Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương - Chương 107

Tác giả: Mộc Qua Hoàng

Hình như Cố Diêm vương vẫn chưa hiểu hai chữ “đếm xuôi”, ông chợt ngồi thẳng lưng: “Thầy lặp lại lần nữa đi, bao nhiêu điểm?”
Sau khi Mạnh Quốc Vĩ nhận được tin cũng rất khó tiêu hóa, ban đầu ông không hề có chút tín nhiệm nào với Hứa Thịnh, còn tuyên bố sẽ hỗ trợ cậu tái chiến một năm nữa.
Sau khi có thành tích liên thi, còn có cả thành tích thi riêng của các trường được công bố.
Một đợt sóng chưa qua, đợt sóng tiếp theo đã ập tới.
Sau hai tuần, Mạnh Quốc Vĩ lại đẩy cửa phòng làm việc của chủ nhiệm Cố ra lần nữa: “Hứa Thịnh vào vòng nhỏ rồi, cả hai trường mà em ấy đăng ký đều lọt qua vòng nhỏ…”
Cố Diêm vương: “Vòng nhỏ là cái gì?”
Mạnh Quốc Vĩ giải thích: “Vòng nhỏ chính là hạng chuyên ngành, học sinh thi riêng của các trường sẽ được chia thành vòng lớn vòng nhỏ. Vòng lớn có thể nhận được chứng nhận hợp lệ chuyên ngành, nhưng mà hạng gần chót, vòng nhỏ…”
Cố Diêm vương nghe đến đầu óc mơ hồ, đầu óc Mạnh Quốc Vĩ cũng rối loạn, không giải thích được: “Bây giờ tôi quá kích động, thầy chờ tôi bình tĩnh lại đã.”
Trong phòng học của lớp 7 cũng đang thảo luận chuyện này.
“Nói thế này nhé”, Hứa Thịnh bị vây xung quanh, chọn một phương pháp giải thích vòng nhỏ mà tất cả mọi người nghe xong sẽ dễ hiểu nhất, “Các cậu chỉ cần biết vòng nhỏ rất trâu bò là xong.”
Vòng nhỏ còn được dùng để cân bằng xếp hạng hiệu quả, tức là thứ hạng chuyên ngành vô cùng tốt, có thể coi số học sinh được vào vòng nhỏ nằm trong chỉ tiêu tuyển sinh của các trường. Thứ hạng càng cao trong vòng nhỏ, cơ hội trúng tuyển cũng sẽ càng lớn hơn. Những thí sinh chỉ cần đạt yêu cầu điểm văn hóa trong xếp hạng hiệu quả là sẽ được trúng tuyển.
Cậu vừa mới nhắn tin cho Khang Khải và Trương Phong, Khang Khải đã dùng vô số dấu chấm than bày tỏ: Anh là biến thái à!!!!!!!!Anh là con người sao? Đây là thành tích mà con người thi được hả?
Đừng nhắc đến hai chuyên ngành đã thi biến thái nhất, còn đều lọt vào vòng nhỏ, lại còn là hạng nhất toàn thành phố C.
Trương Phong liếc mắt qua là đọc xong tin nhắn.
Cậu ta bị chấn động đến mức chỉ có thể nhắn một chữ: Đệt.
Sau một lúc mới nhắn tiếp: Mày làm sao thế?
S: Thiên phú này rất khó nói, tao chính là thiên phú dị bẩm.
Trương Phong: …
Dù sao Hầu Tuấn cũng không phải người trong giới, mặc dù không thể hiểu được rốt cuộc vào được vòng nhỏ là siêu đến mức nào nhưng vẫn có thể cảm nhận được: “Vậy đúng là rất trâu bò.”
Hứa Thịnh hất cằm, chờ cậu ta tiếp tục khen: “Tiếp tục.”
Hầu Tuấn: “Nhưng chuyện này tạm không nhắc đến vòng nhỏ gì nữa, vẫn phải đỗ điểm văn hóa thi Đại học, lớp văn hóa của cậu có ổn không Thịnh ca?”
Viên Tự Cường: “Trước đây tôi tra cứu về thi nghệ thuật có đọc được một thứ trên mạng. Thành tích Mỹ thuật càng cao, thành tích văn hóa càng tệ. Cho nên hàng năm mức điểm của Nhị Trung Lập Dương mới thấp đến như vậy…”
Hứa Thịnh: “…”
Cậu, không quá ổn, có hơi nguy hiểm.
Hứa Thịnh cười một tiếng: “Đệt…Có thể tán gẫu bình thường không, khen thì cứ khen, thời điểm này nhắc đến lớp văn hóa làm gì? Lớp văn hóa chẳng phải vẫn còn bạn cùng bàn của tôi sao?”
Thiệu Trạm hiếm khi không cảm thấy bọn họ ồn ào, rất biết cho mặt mũi: “Ừ, cậu ấy chắc chắn sẽ làm được.”
Hầu Tuấn: “Trạm ca, sao cậu tự tin với cậu ấy thế?”
Thiệu Trạm bổ sung: “Là tự tin với chính tôi.”
Hầu Tuấn: “…”
Hứa Thịnh: “…”
“Anh, có thể chừa tí mặt mũi cho em không?” Hứa Thịnh gọi “anh” ngay trước mặt mọi người nhưng lại không gây bất kỳ sự chú ý nào. Cậu gọi thật sự quá tự nhiên, với lại bình thường những người khác cũng gọi là “Trạm ca”.
Mới vừa học xong Thể dục, chiếc áo khoác đồng phục mùa đông của Thiệu Trạm được cởi ra, khoác lên ghế dựa, trên người cậu chỉ mặc áo len, ngồi ở đây còn lạnh ở hơn cả thời tiết bên ngoài: “Trêu cậu thôi.”
Thiệu Trạm viết đề được một nửa, ngẩng mặt lên dựa người ra đằng sau, giơ tay xoa đầu Hứa Thịnh một cái: “Cậu học đến ba giờ sáng vẫn còn sức không chịu đi ngủ, cậu không làm được thì ai làm được?”
Hôm nay đầu óc Hầu Tuấn như được thông suốt, còn cực kỳ minh mẫn, bắt được mấy chữ mấu chốt: “Hai người vẫn còn liên lạc với nhau lúc ba giờ sáng ấy hả?”
Hứa Thịnh khụ khụ một tiếng, nói: “Học tập.”
Cũng đúng là học tập.
…Mặc dù học cái kiểu đó có thể kích động được cửa ải được thưởng khích lệ.
Lúc này, trên Tieba của Lục Trung Lâm Giang, một bài đăng mới từ từ nổi lên, vô cùng hot, hơn nữa tốc độ lật trang kinh người.
Những sự nghi ngờ đối với thành tích của Hứa Thịnh lúc trước đã nhanh chóng biến mất, không còn ai nhắc đến hai chữ “đường tắt” nữa. Nhất là mấy con người rảnh rỗi từng luyên thuyên trước cửa cầu thang, không ai dám đề cập đến nửa chữ.
Chủ thớt: Thành tích thi riêng vào các trường của Hứa Thịnh quá xuất sắc!
1L: Thật xin lỗi, tôi xin lỗi vì trước đây đã nói học tra đi đường tắt, đây rõ ràng là một kịch bản lừa dối.
2L: Hình như hạng nhất liên thi của Lập Dương hai năm trước cũng không vào được vòng nhỏ…
3L: Tôi bổ sung một chút, đã từng trải qua nhưng chưa vào được vòng nhỏ của trường nào.
4L: Chị họ tôi học Mỹ thuật, bà ấy nói bình thường chẳng ai dám đăng ký tham gia thi chuyên ngành luôn ấy.
5L: Tôi không thể nghĩ nhiều hơn nữa, tôi chỉ muốn quỳ xuống trước Hứa Thịnh.
Dù sao con đường thi nghệ thuật cũng không phải định hướng chính của Lâm Giang, thành tích thi nghệ thuật của Hứa Thịnh giống như cơn gió rét cuối cùng của mùa đông, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ có Nhị Trung Lập Dương luôn canh cánh trong lòng, đầy nghi ngờ với chuyện này.
Thậm chí trong buổi giao lưu năm nay còn tự biến mình thành hình tượng “Kẻ phục thù”: “Năm nay là chúng tôi thất sách, bị Lâm Giang mấy người ςướק mất hạng nhất, nhưng sang năm, hạng nhất liên thi nhất định là chúng tôi, hãy chờ đi.”
Phát biểu xong, dưới đài tiếng vỗ tay như sấm.
Cố Diêm vương đứng phía dưới cũng thật lòng vỗ tay theo: Sang năm hạng nhất chắc chắn là mấy người rồi. Lâm Giang chúng tôi không thể nào xuất hiện một Hứa Thịnh thứ hai nữa.
Hạng nhất liên thi cái gì, cái này cũng không phải quan trọng nhất, bài phát biểu của Lâm Giang vẫn lấy “nhằm vào thủ khoa” làm chủ, phát biểu tổng kết như sau: “Năm nay xảy ra một vài bất ngờ. Lâm Giang chúng tôi vô tình có một hạng nhất liên thi Mỹ thuật, à nhưng mà chuyện này không quan trọng, mục tiêu năm nay của chúng tôi vẫn là lấy thủ khoa làm chính———–”
Ngày giao lưu, Mạnh Quốc Vĩ sắp xếp một bài thi thử.
Hầu Tuấn ngồi trên bục giảng trông thi.
Do mấy ngày nữa là thi cuối năm, chỗ ngồi trong lớp bị tách ra trước, mỗi người ngồi một bàn. Hứa Thịnh ngồi đằng sau Thiệu Trạm, dựa vào tường, bên phải là chiếc bảng đen kề sát.
Hầu Tuấn: “Đàm Khải, cậu đừng tưởng lén lút lật sách là tôi không nhìn thấy, nhét vào ngăn bàn đi.”
Đàm Khải: “…Rồi.”
Hầu Tuấn: “Thi cử quan trọng nhất là gì? Là thành thật.” Hầu Tuấn nói xong, không bao lâu sau lại ngẩng đầu hỏi, “Câu sau của ‘vũ tạ ca đài’* là gì nhở?”
*Thành ngữ Trung Quốc, đề cập đến địa điểm ca hát và khiêu vũ, bắt nguồn từ bài thơ Vĩnh Ngô Lạc của Tân Khí Tật – một vị quan thời Nam Tống.
Đàm Khải dùng lời cậu ta vừa nói, trang trọng dạy lại: “Con khỉ, thi cử phải thành thật.”
Cả lớp cười ầm lên, không khí thi cử cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Hứa Thịnh vội vã quét hết một lượt bài thi đã làm xong, không đọc lại đề bài, chợt nhớ đến lần trước được xếp ngồi sau lưng Thiệu Trạm vẫn còn là lần đầu tiên thi tháng của lớp 11.
Lúc ấy cậu ở trong thân thể “học thần”, bằng sức của mình kéo điểm số của Thiệu Trạm đếm ngược.
Là mùa hè năm đó, có một bí mật nho nhỏ chỉ hai người bọn họ biết.
Hứa Thịnh nghĩ đến đây, duy trì tư thế nằm bò nửa người lên bàn, cổ tay đặt lên cạnh bàn, trong tay cầm cây 乃út, không nhịn được chọc 乃út lên lưng Thiệu Trạm một cái: “Bạn học, cậu làm rơi đồ.”
Thiệu Trạm dừng 乃út, dựa người ra đằng sau, lại gần cậu hỏi: “Gì cơ?”
“Nhặt trên đất ấy, chắc là lúc ngồi xuống rơi ra rồi.”
Hứa Thịnh hạ cổ tay xuống, dùng 乃út gõ nhẹ dưới ngăn bàn tỏ ý muốn nắm tay, còn nói, “Cậu đưa tay ra đây.”
Thiệu Trạm không nghĩ nhiều.
Nhưng mà làm gì có thứ gì đâu, chỉ có bàn tay lành lạnh của Hứa Thịnh mò tới.
Thể chất của Hứa Thịnh có vấn đề…Mùa đông tay chân rất dễ lạnh, khớp xương bị lạnh đến đỏ cả lên, cho nên không thường hay rửa khay màu. Trước đây cậu luôn uy Hi*p dụ dỗ Khang Khải rửa giúp mình.
Mặc dù tay đã thò xuống, Hứa Thịnh vẫn gục xuống bàn, tay còn lại làm gối để trên bàn: “Bài thi hơi khó, dính một tí vận thi cử của bạn trai tôi.”
Hầu Tuấn vừa nhìn chăm chú dưới bục giảng một lúc, bây giờ phải làm bài thi, vì vậy không nhìn nữa. Tay Hứa Thịnh len lén ngoắc tay Thiệu Trạm dưới gầm bàn, đề tài nói chuyện lại quay về mấy ngày trước: “Cậu cảm thấy tôi làm được sao?”
Thiệu Trạm biết cậu đang nói gì, “Ừ” một tiếng.
Hứa Thịnh: “Bởi vì học đến ba giờ sáng à?”
“Không phải.” Thiệu Trạm nói.
“Bởi vì cậu là Hứa Thịnh.”
Bởi vì cậu là Hứa Thịnh.
Cho nên mới có trận sét kia, tiếng sấm xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian – thời gian hỗn loạn.
Trước khi kết thúc giờ kiểm tra Ngữ văn, Mạnh Quốc Vĩ đã kết thúc buổi giao lưu mỗi năm một lần, về lớp sớm hơn: “Còn hơn mười phút, bạn nào chưa viết kết bài luận văn thì tranh thủ nốt đi.”
Đúng lúc Hứa Thịnh viết xong luận văn.
Sau khi nghiêm túc học tập, phần làm văn cậu không còn dùng thơ ca để chém lung tung nữa, thậm chí còn mua một quyển sách luyện từ và câu hay, cũng học thuộc các câu danh ngôn nổi tiếng rất linh hoạt.
Bây giờ, một đời thi nhân đã biến mất trên giang hồ.
Mạnh Quốc Vĩ vừa nói, quét mắt xuống dưới bục giảng: “Thiệu Trạm, Hứa Thịnh, sau khi tan học hai em đến phòng hội nghị số 3 nhé.”
Hứa Thịnh: “?”
Đang yên đang lành gọi cậu đến phòng hội nghị số 3 làm gì?
“Chắc là muốn hỏi về chuyện điền nguyện vọng”, sau khi tan lớp, Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đến phòng hội nghị số 3, “Anh ơi, chẳng phải anh được tuyển thẳng sao? Em là thí sinh nghệ thuật, nhất định là bởi vì tình huống hai chúng ta tương đối đặc biệt, cho nên gọi riêng lên nói.”
Hứa Thịnh chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân duy nhất.
Thiệu Trạm: “Hai chúng ta còn có một tình huống khác cũng rất đặc biệt.”
Hứa Thịnh: “…”
Trong phòng hội nghị số 3 trống không, trừ hai người bọn họ ra không còn ai khác.
Đề tài nhanh chóng chuyển sang chuyện “yêu sớm bị tóm”, Hứa Thịnh biết là không thể, chỉ thuận miệng nói đùa thôi. Cậu bước xuống hàng cuối cùng: “Chắc là không bị tóm thật đâu nhở? Cố Diêm vương dám bảo chúng ta viết kiểm điểm sao? Nếu em đứng trên đài nói ‘Em không nên yêu đương với bạn cùng lớp Thiệu Trạm…’”
Hứa Thịnh nói đến đây, Vạn niên lão nhị kẹp sách giáo khoa dưới khuỷu tay đi vào.
“…”
Nửa câu sau Hứa Thịnh hơi dừng lại.
Hứa Thịnh: “Vậy nên chuyện này chắc không liên quan đến yêu sớm.”
Thiệu Trạm: “Không liên quan đến nguyện vọng.”
Không biết là Cố Diêm vương tìm bọn họ có chuyện gì.
Bởi vì sau khi Vạn niên lão nhị bước vào, nhanh chóng có thêm mấy người nữa vào theo, số người tiến vào càng ngày càng nhiều. Mắt phải Hứa Thịnh không khống chế được giật liên hồi.
Cảnh tượng này….hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Nhìn rất quen mắt.
Hứa Thịnh cúi đầu xuống dụi mắt một cái, mắt vẫn nháy liên tục.
Cố Diêm vương khoan thai bước vào, chỉ mang theo một cái USB, ông đếm đầu người rồi nhận ra không thiếu ai nữa, vì vậy đóng cửa phòng hội nghị lại: “Được rồi, đến đông đủ rồi.”
Cố Diêm vương cúi người cắm USB vào, sau đó chống hai tay sang hai bên máy tính, chờ máy tính đổi mới, máy tính cũ trong phòng họp phản ứng chậm chạp, một thao tác lệnh cũng tải rất lâu, ông cười cười: “Tại sao gọi các em đến đây, chắc không cần thầy nhiều lời nữa.”
Lúc này, cuối cùng máy tính cũng chuyển đổi xong.
Cố Diêm vương mở tệp powerpoint trong thẻ USB ra, màn hình sau lưng ông chiếu lên một tiêu đề lớn: Ngũ Hiệu Liên Trại* lần thứ 16.
Cố Diêm vương ưỡn lưng còn thẳng hơn trước, tràn trề sức sống nói: “Cuộc đấu vòng tròn của năm nay lại bắt đầu rồi, thầy biết các em mong chờ đã lâu, Tứ Hiệu Liên Trại năm ngoái, hai học sinh ưu tú Thiệu Trạm và Hứa Thịnh của trường chúng ta đã giành được thành tích rất tốt———–”
Hứa Thịnh đã hoàn toàn nhận ra cảm giác quen thuộc này rốt cuộc đến từ đâu: “…”
Là hồi năm ngoái, cậu ở trong thân thể Thiệu Trạm đã từng cảm nhận qua, đều là sợ hãi giống nhau.
Hứa Thịnh tựa như thấy lưỡi hái tử thần kề sát cổ cậu.
Cố Diêm vương chỉ vào chữ “Năm” trong tiêu đề lớn “Ngũ Hiệu Liên Trại” giải thích: “Nhưng mà năm nay tình huống thi đấu có một vài sự thay đổi nhỏ.”
Powerpoint chuyển sang slide mới.
Phía trên lần lượt là tên của năm trường trung học.
Bốn trường giống như cũ, theo thứ tự là Lục Trung Lâm Giang, Phụ trung Tung Diệp, Thực nghiệm Anh Hoa, trung học Tinh Kiếm.
Chỉ là sau bốn ngôi trường quen thuộc này còn có một cái tên khác———Nhị Trung Lập Dương.
Tất cả thí sinh phía dưới xôn xao: “Lập Dương?”
“Là ngôi trường xem trọng Mỹ thuật ấy hả?”
“Điểm thi thấp nhất trong thành phố C của chúng ta?”
Bọn họ đến xem náo nhiệt hay gì?!
Cố Diêm vương nói: “Nhị Trung Lập Dương cũng rất muốn tham gia thi đấu vòng tròn, vừa rồi chủ nhiệm Khương của Lập Dương đã nói trong buổi giao lưu, năm nay Lập Dương bọn họ có hai học sinh vô cùng xuất sắc cũng muốn tham gia dự thi, muốn cạnh tranh trên cùng một khán đài với chúng ta, cùng nhau so tài.”
“…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc