốn sách, mặt bìa là một bức tranh mẫu, phía trên cùng là dòng “Phác thảo cảnh”, trừ quyển này ra còn có một quyển “Sắc thái phong cảnh”.
Hứa Thịnh xa cách phòng vẽ đã lâu, thỉnh thoảng Khang Khải vẫn sẽ nhắn cho cậu tin tức liên quan đến vẽ, đa số thời điểm đều lấy lý do “Giúp em xem bản vẽ này một chút”, không nói thẳng ra.
Khang Khải cũng lo lắng mình như vậy có phải quá rõ ràng mục đích rồi hay không, sau hôm ở trạm xe, hai người liên lạc qua Internet chủ yếu cũng chỉ nói chuyện thường ngày thôi.
Đúng lúc cậu đang ở phòng vẽ.
Chờ mãi mà không nhận được tin nhắn trả lời của Hứa Thịnh, không nhịn được nói thẳng ra, bổ sung: Mẹ em bảo em nhắn cho anh biết, không có ý gì khác.
Nhắn xong những lời này, vị đại ca ở bên kia cuối cùng cũng nhắn lại.
S: Ừ.
S: Gần đây dì Khang có khỏe không?
Khang Khải: Vô cùng khỏe, mỗi lần bà ấy nhắc đến anh cũng nói lúc nào về lại qua thăm bà một chút, em cũng nghi ngờ em không phải con ruột của bà ấy.
Hai người câu có câu chăng trò chuyện, Hứa Thịnh trả lời xong, nhàn rỗi đợi Khang Khải trả lời xem lại lịch sử cuộc trò chuyện, do dự vài giây, bấm lưu hình ảnh lại.
Ngay lúc này, cửa phòng bị người gõ, có một nam sinh xa lạ do dự đẩy cửa vào: “Học thần có đây không?”
Hầu Tuấn ở gần cửa: “Trạm ca không có ở đây, có chuyện gì thì chờ cậu ấy về tôi chuyển lời cho.”
“Bên ngoài có mấy người…không phải người của trường chúng ta, nói muốn tìm cậu ấy”, nam sinh kia nói, “Còn nói nếu trong vòng năm phút không thấy người, vậy đừng trách cậu ta không nể mặt, nói sẽ trực tiếp làm lộ chuyện gì đó ra ngoài.”
Hầu Tuấn: “Hả?”
Hứa Thịnh đang gõ chữ dừng tay lại.
Vừa nói trừ khi đối phương tìm tới cửa xong, nếu không trong căn cứ Lục Châu có ૮ɦếƭ cũng không chạm mặt, ai ngờ đúng thật là tìm tới tận cửa.
Năm phút.
Năm phút nữa Thiệu Trạm có về được hay không cũng là vấn đề.
Hứa Thịnh lại nghĩ đến dáng vẻ tối qua Thiệu Trạm ngồi ngược gió trên bệ cửa sổ, còn cả dáng điệu của đám người kia trong nhà ăn sáng nay, ngọn lửa không biết từ đâu bốc lên: “Bọn họ đang ở đâu?”
Nam sinh truyền lời cũng là người bị chặn lại trước khi đi vào, cậu ta bị bảo nói: “Ở, ở trong con hẻm cạnh tòa nhà thứ hai khu A…”
Bên kia.
Khang Khải đang định từ từ giải quyết vụ bức hình, suy nghĩ nói xong chuyện thường ngày sẽ quay về đề tài này. Hứa họa thần không vẽ, không chỉ mình cậu đau lòng, mẹ cậu cũng đau lắm.
Đau lòng cho một nhân tài trong giới hội họa! Là tổn thất lớn cho các Học viện Mỹ thuật!
Mấy bức vẽ của Hứa Thịnh hai năm trước, cho tới bây giờ mẹ cậu vẫn còn dán trên tường trong phòng vẽ, chưa bóc xuống.
Khang Khải đang muốn đánh chữ, đối phương nhắn lại một câu.
S: Không nói nữa, tôi có chút chuyện.
Khang Khải: ?
S: Tôi đi đánh nhau đã.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc