Cảnh Xuân Nam Triều - Chương 29

Tác giả: Chấp Loạn

Cách không xa vị trí của Quảng Lăng vương là sứ giả nước Chu. Trong số các sứ giả nước Chu, một lang quân mặc đồ trắng và một lang quân mặc đồ đen vô cùng nổi bật.
Hai người này đều là nam nhi nước da trắng nõn, ngũ quan tuyệt đẹp. Giờ phút này, Trương Nhân ở bên cạnh Trương Khởi đang nhìn về phía họ. Nhìn một lúc, nàng cúi đầu, gương mặt ửng đỏ. Trương Khởi nhìn sang, thấy Trương Nhân chắp tay, miệng lẩm bẩm, chẳng lẽ nàng đang mong mỏi Bồ Tát phù hộ, người chọn nàng là một lang quân tuấn tú?
Trong các lang quân thiếu niên tề tụ ở đây, sứ giả hai nước Tề Chu cực kỳ nổi bật. Những người phương Bắc này đều có thân hình cao lớn dị thường, dù là Quảng Lăng vương hay hai sứ giả tuấn tú nước Chu kia, đều có vóc người cao ngất, ngồi ở đó như mang tư thế núi ngọc. So sánh với họ, người Nam ở bên có vẻ thấp bé, ẻo lả.
Cũng như Trương Nhân đang chắp tay, mười Ng'n t của Trương Khởi cũng xoắn xuýt với nhau.
Quảng Lăng vương thật sự ở đây!
Nếu hắn ở đây, màn hóa trang đêm nay của nàng đúng là trò cười.
Sau khi nhìn thấy Quảng Lăng vương, đầu óc Trương Khởi bỗng trống rỗng. Lúc này đây, nàng cũng không hề chú ý. A Lục ngồi sau lưng nàng, đang nhìn Trương Khởi với vẻ mặt lo lắng.
Cũng giống như A Lục, có người cũng đang chăm chú nhìn Trương Khởi, hắn chính là Trần Ấp.
Trương Hiên luôn nói, muội muội này vô cùng thông tuệ vô cùng động lòng người, lần trước Trần Ấp cũng đã gặp, đúng là dáng vẻ hắn thích, thanh tú trong suốt như vậy, khiến người ta vừa thấy liền không từ bỏ được.
Hắn đã nói với Trương Hiên, nguyện dâng vàng nạp nàng vào phủ. Hắn vốn tưởng rằng Trương Khởi sẽ mừng rỡ đồng ý.
Nhưng hắn không ngờ nàng lại không muốn!
Hắn nghĩ, chắc rằng nàng không biết điểm tốt của hắn. Hai ngày nay, hắn một mực suy nghĩ làm sao để tiếp cận nàng, tiếp cận nàng rồi sẽ nói gì.
Không ngờ lần gặp tiếp theo, lại ở trong yến hội kiểu này. Nhưng nàng đúng là vô cùng thông tuệ, lại ăn vận xấu xí như vậy.
Trong khi Trần Ấp đang suy nghĩ, bỗng xôn xao hẳn lên, giọng một thái giám truyền đến, "Bệ hạ giá lâm!!!"
Mọi người yên tĩnh trở lại. Hương son phấn thoảng đưa, mười mấy cung phi hoặc diễm lệ hoặc kiều mỵ vây quanh Tân đế tiến đến.
Sau khi ngồi xuống, Tân đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn các cô tử, rồi quay lại mỉm cười với các sứ giả: "Thật biết ơn những đóa hoa xinh nở rộ vào giờ khắc này, chư vị sứ quân, các vị còn có diễm phúc hơn trẫm."
Những lời này có hàm ý sâu xa, các lang quân thiếu niên của các đại thế gia đều cười ầm lên. Không biết họ có hiểu sự bất mãn trong lời bệ hạ không?
Bệ hạ cũng tuấn tú, thêm hoàng bào vàng ngọc lộng lẫy, dưới ngọn đèn dầu, càng toát vẻ cao quý không thể diễn ta. Trong thời gian ngắn, không ít cô tử nhìn về phía bệ hạ.
Các cô tử rất đông, sứ giả không thể nào chọn hết. Nếu được bệ hạ chọn thì cũng không cần phải xa xứ mà đến phương Bắc man di, hơn nữa còn không phải làm cơ thiếp như đồ chơi cho người chốn xa xôi. Sức hấp dẫn này không thể nói không lớn.
Trương Nhân ở bên cũng nhìn bệ hạ mấy lần, rốt cuộc nàng khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ với Trương Khởi: "A Khởi, bệ hạ có chọn phi trong số chúng ta không?"
Trương Khởi biết thế nào được? Nàng lắc đầu, khẽ nói: "Muội không biết."
Trương Nhân khẽ khàng nói: "Ta nghĩ hoàng thượng chắc chắn làm vậy."
Trương Khởi không trả lời.
Một lát sau, Trương Nhân cúi đầu nói: "A Khởi, lần này chắc chắn muội có thể bình an về phủ."
Nghĩa là không có ai chọn nàng sao?
Trương Khởi cúi đầu thấp hơn, nàng vẫn không trả lời.
Lúc này, bên kia vang tiếng của một cô tử, "Nếu không thể cùng với Quảng Lăng vương, thì còn gì thú vị nữa?"
Âm thanh không nhỏ, mười người xung quanh cũng nghe thấy.
Trương Khởi đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người cất lời là một tiểu cô kiều diễm của Vương thị ở Dĩnh Xuyên, khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Nàng mắt to mũi cao, hàng mày xinh đẹp sắc nét. Mắt đang ngẩn ngơ nhìn về phía Quảng Lăng vương.
Nghe thấy lời nói của nàng, một lang quân trung niên phía sau nàng tức giận quát khẽ: "A Diễm! Ngươi đừng nên không biết thể thống như vậy!" Tiểu cô tử này động một chút lại nhắc đến cái ૮ɦếƭ. Nàng cho rằng Quảng Lăng vương là ai? Nàng nghĩ muốn là được chọn sao?
Vương Diễm này hiển nhiên rất mạnh bạo, bị trách móc nàng lại ngẩng đầu cao hơn. Nhìn chằm chằm vào Quảng Lăng vương không hề chớp mắt, khi lang quân trung niên kia trách móc thêm lần nữa, nàng mới cúi đầu.
Thấy nàng cúi đầu, mọi người bèn dời mắt đi.
Tất cả mọi người cứ cho rằng mọi chuyện đã qua. Đột nhiên, cô tử này đứng lên!
Hiện giờ cảnh tượng rất ồn ã náo nhiệt. Nhưng dù náo nhiệt, ở đây đều tụ tập con cháu thế gia, nên cũng rất quy củ.
Vì vậy, Vương Diễm này vừa đứng dậy đã như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật!
Mọi người kinh ngạc, quay đầu về phía nàng.
Trong ánh nhìn chăm chú của mấy nghìn người, đám người Vương thị vội vàng quát khẽ, Vương Diễm hất mạnh bàn tay giữ chặt của lang quân trung niên đằng sau, sải bước vào trong điện.
Tới nơi cách bệ hạ năm mươi bước, Vương Diễm uyển chuyển vái chào, sau đó ngẩng đầu, cất tiếng trong trẻo: "Bệ hạ, A Diễm có việc muốn cầu xin."
Giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp đại điện hình vòm.
"Hử?" Tân đế ngẩng đầu lên, hắn như cười như không liếc mắt nhìn đám người Vương thị hoảng hốt cuống quít, có vẻ bối rối, rồi liếc nhìn Vương Diễm, hòa ái hỏi: "A Diễm muốn cầu xin điều gì?"
Vương Diễm càng ngẩng cằm cao hơn, nàng cất giọng giọn tan: "A Diễm tự nguyện đi theo Quảng Lăng quân, mong bệ hạ chấp thuận!"
Lời này vừa vang lên, bốn phía xì xào bàn tán, át mất lời bệ hạ.
Thái giám đứng cạnh Tân đế hừ mạnh, quát lên: "Yên lặng!"
Sau khi đại điện yên tĩnh trở lại, Tân Đế cười ha ha, nói: "Tiểu nương thật có cá tính." Hắn lại liếc nhìn mọi người Vương thị, lại cất giọng ôn hòa với Vương Diễm: "Nhưng lời này của tiểu nương nói với trẫm cũng vô dụng, nàng phải đi hỏi Quảng Lăng vương mới đúng chứ." Ý tứ trong lời này, chính là đã cho phép.
Vương Diễm cúi đầu, cung kính trả lời: "A Diễm tạ ơn bệ hạ."
Nàng từ từ đứng thẳng, xoay người lại, đi về phía Quảng Lăng vương. Đi từng bước, từng giọt nước mắt chậm rãi lăn trên gương mặt của Vương Diễm.
Mọi ánh mắt đều di chuyển theo nàng. Khác với người của Vương thị, rất nhiều lang quân trong điện, giờ phút này lại rất thích thú, đồng tình với Vương Diễm.
Thói cũ của Ngụy Tấn vẫn còn đó, biểu hiện chân thật này của Vương Diễm là điều người đương thời tôn sùng. Hơn nữa văn nhân đất Nam vô cùng yêu thích giọt lệ tương tư của mỹ nữ. Rất nhiều văn nhân cho rằng, mỹ nhân lúc này mới đẹp nhất, động lòng người nhất. Vương Diễm như vậy, xinh đẹp khiến người thương yêu, thuần túy khiến người sùng kính.
Đây là sự phóng túng trong chuẩn mực văn hóa, thời đại mà điều động lòng người nhất không nằm trong đạo đức truyền thống.
Trương Khởi nhìn Vương Diễm này thầm nghĩ: Cô tử Vương thị này đúng là có thủ đoạn cao minh. Nếu Quảng Lăng vương cự tuyệt nàng, e rằng đại đa số lang quân trong yến tiệc đều nguyện nạp nàng, ngay cả hoàng đế cũng thương nàng tiếc nàng? Mặc dù Tân đế xuât thân là võ tướng, nhưng hắn vẫn giống văn nhân đất Nam, đều thương hoa tiếc ngọc.
Giữa sự yên tĩnh, Vương Diễm đi tới trước mặt Quảng Lăng vương. Từ từ rồi dừng lại ở nơi cách hắn năm bước.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Vương Diễm nhìn Quảng Lăng vương trong màn nước mắt ௱ô** lung, từ từ nàng rũ mắt xuống, khẽ cúi người trước Quảng Lăng vương, cất giọng run run nói: "Mười ngày trước sau khi nhìn thấy lang quân, A Diễm vẫn luôn nhớ mong đến tận bây giờ. A Diễm ngu muội, chỉ mong được canh giữ bên cạnh lang quân, sát cánh cùng bay, suốt đời không đổi."
Nam nhân thiên hạ đều đa tình. Nhất là khi đối mặt với mỹ nhân như hoa, lại càng có rất ít người cam lòng từ bỏ, không muốn các nàng phải thất vọng.
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn về phía Quảng Lăng vương. Trong tiếng xì xào, phần đông số người khẽ nói: "Đồng ý với nàng đi!"….. "Quảng Lăng vương không thèm để lộ mặt thật, vậy mà cũng có giai nhân ngưỡng mộ, thật có diễm phúc!"….."Lần này trở về, ta phải viết một bài “Tương tư phú” mới được."
Trong sự chờ đợi của muôn người, Quảng Lăng vương từ từ ngẩng đầu lên.
Cùng hắn "sát cánh cùng bay, suốt đời không đổi"?
Vừa mới quen biết, lại mở miệng yêu cầu hắn chịu trách nhiệm với tình cảm của nàng ta sao?
Đưa mắt nhìn Vương Diễm, giọng nói êm tai của Quảng Lăng vương chậm rãi phiêu đãng trong điện, "Suy nghĩ của cô không liên quan tới ta." Sau khi hắn tuyệt tình nói ra mấy từ này, rồi nói thêm: "Quay về đi."
Sự cự tuyệt của hắn làm Vương Diễm sững sờ, nàng chậm rãi, từ từ cúi đầu xuống, lấy tay áo che mặt, cúi đầu mà khóc.
Lúc này đây, từng động tác của nàng, đều tuyệt đẹp như thể đã xếp đặt.....
Trong điện, tiếng tiếc hận nổi lên bốn phía, phần đông các lang quân thậm chí còn trợn mắt nhìn Quảng Lăng vương. Còn về Vương Diễm vừa mở miệng liền cầu xin Quảng Lăng vương, những lang quân phương Nam ở đó cũng nghe thấy, nhưng không có mấy người để ý: Nữ nhân không phải luôn thích đòi hỏi cái này cái nọ sao? Chẳng bao giờ biết đủ.
Như thể không nhận thấy ánh mắt của mọi người trong điện, Quảng Lăng vương vẫn ngồi vững vàng, dáng người như núi.
Trong tiếng xì xào và tiếng thở dài, giọng nói của Tân đế bỗng vang lên, "Vương thái phó."
Lang quân trung niên Vương thị đó đứng lên, chắp tay nói với bệ hạ: "Có thần."
Tân đế liếc về phía Vương Diễm, mỉm cười nói: "Trẫm thấy Vương thị A Diễm rất tốt…."
Hắn còn chưa nói hết.
Nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý của bệ hạ. Vương thái phó đứng dậy, cúi thấp người trước bệ hạ, cất cao giọng nói: "Thần tuân lệnh."
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Vương Diễm, nói với giọng trầm thấp: "A Diễm, còn không tạ ơn?"
Vương Diễm như thể thức tỉnh, từ từ ngẩng đầu lên.
Nàng ngước đôi mắt rưng rưng đẫm lệ sững sờ nhìn Tân đế. Sau đó, nàng cúi đầu, bước đi vô cùng khó khăn đến trước bệ hạ, nhẹ nhàng cúi chào, vẻ mặt có phần trống rỗng, nghẹn ngào khẽ nói: "A Diễm tạ ơn long ân bệ hạ."
Tân đế cười ha ha, nói: "A Diễm không cần như thế, đứng lên đi." Theo ánh mắt của hắn, mấy tỳ nữ đi ra, cung kính đỡ Vương Diễm lên, đưa nàng ra theo cửa hông.
Trương Khởi thu hồi ánh mắt, giọng Trương Nhân khẽ vang bên tai, "Nghe nói Vương Diễm này cũng là con gái ngoài giá thú, mẹ đẻ là kỹ nữ. Trong những cô tử như chúng ta, địa vị của nàng ta là thấp nhất, không ngờ rằng lại một bước lên trời, trở thành hoàng phi." Giọng nói chứa đầy vẻ đố kỵ.
Trương Khởi vẫn không trả lời.
Vương Diễm vừa nhìn đã biết tâm cơ sâu thẳm, cô tử như vậy, hoàng cung mới là chốn thích hợp nhất với nàng.
Trương Khởi liếc nhìn Quảng Lăng vương, suy nghĩ: Đàn ông phương Nam đã quen với việc coi lời yêu cầu của nữ nhân như gió thoảng bên tai. Sao hắn phải để ý?
Nghĩ tới đây, Trương Khởi đột nhiên buồn bực. Lần trước, nàng nói rõ ràng cho hắn là nàng không muốn. Kết quả hắn không hề ngoảnh mặt làm ngơ như Tiêu Mạc? Tại sao hắn không hề quan tâm đến lời nàng nói vậy?
Sau chuyện Vương Diễm, lang quân trong điện sôi nổi hẳn lên.
Bệ hạ mỉm cười thưởng thức một hồi, quang sang nói với sứ giả Tề Chu: "Chư vị lang quân, trong điện này là những cô tử xinh đẹp cao quý nhất nước Trần ta. Không biết các lang quân để ý tới ai chưa?"
Hiển nhiên tâm trạng của hắn rất tốt, vung tay lên cười sang sảng, nói: "Nếu chư quân không muốn chọn lựa, trẫm chọn lựa giùm các vị nhé."
Nhạc chưa cất, R*ợ*u chưa dâng, Hoàng đế đã nhẹ nhàng nhắc tới vấn đề chính.
Các lang quân bắt đầu cười hì hì.
Đám sứ giả nhìn về phía này.
Mà các cô tử cũng như Trương Khởi, trái tim như muốn vọt tới cổ họng.
Hoàng đế đã mở miệng, Vệ Công Trực nước Chu liền đứng thẳng dậy. Vệ Công Trực này hiển nhiên là người ham vui thích cười, giờ phút này ánh mắt của hắn rạng rỡ hẳn lên, má trái có lúm đồng tiền hằn sâu, gương mặt tuấn tú trắng nõn phát sáng, mang vẻ ngây ngô của thiếu niên.
Những người phương Bắc có thân hình cao lớn, Vệ Công Trực này cũng vậy. Chỉ nhìn thân hình của hắn, mọi người còn tưởng rằng hắn đã hai mươi mấy, bây giờ nhìn lại, mới phát hiện hắn vẫn là một thiếu niên chưa cập quan*. (* Chỉ nam tử tuổi tròn hai mươi đã trưởng thành. Năm tử cổ đại khi đến hai mươi tuổi sẽ cử hành quan lễ, đeo mũ của người trưởng thành)
Thản nhiên, Vệ Công Trực đi thẳng tới.
Hắn hướng chắp tay với Tân đế, cười sang sảng, nói: "Đa tạ ý tốt của bệ hạ. Phương Nam nhiều giai lệ, bọn ta đã đợi quá lâu rồi." Dứt lời, hắn quay về phía Quảng Lăng vương cách đó không xa, nhướng mày hỏi: "Cao Trường Cung, ngài có muốn chọn trước không?"
Quảng Lăng vương nhìn hắn, ánh mắt liếc tới Trương Khởi ăn vận cực kỳ bình thường, hờ hững nói: "Mời Vệ lang trước."
Nước Chu kề sát nước Trần, từ khi vào Kiến Khang, người nước Trần rõ ràng kính nể sứ giả nước Chu. Chuyện như vậy, theo như người nước Trần sắp xếp cũng là người nước Chu chọn trước. Quảng Lăng vương tất nhiên không cần thiết phải chém giết đoạt thứ tự.
"Vậy mỗ không khách khí nữa." Vệ Công Trực cười ha ha, bước tới.
Điều khiến mọi người bất ngờ chính là Vệ Công Trực này vô cùng tùy tiện. Hắn đi khắp đại điện, đánh giá kỹ lưỡng từng cô tử.
Ngồi ở đây đều là người gia thế lớn, hắn ta khinh bạc như vậy, sắc mặt mọi người đều trầm xuống.
Vệ Công Trực vẫn hoàn toàn không nhận ra, hắn nhìn kỹ từng cô tỷ, đưa tay chỉ năm người. Những cô tử hắn chọn cũng không phải những người xinh đẹp nhất trong tâm niệm người phương Nam, mà là những cô tử mày rậm mắt to, tươi đẹp nhất.
Thấy hắn lựa chọn, tiếng xì xào của người phương Nam cũng ngớt dần: Thì ra sở thích khác nhau, cho hắn chọn trước cũng không sao.
Theo tiếng của hắn, mười mấy cung tỳ đi ra, đi tới trước mặt các cô tử, đỡ các nàng ra ngoài điện.
Trương Nhân ở bên thấy các cô tử được đưa đi thì cắn chặt môi. Chậm rãi, nàng cúi đầu, khẽ nói với Trương Khởi: "A Khởi, ta sợ lắm."
Ba lang quân tuấn tú, đã có một người tuyển chọn cô tử, cũng không biết hai người sau có chọn nàng không? Trương Nhân thật sự không muốn gả cho những kẻ to béo thô lỗ ở đất Bắc man di.
Trương Khởi vẫn không trả lời.
Sau khi Vệ Công Trực ngồi vào chỗ, cười hì hì nói với Vũ Văn Thuần: "Vũ Văn Thuần, các cô tử đều tề tụ ở đây, ngươi cũng chọn một người đi?"
Vũ Văn Thuần mỉm cười.
Vũ Văn Thuần này hơi gầy, mặt vuông chữ điền, ánh mắt cực kỳ thâm thúy, cùng với khuôn mặt trắng nõn nổi bật, mang vẻ hết sức trầm ổn.
Hắn từ từ đứng lên.
Chắp tay với Tân đế, ánh mắt hắn liếc nhìn các cô tử trong điện.
Theo ánh mắt của hắn, Trương Khởi cảm giác được, Trương Nhân bên cạnh đang run rẩy, căng thẳng đến độ sắp khóc.
Vào lúc đó, Vũ Văn Thuần lên tiếng, "Mấy người này." Hắn chỉ bốn người.
Trong bốn người này, vẫn không có Trương Nhân.
Mặt Trương Nhân trắng bệch. Trương Khởi lo lắng nhìn nàng, nghĩ ngợi: Nếu Quảng Lăng vương không chọn nàng, chắc nàng ta lăn ra ngất mất.
Lúc này, Hoàng đế cất tiếng cười sang sảng, "Hai sứ giả nước Chu cũng đã chọn người rồi, Quảng Lăng vương, nhiều cô tử như vậy, ngài có vừa ý ai không?"
Tiếng vừa cất lên, cả người Trương Khởi cứng đờ.
Nàng vẫn luôn chờ đợi động tác tiếp theo của Tiêu Mạc.
Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy gì.
Nàng không tin vào số mệnh, nhưng bây giờ nhìn lại, dù có sống lại, nàng không vẫn không thể so được với kiếp trước. Kiếp trước, nàng còn là chính thê, còn có được cuộc sống an nhàn giàu có mấy năm.
Nàng thật sự không muốn phải làm cơ thiếp cho người khác một lần nữa, sẽ phải hao tổn bao nhiêu công sức để leo cao.....Nghĩ tới đây, Trương Khởi ngẩn ra, sao mình lại nói làm một lần nữa? Chẳng lẽ ở kiếp trước nàng chính là là mcơ thiếp cho người khác trước, rồi mới trở thành chính thất của nam nhân kia?
Nghe thấy câu hỏi của bệ hạ, Quảng Lăng vương ngẩng đầu lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc