Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương - Chương 23

Tác giả: Mộc Qua Hoàng

Cuộc sống gian khổ bị ép buộc trôi dạt trên đại dương đề thi của Hứa Thịnh, lúc này vừa mới bắt đầu.
Ép buộc một học tra sau khi vừa mới nhập học cao trung chưa từng lên lớp nghe giảng tử tế bao giờ đối mặt với hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, đọc mãi không hiểu đề bài, học thuộc kiến thức các môn, còn phải dành thời gian luyện chữ nữa.
Trên bàn học trong phòng Hứa Thịnh từ trước đến giờ luôn trống không, trừ giấy A4 dùng để viết kiểm điểm ra, không để bất cứ thứ gì liên quan đến học tập.
Bây giờ tài liệu dạy phụ đạo càng ngày chất càng cao, gần như chiếm hết nửa cái bàn.
Phía trên cùng là quyển vở ghi chép của Thiệu Trạm.
Là thứ mà vô số người trên Tieba của trường học từng mong muốn mơ tưởng, muốn liếc mắt qua ghi chép của học thần.
Sau khi tắt đèn, trước khi đi Thiệu Trạm đưa vở ghi chép lớp 10 cho cậu: “Phần ghi bảng của mỗi tiết và những điểm quan trọng đều có ở đây, còn chỗ nào không hiểu thì tự đọc đi.”
Hứa Thịnh nhận lấy ghi chép, tiện tay lật mấy trang, giống như lật manga.
Loại ghi chép tiện tay này không giống với chữ viết lúc thi chính thức, chữ viết trong này không giống với nét 乃út ngay ngắn mà lúc trước Hứa Thịnh từng tùy ý lướt mắt qua bài khảo sát đầu năm, ngòi 乃út vẫn cứng cáp như cũ nhưng chữ viết hơi ẩu, nói thẳng ra là mang theo mấy phần không cẩn thận so với lúc bình thường bị người khác quan tâm.
Hứa Thịnh: “Đọc chỗ nào cũng không hiểu thì sao?”
Thiệu Trạm nhìn cậu, trong miệng nói ra một câu lạnh lùng như con người mình: “Chín năm quy định giáo dục phổ cập, đề nghị trở lại giáo dục một lần nữa.”
Hứa Thịnh: “…”
Đèn trên hành lang cảm ứng được tiếng vang, theo tiếng động sáng lên, đúng lúc Thiệu Trạm quay lưng về phía nguồn sáng, đèn trên hành lang rọi xuống người khiến cậu như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo. Sau đó giọng cậu thả lỏng, gọi lại: “Nếu không hiểu thì nhắn tin cho tôi, trước 1 giờ tôi vẫn ở đây.”
Ban đầu Hứa Thịnh nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cố ý quấy rầy cậu.
-Có ở đó không?
Sau đó phát hiện ra Thiệu Trạm đúng là thật sự chưa ngủ, chẳng qua trả lời có hơi lâu tí.
-Có.
Hứa Thịnh lên tinh thần, cắn nắp 乃út, ngồi trước bàn học đánh chữ trả lời.
-Nhắn tin một lúc không?
-Tôi cứ nghĩ cậu sẽ nhắc nhở tôi.
-Nhắc nhở cậu cái gì?
-Chưa đủ đề để làm.
“…”
Hứa Thịnh dừng việc quấy rầy lại, ném điện thoại di động sang bên cạnh, dựa theo tờ giấy nháp Thiệu Trạm vừa mới để lại tiếp tục học thuộc công thức.
Trước khi đi ngủ, Hứa Thịnh khép mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, địa ngục cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.
Học tra không thể chịu đựng được cái này.
Học tập ép ૮ɦếƭ cậu rồi.
Hứa Thịnh nghĩ như vậy, đặt đồng hồ báo thức xong, đặt điện thoại di động lên đầu giường, lúc thu tay về không biết tại sao trong nháy mắt ngơ ngẩn, sau đó một tay cậu che trán, tay kia xòe năm ngón tay ra. Trong phòng ngoài ánh sáng bên ngoài yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ thì không có bất kỳ ánh sáng nào. Cậu nhìn bàn tay của Thiệu Trạm vài lần, trong đầu tự dưng hiện lên câu nói “Sờ đủ chưa?” của Thiệu Trạm.
…Cậu ta đang suy nghĩ gì nhỉ?
Hứa Thịnh hất hết những suy nghĩ không giải thích được kia ra khỏi đầu, cái kia chẳng phải là tay của cậu sao?
Mỗi tối Thiệu Trạm sẽ đến phòng cậu tiến hành buổi dạy kèm một chọi một vô cùng tàn ác vô nhân đạo, rất nhanh Hứa Thịnh phát hiện ra không chỉ buổi tối, mỗi ngày sau khi tan học hai tiếng tự học buổi tối cũng không tránh khỏi thời gian học tập.
Thời gian tự học buổi tối vẫn là thế giới của học sinh nội trú như cũ.
Không biết là ai thăm dò được tin tức Cố Diêm vương không ở trường học mấy ngày nay, đám người này càng được thể điên cuồng trong giờ tự học buổi tối: “Không có ở đây đâu, thật đó, tôi và Hầu ca vừa cố ý mò đến bên ngoài phòng làm việc của Cố Diêm vương, ẩn núp hồi lâu, cửa cũng đóng luôn mà.”
“Có gõ cửa không? Tin này của cậu có đảm bảo chắc chắn không thế?”
“Gõ rồi”, Hầu Tuấn đóng cửa lớp, “Ban đầu tôi còn nghĩ nếu Cố Diêm vương thật sự ở trong phòng làm việc thì tôi nên nói gì. Tên nhóc Đàm Khải còn nghĩ kế để tôi khóc lóc kể cho Cố Diêm vương áp lực tinh thần gần đây quá lớn…Nhưng mà thật sự không có ai cả.”
Ban đầu những người khác trong lớp học còn làm bộ làm tịch cúi đầu làm bài tập, nghe nói như vậy thì rối rít ngẩng đầu lên: “Các anh em————online online.”
Hầu Tuấn có mấy lần đến tìm “Trạm ca” chơi game, từ sau khi có Trạm ca, Đàm Khải đều bị Hầu Tuấn đá ra khỏi tổ đội trong game.
Hầu Tuấn cầm điện thoại di động, xông tới từ tổ 3: “Trạm ca, có đến không, cùng nhau nghiên cứu đường parabol?”
“Đường parabol” là danh ngôn nổi tiếng của Hứa Thịnh sau khi đánh một trận, sau này trở thành biệt hiệu game mà bọn Hầu Tuấn đang chơi.
Dù sao mấy giáo viên luôn xuất quỷ nhập thần, nhỡ đâu một ngày nào đó hào hứng hô “Chơi game đi” xong, kết quả quay đầu lại phát hiện gương mặt Cố Diêm vương đang dí sát lên, như vậy không ổn lắm.
“Được”, Hứa Thịnh chỉ mong mỗi ngày có thể nghiên cứu đường parabol với bọn họ, cậu lấy điện thoại ra lùi ra đằng sau cho gần, hỏi, “Trong đội mấy cậu còn vị trí không?”
“Có, lập tức cho ngài một vị trí luôn”, Hầu Tuấn nghiêng đầu gọi Đàm Khải, “Đàm Khải, cậu lui ra ngoài đi, không cần cậu, để lại vị trí bạn tốt cho Trạm ca của chúng ta.”
Đàm Khải lã chã muốn khóc, trò chơi nói đến là đến, cậu đưa ngón trỏ chỉ Hầu Tuấn, gân giọng nói: “Hầu Tuấn, lương tâm của cậu đâu, ban đầu lời ngon tiếng ngọt nói cậu không thể thiếu tôi~ Bây giờ vứt bỏ tôi cũng là cậu ~~”
Hầu Tuấn ôm иgự¢: “Khải, cậu nghe tôi nói———–Mặc dù cậu không có trong đội nhưng cậu mãi mãi sống trong lòng bọn tôi.”
Có lẽ Đàm Khải học theo vai nữ chính trên phim truyền hình khẽ lắc đầu và cơ thể run lên để thể hiện cảm xúc hờn dỗi, nhưng mà động tác này cậu ta lại lắc theo tiêu chuẩn mạnh mẽ: “Tôi không nghe tôi không nghe!”
Hứa Thịnh ngồi bên cạnh bị hai người bọn họ chọc cười không dứt: “Hay là tôi không tách hai người ra nữa.”
Hầu Tuấn: “Đừng.”
Đàm Khải ngoài miệng nói vài câu nhưng vẫn tình nguyện làm khán giả xem thao tác của học thần: “Mau chuẩn bị, tôi là quan sát viên đây.”
Hàng sau của phòng học lớp 7 lại lấy Hứa Thịnh là tâm điểm, một vòng người vây xung quanh.
Hứa Thịnh trực tuyến, vào kho đạo cụ đổi trang bị cho nhân vật, thoát ra ngoài đang muốn khai cuộc, chỗ ngồi trống không bên cạnh bị người kéo ra, ánh mắt liếc thấy vạt áo màu đen.
Cũng không cần nhìn xem là ai, chỉ cần nghe thấy âm lượng bỗng nhiên nhỏ đi của vòng người này là hiểu.
Từ lúc khai giảng đến nay, giáo bá không làm ra chuyện gì lớn, hơn nữa có lớp trưởng Hầu Tuấn kiên định không thay đổi cho rằng “Giáo bá muốn hòa nhập với tập thể lớp 7”, hình tượng của “Hứa Thịnh” trong lớp cũng lợi hại lắm, nhưng do đi đến đâu cũng mang theo khí chất lạnh lùng khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa, vẫn còn không ít bạn học không dám đến gần.
Hứa Thịnh tính toán rồi nói qua vấn đề này với cậu: “Lần sau Trương Đồng tới, đừng có để cho người ta đi thẳng ra cửa rẽ phải về lớp luôn, trò chuyện nhiều chút, tránh để đến lúc đó người khác cho rằng tôi cố ý hời hợt cô ấy.”
Thiệu Trạm không lên tiếng.
“Còn có con khỉ mà tìm cậu, đừng có bảo thủ hỏi cậu ta còn việc gì không, học cách quan tâm đến bạn học đi…”
Cuối cùng Thiệu Trạm mới có phản ứng: “Nói đủ chưa?”
Hứa Thịnh ném thẳng cho Thiệu Trạm một quyển “Nghệ thuật giao tiếp: Tại sao tình cảm quan trọng hơn chỉ số thông minh“: “Quyển này cho cậu, tôi cố ý chạy đến thư viện một chuyến đó, không cần quá cảm động, cậu đọc kỹ vào đấy.”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh mới vừa liếc thấy vạt áo màu đen kia, một giây kế tiếp, Hứa Thịnh trơ mắt nhìn điện thoại di động trong tay bị người ta rút ra. Thiệu Trạm tuyệt tình ấn “Hủy bỏ chuẩn bị”, sau đó đưa cho Đàm Khải ngồi đối diện: “Cậu ấy không chơi nữa.”
Đàm Khải: “?”
Thiệu Trạm: “Cậu ấy phải học.”
Thi tháng vội vã ở ngay trước mắt, phải tranh thủ từng giây từng phút.
Thiệu Trạm vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc: Chuyện gì thế, giáo bá không nghịch ngợm lại đốc thúc học thần học tập?! Đúng là khiến người ta không thể tin nổi, một ẩn số bất thường mà.
Hơn nữa học thần còn không phản bác giáo bá.
Quần chúng không rõ chân tướng đợi nửa ngày mới nghe thấy “Trạm ca” nói một câu: “À, đúng.”
Đám người Hầu Tuấn Đàm Khải: “???”
Hứa Thịnh vô vọng nói: “Tôi phải học tập, các cậu chơi đi.”
Vòng người tụ tập ở hàng sau lớp học còn ngờ vực tản ra.
Người đầu tiên kêu “Mọi người giải tán” là Hầu Tuấn. Cậu ta đã trải qua sự kiện gõ cửa phòng học thần lúc sáng sớm, kết quả người mở cửa là giáo bá, cho nên có phát sinh bất cứ chuyện nào đoán không ra nữa cũng không ngoài dự kiến của cậu: “Đi thôi, chúng ta đừng quấy rầy hai người bọn họ…Không phải, tôi nói là, đừng quấy rầy học thần học bài.”
Hứa Thịnh bị Thiệu Trạm ấn xuống trước bàn học, lại phải lần nữa đối mặt với Thiệu Trạm học tiếp những kiến thức, tiếp tục học công thức.
Thỉnh thoảng Thiệu Trạm còn khích lệ cậu vài câu, gia tăng lòng tin học tập của cậu. Cậu nhìn ra lần này Hứa Thịnh thật sự rất khó chống đỡ nổi nữa, nhưng nếu Hứa Thịnh không đỡ được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Để giúp cho tư tưởng của Hứa Thịnh tốt hơn đối mặt với lần thi tháng này, Thiệu Trạm sẽ động viên cậu một chút.
Chẳng qua cách mà Thiệu Trạm khích lệ khiến người ta dựng hết cả tóc gáy lên, cậu mặt không đổi đưa ra mấy đề bài, không có cảm xúc gì nói: “Làm đi…Cậu có thể.”
Trong đầu Hứa Thịnh đang vướng đủ các thể loại công thức làm phiền, không ngừng quanh quẩn bên bờ vực sụp đổ: “Tôi không thể.”
Thiệu Trạm cạy hai bàn tay đang kháng cự của Hứa Thịnh, dùng thái độ cứng rắn nhét sách vào, sau đó đưa 乃út mực đen cho cậu: “Cậu có thể làm được.”
Hứa Thịnh phải học, vô cùng nghẹt thở: “Tôi không được.”
Lúc này coi như thật sự có ép buộc đến cực hạn cũng vô ích, cho dù trước mặt thật sự có vách đá, cậu cũng chỉ có thể nhảy xuống. Khát vọng sinh tồn đứng trước đề thi hoàn toàn biến mất, không làm được bất cứ việc gì đến cực hạn cả.
Nửa tuần trước kỳ thi tháng.
Sau kỳ huấn luyện địa ngục vô nhân đạo của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh khó có thể tưởng tượng nổi tốc độ bổ túc cho bản thân đã hoàn thành hơn một nửa.
Hứa Thịnh tắm xong, lau tóc ra mở cửa cho Thiệu Trạm: “Hôm nay giảng gì?”
“Không giảng đề nữa”, trong tay Thiệu Trạm không cầm quá nhiều đồ, chỉ có mấy tờ bài thi, cậu nói: “Làm bộ đề khảo sát, cho cậu tự đánh giá điểm.”
Mặc dù thi tháng là thi đề tổng hợp nhưng chủ yếu vẫn là nội dung học tập của một tháng này, lỗ hổng kiến thức lớp 10 quá nhiều. Thiệu Trạm chỉ có thể bổ túc những đề quan trọng, cộng thêm những câu hỏi dự kiến xuất hiện trong bài thi…Những gì bổ túc xong, đề nào cần nói cũng đã nói, ít nhiều gì cậu cũng có thể nắm chắc lần thi tháng này trong tay.
Bài khảo sát là Thiệu Trạm tự ra đề: “Nếu thời gian làm bài không đủ, không được vượt quá nhiều. Mỗi môn chỉ có 20 câu, mỗi câu 5 điểm, 60 điểm đạt tiêu chuẩn.”
Để Hứa Thịnh cam tâm tình nguyện làm bài thi, không thể không có điều kiện.
Thiệu Trạm còn nói: “Làm xong bộ đề này, ngày mai nghỉ ngơi một ngày.”
Mỗi ngày Hứa Thịnh đều bị buộc truyền vào đầu một đống thứ, lúc này cũng không biết từ đâu lấy ra tự tin, cảm giác lần thi tháng này có khi có thể thật sự đọ sức, sau khi nghe xong điều kiện hấp dẫn này thì nói: “Được.”
Thiệu Trạm bấm đồng hồ.
Hứa Thịnh tìm mãi mới ra được cây 乃út, bắt đầu làm bài thi.
Thiệu Trạm ra số câu hỏi đúng là vừa phải, Hứa Thịnh trả lời xong còn cách giờ tắt đèn nửa tiếng, cậu khép nắp 乃út lại, đặt bài thi trước mặt Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm đang làm bài thi nâng cao mà giáo viên dạy Toán giao cho cậu, nhìn lướt qua một cái cũng biết trình độ bài thi của bọn họ không giống nhau, vì có những lúc mở đề ra, cậu đọc cũng không hiểu.
Thiệu Trạm không ngẩng lên, sau khi Hứa Thịnh đưa bài thi ra hỏi: “Không kiểm tra à?”
Kiểm tra làm gì, nhìn mấy cái câu hỏi này lâu thêm một giây nữa thôi cũng khiến cậu nhức đầu.
Hứa Thịnh buông lỏng tay, đặt 乃út xuống, chống đầu quan sát Thiệu Trạm chấm bài thi.
Trong lòng hai người ban đầu đều nghĩ rằng “Không chừng thi tháng có thể thật sự đổi trở về”, nhưng bài khảo sát mà Hứa Thịnh làm này hoàn toàn dập tắt sự tự tin và hi vọng không nên có của hai người.
Thiệu Trạm cũng không biết tâm trạng mình khi viết lên phần điểm thi cuối cùng của thí sinh trên bài thi là gì.
Họ và tên thí sinh: Hứa Thịnh.
Điểm số môn Ngữ văn: 43 điểm.
Toán học: 40 điểm.
Tiếng Anh: 34 điểm.
Khoa học tự nhiên: 41 điểm.
Thí sinh Hứa Thịnh, tất cả các môn không đạt yêu cầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc