Câu Chuyện Ngày Xuân - Chương 03

Tác giả: Vương Thiển

Đóa Hoa Tình Yêu Chớm Nở

Tối hôm ấy, Mặc Trì chính thức trở thành gia sư của Tư Tồn. Phòng học chính là phòng đọc sách quen thuộc. Buổi sáng, anh giúp cô hệ thống lại kiến thức, buổi chiều khi Tư Tồn ngồi làm bài tập thì anh lặng lẽ chuẩn bị môn học cho buổi tối. Buổi tối, sau khi học xong môn Toán, Tư Tồn muốn quay lại đọc Ngữ văn thì bị Mặc Trì ép quay về phòng đi ngủ. Bởi theo anh, chỉ khi duy trì một cơ thể khỏe mạnh và một tinh thần tràn đầy năng lượng mới có thể làm bùng nổ những tiềm năng lớn ẩn sâu bên trong con người.
Tư Tồn không hề biết rằng, sau khi mình quay về phòng nghỉ ngơi, Mặc Trì vẫn còn ở lại thư phòng rất lâu. Anh chữa những bài cô đã làm, đánh giá tình hình bài vở mà cô nắm được và chuẩn bị đề cương luyện tập cho buổi học hôm sau. Kì thi đại học lần này đối với Mặc Trì dường như còn quan trọng hơn đối với bản thân người ứng thí là Tư Tồn. Vận mệnh của anh đã không thể thay đổi, nhưng Tư Tồn thì khác, có thể thông qua cánh cửa đại học để bắt đầu một cuộc sống mới. Thây tâm ý Mặc Trì đã quyết, Trần Ái Hoa biết dù trời có sập cũng không thể bắt anh dừng lại, vì thế đành miễn cưỡng đồng ý để Tư Tồn tham dự kì thi. May thay, Tư Tồn là một cô gái ngoan ngoãn lại thật thà, bà cũng dần coi cô như con đẻ. Có thể cùng nhau sống dưới một mái nhà, âu cũng là duyên phận. Vả chăng, biết đâu Tư Tồn lại thi không đỗ, lúc đó con trai bà sẽ không còn lí do gì để con bé rời khỏi nhà họ Mặc nữa.
Mỗi ngày, bà đều nhắc cô giúp việc chuẩn bị bữa ăn với đầy đủ món mặn món ngọt để bồi bổ cho ba đứa con đang học thi. Canh cá bổ não, canh xương tăng cường sức khỏe thay phiên nhau xuất hiện trong bữa cơm. Buổi tối, cô giúp việc còn chuẩn bị cả bữa ăn đêm cho tụi nhỏ đang cặm cụi đèn sách. Mặc Trì - đứa con trai mà bà yêu thương nhất - vốn cơ thể yếu ớt không thể tham gia thi cử, bao nhiêu ấm ức trong lòng dù không nói ra, bà đều thấu hiểu cả. Giờ nó lại phải cùng Tư Tồn vất vả đèn sách, cứ tiếp tục nhiều ngày như vậy, không biết có thể chịu đựng nổi không?
Khả năng ghi nhớ của Tư Tồn thật khiến Mặc Trì kinh ngạc. Tất cả những kiến thức đã học qua, chỉ cần xem lại một chút là cô đã có thể nhớ lại. Nhưng riêng với môn Toán, dường như khả năng thiên phú đó hoàn toàn bị triệt tiêu. Ngay đến công thức Toán học cơ bản nhất, Mặc Trì thậm chí phải giảng rất lâu, cô mới miễn cưỡng hiểu được. Lần nào làm bài sai, Tư Tồn cũng đổ ỉỗi cho công thức quá khó hiểu.
Tối hôm đó, Tư Tồn lại tiếp tục lao tâm khổ tứ vật lộn với môn Toán. Lông mày nhíu chặt, cây Pu't chì tì dưới cằm, dù đã vất vả suy nghĩ rất lâu nhưng cô hoàn toàn không nắm được bất cứ điều gì để tìm ra manh mối làm bài. Đôi mắt cô mở to, nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt, như muốn ***c thủng một lỗ trên đó, mà tuyệt nhiên vẫn không nảy ra bất cứ công thức nào.
Mặc Trì nhìn Tư Tồn khẽ mỉm cười, dáng vẻ chăm chỉ nghiêm túc của cô thật sự vô cùng đáng yêu, chỉ là tại sao cô không thử di chuyển đôi tay một chút? Đó là một bài toán hình học không gian nên chỉ cần kẻ thêm một đường nữa thì câu hỏi trong bài sẽ được giải quyết gọn ghẽ.
Tư Tồn nhìn Mặc Trì vẻ cầu cứu, nhưng anh nghiêm mặt nói: “Đừng nhìn anh, trong lúc thi anh không thể giúp em làm bài được”.
Cô oan ức cắn môi rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt. Mặc Trì buồng một tiếng thở dài, khẽ nhắc: “Em thử kẻ thêm một đường nữa xem sao”.
Tư Tồn cầm thước kẻ, vạch một đường thẳng song song với hình vẽ lúc đầu nhưng hồ như chẳng nhận ra điều gì khác biệt. Mặc Trì khẽ cười, thầm nghĩ, xem ra Tư Tồn thật sự thiếu tư duy logic. Lại thở dài đánh thượt, anh cầm cây thước kẻ, kéo quyển sách Toán lại gần, nghiêm khắc nói: “Anh giảng lại một lần cuối cùng thôi đấy nhé, nếu vẫn không hiểu thì em hãy chuẩn bị xòe tay ra chịu phạt!”
Tư Tồn nhẹ cắn môi. Khi còn học cấp ba trường huyện, cô có được học Toán, nhưng học không tốt lắm. Bởi thành tích các môn khác khá cao nên kết quả cuối năm không đến nỗi tệ. Song, nghỉ học đã được nửa năm rồi, kì thi đại học lại đang đến gần ngay trước mắt, cô hoàn toàn không biết rồi vận mệnh của mình sẽ đi đến đâu nữa?
Mặc Trì dùng Pu't đỏ kẻ thêm một đường lên hình để Tư Tồn dễ nhìn hơn, sau đó lại viết sẵn cả công thức vào rồi mới đẩy quyển Toán lại cho cô: “Bây giờ em có thể làm được chưa?”
Nhìn hình vẽ và công thức anh ghi, Tư Tồn như thấy được ánh sáng cuối đường hầm tăm tối, liền đưa Pu't thoăn thoắt, chẳng bao lâu đã dễ dàng giải xong bài toán.
“Bài này coi như không tính, em làm lại bài khác”. Nói rồi anh lật sách tìm một bài toán tương tự để Tư Tồn làm. Lần này, cô giải bài không chút khó khăn.
Vài ngày sau, Tịnh Nhiên mang đề thi thử và những dạng bài cần ôn tập về nhà cho Mặc Trì. Anh yêu cầu Tư Tồn nội trong một ngày phải làm xong toàn bộ đề thi, còn mình đích thân ngồi đó giám sát. Buổi tối, anh xem và sửa toàn bộ những lỗi sai trong bài làm của Tư Tồn. Kết quả so với bài thi lần trước đã có sự cải thiện đáng kể, nhưng có môn vẫn chưa đạt, đặc biệt là Số học. Một tháng nữa thôi là kì thi đã đến rồi, Tư Tồn rõ ràng cần phải tập trung học tập hơn nữa.
Sáng thứ hai, Mặc Trì đến thư phòng từ rất sớm, sắp xếp lại các bài thi trên bàn. Tư Tồn vừa bước vào đã bị đống bài tập làm cho kinh hồn bạt vía. Khi lướt qua sổ điểm trên giấy, Tư Tồn buột miệng nói: “Sao có thể thấp như vậy được ?”
Đột nhiên, Mặc Trì cảm thấy vô cùng tức giận, bản thân cô làm bài thế nào còn không biết sao mà lại hỏi anh. Nghĩ vậy, Mặc Trì liền cao giọng nói: “Em vẫn không biết xấu hổ mà còn hỏi? Ôn tập cũng đã gần một tháng rồi mà chỉ tiến, bộ được có chút xíu. Chưa đầy một tháng nữa là đến kì thi rồi, thành tích thế này làm sao đỗ đây?”
Gần một tháng trời qua, Tư Tồn đã phải đêm ngày vất vả đèn sách, cũng tiêu tốn không biết bao nhiêu công sức và thì giờ, không ngờ mới sáng sớm đã bị Mặc Trì vô cớ trách mắng, cộng thêm áp lực lớn chất chứa trong lòng bấy lâu khiến cô không thể nhẫn nhịn mà buột miệng nói: “Dù sao cũng là do bản thân em kém cỏi. Em không muốn lãng phí thời gian của anh thêm nữa”.
Vốn dĩ không định bực bõ gì với Tư Tồn, nhưng khi thấy cô cãi lại, lửa giận trong người Mặc Trì bừng bừng nổi lên, anh cao giọng nói: “Bây giờ em mới nói, vậy thì quãng thời gian vừa rồi anh bỏ ra chẳng phải đã lãng phí rồi sao. Vậy sao lúc đầu còn nói muốn tham gia kì thi? Lẽ nào, người nhà họ Mặc chúng ta đi thi rồi lại mất mặt mang theo một con vịt mà quay về sao?”
“Ai muốn làm người của nhà họ Mặc các anh chứ? Không phải, chính anh là người luôn muốn em rời khỏi đây sao? Vậy em đi là được chứ gì?!” Cuối cùng, áp lực đè nén trong tâm tư Tư Tồn suốt nhiều ngày qua cũng được nói ra thành tiếng. Lòng dù nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao, cùng lúc, những giọt nước mắt cứ lăn dài mãi xuống hai má, không cách nào ngăn được.
Mặc Trì không ngờ, thì ra Tư Tồn vốn hiền lành lúc tức giận cũng nóng nảy như vậy. Thấy cô toan rời khỏi thư phòng, anh vội đẩy chiếc xe lăn đến chặn trước mặt rồi hét lên: “Nhà họ Mặc là nơi em muốn đến thì đến, muốn đi là đi, nhẹ nhàng vậy sao?”
Câu nói ấy khiến Tư Tồn không nén được tức giận, buột miệng đáp: “Vốn dĩ đâu phải em muốn đến đây!”
Mặc Trì rơi vào im lặng. Lẽ nào, không phải ngay từ đầu cô tình nguyện đến nhà họ Mặc sao? Hay chỉ có tấm lòng thương con của người mẹ vĩ đại, cùng với lòng phúc hậu của đồng chí Lưu Xuân Hồng mới có thể mang được cô con gái đoan trang nhà người ta về làm vợ một kẻ tàn phế như anh? Nói cho cùng, tất cả sai lầm đều từ anh mà ra. Nghĩ tới đó, Mặc Trì khó nhọc lên tiếng: “Em đi đi! Anh cũng không muốn ép một người không tình nguyện phải ở lại nơi người ta không muốn ở. Và nếu thực lòng muốn đi, muốn rời khỏi đây một cách quang minh chính đại, em nhất định phải học tập thật chăm chỉ, ôn luyện thật nghiêm túc. Giả như lúc này em trốn chạy, mọi chuyện đồn ra ngoài chẳng phải mất mặt nhà họ Mặc chúng ta lắm sao”.
Thật ra, lời vừa thốt ra, Tư Tồn đã cảm thây cực kì hối hận. Việc cô tới nhà họ Mặc là do trưỏng bối làm chủ, sao có thể trách Mặc Trì được. Nhưng nghĩ tới mấy lời khó nghe anh vừa nói, trong lòng cô thấy tấm tức vô cùng. Cô hít một hơi thật sâu, cắn môi nói: “Em thi không đỗ, anh đừng có tức giận đấy”.
Mặc Trì cười lạnh đáp: “Học sinh do anh phụ đạo thi không đỗ ư? Có phải em đánh giá anh quá thấp rồi không?”.
Tư Tồn khẽ chớp mắt, nhất thời chẳng biết nên phản ứng thế nào. Mặc Trì lại tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, hàng ngày trong buổi học sáng, em phải dành ra hai tiếng để học Toán, buổi tối dành thêm hai tiếng ôn các môn khoa học khác. Một tháng nữa kì thi đến rồi, có mệt mỏi một chút cũng không hại gì đâu”.
“Tinh thần chiến đấu” với sách vở của Tư Tồn một lần nữa lại được khơi dậy mạnh mẽ. Nếu không mucm người đàn ông trước mặt xem thường mình, cô nhất định phải đạt thành tích thật tốt, khiến anh khâm phục, tự hào mới được. Tư Tồn vội lau nước mắt, ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn, cầm quyển sách Toán lên, thầm ra lệnh cho bản thân phải chuyên tâm học hành hơn nữa.
Mặc Trì đưa xe lăn đến trước mặt Tư Tồn, mở quyển sách cô đang cầm trên tay ra, mặt tối sầm lại: “Toán học không giống như Ngữ văn, dù đọc hết cả quyển cũng không có tác dụng gì đâu. Trước đây là do anh lơ là, chỉ mải giảng bài mà quên mất không hướng dẫn em phương pháp học. Một khi đã nắm chắc phương pháp, môn Toán của em nhất định sẽ còn tiến bộ nhanh hơn môn Vãn mà em yêu thích nữa đây.
Thời gian bây giờ có hạn, anh sẽ đưa cho em một số công thức mà anh đã tổng hợp lại cho có hệ thống, em ghi nhớ rồi viết lại. Toán học cũng giống các môn học khác thôi, cũng có một lối mòn để đi, khi gặp vấn đề khó khăn thì đừng vội để tâm đến nó, chỉ cần bình tâm nắm lấy những điểm mấu chốt nhất, rồi sẽ sớm tìm ra cách giải quyết khó khăn”.
Tư Tồn hoàn toàn không có hứng thú với môn Toán. Những lời Mặc Trì nói nghe cứ mơ mơ hồ hồ, cô lại ngại không dám hỏi, chỉ biết nhìn chằm chằm vào anh: “Thôi em học môn khác đi, hôm nay anh sẽ sắp xếp lại các dạng bài cho em”.
Tư Tồn mím môi, cầm quyển sách Chính trị lên xem. Trong lòng có chút lo lắng, cô không ngừng tự nhủ, Mặc Trì đã dốc hết tâm sức giúp mình học ôn thế này, mình không thể không thi đỗ đại học. Tư Tồn cũng không rõ, việc anh giúp cô là vì sợ cô làm cho mất mặt hay vì muốn danh chính ngôn thuận đẩy cô đi nữa? Còn nhớ, ngay ngày đầu tiên cô đến nhà họ Mặc, anh đã nói không muốn thấy cô rồi. Đâu phải H*m mu*n sự giàu sang của gia đình Mặc Trì, chỉ là cứ nghĩ đến những nỗi đau khổ mà một người trẻ tuổi như anh phải chịu, cùng với sự quan tâm, chăm sóc ân cần anh dành cho mình trong cái đêm mưa gió ấy, trong lòng cô lại trào dâng niềm thương cảm luyến tiếc.
Mặc Trì vẫn đang cẩn thận lật từng trang sách Toán, tổng hợp những dạng bài thường gặp để dạy cho Tư Tồn. Buổi trưa, khi cô giúp việc mang cơm lên, Mặc Trì liền gọi Tư Tồn đến ăn, rồi bảo cô ra vườn hoa đi dạo một lát, vừa tăng cường thể lực, vừa minh mẫn tinh thần. Còn bản thân mình lại cắm cúi ngồi trong phòng, tiếp tục công việc đang dang dở. Thời gian cấp bách, trong đầu anh chỉ còn nghĩ đến mỗi một việc là bằng mọi cách giúp Tư Tồn tiến bộ càng nhanh càng tốt.
Tư Tồn đi dạo xong liền quay về phòng nghỉ ngơi thêm một lát. Hai giờ sau, lúc mở cửa thư phòng, cô vân thấy Mặc Trì đang cặm cụi lật giở từng trang sách, thức ăn trên bàn chưa hề được ***ng đến. Tư Tồn lặng lẽ mang thức ăn xuống bếp hâm nóng lại rồi bưng lên, nhẹ nhàng nói: “Anh còn chưa ăn cơm, ăn xong rồi đọc tiếp nhé!”
Mặc Trì không ngẩng đầu lên, chỉ “Ừ!” một tiếng, rồi đưa tay với lấy chiếc bánh bao đưa vào miệng ăn lấy lệ cho cô vui lòng. Tư Tồn thấy vậy liền giục: “Anh ăn thêm thức ăn đi chứ”. Mặc Trì chỉ trả lời qua quýt mà không hề động đũa. Tư Tồn thở dài, nhìn anh ăn hết chiếc bánh bao, lại lặng lẽ mang chỗ thức ăn hồ như còn nguyên ra ngoài.
Đến khi trời chạng vạng tối, Mặc Trì mới hệ thống xong các dạng toán. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, một cơn choáng váng ập đến khiến anh xây xẩm cả mặt mày, thiếu chút nữa thì ngã xuống sàn. Tư Tồn thấy vậy liền hét to, sợ hãi hỏi: “Anh làm sao thế?”
Mặc Trì lấy ngón tay day hai huyệt thái dương trên trán, giọng khàn khàn: “Anh không sao. Em nghỉ đi, lát nữa anh sẽ dạy em môn Toán”. Nói xong, anh gắng gượng tự đẩy chiếc xe lăn về phòng.
Toàn thân đau ê ẩm khiến Mặc Trì không tài nào chịu nổi. Anh quên mất là mình không được làm một số việc. Những ngày tháng trong trại tạm giam trước kia đã để ỉại trên cơ thể anh biết bao di chứng. Trong sinh hoạt hàng ngày hiện giờ, anh không thể vận động mạnh, cũng không thể ngồi lâu, tốt nhất - theo lời bác sĩ - chỉ nên nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Một mình đóng chặt cửa phòng lại, lòng bùng lên chút giận dỗi vô cớ, Mặc Trì *** đập mạnh tay vào phần hông cứng đờ thì cảm giác đau mỏi mới dịu đi một chút. Anh vịn hai tay vào xe lăn toan nhấc người lên, nhưng từ hông đến chân đau buốt khiến anh không tài nào đứng vững. Thật sự, anh chỉ muốn lên giường nằm nghỉ một lát nhưng lại không dám, nếu nằm rồi e rằng tối nay sẽ chẳng còn sức mà ngồi dậy nữa.
Đang không ngừng đấu tranh tư tưởng, bỗng tiếng gõ cửa “Cốc! Cốc! Cốc!” vang lên, Tư Tồn bước vào mang theo một khay đồ ăn trên tay. Cô gái này càng lúc càng không xem mình là người ngoài, Mặc Trì thầm nghĩ, hơn nữa không phải anh vẫn chưa đồng ý cho cô vào phòng sao? Mặc Trì có chút khó chịu nói: “Đã nói em không được tự ý vào phòng anh rồi mà?”
Tư Tồn tuy đôi chút ấm ức, song tự nhủ không được nóng nảy và chấp nhặt với người tính tình quái gở như anh, liền dịu dàng nói: “Bữa trưa anh đã ăn gì đâu. Em và cô giúp việc làm cho anh chút đồ đây. Anh ăn vào sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đây”.
Bữa điểm tâm trên khay được làm rất khéo léo, có một bát cháo, một đĩa thịt sấy và một đĩa cải xanh xào. Nhìn đồ ăn liền cảm thây rất đói, Mặc Trì lập tức cầm bát cháo lên húp một hơi, rồi như sực nhớ ra, quay sang Tư Tồn hỏi: “Em đã ăn chưa?”
“Lát em xuống ăn cùng với cô giúp việc”, Tư Tồn gượng gạo đáp.
“Được! Vậy tám giờ lên thư phòng nhé”. Mặc Trì lại cắm cúi ăn cháo, không để ý đến Tư Tồn thêm nữa, nhưng bỗng chốc ở đâu một suy nghĩ lại đột khởi trong lòng, lẽ nào cô không thể cùng ăn với anh được sao?
Theo quy định của Nhà nước, thí sinh tham gia kì thi đại học phải báo danh cả hộ khẩu nơi cư trú. Hộ khẩu của Tư Tồn đã được chuyển đến nhà họ Mặc nên cô và Tịnh Nhiên cùng nhau báo danh tại một điểm. Ngày thi càng lúc càng đến gần, Tư Tồn mang tất cả sách vở của các môn ra đọc lại một lượt. Với sự hướng dẫn của Mặc Trì, môn Toán của Tư Tồn đã có ít nhiều tiến bộ, nhưng cũng không thể cải thiện quá nhiều chỉ trong một thời gian ngắn. Chiến lược ôn tập của Mặc Trì lập ra cho cô là: Môn Toán chỉ cần đủ điểm qua, còn những môn học khác phải cố gắng đạt điểm thật cao để bù lại.
Sau khi báo danh, các thí sinh phải trải qua một lần thi thử, qua được mới có thể tham dự kì thi đại học chính thức. Quả nhiên, điểm thi thử của Tịnh Nhiên rất cao, còn Tư Tồn khó khăn lắm mới qua được, điểm các môn xã hội của cô không tệ, nhưng môn Toán thì chỉ vừa đủ điểm. Mặc Trì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng vẫn nói: “Thật ngốc quá, đã học lâu như vậy mà điểm chỉ thấp thế này thôi sao?”
Bị Mặc Trì đả kích, mặt Tư Tồn tối sầm lại. Suốt thời gian qua, cô đã phải chịu không biết bao nhiêu áp lực. Cơn bực tức vốn dĩ chỉ như một đốm lửa nhỏ bỗng chốc như được gió thổi bùng thành một trận lửa lớn. Như một con nhím xù lông, trong lòng vô cùng không phục bởi cô nghĩ điểm số không thể mang lại cho con người ta sĩ diện, liền mở lớn hai mắt nhìn Mặc Trì đang nói thao thao: “Trong số những thí sinh vừa đủ điểm qua trong kì thi thử lần này, số người được tuyển chọn chính thức là rất ít ỏi. Với điểm số thế này, làm sao có thể được chọn cơ chứ. Thế nên, em cần phải nỗ lực hơn nữa”.
Tịnh Nhiên thấy vậy liền thay Tư Tồn biện bạch: “Anh, anh đừng dọa chị vậy chứ, chẳng phải chị đã tiến bộ rất nhiều rồi sao. Mới học đến lớp mười mà thi được như vậy quả thực khá lắm rồi. Còn một tháng nữa mới đến kì thi chính thức, nhất định chị sẽ qua thôi”.
Trần Ái Hoa lúc mang đồ ăn đêm lên thư phòng cho các con, nghe được câu chuyện liền nói chen vào: “Thi được đến trình độ nào thì biết trình độ đó, vốn dĩ Tư Tồn cũng chỉ thi để thử sức thôi, không phải sao?”. Trong thâm tâm, Trần Ái Hoa cảm thấy Tư Tồn là một cô bé vô cùng hiểu biết lại thông minh. Khi trước bà đã từng nhờ đồng chí Lưu Xuân Hồng tìm cho một cô gái có học, giờ thật sự không biết có phải là thất sách không nữa. Nếu Tư Tồn chưa từng đi học thì Mặc Trì sao có thể nghĩ đến chuyện cho cô tham dự kì thi đại học. Nếu Tư Tồn lại thi đỗ nữa thì Mặc Trì phải tính sao đây? Mấy ngày nay, đứa con trai của bà gầy rộc đi, đôi mắt trũng sâu thâm quầng, bà nhìn mà lòng nhói đau. Nhưng nếu không để Tư Tồn đi thi, Mặc Trì nhất định sẽ lại làm náo loạn cả lên. Bà thật không có cách nào khuyên giải được đứa trẻ bướng bỉnh này. Ông Mặc chỉ đành nhẹ nhàng an ủi: “Con cháu tự có phúc phần riêng của mình, bà không cần phải lo lắng quá nhiều”, nhưng nói thì nói vậy, làm sao bà có thể không lo lắng được đây?
Mặc Trì lúc thì khích tướng, khi lại quan tâm ân cần khiến Tư Tồn không khỏi hoang mang. Các dạng toán anh đã tổng hợp được cô chép lại cẩn thận và xem đi xem lại thường xuyên. Nhìn cách học Toán giống học Văn của Tư Tồn, Mặc Trì chẳng biết phải làm sao, vừa cười một cách đau khổ vừa khẽ thở dài. Chỉ mong cô có thể nhớ kĩ các dạng bài, khi đi thi từ một suy ra ba thì may ra mới qua được. Nhưng trong một lần kiểm tra thử, Tư Tồn lại phạm lỗi trong môn Ngữ văn sở trường của mình do hiểu sai đề. Vậy là cô mất luôn năm điểm. Mặc Trì tức giận đến nỗi quăng cả Pu't xuống mặt bàn mắng: “Vốn dĩ đề thi không khó, chỉ vì sơ ý mà làm mất điểm. Lần này, có phải là em không muốn thi đỗ nữa đúng không?”
Từ khi bắt đầu ôn tập đến giờ, Tư Tồn chưa từng nhận được một lời khen nào, dù chỉ là lời động viên từ phía, từ phía Mặc Trì, trong lòng đã sẵn tủi thân, giờ lại chịu trận mắng mỏ này, cơn ấm ức chưa lúc nào nguôi theo đó bùng lên, không nghĩ nhiều, cô gân cổ lên cãi: “Dạng bài này vốn dĩ em biết làm, lần sau chú ý hơn một chút là được chứ gì”.
“Khi đi thi liệu còn có lần sau nữa không?”, Mặc Trì nghiêm khắc nói.
“Em... dù sao có phải là kì thi chính thức đâu cơ chứ”, Tư Tồn lẩm bẩm.
“Nhận thức của người nông dân thật quá ngắn, bài kiểm tra nhỏ làm cũng không xong, vậy thì đừng nghĩ đến kì thi đại học nữa!” Những lời thiếu suy nghĩ đó, Mặc Trì thốt ra cũng bởi quá lo lắng cho cô gái này.
Không ngờ, chỉ khiến cho tất cả mọi áp lực dồn nén trong lòng Tư Tồn bấy lâu bị nổ bung ra. Cô tức giận nói: “Em là người nhà quê, điều này vốn đã nói với anh từ lâu. Lần này thi cử không thành, em sẽ đi, sẽ không liên quan gì đến anh nữa cả!”
Bị Tư Tồn chọc giận, Mặc Trì mặc dù không muốn cũng thêm tức giận: “Không liên quan đến anh sao? Anh cố gắng hết sức giúp em có được cơ hội này mà em nói không liên quan đến anh sao? Anh nhọc lòng giúp em học hành, anh là chồng em” Câu nói gẫy giữa chừng, Mặc Trì biết mình lỡ lời, mặt đỏ bừng lên, càng lớn tiếng để át đi nỗi xấu hể: “Là anh tự làm mình bẽ mặt!” Nói xong vội đẩy xe lăn rời đi.
Về đến phòng, Mặc Trì vẫn chưa nguôi cơn giận. Anh giận chính mình sao có thể nói ra câu “Anh là chồng em...” trơn tuột như thế? Vừa bực bõ vừa lúng túng với chính lòng mình, Mặc Trì quyết định gọi bác Chương đưa ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa đầu óc.
Bác Chương là lái xe lâu năm của nhà họ Mặc, người đã chứng kiến những năm tháng trưởng thành của Mặc Trì. Bao nhiêu năm nay, kể từ khi Thị trưởng Mặc được phục chức đến giờ, chưa khi nào anh gọi bác đến đón mình đi đâu. Mấy lần bác có ý muốn lái xe đưa Mặc Trì ra ngoài chơi nhưng đều bị anh khéo từ chối. Lần này, Mặc Trì thậm chí còn chủ động muốn ra ngoài khiến bác Chương vô cùng vui mừng. Sau khi đã lau xe bóng loáng, bác mới cẩn thận đỡ anh lên.
“Mặc Trì, cháu muốn đi đâu?”, bác Chương cười khẽ hỏi.
“Đi đâu cũng được ạ”. Mặc Trì ngồi vào xe liền kéo cửa kính lên, nhưng cảm thấy ***g *** rất khó chịu nên lại hạ xuống. Có lẽ, lúc này anh cần được hít thở chút không khí trong lành.
“Được thôi!”, bác Chương nói rồi liền khởi động xe. Mặc Trì ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe.
Không khí miền Bắc cuối thu lành lạnh phả vào mặt, Mặc Trì thấy lòng dễ chịu đôi chút. Anh đang làm gì thế này? Vì một câu nói của Tư Tồn mà bỏ ra ngoài sao? Thế mà vừa rồi chính anh cũng nói những điều làm tổn thương cô. Ngộ nhỡ, mẹ về nhà hỏi anh đâu, chẳng phải đã làm khó cô rồi ư? Bản thân anh không vui có thể tự ý ra ngoài tìm khuây khỏa, còn Tư Tồn thì sao? Chắc chắn chỉ ngồi khóc một mình mà thôi. Nghĩ đến đây, Mặc Trì không đành lòng liền nói: “Bác Chương! Chúng ta mau quay về thôi”.
Mới đi một vòng, Mặc Trì đã muốn quay về khiến bác Chương có chút khó hiểu, nói: “Rất lâu rồi cháu mới chịu ra ngoài, để bác Chương đưa cháu đi dạo, thăm thú xem thành phố" bây giờ thay đổi thế nào, được không?”
Thành phố quả thật như hoàn toàn lột xác. Cửa hàng bách hóa, hiệu sách, nhà hàng bị đóng cửa trong thời kì Cải cách văn hóa nay đã mở trở lại, phù hiệu đỏ ngập tràn đường phố’ giờ cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Người qua kẻ lại trong những bộ cánh màu sắc tươi sáng, trên khuôn mặt đã không còn ẩn chứa nỗi lo lắng bất an. Cảnh tượng vui mừng hồ hởi cứ thế tiếp nhau hiện ra trước mắt Mặc Trì. Một loạt những cửa hiệu, những bộ quần áo dẹp đẽ bày trong gian tủ kính lướt qua bên ngoài xa lập tức cuốn hút anh.
Mặc Trì chợt nhớ ra, hình như Tư Tồn không có nhiều quần áo, đếm đi đếm lại chắc chỉ hai bộ là cùng. Nghĩ vậy anh liền nói: “Bác Chương, cháu muốn vào cửa hàng xem một chút”.
Bác Chương nhanh chóng dừng xe, lấy chiếc xe lăn ra, cẩn thận đỡ Mặc Trì xuống. Ở những nơi mua bán sầm uất thế này, rất hiếm khi thấy người tàn tật lui tới nên sự xuất hiện của Mặc Trì quả thật đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Song anh chẳng buồn bận tâm, nhờ bác Chương đưa thẳng đến gian hàng quần áo nữ.
Quả nhiên, xã hội đổi mới thật rồi. Bộ mặt thành phố cũng thay da đổi thịt. Những bộ y phục với nhiều sắc màu tươi sáng và đa dạng về chủng loại xuất hiện như nêm, những món đồ đều được bày bán trong tủ kính của cửa hàng Bách hóa Hữu Nghị. Một chiếc áo chẽn in hình bông tuyết đập vào mắt Mặt Trì, trông rất dày dặn ấm áp, cổ bẻ cách điệu nhìn cũng rất có phong cách. Còn nhớ, lúc anh còn nhỏ, mẹ cũng có một chiếc như vậy, khiến một nữ đồng chí trong Chính phủ cứ xuýt xoa mãi. Chiếc áo anh chọn ở cửa hàng có đủ năm màu, mỗi màu đều có điểm thu hút riêng: xanh lá cây, xanh lam, ghi xám, đen và ca rô. Mặc Trì quyết định: “Tôi lấy hai chiếc màu đen cỡ nhỏ nhất”.
Bác Chương thấy vậy nói: “Sao cháu không lấy màu xanh lam hay xanh lá cây, vừa đẹp lại vừa tươi trẻ”.
Mặc Trì vừa trả tiền vừa đáp: “Chỉ là cháu thấy màu đen trông rất trang nhã”. Nhìn qua là đoán được đây là chất liệu của loại hàng cao cấp. Những màu xanh đỏ lòe loẹt trong mắt anh chỉ làm hỏng giá trị của bộ quần áo.
Mặc Trì từ cửa hàng ra liền lên xe về thẳng nhà. Anh tỏ ra dửng dưng, vờ như vô tình bỏ quên áo trên bàn uống trà ở phòng khách, rồi nhờ cô giúp việc đưa lên phòng. Không thấy bóng dáng Tư Tồn trong thư phòng, Mặc Trì có chút bất an. Đang ngần ngại không biết có nên sang phòng cô xem thế nào hay không, thì đúng lúc nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tịnh Nhiên.
“Anh, anh mua áo mới cho em phải không?” Vừa tan học về, Tịnh Nhiên tay đã cầm hai chiếc áo khoác chạy thẳng lên tầng: “Chiếc còn lại chắc chắn là của chị dâu rồi!”
Mặc Trì khẽ mỉm cười, có một cô em gái thông minh, lại hiểu tâm ý người khác thật không gì bằng, liền nói: “Phải, em mau mặc thử đi!”
Tịnh Nhiên giống như một chú nai nhỏ, chạy ngay đến phòng Tư Tồn. Sau một hồi xì xào bàn tán, cô liền kéo chị dâu ra ngoài.
Hai người mau mắn thay đồ. Tư Tồn cúi thấp đầu, chân tay luống cuống không biết phải làm sao. Chiếc áo Mặc Trì mua, cô mặc vừa vặn, màu sắc của nó còn làm tôn lên nét thanh tú trên khuôn mặt với nước da trắng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, sống mũi cao, đôi môi mọng đỏ khiến Tư Tồn trông càng xinh đẹp hơn bội phần. Nhìn Tư Tồn ỉúc này, ai dám bảo là một cô gái lớn lên ở nông thôn, thậm chí còn có chút giông Hoa kiều ở hải ngoại mới về. Giây phút nhìn Tư Tồn diện áo mới, Mặc Trì thấy tim mình đập cuồng loạn trong ***g ***. Sao trước đây anh lại không nhận ra Tư Tồn vốn là một cô gái vô cùng xinh đẹp? Mặc Trì khẽ ho một tiếng, che giấu cảm xúc, vờ quay sang hỏi Tịnh Nhiên: “Em có thích không?”.
Tịnh Nhiên vốn thân hình mảnh mai, mặc gì cũng vô cùng xinh đẹp, liền ranh mãnh đá bóng sang chân Tư Tồn: “Anh đang hỏi chị kìa”, nhưng Tư Tồn chỉ im lặng cúi đầu.
Thấy Tư Tồn im lặng không nói, Mặc Trì trong lòng không khỏi lo lắng, không biết cô ấy còn giận mình nữa không?
“Chị dâu! Chị thích lắm phải không? Chị mau nói gì đi chứ!”, Tịnh Nhiên nhìn Tư Tồn líu ríu hỏi.
Tư Tồn lúc này mới miễn cưỡng gật đầu, lí nhí đáp: “Thích”.
Thật là vô cùng nhẹ nhõm, Mặc Trì tìm cách chuyển luôn đề tài: “Mấy bài toán hôm qua, em đã hiểu hết chưa? Lát nữa đến thư phòng, anh sẽ giảng tiếp cho em”.
Những thí sinh dự thi đại học đều bắt buộc phải điền tên trường mình muốn thi vào phần đãng kí nguyện vọng. Với thành tích học tập xuất sắc, Tịnh Nhiên không mâ\'t nhiều thời gian để đưa ra quyết định thi vào Khoa Kinh tế trường Đại học Bắc Kinh; còn Tư Tồn, theo lời gợi ý của Trần Ai Hoa, đăng kí vào trường Đại học Phương Bắc. Mặc Trì hiểu suy nghĩ của mẹ, có lẽ bà không muốn để Tư Tồn đi học quá xa. Tâm ý của anh cũng có chút phức tạp, nửa muốn Tư Tồn có thể cùng Tịnh Nhiên đến Bắc Kinh học, nửa muốn cô ở lại thành phố này. Nhưng nghĩ đến việc, khó khăn lắm mới thuyết phục được mẹ đồng ý cho Tư Tồn dự thi, Mặc Trì không dám bàn luận thêm gì. Vả lại, nếu so sánh với Tịnh Nhiên về kiến thức cơ bản, Tư Tồn dự thi trường đại học ở đây sẽ chắc chắn hơn nhiều.
Ngày thi đang đến mỗi lúc mỗi gần, Tịnh Nhiên cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, ngày nào cũng học đến tận đêm khuya. Tư Tồn càng không dám qua loa đại khái. Lượng kiến thức rất lớn cần học chỉ dồn vào trong một tháng, Mặc Trì luôn bắt cô học đủ mười tám tiếng mỗi ngày, các môn Ngữ văn, Chính trị và cả Toán nữa. Không thể yên tâm, tối nào Mặc Trì cũng kiểm tra cô bằng rất nhiều câu hỏi. Khi thấy sự tiến bộ ngày một rõ rệt của Tư Tồn, Mặc Trì tuy không nói ra nhưng áp lực trong lòng đã vơi nhẹ đi nhiều. Thêm nữa, nhìn kết quả bài thi thử mà Tịnh Nhiên mới mang về cho Tư Tồn làm, Mặc Trì thầm nghĩ, mười phần thì cô đã Cầm chắc chín phần trong tay rồi.
Không ngờ, năm ngày trước kì thi, lúc mang bữa sáng đến phòng cho Mặc Trì, Tư Tồn thấy anh vẫn nằm trên giường. Rón rén lại gần giường mới thấy Mặc Trì đang trằn trọc lăn qua lăn lại, khuôn mặt đỏ rực lên. Tư Tồn vô cùng sợ hãi khi sờ lên thấy toàn thân anh nóng như lửa đốt. Tư Tồn hoảng loạn gọi người tới, cô giúp việc lập tức chạy lên, xem qua tình hình của Mặc Trì rồi nhấc điện thoại gọi xe cứu thương, sau đó mới gọi cho bà Trần Ai Hoa, nhắn bà đến thẳng bệnh viện. Xe cứu thương tới, cô giúp việc gọi Tư Tồn giúp thay áo cho Mặc Trì. Trước tình cảnh đó, Tư Tồn thực sự khâm phục sự bình tĩnh của cô giúp việc, trong lòng không ngừng tự trách bản thân; sao mình lại có thể quá hoảng loạn như vậy.
Ở bệnh viện, có một vị bác sĩ thường xuyên khám bệnh cho Mặc Trì nên rất hiểu tình trạng cơ thể anh.
Ông nhanh chóng kiểm tra nhiệt độ, thử máu và đo nhịp tim. Mặc Trì lúc này đã sốt cao hơn bôn mươi độ, hơn nữa còn bị co rút tràng vị. Sau khi khám một lượt, vị bác sĩ đó cho biết tình hình của Mặc Trì đang vô cùng nguy hiểm, nếu không mau hạ sốt rất có thể sẽ ảnh hưởng đến bệnh viêm phổi mãn tính.
Mặc Trì nhanh chóng được truyền hai chai dịch để hạ sốt và chống tiêu viêm. Vốn đã không đồng ý việc thi cử của Tư Tồn, cộng thêm việc thấy Mặc Trì thức đêm thức hôm chuẩn bị bài vở cho cô, nay nhìn con trai ốm nặng nằm đó, Trần Ái Hoa vô cùng tức giận, quay sang trách mắng Tư Tồn: “Đều tại cô cả đấy!” Tư Tồn chỉ biết mím chặt môi, cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, rồi lặng lẽ ở bên cạnh trông nom Mặc Trì. Khi nâng đầu dậy cho anh uống nước ấm, bàn tay chạm vào phần gáy nóng hầm hập và bỏng rát của anh khiến trái tim cô nhói đau.
Mặc Trì hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man, hễ nước vào đến miệng lại ho hết ra ngoài, bác sĩ nói cứ đà này sẽ còn nôn mửa nghiêm trọng hơn. Trong dạ dày vốn không có chút thức ăn nào, anh chỉ toàn nôn ra dịch vàng và cả máu nữa. Mỗi lần như vậy, chất dịch và máu đều bắn hết lên người Tư Tồn. Nhưng cô chỉ lau người qua loa rồi lại ôm lấy đầu Mặc Trì, kiên nhẫn cho anh uống nước. Vẻ như rất khó chịu, anh cứ lắc đầu mãi không thôi. Tư Tồn chỉ còn biết ôm chặt anh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc và khẽ gọi tên Mặc Trì để Mặc Trì dần dần trấn tĩnh lại.
Sau khi truyền hết hai chai dịch, Mặc Trì không những không hạ sốt mà còn chìm sâu hơn vào mê man. Mồ hôi lạnh vã ra ướt đẫm mái tóc anh khiến Tư Tồn vô cùng lo lắng. Trước đây khi còn sống ở quê, cô nhớ có cách hạ sốt rất nhanh. Tư Tồn liền chạy đi lấy một chậu nước lạnh, nhúng khăn vào, vắt kiệt nước rồi áp lên trán cho anh. Hết chậu này đến chậu khác. Cuối cùng, sờ lên đã thấy trán anh mát hơn nhiều. Tư Tồn mừng đến rơi nước mắt, không ngừng thì thầm: “Đã ổn rồi, tốt quá rồi”
Mặc Trì cuối cùng cũng mở to hai mắt, nhưng ánh nhìn hoàn toàn trống rỗng mơ màng. Anh chăm chú nhìn Tư Tồn một hồi lâu rồi nói: “Bài số ba em đã hiểu kĩ chưa?”
Bài tập gì chứ?! Thấy thần trí của Mặc Trì không được tỉnh táo, Tư Tồn vội vã chạy đi gọi bác sĩ. Kiểm tra xong, bác sĩ nói Mặc Trì vẫn sốt rất cao không hạ, tình hình lúc này rất xấu. Tư Tồn nghe vậy nước mắt ngắn nước mắt dài: “Nhưng anh ấy đã hạ sốt rồi mà!”
Bác sĩ nhìn chậu nước lạnh để bên cạnh, đưa lời giải thích: “Nước lạnh chỉ có thể làm giảm nhiệt độ của da, chứ không phải là biện pháp hữu hiệu để hạ sốt hoàn toàn.” Ông bèn kê thêm cho Mặc Trì hai ống thuốc hạ sốt, còn không quên dặn Tư Tồn phải liên tục theo dõi tình hình của anh.
Mặc Trì ốm đúng lúc khi kì thi đại học đang đến rất gần. Trần Ái Hoa buộc phải ở nhà chăm sóc Tịnh Nhiên. Trong khi đó, Thị trưởng Mặc cũng mải bận rộn với công việc, không có cả thời gian đến bệnh viện thăm con. Chỉ có Tư Tồn không lúc nào vợi bớt hoang mang lo lắng, chẳng rời Mặc Trì lấy nửa bước. Tay Mặc Trì tím bầm lại vì phải truyền và tiêm liên tục, Tư Tồn nhìn mà lòng xót đau. Cô chẳng biết làm gì hơn ngoài nắm chặt lấy bàn tay dài mảnh khảnh của anh, nhẹ nhàng xoa lên vết bầm tím. Chỉ hận mình không thể mang sức khỏe của bản thân truyền sang cho Mặc Trì qua đôi bàn tay đang nắm chặt này.
Cô giúp việc đều đặn mỗi ngày mang ba bữa cơm đến bệnh viện cho hai người. Mặc Trì không ăn được gì, Tư Tồn cũng chẳng tâm trí nào mà ăn. Đồ ăn lần nào cũng để lạnh ngắt, còn nguyên không ai động tới, cô giúp việc hết mang đến lại mang về. Trần Ái Hoa những khi tranh thủ đến thăm Mặc Trì, thấy vậy không khỏi chau mày. Nhìn Tư Tồn quên cả bản thân hết lòng hết dạ chăm sóc cho Mặc Trì, bao nhiêu bực tức trong người bà hồ như tiêu tan hết. Bà liền dặn dò y tá chuẩn bị cho Tư Tồn một chút sữa và ngũ cốc. Nhưng cô không ăn, chỉ lặng lẽ nhẫn nại bón cho Mặc Trì từng chút sữa một. Trong cơn hôn mê, Mặc Trì nuốt được thì ít, nôn ra thì nhiều. Nhưng dù sao cũng mang lại cho Tư Tồn ít nhiều hi vọng.
Bệnh viêm phổi mãn tính bao năm nay của Mặc Trì rốt cuộc cũng được dịp kéo đến hoành hành khiến anh sốt cao không ngừng, ho khan liên tục, ***g *** căng lên hạ xuống giống như ô\'ng bễ cứ rung lên từng hồi. Dù đã được y tá tiêm thuốc hạ sốt và chống viêm nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan. Bác sĩ thậm chí còn nói, nếu tình trạng của anh tiếp tục xấu đi thì Tư Tồn bắt buộc phải gọi Thị trưởng Mặc tới, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì bệnh viện sẽ không gánh nổi trách nhiệm này.
Tư Tồn quỳ xuống bên giường Mặc Trì, đã mấy ngày nay cô không nghỉ ngơi, tóc tai bù xù, gương mặt trắng bệch. Cô giúp việc muốn đến trông giúp để cô về nhà nghỉ một lát, nhưng Tư Tồn sống ૮ɦếƭ không chịu, chỉ mãi lặp đi lặp lại một câu: “Tôi muốn ở cạnh anh ấy”. Cô giúp việc chỉ đành lắc đầu thở dài.
Khi bác sĩ và cô giúp việc đi rồi, Tư Tồn vẫn quỳ ở cạnh giường, nhìn khuôn mặt đang đỏ rực lên vì sốt của Mặc Trì. Mới có mấy ngày mà anh gầy rộc hẳn đi, những đường nét tươi trẻ trên gương mặt của tuổi thanh xuân hồ như rủ nhau biến mất, đôi môi khô nứt nẻ bợt bạt. Sợ anh bị sặc, Tư Tồn không dám cho anh uống nhiều nước, thay vào đó dùng tăm bông thấm chút nước lăn nhẹ lên môi cho anh. Mặc Trì vì sốt cao, háo nước nên *** lấy *** để, Tư Tồn nhìn mà không kìm nổi, nước mắt cứ thế tuôn như mưa.
Thế rồi, miệng chỉ lẩm bẩm duy nhất một câu không ngừng: “Anh mau khỏe lại! Anh mau khỏe lại nhé!”. Một hồi sau, cô mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đêm khuya, Tư Tồn choàng tỉnh, còn chưa kịp bật đèn đã vội vàng quờ tay sờ lên trán Mặc Trì, thấy không còn nóng như trước nữa. Mừng rơi nước mắt, cô vội chạy đi tìm bác sĩ trực kiểm tra lại bệnh tình cho anh. Rô"t cuộc, Mặc Trì cũng hạ sốt, bác sĩ nói, ngày mai anh sẽ tỉnh lại. Tư Tồn phần nào an tâm, nhoài người xuống bên giường, kê đầu cạnh anh, ngủ thiếp đi.
Mặc Trì tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, sau năm ngày trời hôn mê. Anh khẽ rên lên một tiếng, đánh thức Tư Tồn bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Sắc mặt tuy hốc hác, nhưng đôi mắt đã lấy lại vẻ tinh anh vốn có. Anh nhìn khắp một lượt mới biết mình đang ở trong bệnh viện. Nhận ra Tư Tồn đang ngồi bên giường, anh liền khàn giọng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”.
Nhìn Mặc Trì tỉnh dậy sau một cơn hôn mê dài tưởng như bất tận, Tư Tồn như trút được cả trái núi đè nặng tâm tư bao ngày qua. Cô nhào vào lòng anh, nước mắt lưng tròng, nói năng lộn xộn, không đầu không cuối: “Anh tỉnh lại rồi! Anh có biết anh dọa em sợ đến ૮ɦếƭ khiếp không? Đều do em không tốt, mới khiến anh ốm đến mức này. Anh trách em đi, mắng em đi, chỉ cần anh mau khỏe lại”.
Mặc Trì P0'p chặt hai vai Tư Tồn lại hỏi: “Hôm nay là ngày mấy rồi?”
“Ngày mùng chín tháng Mười hai”.
Mặc Trì nghe vậy không khỏi hoảng hốt. Hôm nay chính là ngày đầu tiên của kì thi đại học, liền đẩy Tư Tồn ra rồi nói: “Em còn ở đây làm gì? Mau đi thi đi!”
Những ngày ở bên anh trong bệnh viện, Tư Tồn tự lúc nào đã quên bẵng chuyện thi đại học, giờ nghe đến thấy thật xa xôi. Lúc này tấm thân chỉ còn da bọc xương, giọng nói khàn khàn của Mặc Trì cũng trở nên rất đáng sợ. Đẩy cô ra rồi, anh đổ người xuống giường, hơi thở gấp gáp, cơn ho kéo đến không dừng. Tư Tồn trước nay chưa từng thấy người nào ho khan đến mức muốn long tim long phổi ra như thế. Cô cuống cuồng đến bên, giúp anh xoa ***, điều hòa lại nhịp thở, nói trong tiếng khóc: “Em không thi nữa đâu, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi!”
Mặc Trì bấm chuông gọi y tá mang xe lăn tới, rồi nhờ Tư Tồn đẩy xe đến phòng làm việc của Viện trưởng. Anh gọi điện thoại về nhà, bảo Tịnh Nhiên giúp Tư Tồn chuẩn bị giấy tờ, tiếp đó gọi bác Chương lái xe đến bệnh viện, cuối cùng nhắn cô giúp việc mang bữa sáng đến cho Tư Tồn. Anh muốn cô phải đến trường dự thi.
Kì thi đại học chính thức bắt đầu lúc tám giờ, Tư Tồn ngồi trong phòng thi mà mắt vẫn ngấn lệ. Môn thi đầu tiên chính là môn Ngữ văn sở trường của cô. Những đầu óc Tư Tồn cứ mơ mơ màng màng như đi trên mây, bởi đã nhiều ngày rồi cô chẳng được nghỉ ngơi gì. Cô ra sức lấy tay dụi mắt để lấy lại bình tĩnh. Lần thi thử vừa rồi, vì hiểu nhầm đề thi môn Ngữ văn mà cô làm hỏng bài, thế nhưng không biết lỗi còn giận dỗi với Mặc Trì một hồi. Lúc này đây chính là kì thi thật, không thể không đọc kĩ đề. Kì thi chính thức này, cô nhất định phải đạt kết quả tốt. May ra vì thế, bệnh tình của Mặc Trì mới thuyên giảm đi ít nhiều.
Tư Tồn tập trung tinh thần rồi đặt Pu't viết. Môn Ngữ văn dù gì cũng đã ôn tập khá tốt, cô làm bài trong tâm thế rất thoải mái, bài viết cũng đặc biệt trôi chảy. Hạ Pu't làm xong bài, cô thậm chí vẫn còn đủ thời gian rà soát lại thêm một lượt nữa. Buổi trưa, lúc rời khỏi trường thi, Tư Tồn đã thấy xe bác Chương đang chờ sẵn ngoài cổng. Sự ưu đãi đặc biệt này không khỏi thu hút ánh nhìn của các thí sinh khác, trong khi Tư Tồn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Tịnh Nhiên đã ngồi trong xe, vui vẻ vẫy tay với cô, nhìn nét mặt tươi tắn, xem ra đã làm bài rất tốt. Tư Tồn vội vàng lên xe.
Cơm trưa ở nhà đã sẵn sàng trên bàn chờ hai cô gái. Bữa cơm giữa giờ thi không quá thịnh soạn, đồ ăn cũng không quá nhiều dầu mỡ. Trần Ái Hoa thậm chí còn dặn cô giúp việc chỉ làm vài món rau ăn với cháo và màn thầu. Bà không hỏi han về chuyện thi cử, cũng không đả động gì đến bệnh tình của Mặc Trì, Tư Tồn dẫu nóng ruột muốn hỏi mà không dám, lời nói cứ mắc nơi cổ họng. Rút cuộc, cô chỉ ăn được mấy miếng đã phải cấp tập đến trường thi tiếp.
Bầu không khí thi cử nghiêm túc như được thể tiếp thêm nỗi lo lắng cho Tư Tồn. Kì thi còn chửa kết thúc mà cô đã sợ hãi nghĩ tới kết quả, chưa kể nỗi ám ảnh về những phần bài chưa kịp ôn tập khiến cô không tài nào ngủ được. Ngộ nhỡ thi không đậu chẳng phải làm cho Mặc Trì thất vọng lắm sao.
Toán là môn thi cuối cùng, cũng là môn học Tư Tồn yếu nhất. Khi đề thi được phát đến tay, Tư Tồn lo lắng đến nỗi toàn thân toát mồ hồi lạnh, đầu Pu't không ngừng run rẩy. Dãy số trong đề thi trước mắt cô giờ đây giống như đám nòng nọc đang bơi loạn xạ. Các công thức đã học, những ví dụ đã làm, tất cả đều rrmt tăm mất dạng, đầu óc chỉ còn là một khoảng trống rỗng, trước mắt một màn đen phủ trùm. Tư Tồn nín thở định thần, cuối cùng cũng nhận ra, đề bài trước mắt đâu đến nỗi quá khó, thậm chí cộ còn có thể làm được tám chín phần. Nhưng hai bài toán lớn cuối cùng thực sự khiến Tư Tồn toát mồ hôi hột. Hoàn toàn không tìm được chút manh mối nào để giải. Công thức, suy luận, kẻ thêm đường,... những gì Mặc Trì thường dạy cho cô đều không thể rập khuôn vào bài được. Từng giây từng phút trôi qua, còn ba mươi phút... còn mười lăm phút nữa là phải nộp bài rồi. Tim Tư Tồn đập càng lúc càng nhanh. Đến năm phút cuối trước khi hết giờ, Tư Tồn vẫn hoàn toàn bất lực trước hai bài toán lớn.
Đột nhiên, cô nhớ đến tuyệt chiêu “hạ sách cuối cùng” mà Mặc Trì đã từng dạy. Tức là, trong trường hợp gặp phải bài toán không thể giải được, hãy viết hết ra một lượt những công thức có khả năng liên quan đến, nếu may mắn có công thức đúng, thầy cô có thể nương tay mà cho điểm. Được Mặc Trì “quân sư” như vậy, Tư Tồn luôn chăm chăm học thuộc tất cả các công thức. Thật chẳng ngờ cũng có lúc dùng đến. Sau khi đọc nhanh lại đề một lượt, cô mang hết thảy các công thức, định lí nhớ được viết ra. Tiếng chuông hết giờ vang lên, lúc Tư Tồn đứng dậy nộp bài cũng là lúc thấy toàn thân mềm nhũn, người đổ xuống bất tỉnh.
Thư phòng trong những ngày đông thật ấm áp. Tết Nguyên Đán đang đến gần mang theo bầu không khí vui mừng hoan hỉ tưới đầy ắp không gian. Mặc Trì đã được xuất viện. Hôm nay, anh bận chiếc áo ngủ bằng bông, chân phủ một lớp chăn mềm, thỉnh thoảng vẫn ho khan nhưng sức khỏe đã dần dần bình phục.
Nghe mấy tiếng ho khan của Mặc Trì, Tư Tồn vội mang nước cho anh uống rồi khẽ hỏi: “Anh không sao chứ?”
Mặc Trì uống nước ấm xong chỉ cười, nhẹ lắc đầu. Từ khi Mặc Trì ngã bệnh, Tư Tồn nâng niu anh chẳng khác nào một viên pha lê, một chút cũng lo anh lạnh, một chút cũng sợ anh mệt. Cô hồ như quên mất bản thân, mình theo bác sĩ chẩn đoán cũng bị suy dinh dưỡng và thiếu máu. Tháng trước, chuyện cô ngất xỉu ở phòng thi được mọi người đưa đến bệnh viện cấp cứu còn đăng cả lên nhật báo. Tờ báo đó còn bình luận rằng, đây là trường hợp điển hình cho trạng thái tâm lí không ổn định của các thí sinh. Thật ra, Tư Tồn ngất đi cũng chỉ vì suốt cả tuần liền tinh thần đã bị kéo căng ra bởi lo lắng và mỏi mệt quá độ.
Bác sĩ nói, cô đang tuổi ăn tuổi lớn, sau này không được tự giày vò bản thân như vậy nữa. Hôm ấy, biết Tư Tồn bị ngất trong phòng thi phải đưa vào viện, Mặc Trì liền vội ngồi xe lăn đến phòng bệnh thăm cô. Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh chỉ sau vài ngày đã hốc hác đi nhiều, lòng anh không khỏi thấy nhói đau. Nếu không phải vì chăm sóc cho anh, sao cô có thể mệt đến mức ấyĩ Vừa tỉnh lại, mới nhìn thấy Mặc Trì, Tư Tồn đã òa lên khóc: “Em thi hỏng rồi, em đã không làm được hai bài toán lớn”. Mặc Trì dở khóc dở cười, vội an ủi cô: “Trời ơi, em thật... ngốc”. Thấy Tư Tồn tủi thân vẫn không ngừng thút thít, Mặc Trì liền nói tiếp: “Vốn dĩ anh cũng không hi vọng môn Toán em sẽ được điểm cao. Bởi em thường không làm được bài toán lớn mà. Không thi đỗ cũng không sao, cùng lắm sang năm thi lại”. Quả nhiên, Tư Tồn vẫn mang dáng dấp của một cô gái nhỏ, nghe Mặc Trì dỗ dành vài câu đã nín khóc, trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều nên thiếp vặo giấc ngủ ngon lành.
Tư Tồn và Mặc Trì cùng nằm viện khiến Trần Ái Hoa và Tịnh Nhiên bận túi bụi. Lúc hai người xuất viện, cũng là khi Trần Ái Hoa cùng Hội phụ nữ đi về các vùng nông thôn khảo sát tình hình, còn Tịnh Nhiên và các bạn đi Nam Kinh dã ngoại.
Dù thi cử không tốt như mong đợi, tinh thần của Tư Tồn cũng không hề sa sút. Từ khi ra viện, không ngày nào là cô không chăm sóc chu đáo cho Mặc Trì. Trải qua đợt bệnh nặng này, khoảng cách giữa họ như được rút ngắn thêm một bậc. Mặc Trì không còn lúc nóng lúc lạnh, Tư Tồn cũng không còn run rẩy sợ hãi khi đứng trước anh, quan hệ giữa họ có phần tựa như những người bạn thân thiết, lại có phần giồng như anh em.
Khó khăn lắm mới có được dịp tự do thoải mái thế này, hàng ngày Tư Tồn đều muốn tới thư phòng đọc sách. Niềm thích thú với văn học thôi thúc cô tìm đọc những cuốn sách văn học nổi tiếng, tiểu thuyết và thơ ca. Thậm chí, cô còn trích dẫn cả kinh điển trong những cuộc nói chuyện với Mặc Trì. Nhìn sự tiến bộ ngày một trông thấy của Tư Tồn, Mặc Trì không khỏi mừng thầm, trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải Tư Tồn rất thông minh hay sao? Vậy mà cứ đối diện với môn Toán là lại trở nên hết sức hồ đồ?
Lúc vào thư phòng, Tư Tồn. thường rất hay quên bật đèn, cứ thế ngồi trong bóng tối mà đọc sách. Mặc Trì có chút lo lắng, không biết mắt cô có vì thế mà bị cận hay không?
Còn Tư Tồn, dưới sự ảnh hưởng của Mặc Trì, thành ra càng ngày càng mê mẩn với văn học cổ điển và thư pháp. Thị trưởng Mặc từng nói: “nét chữ nét người”, nên từ nhỏ đã bắt Mặc Trì luyện thư pháp. Ngày trước, anh thậm chí còn từng đoạt giải thưởng thư pháp của thành phố’. Trải qua đại nạn trong Cách mạng Văn hóa, có những tài hoa anh không thể tiếp tục phát huy được nữa do cơ thể đã bị tổn thương nghiêm trọng. Thi thoảng chỉ mở cuốn thư pháp ra xem, nhìn những nét chữ bay lượn trong đó, lòng Mặc Trì mới mau chóng nguôi dịu những nỗi buồn bực. Kể từ khi Tư Tồn bước chân vào nhà họ Mặc, lúc vì giận mẹ, lúc lại bận rộn với chuyện học hành thi cử của Tư Tồn, Mặc Trì hồ như đã để cuốn sách thư pháp ấy rơi vào quên lãng.
Ngồi xe lăn, Mặc Trì không thể nào nâng cao cổ tay trên mặt bàn vì như vậy sẽ rất mỏi. Trong phòng có một bàn uống trà nhỏ, Tư Tồn liền phủ chăn lên trên, biến nó thành chiếc ghế đẩu cho anh ngồi. Khi nhìn từng nét chữ khỏe khoắn thanh mảnh hiện dần trên trang giấy, Tư Tồn không khỏi tột cùng kinh ngạc, không ngờ anh lại tài hoa đến vậy!
“Em có biết gì về thư pháp không?”, Mặc Trì hỏi.
“Em không biết, ở nông thôn đâu có điều kiện để học”, Tư Tồn thật thà đáp.
“Vậy để anh dạy em!” Không hỏi cô có muốn học hay không, Mặc Trì trực tiếp đưa lời đề nghị, đồng thời thay cô quyết định luôn việc học. Thư pháp là môn học thú vị, có thể khiến người ta quên đi phiền muộn, quan trọng hơn thư pháp còn thể hiện nét người. Tư Tồn nếu không thi đỗ cũng không thể cứ mãi ở nhà được, anh sẽ nhờ mẹ giúp cô trở thành giáo viên dạy Ngữ văn. Nét chữ đẹp chính là bộ mặt của người giáo viên.
Khi tờ giấy Tuyên Thành6 to rộng được trải trên bàn, Mặc Trì dạy cô viết chữ “Vĩnh” đầu tiên. Anh giảng giải cặn kẽ: “Chữ Vĩnh này gồm tám nét cơ bản trong chữ viết Trung Hoa, đó là: chấm, ngang, sổ, mác, gập, phẩy, hất, móc. Phép luyện chữ “Vĩnh” được gọi là “Vĩnh tự bát pháp”, em hiểu không?”.
6. là một loai giấy dùng để viết thư pháp.
“Em hiểu rồi”, Tư Tồn đứng bên cạnh bàn hồi hộp nắm lấy cây Pu't lông nhẹ đáp.
“Hiểu rồi thì em hãy viết một trăm lần theo chữ anh vừa viết đi”.
Tư Tồn thầm nghĩ, thế là những ngày thư thái nhàn nhã của mình hết thật rồi, Mặc Trì đã trở lại là một thầy giáo nghiêm khắc, cẩn thận, tỉ mỉ dạy cô viết thư pháp. Thái độ của Tư Tồn khi mới bắt đầu học không lấy gì làm nghiêm chỉnh cho lắm. Bảo cô luyện chữ “Vĩnh” bát pháp thì cô không muốn viết một trăm lần, cũng không phân tích nét Pu't, không nghiên cứu sự kết hợp các nét Thế nên chữ viết ra trông giống như đàn bướm bay lượn lộn xộn khiến Mặc Trì cực kì tức giận: “Đến trẻ con em cũng sẽ không dạy nổi đâu”.
Mặc Trì kiên quyết nói rằng, cô phải viết cho kì được mới thôi. Thật ra, Tư Tồn “thông minh vốn sẵn tính trời”, chỉ cần bỏ ra một chút công sức sẽ tiến bộ trông thấy. Cô chăm chỉ chép từ Cổ thi thập cửu thủ đến Đường Tống bất đại gia, chữ viết càng ngày càng có chút thần sắc.
Trong lúc Tư Tồn tập viết chữ, Mặc Trì tận dụng chút thời gian về phòng ngủ trưa. Tư Tồn trong lòng tự nhủ, thư pháp chẳng thể luyện một ngày mà thành, trước mắt lại không phải chịu áp lực thi cử nên khi đã viết mệt, cô liền nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.
Cảnh tượng Tư Tồn tay cầm Pu't lông, gục đầu nằm ngủ, bím tóc nhỏ sổ tung, khuôn mặt ửng đỏ đập ngay vào mắt Mặc Trì khi anh vừa bước vào thư phòng. Tiếng lộc cộc phát ra từ xe lăn của Mặc Trì cũng không đủ sức làm cho Tư Tồn tỉnh giấc. Mặc Trì khẽ mỉm cười, nhìn Tư Tồn lúc này trông giống như một chú mèo lười, bất chợt trong đầu nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch, liền cầm Pu't chấm mực, vẽ thêm cho cô bộ râu với hai bên ria mép. Ngòi Pu't lông lành lạnh làm Tư Tồn khẽ chau đôi mày thanh tú, miệng khẽ mấp máy nhưng vẫn chưa có vẻ gì muốn tỉnh. Mặc Trì mở sách ra đọc nhưng mắt cứ bị hút về phía Tư Tồn đang ngon lành ngủ với bộ râu mèo phía xa, đôi môi cong lên thành một nụ cười hoàn mĩ.
Một lát sau, Tư Tồn tỉnh dậy, ho nhẹ một tiếng, dụi mắt rồi mơ hồ nhìn quanh, thấy Mặc Trì đang nhìn chằm chằm về phía mình, liền khẽ cười ngượng nghịu, cặp ria mèo cũng theo đó mà cong lên.
Nhìn bộ dạng đáng yêu ấy của Tư Tồn, Mặc Trì không nhìn được bật cười thành tiếng. Tưởng rằng vì chuyện mình ngủ quên mà bị cười nhạo, Tư Tồn vội vã cầm Pu't lông lên, càu nhàu nói: “Em mới ngủ được một lúc thôi, sẽ tiếp tục viết ngay đây”. Cô gái nhỏ lúc mới đến sợ sệt là vậy, bây giờ đã dám trừng mắt với anh. Về phía bản thân mình, Mặc Trì đối với cô cũng ngày càng thấy thoải mái, tự nhiên hơn.
Vẻ ngây ngô không hề hay biết về khuôn mặt bị vẽ khiến Tư Tồn trông càng đáng yêu hơn bội phần. Mặc Trì như được tiếp thêm động lực, muốn trêu cô thêm chút nữa, liền nói: “Hôm nay không viết nữa. Viết chữ không phải luyện một ngày mà đẹp ngay được. Sắp Tết rồi, nghe nói trên phố rất náo nhiệt, chúng ta ra ngoài chơi đi”.
“Được thôi”, Tư Tồn đáp không chút do dự. Sắp Tết rồi mà cô vẫn chưa được đi chơi đâu cả.
Cô đẩy Mặc Trì về phòng, giúp anh thay áo khoác, đi giày, phủ thêm lên chân anh một chiếc chăn dày nữa. Mặt trời tuy chưa lặn nhưng chỉ muộn chút nữa thôi gió lạnh sẽ lùa khắp phố phường, không thể không giữ ấm cho Mặc Trì. Tươm tất cho Mặc Trì xong, Tư Tồn chạy về phòng mình, khoác chiếc áo bông được anh mua cho, không kịp soi gương đã vội đẩy anh ra ngoài.
Hai người chẳng mấy chốc đã ra khỏi con phố nhỏ yên tĩnh, vòng qua một vài con phố lớn khác mới đến con phố nhộn nhịp nhất của thành phố: Phố Nam Sơn. Đường phố tràn ngập không khí của ngày Tết. Cửa hàng nào cũng treo đèn ***g đỏ và khẩu hiệu chào mừng năm mới. Phố chưa bước vào giờ tan ca chiều chưa mấy đông đúc, nhưng người nào người nấy một khi đã nhìn thấy khuôn mặt vẽ râu mèo của Tư Tồn đều không khỏi bụm miệng cười. Lần đầu tiên được nhìn thấy sự phồn hoa nhộn nhịp của thành phố, những con đường sạch sẽ, những ngôi nhà khang trang và những cửa hàng đá quý sang trọng, Tư Tồn không khỏi thấy choáng ngợp, hết nhìn trái lại nhìn phải. Trong khi đó, Mặc Trì nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi phản ứng của mọi người, trong lòng cực kì đắc ý.
Hai người vì háo hức đi vội nên đều không ai mang theo tiền. Mặc Trì thấy thế liền dịu dàng bảo Tư Tồn thích gì cứ ghi ra, lần sau sẽ quay lại mua, nhưng cô chỉ lắc đầu nguây nguẩy, nói mình chẳng thiếu thứ gì cả.
Mặc Trì khẽ cười: “Đâu cứ phải chờ thiếu mới mua, nếu thích thì lúc nào em cũng có thể mua được mà”. Nhìn vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của Tư Tồn, Mặc Trì càng muốn trọc thêm: “Thôi, người quê mùa như em không hiểu được đâu”.
Quả là anh rất thích thú mỗi lần thấy Tư Tồn ngẩng mặt lên rồi trợn mắt nhìn mình, nhất là khi trên khuôn mặt ấy còn có cả cặp râu mèo ngộ nghĩnh. Cuối cùng, anh không nhịn nổi mà cười to thành tiếng thật sảng khoái.
“Anh cười gì chứ? Người nhà quê buồn cười lắm phải không?”, Tư Tồn hỏi với vẻ không vui.
Mặc Trì ngưng cười, mặt thoáng đỏ bừng lên. Tư Tồn thấy Mặc Trì lúc cười trông rất đẹp, vẻ nghiêm túc lạnh lùng dường như biến mất, chỉ còn thấy một con người trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Bỗng một chiếc xe gắn cờ dừng lại bên cạnh họ. Mặc Trì thoáng nhìn đã nhận ra là xe của bố mẹ đang trên đường về nhà, trong lòng có chút lo lắng khi chuyện ám muội của mình sắp bại lộ. Mới nghĩ tới đó, Trần Ái Hoa đã từ trong xe bước ra, đi đến bên khẽ hỏi: “Hai con ở đây làm gì vậy?”
Tư Tồn nhìn Mặc Trì đang cười gượng gạo ở phía sau, rồi quay lại trả lời, vẻ lo lắng: “Chúng con ra ngoài đi lòng vòng một chút. Bọn con sẽ về ngay đây”.
Trần Ái Hoa chỉ vào khuôn mặt bị vẽ của Tư Tồn mà nói: “Xem con kìa, đang làm gì vậy?”
Không nhịn được, Mặc Trì bật cười lớn tiếng. Tư Tồn lúc này mới chột dạ, bèn chạy ngay ra xe ô tô cúi xuống soi gương. Chỉ thây phản chiếu trong đó một khuôn mặt trắng nõn nã với bộ râu mèo đang nhìn mình trân trân.
Tư Tồn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, liền hét lên với Mặc Trì: “Là anh làm phải không? Anh cố ý đưa em ra ngoài để triển lãm, đúng không?” Vừa nói vừa đưa tay lên mặt hòng lau đi vết mực, nhưng càng lau càng không sạch, chỉ thấy mặt đỏ ửng hết lên.
Trần Ái Hoa không nhịn được cũng cười ồ lên, đến Thị trưởng Mặc ngồi ở trong xe cũng phải bật cười thành tiếng.
Hiếm có buổi tốì nào cả nhà được quây quần đông đủ bên mâm cơm như thế này. Thị trưởng Mặc cũng phấn chấn vì lâu lắm rồi mới thấy Mặc Trì vui vẻ như thế. Ông biết, đều nhờ công của Tư Tồn cả. Mặc Trì chẳng ngờ da mặt của Tư Tồn lại mịn màng và ăn màu đến vậy, đã dùng cả nước lạnh, nước nóng, xà phòng thơm, dầu gội đầu và xà phòng giặt mà không sao tẩy sạch được vết mực, lại còn khiến da mặt trông như sắp rách đến nơi. Lúc ăn cơm, Trần Ái Hoa cười nhẹ nói: “Chắc là phải mất mấy ngày đấy, con đừng cô" xóa nữa. Từ từ rồi sẽ hết thôi”. Trong khi đó, bộ dạng bối rối của Tư Tồn chỉ càng khiến cho Mặc Trì cười mãi không ngớt.
“Anh còn cười được nữa? Đều tại anh cả đấy”, Tư Tồn xấu hổ nói. Bỗng nhớ ra mình đang ngồi ăn cơm cùng vợ chồng Thị trưởng Mặc, cô ngượng ngùng không biết giấu mặt đi đâu, lại xen lẫn cả sợ hãi, cúi đầu chú tâm ăn uống.
Mặc Trì khẽ cười, nói: “Em đừng ngại. Lúc ở nhà họ là ba mẹ của chúng ta, không phải là lãnh đạo”.
Câu nói ấy của Mặc Trì khiến Tư Tồn ngại đến nỗi chỉ còn nước muốn độn thổ. Song, tiếng chuông điện thoại bỗng đâu vang lên kịp thời như thể giải cứu cho cô. Trần Ái Hoa mau mắn đi nghe điện thoại, trong khi Mặc Trì quay sang kể chuyện dạy Tư Tồn luyện viết thư pháp cho cha nghe, cô được Thị trưởng Mặc nhất mực cổ vũ. Ông còn dặn Mặc Trì: “Con cũng nên cố gắng luyện lại thư pháp đi, nếu bỏ phí thì thật đáng tiếc lắm”.
Trần Ái Hoa hình như nhận được tin gì đó rất vui, giọng nói có phần ✓út cao hơn bình thường, thậm chí lúc kết thúc cuộc gọi còn rối rít cảm ơn. Bà trở lại bàn ăn, mang theo nét mặt hồng hào phấn khởi, phấn chấn nói: “Điện thoại của lão Cao ở phòng giáo dục, kết quả thi đại học có rồi. Tịnh Nhiên nhà chúng ta đạt điểm cao nhất tỉnh.”
Lời vừa dứt bà đã quay người bước trở ra chỗ để điện thoại, nói vọng vào: “Tôi phải gọi cho chiến hữu của ông ở Nam Kinh, nhờ ông ấy nhắn Tịnh Nhiên mau chóng quay về thu xếp hành lí”.
“Bà quay lại đây đã nào”, thị trưởng Mặc lên tiếng ngăn cản, nhưng giọng nói xem ra đã tràn ngập niềm vui: “Vội gì chứ? Mấy ngày nữa Tịnh Nhiên về rồi. Kết quả chính thức còn chưa được công bố, công bô" rồi cũng phải ba tháng sau mới nhập học, vội vàng thu dọn đồ đạc làm gì?”
“Ôi, tôi vui quá nên hồ đồ mất rồi”, Trần Ái Hoa khẽ cười nói: “Tịnh Nhiên nhà ta đúng là rất có chí, bình thường đã xếp hạng nhất toàn trường, bây giờ lại đạt điểm thi cao nhất tỉnh nữa, trường Đại học Bắc Kinh đúng là không thành vấn đề”.
Mặc Trì đặt đũa xuống, hỏi mẹ: “Bác Cao có nói kết quả thi của Tư Tồn thế nào không ạ?”
Trần Ái Hoa thốt lên một tiếng “Ôi”, có lẽ bà vì Tịnh Nhiên mải vui mà quên cả việc hỏi điểm thi cho Tư Tồn.
Thị trường Mặc đỡ lời: “Kết quả mới có, chưa chắc đã kiểm tra ngay hết được. Để mấy hôm nữa rồi hỏi tiếp vậy”.
Tư Tồn nín lặng ăn cơm. Đã sớm biết mình thi không tốt, nhưng khi đặt cạnh một người ưu tú như Tịnh Nhiên, cô không tránh khỏi cảm thấy có chút chua xót trong lòng.
Mặc Trì nhìn bộ dạng như muốn khóc của Tư Tồn, bèn gắp cho cô một miếng thịt gà: “Nhà mình hôm nay có một nữ trạng nguyên, lại thêm một con mèo mướp nữa. Đúng là song hỉ lâm môn”.
Mùa xuân năm 1978, bầu không khí vui vẻ tràn ngập nhà họ Mặc. Tịnh Nhiên trở thành ngôi sao của thành phố. Mỗi ngày, họ hàng thân thích đều kéo đến chúc mừng nhiều không kể xiết. Lúc Tịnh Nhiên nhận được giấy gọi nhập học của khoa Kinh tế trường Đại học Bắc Kinh, Trần Ai Hoa mua ngay cho cô bộ ga trải giường, chậu rửa mặt, khăn tắm, bàn chải đánh răng, quần áo, từ đầu đến chân đều mới tinh cả. Mấy túi đồ đều đã xếp hàng nằm chờ trong phòng, qua Tết sẽ theo cô chủ đến Bắc Kinh nhập học. Tư Tồn vẫn chưa biết điểm thi, có nhận được giấy gọi nhập học hay không chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.
Khách khứa đến nhà như nêm, Mặc Trì vốn tính không ứa náo nhiệt, mỗi ngày đều ẩn mình trong thư phòng, tìm thú vui riêng qua việc đọc sách, luyện thư pháp. Tư Tồn nhờ phúc của Mặc Trì cũng được thư thái nhàn nhã. Đằng sau cánh cửa thư phòng đóng chặt, cả thế giới chỉ thuộc về riêng hai người bọn họ. Giữa bốn bề ba bức đều là những giá sách cao ngất, cuốn nào Tư Tồn cũng^thèm thuồng muốn đọc, nhưng Mặc Trì lại bắt cô phải luyện thư pháp, viết đủ mỗi chữ một trăm lần mới được tự do thích gì làm nấy. Chữ viết của Tư Tồn vì thế chẳng mấy mà tiến bộ rất nhanh, mỗi nét Pu't đều có thần có thái hơn. Niềm yêu thích với cây Pu't lông và giấy Tuyên Thành cũng chẳng biết tự bao giờ thấm vào trong Tư Tồn rất đỗi tự nhiên, khi viết cô hồ như quên bẵng tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung tinh thần vào từng con chữ.
Viết chữ mãi cũng mệt, Mặc Trì thường bày ra mấy trò chơi mới mẻ để hai người cùng chơi. Biết Tư Tồn thích văn học, thuộc khá nhiều thơ ca, Mặc Trì đắc ý cười hỏi: “Vậy, đọc ngược thì sao nào?”.
“Đọc ngược?”, Tư Tồn tròn mắt ngạc nhiên: “Đọc ngược lại làm gì?”
“Cổ nhân nói rồi, thế nào gọi là thuộc nằm lòng”, Mặc Trì vui vẻ đáp.
“Anh có thể đọc ngược được sao?”, Tư Tồn không tin liền hỏi lại.
“Không thể”, Mặc Trì thật thà đáp: “Nhưng hãy thử cùng thi một phen xem ai đọc nhanh hơn”.
“Thi thì thi”. Thấy Mặc Trì trêu chọc, tính bướng bỉnh nổi lên, Tư Tồn mau mắn đưa ra quyết định.
Mặc Trì tìm cuốn Đường thi tam bách thủ ấn vào tay Tư Tồn: “Thi bài nào, em chọn đi”.
Tư Tồn lật giở cuốn sách, thấy bài thơ Tương Tiến Tửu của Lý Bạch đập vào mắt, không chần chừ chọn ngay.
Mặc Trì khẽ cười đáp: “Là bài em thuộc sao? Được! Nhưng phải đọc ngược nhé! Xem trong mười phút ai sẽ học thuộc trước”.
“Anh không có sách thì học thế nào?”
“Anh đọc xuôi được thì sẽ đọc ngược được”.
Tư Tồn hậm hực nhìn anh, vậy thì có gì tài giỏi chứ, em không tin anh không có sách lại có thể học thuộc được trước em.
Mười phút trôi qua, Mặc Trì hô hết giờ, Tư Tồn đang mải miết trong đống chữ vội ngẩng đầu lên. Mặc Trì thấy vậy hỏi: “Ai đọc trước đây?”
“Anh đọc trước đi!”
“Anh đọc trước cũng được. Em đọc sách tiếp đi, cho em thêm thời gian học thuộc đấy”.
Tư Tồn cầm quyển sách lên trước mắt, nói: “Anh bắt đầu đi!”
Mặc Trì quả nhiên thông minh hơn người. Anh nhắm mắt, chậm rãi đọc từng câu thơ đang hiện lên trong đầu. Đọc chậm và chắc chính là bí quyết của anh, chỉ cần không ngập ngừng thì chữ nghĩa nhất định sẽ trôi chảy tuôn ra.
Tư Tồn tròn mắt, hồ như không thể nào tin được việc Mặc Trì không liếc mắt vào sách lấy một cái, hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ mà có thể đọc một mạch từ dưới lên từng câu từng câu trong thiên cổ tuyệt ca của Lý Bạch.
Trong nháy mắt, Mặc Trì đã đọc đến: “Hồi phục bất hải đáo lưu bôn. Lai thượng thiên thủy chi hà hoàng kiến bất quân”. Tuy đọc chậm nhưng vô cùng lưu loát, trôi chảy, không thừa, không thiếu, không sai lấy một chữ. Tư Tồn thực sự cảm thấy choáng váng.
“Thế nào?”, Mặc Trì đắc ý giằng lấy cuốn sách trên tay Tư Tồn: “Đừng học nữa, đến lượt em rồi đấy”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Tồn liền vênh lên: “Em đọc đây, anh nghe nhé”.
Nói rồi cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu cất giọng: “Sầu cổ vạn tiêu đồng nhĩ dữ. Tửu mĩ hoán xuất tương nhi hô”. Cô đọc vang: “Cừu kim thiên, mã hoa ngủ, chước quân đối thủ cô tu kính. Tiền thiểu ngôn vi hà nhân chủ. Hước hoan tứ thiên thập tửu đẩu. Lạc Bình yến thời tích Vương Trần”.
Lần này đến lượt Mặc Trì ngẩn ngơ không nói nên lời. Tư Tồn đọc nhanh, chất giọng lanh lảnh, uyển chuyển như những hạt ngọc rơi trên mâm vàng. “Danh kỉ lưu giả ẩm hữu duy. Mịch tịch giai hiền thánh lai cổ. Tỉnh nguyện bất túy trường nguyện đãn. Quý túc bất ngọc soạn cổ chung. Thính nhĩ khuynh ngã vị quân thỉnh. Khúc nhất ca quân dữ, sinh khâu đan, tử phu sầm”.
Mặc Trì buông lơi cuốn sách, ánh mắt bị hút mãi về phía đôi môi nhỏ xinh đang không ngừng mấp máy. Đây mới thật sự là thuộc lòng, thuộc như nước chảy, không vấp bất cứ chỗ nào. Đợi anh bình tĩnh lại, Tư Tồn mới lấy hơi đọc tiếp. “Tuyết thành mộ ti thanh như triêu. Phất bạch bi kính minh đường cao. Kiến bất hựu, hồi phục bất hải đáo lưu bôn. Lai thượng thiên thủy chi Hà Hoàng, kiến bất quân”.
Mặc Trì ngây người ra, đây có đúng là cô gái vì không làm được toán mà khóc nhè hay không? “Sao em có thể đọc được như vậy?” Một lát sau, anh mới cất lời hỏi cô.
“Vậy tại sao anh lại đọc được?” Tư Tồn hỏi lại, khẽ lúc lắc bím tóc trên đầu.
Bí quyết của anh là đọc chậm và chắc. Anh không hiểu tại sao Tư Tồn có được lối tư duy không hề vướng chút trỡ ngại nào, vừa đọc nhanh lại lưu loát đến thế. “Lẽ nào trước đây em đã từng đọc thuộc từ dưới lên rồi sao?”
“Em không tẻ nhạt như vậy đâu”, Tư Tồn nói: “Nhưng mà thôi, em sẽ cho anh biết bí mật của em!”
Tư Tồn ghé tai Mặc Trì, làm bộ thần bí nói: “Bài thơ này thật ra em chưa từng học, đọc xuôi hay đọc ngược cũng vậy thôi”.
Thì ra là vậy!
Mặc Trì có chút dở khóc dở cười. Chưa từng học qua, đương nhiên không bị lối tư duy của tác giả làm cho rối cả lên. Tư Tồn lúc này vẫn giữ nguyên tư thế ghé sát bên anh, nở nụ cười ranh mãnh, hơi thở nhẹ nhàng ngọt ngào phả vào bên tai khiến trái tim Mặc Trì trong giây phút đập loạn nhịp. Trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác rạo rực khó tả, đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng, toàn thân bất động như thể bị đóng băng.
Thế rồi một dòng chảy mềm mại, tinh tế, ấm áp và ngọt ngào róc rách len lỏi trong từng tế bào cơ thể anh. Anh để mặc mình mải miết đắm chìm trong dòng chảy êm ái ấy. Chỉ đến khi một tiếng kêu khe khẽ đập vào tai, cùng cảm giác trên đôi tay về một cơ thể nhỏ nhắn đang căng ra, Mặc Trì mới mở mắt bừng tỉnh khỏi cơn mụ mị và phát hiện ra anh đã ôm Tư Tồn vào lòng từ lúc nào, môi anh đang khẽ chạm vào môi cô.
Mặc Trì như bị sét đánh, vội vàng buông tay ra. Nom bộ dạng Tư Tồn như muốn khóc đến nơi, anh luông cuống khổng biết phải làm sao. Nụ hôn này đối với anh cũng là lần đầu tiên, mà lại khiến cả Tư Tồn sợ hãi, tình thế như vậy quả thật khiến anh không khỏi lúng túng. Anh rón rén chạm vào Tư Tồn, khẽ nói: “Anh xin lỗi!”
Tư Tồn sững người, lấy tay che miệng, mắt ngân ngấn nước, gương mặt đỏ bừng. Dáng vẻ không có vẻ gì như đang tức giận, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại có thể thân mật với anh như vậy.
Mặc Trì khẽ thở dài, anh biết mình đã yêu cô mất rồi!
“Chúng ta sinh ra vốn vô minh, vậy hãy cùng nhau học hành nhé!”, Mặc Trì nói rồi không đợi Tư Tồn trả lời, liền ôm chặt cô vào lòng, tìm kiếm đôi môi cô.
Tư Tồn thốt lên tiếng kêu khe khẽ, nhân lúc cô hé miệng, Mặc Trì vừa run rẩy vừa mạnh bạo đưa lưỡi vào miệng cô, vừa cuốn lấy cảm giác ngọt ngào vừa dè dặt dịu dàng như thể sợ sẽ làm cô vỡ tan ra vậy. Tư Tồn thoáng ngây người, rồi từ từ đáp lại anh. Trong cô, chút gì đó hạnh phúc, chút gì đó say đắm quện vào nhau, lan tỏa trong nỗi dịu ngọt không thể diễn tả thành lời.
Lúc Mặc Trì nhẹ nhàng buông Tư Tồn ra, đôi môi cô đã đỏ mọng cả lên, cặp mắt mơ màng dường vẫn chìm đắm trong nụ hôn. Mặc Trì khẽ vuô\'t ve khóe môi hơi sưng phồng của Tư Tồn, lo lắng hỏi: “Anh làm em đau rồi phải không?”
Tư Tồn sượng sùng lắc đầu. Mặc Trì nắm chặt lấy tay cô, nhìn sâu vào đôi mắt ngân ngấn nước, khẽ nói: “Anh đổi ý rồi”.
“Sao cơ?”, Tư Tồn thất thần hỏi. Mới gần gũi đó thôi mà anh đã thay đổi rồi sao?
“Em tốt như vậy, sao có thể để em đi chứ. Anh muốn giữ em lại bên anh”.
“Anh yên tâm, em sẽ không đi đâu cả. Em đã hứa với thư kí Lưu rồi, cả đời này chỉ ở bên cạnh anh thôi”. Mặc Trì mở to hai mắt, quá ngỡ ngàng trước lời Tư Tồn thốt ra: “cả đời không rời xa” ư, câu nói ấy sao mà ngọt ngào đến vậy. Nhưng, thứ anh cần là tình yêu, không phải là trách nhiệm.
Ngày mùng năm tháng Giêng, Lưu Xuân Hồng đến nhà họ Mặc chúc Tết. Bà vốn là Thư kí của Thị ủy, cũng là bạn học của Trần Ái Hoa. Lưu Xuân Hồng đường quan lộc tuy bình thường, nhưng luôn nhanh nhạy nắm bắt thông tin và có một bầu nhiệt huyết hơn người. Trước đây, khi Trần Ái Hoa ngỏ ý muốn tìm cho Mặc Trì một người bạn đời, bà nhận lời và chỉ một tháng sau đã dẫn Tư Tồn - một cô gái xinh xắn, có học từ nông thôn tới nhà Thị trưởng Mặc. Vì bà là “người mai mối” nên Trần Ái Hoa muốn Mặc Trì và Tư Tồn nhất định phải xuống chào hỏi.
Mặc Trì thời gian gần đây tinh thần vô cùng thoải mái, Tư Tồn cũng đã không còn rụt rè như lúc mới đến. Cặp vợ chồng trẻ ngồi trên ghế sô pha, tuy giữ khoảng cách nhưng nét mặt ai nấy đều lấp lánh ánh hạnh phúc. Lưu Xuân Hồng thấy thế vỗ tay cười vui vẻ nói: “Trông hai đứa càng lúc càng xứng đôi!”, khiến cả Mặc Trì lẫn Tư Tồn cùng e thẹn cúi đầu. Đột nhiên, Lưu Xuân Hồng nhớ ra một việc, liền quay sang Trần Ái Hoa ướm lời hỏi: “Chị đã sắp xếp công việc cho Mặc Trì chưa vậy?”
“Vẫn chưa! Việc của thành phố” lão Mặc và tôi còn lo không xuể, thời gian đâu ra lo việc nhà mình nữa”, Trần Ái Hoa nhẹ đáp. Công việc của Mặc Trì vốn là mối bận tâm từ lâu trong lòng bà, cũng là việc đại sự mà bà chưa lo chu toàn được. Đứa con trai này từ khi còn niên thiếu đã tài hoa hơn người, nếu không vì chỉ nghĩ đến đó thôi lòng bà đã thắt lại. Mặc Trì bị tàn phế là một sự thật không thể thay đổi, giờ bà chì hi vọng nó có thể tìm được một công việc ổn định, an phận sống qua ngày mà thôi.
“Nghe nói Cục Dân chính đã phục hồi và đang xem xét việc tuyển một thanh niên tàn tật, có tố chất và học vấn để làm trợ lí. Năm nay tôi sẽ nghe ngóng, nếu có tin gì sẽ nhắn lại cho chị”, Lưu Xuân Hồng nhiệt tình nói.
Toàn thân Mặc Trì bỗng run lên, không đừng được liền quay mặt đi. Dẫu cho việc anh bị tàn tật là hiện thực không cách gì thay đổi, nhưng nghe chính miệng người khác nói đến cụm từ “thanh niên tàn tật” chẳng khác nào bị một mũi dao đâm thẳng vào tim, vừa đau đớn vừa khó chấp nhận.
Thoáng nhìn đã cảm nhận được nỗi đau đớn của con trai, Trần Ái Hoa vội vàng chuyển chủ đề câu chuyện, rồi bảo Tư Tồn đỡ Mặc Trì về phòng nghỉ ngơi. Mặc Trì vẫn hoàn toàn bất động, bàn tay nắm chặt tấm chăn len phủ trên đôi chân. Tư Tồn biết rằng, bản thân Mặc Trì không bao giờ muốn để người khác nhìn vào thương tật của mình, liền nhanh ý nắm chặt tay anh, quay sang nói: “Lâu lắm thư kí Lưu mới đến nhà chơi, chúng ta ngồi với cô ấy thêm một lát nữa nhé”. Lần đầu tiên cất lời trước mặt khách nhà họ Mặc, Tư Tồn ỉo lắng đến nỗi tim đập loạn lên. Nhưng Lưu Xuân Hồng đã mừng rỡ nói: “Tư Tồn càng ngày càng hiểu chuyện, xinh đẹp lại chững chạc ra nhiều rồi. Xem ra, tôi thật không nhìn nhầm người”.
Nghe Tư Tồn nói vậy, Mặc Trì hồ như quên cả nỗi khó chịu trong lòng, trở lại với phong thái ung dung tự tin vốn có, chẳng ngờ cô gái này lại hiểu ý người khác đến vậy. Một cô gái như thế, anh sao có thể không đem lòng yêu thương. Giây phút đó anh mới thật sự biết ơn đồng chí Lưu Xuân Hồng - người đã mang Tư Tồn đến bên đời anh.
Tiếng chuông cửa bỗng đâu đột ngột vang lên, Trần Ái Hoa gọi cô giúp việc ra mở cửa nhưng vẫn không khỏi hiếu kì lẩm bẩm tự hỏi: “Ai đến mà không báo trước thế nhỉ?”. Liền đó, tiếng cô giúp việc từ ngoài cửa nói vọng vào: “Tư Tồn, mau xuống kí nhận thư của cháu đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc