Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương - Chương 06

Tác giả: Mộc Qua Hoàng

Chương 6: “Cho nên nhắc đến bạn học Hứa Thịnh, không phải như thầy nghĩ đâu.”

“Em học sinh…Em có nghe thấy tôi nói gì không?”
“Kỳ quái, tại sao vẫn còn chưa tỉnh?”
“Chẳng phải cậu nói em ấy không có vấn đề gì sao, đang yên đang lành tại sao lại bất tỉnh?”
“Kiểm tra hết rồi mà, đúng là không phát hiện ra vấn đề gì hết.”
“…”
Những giọng nói này giống như bị ngăn lại bởi một lớp màng mỏng, truyền vào tai Hứa Thịnh không rõ ràng lắm.
“Ôi, chủ nhiệm Cố, thầy đừng nóng vội.”
“Đừng nóng cái gì cơ, hai đứa chúng nó nằm thành một đống dưới chân tường nhìn y chang hai cỗ thi thể, tôi có thể không nóng vội sao? Trên người em ấy thật sự không có dấu vết đánh nhau sao? Không phải do tên nhóc Hứa Thịnh kia làm?”
Nghe thấy tên mình, ý thức của Hứa Thịnh dần tỉnh táo lại, kèm theo một trận nhức đầu kịch liệt sau đó, cảm giác giật giật đau đớn một mực lan thẳng đến điểm cuối của dây thần kinh đại não, khiến cậu còn chưa kịp phản ứng lại tên của mình xuất hiện ở góc độ dường như không bình thường lắm.
Thầy chủ nhiệm họ Cố, khắp nơi đều gọi là Cố Diêm Vương, ở Lục Trung Lâm Giang rất có tiếng tăm, được mệnh danh là người không có học sinh nào là không trị được. Cho đến khi cuộc đời ông va phải Hứa Thịnh ở trường.
Cả năm lớp 10, Hứa Thịnh đều ở đây đấu trí so dũng khí với Cố Diêm Vương, Cố Diêm Vương bắt cậu đi hướng Đông cậu liền đi hướng Tây, lên đài đọc kiểm điểm cũng là việc thường thấy, một câu “Em sai rồi, nhưng em không đảm bảo lần sau sẽ không tái phạm nữa” khiến Cố Diêm Vương giận đến mức nổ tung tại chỗ.
“Hứa Thịnh, em quay lại đây cho tôi, ông đây không chỉ cho em nhìn màu sắc em lại không biết tại sao bông hoa có màu đỏ*, em đứng ngay ngắn lại cho tôi——-”
*Ở đây muốn nói Chủ nhiệm Cố đã cố tình bỏ qua nhưng Hứa Thịnh vẫn được nước làm tới, càng ngày càng không nghe lời.
Nhưng mà giờ phút này giọng nói của Cố Diêm Vương lại rất hiền hòa, Hứa Thịnh chưa bao giờ nghe qua, hơn nữa giọng nói ở ngay bên tai khiến cậu dễ dàng nổi da gà cả người: “Đứa trẻ này…”
Hứa Thịnh hoàn toàn tỉnh táo.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi, tôi đã nói không sao rồi mà!” Bác sĩ phòng y tế của trường vui vẻ nói.
Hứa Thịnh mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng xa lạ, trước mắt là gương mặt phóng đại của Cố Diêm Vương, gương mặt người đàn ông trung niên hơi phát tướng, vẻ mặt tràn đầy lo âu: “Em có biết thầy lo lắng cho em nhiều thế nào không?”
Hứa Thịnh: “…”
Chẳng phải muốn đánh em một trận để em biết tại sao bông hoa có màu đỏ à? Sao bây giờ lại thành lo lắng rồi?
Hứa Thịnh vừa mới tỉnh, cả người vẫn lờ đờ, đầu xoay ra hướng khác thì nhận ra đằng sau ót rất đau, ngay sau đó mới chậm chạp suy nghĩ: Bức tường cùng lắm chỉ cao 2 mét, nhiều nhất thì cũng chỉ trẹo chân, sao cậu lại ngất đi được?
Ánh mắt Cố Diêm Vương càng thể hiện sự yêu thương: “Em thử cử động cánh tay, cử động cả chân nữa xem có chỗ nào bị thương nữa không, đầu có đau không? Khát không, để thầy rót cho em ly nước nhé?”
“Không cần.” Hứa Thịnh thụ sủng nhược kinh*, nhưng vừa lên tiếng thì bị chấn động bởi giọng nói của mình.
*Ý muốn nói được yêu thương, sủng ái nhiều quá thì sinh ra lo sợ.
Cố Diêm Vương: “Ầy cái đứa nhỏ nhà em, khách sáo với thầy làm gì.”
Hứa Thịnh chống tay lên ván giường ngồi dậy: “Em thật sự không….” Không muốn uống nước, cũng không phiền ngài lo cho em.
Nếu như mới vừa rồi còn có thể bất ngờ nghe nhầm, vậy lúc này cậu đã chắc chắn, đây không phải giọng nói của mình.
Hứa Thịnh cảm giác xong thì nâng cánh tay lên.
Độ dài bàn tay cậu so với những nam sinh khác mà nói thì có nhỏ hơn một chút, khi còn nhỏ bị mẹ nói giống như tay của mấy cô nhóc, còn từng có một dạo luôn phản đối trong lòng, nhưng mà đôi tay trước mặt này có khớp xương thon dài, ngón tay thẳng tắp rõ ràng, màu da trắng đến nhợt nhạt.
Hứa Thịnh dời ánh mắt xuống nửa tấc, đập vào mắt cậu là đồng phục học sinh màu xanh xám có phù hiệu của Lục Trung mà cậu chưa bao giờ mặc lên kể từ ngày đầu tiên nhập học.
Cố Diêm Vương thật sự đứng dậy đi rót ly nước, ông cầm cái ly giấy duy nhất còn lại phía dưới máy nước uống, hơn nữa hết sức ân cần đổi từ nước lạnh sang nước nóng: “Cũng làm thầy sợ giật cả mình, bọn họ gọi điện cho thầy đúng lúc thầy vừa tan làm, nói em và…”
Hứa Thịnh không để ý đến ông, cậu đột nhiên nhảy xuống giường, trên tường phòng ký túc xá có một mặt gương, đoán chừng là do học sinh khóa trước để lại, bình thường không sử dụng mấy, nhìn có hơi cũ kỹ.
Cậu vọt tới trước gương, trong gương bất ngờ là một dáng người quen thuộc lại lạnh lùng đến mức như viết thẳng hai chữ “Cút ngay” ở trên mặt.
Cố Diêm Vương thả nút ấn nước nóng, nói nốt nửa câu sau: “Nói em và Hứa Thịnh hai người nằm trên đất, em cứ thành thật mà nói với thầy, có phải tên nhóc Hứa Thịnh kia đánh em không?”
———
Mạnh Quốc Vĩ đã đi đi lại lại ba vòng ở trong phòng kí túc xá của Hứa Thịnh, ông chắp hai tay sau lưng, cực kỳ sốt ruột, đợi “Hứa Thịnh” tỉnh lại, ông cũng bình tĩnh lại, chỉnh đốn lại tâm trạng của mình: “Có phải em lại đánh người không?”
“Thầy nói bao nhiêu lần rồi, phải nghĩ đến việc tuân thủ kỷ luật chứ, giữa bạn học cùng lớp phải đối xử thân thiện với nhau, sao em có thể…” Mạnh Quốc Vĩ nói ra lời này rất khó khăn, “Sao có thể ra tay đánh nhau, lại còn đánh người ta nằm ở trên đất, kết quả cả hai cùng ngất đi, sự thù hằn này lớn bao nhiêu chứ?”
Đánh người?
Đánh người nào?
Thiệu Trạm mở mắt ra đã phải gánh trên lưng tội danh “Không tuân thủ kỷ luật, đánh bạn cùng lớp ngã trên đất”.
Ban đầu Thiệu Trạm nghe không hiểu Mạnh Quốc Vĩ đang nói gì, cậu nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trước khi bị va đập đến choáng váng——-Là Hứa Thịnh nhanh như chớp ngã lên người cậu, sống mũi hung hăng đập vào *** cậu, cậu bị đập đến mức không đỡ được, hai người cùng một lúc ngã gục xuống.
Thiệu Trạm nghĩ đến đấy, không hiểu sao sống mũi lại âm ỉ đau.
Mấy giây sau, cậu mới phát hiện ra cảm giác đau đớn này rất chân thực.
Mạnh Quốc Vĩ vẫn còn tiếp tục liệt kê từng tội trạng: “Bình thường em ngủ trong giờ học, thành tích thì bết bát, những chuyện này thì thôi đi, bây giờ lại còn sử dụng *** với bạn cùng lớp!”
Thiệu Trạm: “…”
Mạnh Quốc Vĩ đối với những vấn đề của tuổi thiếu niên vẫn chưa đến mức ghét. Trừ những lúc mang dáng vẻ ngang ngược, lì lợm cứng đầu “Thầy không cần quan tâm đến em”, những lúc khác Hứa Thịnh vẫn hay cười đùa cợt nhả, ai nói gì ông đều không có ý kiến, dù sao cũng là học sinh lớp mình, tính tình cũng hơi thiên vị hơn: “Chuyện này ngay cả chủ nhiệm Cố cũng bị kinh động, đến cả hiệu trưởng đến cũng không cứu được em, tự bản thân em suy nghĩ kĩ lại đi.”
Thiệu Trạm mất mấy chục giây ngắn ngủi để ý lại tình hình lúc này, là phòng ký túc xá bình thường, nhưng hiển nhiên không phải phòng của cậu——-Phòng kí túc của cậu không có tấm áp phích manga dán trên tường.
Trên bàn học cũng không có một quyển luyện đề nào.
Đừng nhắc đến thứ cậu đang mặc trên người, hình như là quần áo của Hứa Thịnh.
Bình thường tác phong khoa trương của Hứa Thịnh hoàn toàn được thể hiện rõ trong chuyện mặc trang phục. Chưa bao giờ mặc đồng phục học sinh, cái áo phông trắng mặc trên người lúc này rất khó khiến người khác không chú ý.
Mạnh Quốc Vĩ: “Khẩu hiệu của Lục Trung Lâm Giang chúng ta là gì, là gì hả? Là văn minh, hài hòa!”
Thiệu Trạm cắt đứt lời ông: “Đây là đâu?”
Thiệu Trạm thốt lời này ra khỏi miệng, đúng là giọng nói trong trẻo của thiếu niên, âm sắc kiêu ngạo vừa thoát ra, thậm chí không cần Mạnh Quốc Vĩ trả lời, tất cả nghi ngờ cũng tự giác hướng đến sự không bình thường, không thể nào cho ra câu trả lời giải đáp.
“Phòng của em mà em cũng không nhận ra sao?” Mạnh Quốc Vĩ sửng sốt một giây, sau đó cực kỳ tức giận: “Em đừng có giả ngu với thầy! Phạm lỗi thì phải nhận, là đàn ông con trai dám làm phải dám chịu, em, đi xin lỗi bạn học Thiệu Trạm ngay.”
———–
Bên kia, Hứa Thịnh vẫn còn đang đấu tranh tinh thần đến giây phút cuối cùng, trong đầu cậu bây giờ đều là hình ảnh gương mặt trong gương, vốn dĩ không có cách nào tiếp nhận được chuyện mình bật nhảy qua tường lại có thể nhảy luôn vào thân thể người khác: “Cố Diêm…Chủ nhiệm Cố, hôm nay là thứ mấy?”
Cố Diêm Vương nói: “Thứ tư.”
“Tiến trình phát triển của loài người đến năm nào rồi?” Hứa Thịnh nhắm mắt, trong đầu thoáng nhớ lại hàng loạt bộ phim khoa học viễn tưởng, dẫn đầu là “Những ngày tháng đi lạc giữa vết nứt thời gian“, “Năm nay là năm 2019 sao?”
Cố Diêm Vương lo lắng: “…Không những năm nay là năm 2019, em còn đang ở Lục Trung Lâm Giang, chúng ta vừa mới thi khảo sát đầu năm xong em còn nhớ không? Chẳng lẽ em bị ***ng đến hỏng não luôn rồi?”
“…”
Hứa Thịnh đang xác nhận bản thân cậu có phải đang nằm mơ hay không.
Cố Diêm Vương quan sát bạn học Thiệu Trạm luôn tỉnh táo lý trí trong lúc bất chợt bắt đầu nói năng lung tung, lại càng ghét cay ghét đắng kẻ đầu sỏ: “Hứa Thịnh làm gì cũng không xong, chỉ có gây chuyện là luôn được hạng nhất.”
Cho dù vết nứt có tồn tại hay không cũng không liên quan đến việc cậu nằm mơ, thế nhưng vẫn có phần bản năng của loài người. Thời điểm Thiệu Trạm đi sau lưng Mạnh Quốc Vĩ sang phòng đối diện, Hứa Thịnh đã nói chuyện với Cố Diêm Vương được bảy, tám phút.
“Tình trạng này của em không liên quan gì đến cậu ấy, chủ nhiệm Cố, thầy hiểu lầm cậu ấy rồi. Em phải ra mặt vì bạn học Hứa Thịnh, mặc dù cậu ấy bình thường bướng bỉnh nhưng ưu điểm cũng không ít.”
“Dáng dấp đẹp trai, cái này cũng không cần nói nữa.”
“Dĩ nhiên trừ điểm này ra, trên người cậu ấy cũng có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp, ví dụ như thật ra nội tâm rất hiền lành, bình thường đối xử với bạn cùng lớp hết sức thân thiện, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui”, Hứa Thịnh bịa chuyện cứ như thật vậy, “À, còn nữa, khác biệt với người khác, rất có cá tính, em rất tán thưởng cậu ấy.”
Cuối cùng Hứa Thịnh tổng kết đơn giản một phen: “Cho nên nhắc đến bạn học Hứa Thịnh, không phải như thầy nghĩ đâu.”
Cố Diêm Vương nghe đến hoảng hốt: “Thế ư…?” Người đang nhắc đến cùng là một người mà chúng ta quen biết sao?
Mạnh Quốc Vĩ đang đẩy cửa ra: “…”
Thiệu Trạm đi theo phía sau: “…”
Cho dù chuyện này xảy ra với ai cũng không thể bình tĩnh được, Thiệu Trạm vừa mới kéo bản thân trở lại từ bờ vực suy sụp, lại bị Hứa Thịnh đá trở lại lần nữa, cậu đứng ở cửa nói: “Cậu đi ra đây.”
Lần đầu tiên Hứa Thịnh nhận ra gương mặt mình có thể lạnh lùng đến mức này.
Cố Diêm Vương và Mạnh Quốc Vĩ là hai người không hiểu tình huống đang diễn ra, nhưng vừa rồi mới nghe thấy Thiệu Trạm khen Hứa Thịnh như vậy, khen đến mức thất thường, rồi lại quan sát dáng vẻ và trạng thái tinh thần ổn định của hai người, trong đầu nghĩ hẳn là không có vấn đề gì lớn.
“Cũng được, vậy hai người các em về nghỉ ngơi cho khỏe”, Cố Diêm Vương nói xong còn nói tiếp, “Đúng rồi, chuyện đánh nhau này là thầy hiểu lầm em, nhưng chuyện trèo tường em không thoát được đâu, ngày mai nộp bản kiểm điểm 3500 chữ lên đấy.”
Thiệu Trạm cứng đờ, mấy giây sau mới phản ứng được lời này là Cố Diêm Vương nói với cậu.
Cậu con mẹ nó còn phải viết bản kiểm điểm 3500 chữ.
Trong phút chốc Hứa Thịnh không biết nên đồng cảm với ai.
Cuối cùng hai người đi vào phòng Hứa Thịnh, lúc này cậu mới biết hóa ra phòng của hai người ở đối diện nhau, sau khi cửa phòng đóng lại, bọn họ đứng gượng gạo đối mặt, muốn nói gì cũng không nói được.
Cuối cùng là Hứa Thịnh xổ ra một câu thô tục trước.
“Con mẹ nó”, Hứa Thịnh nói, “Đây là chuyện gì?”
Thiệu Trạm không nghe nổi Hứa Thịnh mắng thô tục bằng giọng của mình: “Đừng có chửi bậy.”
“Được”, Hứa Thịnh rất không dễ chịu giơ tay lên cởi một khuy áo trên đồng phục, sau đó mở ngăn kéo bàn học của mình, móc ra một chồng giấy A4, cộng thêm một cây Pu't máy màu đen, “Vậy viết kiểm điểm trước.”
Thiệu Trạm nhìn cậu thế này, dáng vẻ không giống như muốn tự viết kiểm điểm: “Ai viết?”
Mặc dù tình huống bây giờ vô cùng hỗn loạn, nhưng tạm thời đặt những chuyện này qua một bên đã, Hứa Thịnh coi như đã tìm được cơ hội báo thù vụ trèo tường kia: “Ai là Hứa Thịnh thì người đó viết, nếu cậu cảm thấy bây giờ cậu không phải, thế thì cứ đi ra ngoài hô một tiếng bằng giọng nói này xem người khác phản ứng thế nào.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc