Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương - Chương 39

Tác giả: Mộc Qua Hoàng

Vừa rồi Mạnh Quốc Vĩ sốt ruột gấp rút gọi Thiệu Trạm lên chính là vì chuyện này, đang yên đang lành học sinh đại diện bị đau bụng, bị giày vò một trận phải đổi thời gian huấn luyện quân sự, bản nháp cũng không biết giao cho ai ném đi đâu. Sau khi kết thúc nghi thức khai mạc lần này, người đầu tiên lên đài phát biểu chính là học sinh đại diện của Lục Trung bọn họ.
Khiến cho mấy giáo viên của Lục Trung sốt ruột quá chừng.
Mạnh Quốc Vĩ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Chu Viễn: “Có thể chuyển thứ tự của học sinh đại diện ra sau không? Tìm thêm chút nữa.”
Chủ nhiệm Cố cảm thấy danh dự đang bị trôi ra ngoài mạnh mẽ: “Lần này nhiều trường cùng huấn luyện quân sự như vậy, phải thể hiện phong thái trường ta chứ!”
Nhưng nghi thức khai mạc sắp bắt đầu rồi! Làm sao có thời gian viết thêm một trang nháp nữa chứ!
Tình huống lúc này vô cùng khẩn cấp, mấy giáo viên nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chỉ hiện lên một người duy nhất: Đó chính là niềm tự hào của Lục Trung Lâm Giang, thiếu niên thiên tài Thiệu Trạm!
Nếu như muốn tìm trong trường một người có thể tự phát huy tại chỗ, trừ Thiệu Trạm ra không còn chọn được ai khác.
Cũng chỉ có Thiệu Trạm mới có thể khống chế được cục diện bây giờ.
Bàn bạc xong phương án, Cố Diêm vương nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức kéo dài thời gian một lúc để Thiệu Trạm tranh thủ thời gian, cho em ấy có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị dưới đài.”
Vì vậy Thiệu Trạm vừa thay quần áo xong đã bị Mạnh Quốc Vĩ kéo thẳng đi.
“… Cho nên tình hình bây giờ là như thế, lên đài phát biểu luôn chắc không thành vấn đề với em.” Mạnh Quốc Vĩ nói.
“Thời gian”, Thiệu Trạm chỉ hỏi điểm chính, “Nói bao lâu?”
Mạnh Quốc Vĩ tính toán thời gian: “Bài phát biểu khoảng 2000 chữ, đại khái khoảng từ tám đến mười phút.”
Toàn bộ quá trình Thiệu Trạm đều không có biểu cảm gì, ngay cả ngạc nhiên cũng chẳng có, chỉ có lúc nghe thấy đến mười phút mới hơi vén mí mắt lên một chút, không hỏi thứ gì khác, một lúc lâu sau mới nói: “Được.”
Cái từ “Được” nghe hơi lạnh lùng này giống như một viên thuốc an thần khiến cho trái tim đang treo ở cổ họng Mạnh Quốc Vĩ rơi xuống.
“Ý nghĩa của giáo dục quốc phòng nằm ở chỗ”, Thiệu Trạm đứng trên đài, nói xong câu mang nghĩa tương đương “Đừng có ồn ào” kia mới bắt đầu phát biểu, “Xây dựng và củng cố cơ sở quốc phòng, đề cao ý thức và tinh thần quốc phòng của toàn dân.”
“Cũng là điều quan trọng nhất của việc tăng cường sự đoàn kết dân tộc.”
Thiệu Trạm nói mạch lạc rõ ràng, chia quốc phòng thành ba phần lớn, bắt đầu từ ý nghĩa rồi đến kế hoạch, phương thức.
Đôi mắt thiếu niên do ở khoảng cách quá xa nên hơi mơ hồ, nhưng cảm giác áp bức bẩm sinh khiến cho người ta không dám ồn ào khi giọng nói lạnh lùng này đang cất lên.
Là mặt trời chiếu quá chói chang sao?
Ánh mắt trời mạnh mẽ rọi xuống gần như khiến người ta không mở mắt nổi.
Hứa Thịnh nheo mắt lại, ống tay áo của cậu vẫn xắn lên vài khúc như cũ, cổ tay lộ ra bên ngoài, xương cổ tay nhô lên có thể thấy rõ ràng, trong khi các học sinh khác rất có nề nếp cài khuy ống tay áo lại, cậu vẫn là bộ dạng khiến cho thầy cô lẫn sĩ quan huấn luyện nhức đầu. Cậu nghênh đón ánh sáng chói chang, tầm mắt vượt qua lớp lớp người ở phía trước tới người con trai đứng trên khán đài, trong phút chốc không phân biệt nổi rốt cuộc ánh sáng có tản ra từ trên người đó không.
Hầu Tuấn: “Đỉnh.”
Đàm Khải: “Đúng là trâu bò, tâm phục khẩu phục.”
“Đúng là rất giỏi”, Hứa Thịnh bày tỏ sự tán thành, cười một cái nói, “Không hổ là bạn cùng bàn của tôi.”
Từ lúc Thiệu Trạm tay không đi lên đã có người ở dưới nhỏ giọng nói: “Con bà nó, người anh em này học thuộc rồi á?”
“Siêu vỡi, lại còn nói tận mười phút? Tôi không tin một sai sót cũng không có.”
Có người cố ý bấm thời gian nói: “Ba phút rồi, đúng là nói không có sai sót nào.” Đừng nói không có sai sót, ngay cả lúc ngập ngừng cũng chẳng có luôn.
Nhưng mà học sinh những trường khác cũng không ngờ rằng, sự thật còn xa hơn so với học thuộc lòng bình thường.
Lên đài mới tự biên tự diễn cậu có dám tin không?
Mạnh Quốc Vĩ, Cố Diêm vương và mấy thầy cô khác đứng xếp hàng phía dưới, bên cạnh bóng cây không nhịn được biểu lộ nội tâm: Xong xuôi rồi.
Chắc chắn
Ổn thỏa!
Lúc này có thể cho các trường khác thấy được phong thái của Lục Trung Lâm Giang bọn họ, khiến cho mấy trường khác bị một quả đại bác làm chấn động trong lòng một phen, để cho ở nơi có hơn tám nghìn học sinh này nhớ lấy Lục Trung Lâm Giang bọn họ là một ngôi trường hiếu học phát triển toàn diện đạo đức, trí tuệ, thể chất và cả nét đẹp lao động.
Mạnh Quốc Vĩ: “Tôi biết chắc chắn em ấy làm được.”
Cố Diêm vương: “Trường chúng ta có thể có được học sinh ưu tú như Thiệu Trạm, thật đúng là phúc phận mấy đời đã tu luyện.”
Trên gương mặt hai người tràn đầy nụ cười rực rỡ.
Thời điểm Hứa Thịnh đang cùng với tất cả mọi người cảm khái “Học sinh đại diện của Lục Trung có phải người hay không?”, cậu mơ hồ nghe thấy ở chân trời rất xa dường như vang lên một tiếng sấm.
Hứa Thịnh: “…”
Trải qua sự kiện hoán đổi thân thể lần trước, bây giờ Hứa Thịnh cứ nghe thấy tiếng sấm là không nhịn được có phản ứng đáp lại, biểu hiện cụ thể là tóc gáy dựng đứng, sau lưng lạnh cả người, giống như từ sợi tóc cho đến đầu ngón chân như bị chạm phải điện, cả người cậu cứng ngắc, trong lòng thầm nói chắc là bị lãng tai rồi.
Mặt trời đổ lửa khiến cho nữ sinh mấy trường bên cạnh cũng bị rọi đến choáng váng.
Dự báo thời tiết nói cả tuần này trời đều đẹp, nếu không trường học sẽ không chọn mấy ngày này để huấn luyện quân sự.
Nhất định là nghe nhầm rồi.
Đổi một lần còn chưa đủ chắc, sao có thể đổi thêm lần nữa?
Khoa học thế giới, khoa học thay đổi số mệnh, phải tin tưởng khoa học.
Hứa Thịnh an ủi bản thân mình xong, tiếng sấm kia từ xa đến gần, cuối cùng xông thẳng tới sát bên tai cậu “Đoàng” một tiếng.
“Đùng đoàng!”
Tôi, đệt.
Cả người Hứa Thịnh suýt chút nữa bị âm thanh này làm chấn động đến ngu người.
Trên đài.
“Liên quan tới phổ cập quốc phòng cho thanh thiếu niên…”
Tiếng nói lưu loát không ngập ngừng của Thiệu Trạm đang vang lên, hiếm khi nào thấy hơi ngừng lại.
Cho dù Thiệu Trạm phát biểu bị vấp, bọn Hầu Tuấn vẫn có thể tiếp tục nhắm mắt thổi phồng: “Chỉ có năm phút mới bị một lần như thế, lúc lão Mạnh phát biểu hơn mười phút còn vấp nhiều hơn, trình độ gì thế này! Trạm ca của chúng ta thật sự! Đẳng cấp!”
Hứa Thịnh quay sang vỗ sau lưng Hầu Tuấn một cái: “Con khỉ.”
Hầu Tuấn quay đầu: “?”
Hứa Thịnh hỏi: “Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
“Nghe được”, Hầu Tuấn nói, “Là tiếng nói của Trạm ca giỏi giang của chúng ta trên đài á.”
“…”
Hứa Thịnh không dám hỏi thẳng quá rõ ràng, cậu nói: “Không phải, vừa rồi tôi nghe được tiếng sấm nổ, mấy người các cậu không nghe thấy à? Hôm nay không phải sắp mưa sao?”
Ánh mắt Hầu Tuấn trở nên mờ mịt, không giải thích được ý tứ của Hứa Thịnh, cậu ta nói: “Không có, tiếng sấm đâu ra thế? Thời tiết hôm nay tốt mà, dự báo thời tiết nói xác suất mưa rơi gần như bằng 0.”
Đàm Khải và Viên Tự Cường cũng nói: “Sấm gì cơ? Nghe nhầm rồi.”
Đang lúc nói chuyện, lại là tiếng sấm vang đến chấn động.
———-“Đùng đoàng!”
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đang miễn cưỡng tiếp tục phát biểu trên đài cũng cảm giác máu trong người mình đang dần dần lạnh đi.
Không, là đúng như vậy.
Mẹ nó, tiếng sấm này vẫn còn không buông tha bọn họ?!
Tới một lần là đủ rồi, sao lại còn quay lại nữa?
Hơn nữa hết lần này tới lần khác sao cứ phải chọn vào lúc này?!!!
Trong lòng Hứa Thịnh rất khó chịu, Thiệu Trạm đi lên đài vừa đứng là có thể tự biên ra được luận văn 2000 chữ, cậu đâu có làm được như thế. Cùng lắm cậu chỉ có thể biên ra được 2000 chữ bản kiểm điểm, chính là cái loại mà tất cả giáo viên và học sinh đều nghe đến mòn cả tai.
Bất kể tâm trạng Hứa Thịnh bây giờ muốn đi ૮ɦếƭ nhiều hơn, tiếng sấm vẫn không ngừng bên tai.
Tiếng sấm càng ngày càng vang, cuối cùng ở bên tai hai người giống như nổ tung———“Đoàng!”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “…”
Cả người Hứa Thịnh cứng đờ.
Chỉ một thoáng tất cả mọi âm thanh cách xa bọn họ, thời gian giống như ngừng lại, hình ảnh trước mắt bị bẻ gãy thành mảnh vụn lấm tấm, chỉ có những mảnh vụn kia nhanh chóng quay vòng trước mặt hai người, phân tán mãnh liệt dưới ánh mặt trời, dần ghép lại thành sự vật trước mặt một lần nữa.
Trong nháy mắt ý thức của Hứa Thịnh trống rỗng, đến khi cậu phản ứng chỉ cảm thấy hơi nhức đầu. Cậu hoàn toàn không nhận ra được bây giờ mình đang ở đâu, cũng không có phát giác trong tay đang cầm một cái micro.
Hứa Thịnh nhỏ giọng mắng: “…Đệt.”
Giọng cậu không quá lớn, nhưng đi cùng với dòng điện tạp âm của loa đài, tiếng “Đệt” này bị phóng đại trong nháy mắt, tất cả tám nghìn thầy trò dưới đài đều bị tiếng đệt này làm chấn động tại chỗ.
Tám nghìn người dưới đài vốn dĩ đang nghe Thiệu Trạm của Lục Trung Lâm Giang phát biểu, nghe hay thật đấy, cứ sôi nổi bị thiếu niên ở trên đài tự biên tự diễn năm phút thuyết phục, song khi học sinh này lạnh nhạt phát biểu đến đoạn “Cho nên chúng ta phải tích cực hành động”, sau hai giây tạm ngừng lại nhận được một câu nói uể oải “Đệt”.
Đây là tình huống gì?
Học sinh đại diện của Lục Trung Lâm Giang còn trâu bò như thế sao? Còn mắng chửi người khác?
Không chỉ tám nghìn người này, Hứa Thịnh cũng bị chấn động bởi tiếng mình: “…”
Lúc này cậu mới nhìn rõ trong tay mình đang cầm micro, hộp điện đặt sau lưng cậu, biểu ngữ của nghi thức khai mạc đỏ rực cũng treo sau lưng cậu, dưới chân chính là đài diễn giảng giữa quảng trường.
Rất rõ ràng, cậu, Hứa Thịnh, bây giờ là học sinh đại diện của Lục Trung Lâm Giang.
Đang đứng phát biểu trên đài.
Hứa Thịnh nhìn xuống khán đài, tìm một phát đã thấy Mạnh Quốc Vĩ đang đứng chắp tay. Bạn học đứng bên trên Mạnh Quốc Vĩ đang giơ biển của lớp 7, vì vậy cậu nhìn theo hàng đó ra phía sau, đúng như dự đoán đang thấy “bản thân mình” sắc mặt tái xanh xếp ở cuối hàng.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng hai người đều thấy được tâm trạng trong mắt đối phương.
Tâm tình Thiệu Trạm bây giờ không có chỗ nào tốt hơn cả.
Thậm chí cậu còn đau đầu hơn cả người học sinh đại diện sức khỏe có vấn đề kia, lúc Mạnh Quốc Vĩ tìm cậu nói không tìm thấy bản nháp.
Quả thực hai người chưa từng nghĩ sẽ có khả năng bị hoán đổi thêm lần nữa, nếu không cậu chắc chắn sẽ bắt Hứa Thịnh tiếp tục luyện chữ.
Loại chuyện khó hiểu này trải qua một lần thì thôi đi, tại sao còn có thể diễn ra thêm lần thứ hai?!
Nhưng lần hoán đổi linh hồn tiếp theo cứ như vậy, không kịp đề phòng cái gì đã bất ngờ đến rồi.
Học sinh đại diện phát biểu trên đài biến thành Hứa Thịnh, làm sao Hứa Thịnh biết nói cái gì, chẳng khác gì bảo cậu lên đọc bản kiểm điểm… Đột nhiên Thiệu Trạm thật sự không dám nhìn cảnh này nữa, cũng không dám dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
———–Hứa Thịnh cũng không dám nghĩ tiếp.
“Đệt…Lời kêu gọi Đảng và nhà nước.”
Trong tình thế cấp bách, Hứa Thịnh quẹo cua tới 180 độ: “Tích cực mở rộng giáo dục quốc phòng.”
Những lời này vừa nói ra, tiếng bàn tán bên dưới dừng lại: “Làm tôi giật cả mình, còn tưởng vị đại soái ca* này của Lục Trung bị điên rồi.”
*đại soái ca: là người siêu cấp đẹp trai
Xem như Thiệu Trạm đã phát hiện ra, mỗi lần Hứa Thịnh trả lời đều có thể khiến cậu lo lắng và đề phòng.
Luôn có thể mạnh mẽ treo cậu lên cao.
Hứa Thịnh vừa làm một việc, đơn giản là lặp đi lặp lại việc dò xét khi đứng trên bờ vực khó khăn, cậu miễn cưỡng nuốt lại câu chửi kia về… Sau đó thì sao? Còn phải nói gì nữa?
Lúc nói với Hầu Tuấn chuyện sấm kêu, Thiệu Trạm đã lên nói được năm phút.
Nói cách khác, bây giờ còn dư khoảng năm phút phát biểu.
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, trái lại Hứa Thịnh không căng thẳng, dù sao cậu cũng là người đã quen ra mắt trước nhiều người, tính luôn số lần lên đài phát biểu của cậu còn nhiều hơn so với Thiệu Trạm, chẳng qua là khoảng cách lĩnh vực quá lớn thôi.
Rốt cuộc phải nói cái gì?
Vì vậy, người ngồi gần đài phía dưới thấy vị đại soái ca lạnh lùng đẹp trai của Lục Trung dừng lên tiếng, bỗng nhiên giơ tay lên, cởi một khuy áo quân phục vốn được cài quy củ trước đó.
Cùng lúc với động tác này của Hứa Thịnh, dưới đài lại không dừng được mà vang lên một trận ồn ào.
Hứa Thịnh không biết mình đang mang gương mặt của Thiệu Trạm – người được mệnh danh là núi tuyết khó gần khi làm động tác trêu ghẹo này đánh vào thị giác gây chấn động thế nào. Cậu rũ tay xuống, trong mấy giây ngắn ngủi đã có suy nghĩ trong đầu. Cậu nói về triển vọng tương lai theo phần trước của Thiệu Trạm: “Tin rằng trải qua hoạt động giáo dục quốc phòng lần này có thể nâng cao được ý thức quốc phòng chân chính. Tương lai chắc chắn sẽ càng tốt đẹp, chúng ta phải nắm chắc từ bây giờ, dùng hành động để hi vọng vào một tương lai đầy hứa hẹn.”
Chân mày Thiệu Trạm cau lại, cái lời tương lai hứa hẹn này nghe ở đâu rồi thì phải.
Mạnh Quốc Vĩ và chủ nhiệm Cố cũng sững sờ: Cái này, nghe quen tai thế nhỉ?
Hứa Thịnh lảm nhảm hứa hẹn tương lai khoảng chừng vài ba phút.
Lặp đi lặp lại vài lần mà thời gian vẫn chưa đủ.
Ngay sau đó Hứa Thịnh thành thạo tổ lái sang chuyện khác: “Có thể có người vẫn chưa hiểu rõ Lục Trung Lâm Giang, Lục Trung Lâm Giang chúng tôi là một ngôi trường vô cùng trật tự, môi trường và điều kiện đều rất tốt, khẩu hiệu của Lục Trung Lâm Giang là văn minh, hài hòa…”
Cuối cùng Thiệu Trạm cũng biết đã từng nghe ở đâu.
Trong ngày hoán đổi đầu tiên trước đây, Hứa Thịnh đập bộp xấp A4 trước mặt cậu, trong giáo trình dạy cách viết kiểm điểm của Hứa Thịnh có đoạn này.
“Cấu trúc bản kiểm điểm có ba phần, nhận lỗi, nịnh nọt và hứa hẹn tương lai.”
“Nịnh nọt chính là ngợi ca một chút giáo viên và nhà trường, cái gì mà Lục Trung Lâm Giang là…”
“…”
Hứa Thịnh tào lao ước chừng đủ ba phút, thổi Lục Trung Lâm Giang lên tận trời, thổi đến mức lãnh đạo Lục Trung Lâm Giang nghe đến mặt mày hớn hở.
Hầu Tuấn nghe đến trợn mắt há mồm: “Trạm ca của tôi sao thế? Sao còn thổi phồng lên như thế?”
Đàm Khải: “Cậu có hiểu không hả? Lần này nhiều trường học cùng thế, khẳng định phải biểu hiện đầy đủ phong thái trường ta chứ! Là bộ mặt đó, chiêu này của Trạm ca, đỉnh, thật sự rất đỉnh! Chính là cậu có cảm giác này không, hình như mấy từ này nghe hơi quen tai?”
Đúng là rất quen tai.
Hứa Thịnh đứng trên đài đọc kiểm điểm vô số lần, lời kết thúc tiêu chuẩn đều nói như thế, chẳng qua trong lúc nhất thời mọi người không cảm thấy bản kiểm điểm của giáo bá và bài phát biểu của học thần có gì liên quan đến nhau mà thôi.
Hai người vừa nói vừa quay đầu, muốn thảo luận với Hứa Thịnh một chút. “Hứa Thịnh” nhìn qua giống như tâm trạng không tốt, lập tức khiến cho Hầu Tuấn không dám nói chuyện cùng cậu, luôn cảm giác lạnh đến gai người.
Nhưng mà lúc Hầu Tuấn đang định quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy “Hứa Thịnh” thoáng nhếch khóe miệng lên cười một cái rồi biến mất.
Cái nhếch mép cười kia thật sự không quá rõ ràng.
Phản ứng đầu tiên của Thiệu Trạm chính là không sợ mình thất bại, cũng không sợ bài diễn thuyết này đổ bể.
Thời gian tựa như trở lại ngày hoán đổi đầu tiên, từ lúc Hứa Thịnh bắt đầu dạy cậu cách làm thế nào để viết kiểm điểm, ngay cả lúc này.
Dáng vẻ Hứa Thịnh đứng trên đài giả bộ bình tĩnh nói liều… Ngoài ý muốn, rất thú vị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc