Cảnh Hồn - Chương 46

Tác giả: Từ Tiểu Miêu

Ngay lúc ba người họ đang nói chuyện cười đùa thì Giang Ly sải chân bước vào, thấy Tô Ngôn thì hơi gật đầu: “Trở lại rồi.”
“Tình hình thế nào?” Thái Thành Tể bước tới hỏi.
Giang Ly nhàn nhạt nhìn anh ta: “Hôm nay không phải anh nghỉ sao? Tới đây làm gì? Tôi không có gọi anh về, anh cứ nghỉ ngơi như bình thường đi.”
“Được rồi, lần này ghi nợ cho tôi, đợi xong vụ án này ông đây muốn nghỉ luôn 1 tuần. Dù sao kỳ nghỉ 3 ngày tôi về nhà cũng chỉ có thể ngủ lại 1 đêm, ngẫm lại mà thấy chán. Một đêm thì có thể làm gì được? Đối tượng mẹ tôi giới thiệu cho còn chưa có thời gian để xem mắt.” Thái Thành Tể nhếch miệng: “Hơn nữa, cô gái nhỏ này vừa mới biết tôi bị chụp mũ đã chĩa mấy chữ “Vì dân phục vụ” vào đầu tôi, tôi không nghỉ.”
Giang Ly chỉ liếc nhìn họ một cái, không nói gì mà cúi đầu nhìn sơ qua mấy trang giấy trong tay: “Vụ án giấu xác ở thùng rác đã cơ bản xác định là có liên quan đến 8 vụ *** trước. Hung thủ này trong 3 năm đã đi qua hơn một nửa đất nước, nay đã liên quan đến 6 thành phố, 9 mạng người, phía trên vô cùng chú ý. Trùng hợp là trong Hội nghị huấn luyện cảnh sát Hình sự ưu tú còn đem vụ án này ra nói, nên sau khi chúng ta phát hiện thi thể có thể nhanh chóng gộp vào chung với những vụ trước đó.”
“Vụ án lần trước phát sinh ở Từ Châu, có lẽ là vì nhờ kỹ thuật và thiết bị điều tra tội phạm được cải tiến qua từng năm nên trước mắt, vật chứng và manh mối về vụ án mà Cục công an Từ Châu có được là đầy đủ nhất. Nghi phạm gây án ở Từ Châu, nạn nhân giới tính nam, cũng chỉ phát hiện được phần thân.”
“Chân tay đâu?” Tô Ngôn hỏi.
“Chân tay…” Giang Ly bỗng ngẩng đầu lên, trên mặt hơi phức tạp: “Tất cả nạn nhân của các vụ án cho đến nay vẫn chưa tìm được chân tay. Nên có thể xác định được thân phận của người bị hại cũng là một chuyện không hề đơn giản. May mà đa số nạn nhân đều là người bị báo mất tích trước đó, 2 người cuối cùng cũng đã xác minh và báo cho người nhà rồi.”
“Đây là gì chứ… *** xong giữ lại chân tay, biến thái à?” Thái Thành Tể than thở, nói xong lại cảm thấy mình vừa nói nhảm: “Cũng đúng, không phải biến thái thì sao làm ra được chuyện này chứ.” *** còn làm được thì chút sở thích này có gì lạ.
“Cục trưởng Ngụy vừa liên hệ với Cục Công an Từ Châu.” Giang Ly liếc nhìn đồng hồ: “Nếu đi tàu hoả từ Từ Châu đến chỗ chúng ta cũng mất khoảng 7 tiếng, nói cách khác, người ở Cục Công an Từ Châu sẽ đến ngay.”
“Là ý gì?” Hạng Dương vừa trừng mắt: “Hợp tác phá án à? Đuổi bắt xuyên thành phố?”
“Vì để nhanh chóng bắt được nghi phạm cũng cần phải hợp tác với nhau, chủ yếu vẫn là chúng ta, người của Từ Châu cũng chỉ đến trợ giúp thôi, dù sao vụ gần đây nhất cũng chỉ mới được 4 tháng, trước mắt họ là người có quyền nhất.” Giang Ly vừa giải thích vừa an ủi.
Nghe vậy, Hạng Dương gãi cổ không nói gì, nhưng dáng vẻ vẫn là không thích người thành phố khác sang làm việc chung.
Giang Ly nhìn anh ta: “Vì thi thể được tìm thấy trong thùng rác nên rất nhiều chứng cứ bị dơ bẩn, trở nên không thể dùng được. Hạng Dương, anh sang bên pháp y xem thử anh Trương có phát hiện gì mới trên thi thể không.”
“Vâng…” Hạng Dương kéo dài câu, bước ra ngoài như thể toàn thân không có xương, khi đi qua chỗ Tô Ngôn thì dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô: “Sợ không, có muốn đi cảm thụ một chút không?”
“Được.” Tô Ngôn vui vẻ đáp.
Hai người lần lượt ra khỏi văn phòng đội chuyên án, lúc đi trong hành lang, cô mở miệng hỏi: “Anh Hạng, sao tôi cảm thấy từ lúc đội trưởng Giang nói người của Cục thành phố Từ Châu muốn đến đây thì anh lại trở nên là lạ.”
“Không liên quan gì đến đội trưởng Giang, chỉ là trước kia trước đây tôi từng bị thua hitệt, rõ ràng là địa bàn của mình lại để cho người ngoài đến chỉ trỏ, cũng không biết lãnh đạo có bị nhét bột vào đầu không!” Hạng Dương nghiến răng nghiến lợi. Anh ta cũng được xem là một thành viên cốt cán của đội chuyên á, nhận chức còn sớm hơn cả Giang Ly, lúc trẻ tuổi nóng tính cũng không phải hạng người gì đàng hoàng, vì chuyện đó mà khó chịu cũng là chuyện bình thường.
“Được rồi, nghĩ nhiều quá cũng vô dụng.” Anh ta đột nhiên tiến vào trạng thái Phật hệ: “Công tác nhiều năm như vậy rồi cuối cùng cũng hiểu, làm người… là trải nghiệm tuyệt vời. Quay qua quay lại đến lúc 45 tuổi, tôi sẽ làm đơn xin đến cơ sở cộng đồng để chuẩn bị cho tuổi già sau này!”
Trong ngành cảnh sát cũng có một vài quy định vô hình như thế, vì cảnh sát hình sự cơ bản cũng để cho tuổi trẻ thích liều mạng làm, có thể sống được đến 45 tuổi hay còn chân tay nguyên vẹn xem như là may mắn, làm không nổi nữa sẽ được điều đến một cơ sở khác nhẹ nhàng hơn, ít ra cường độ làm việc ít hơn thì cũng sống được thêm vài năm.
Tô Ngôn chần chờ một chút, nhưng vẫn không phát biểu bất kỳ ý kiến, hai người đi đến cầu thang cuối hành lang, đẩy cánh cửa sắt lớn kia ra bên trong là phòng thí nghiệm pháp y, bên ngoài nhìn không khác gì một văn phòng bình thường. Đi vào một cánh cửa nhỏ bên hông, bên trong bày 3 cái bàn giải phẫu, bóng dáng mập mạp của Trương Khải Sơn đang bận rộn bên cạnh cái bàn ở giữa.
Nghe thấy tiếng người, Trương Khải Sơn quay đầu thấy là hai người bèn lên tiếng chào hỏi rồi tiếp tục công việc của mình.
“Anh Trương, có phát hiện gì không?” Hạng Dương dẫn Tô Ngôn đi tới, cứ nghĩ cô nhìn bàn phẫu thuật sẽ bị sợ hãi, hốt hoảng thậm chí là buồn nôn, chỉ là anh ta lại thất vọng rồi.
Nét mặt Tô Ngôn chẳng những bình thường mà thậm chí trong đôi mắt còn dấy lên một tia tò mò, nhìn chằm chằm vào động tác của Trương Khải Sơn, hận không thể cúi người để xem cho rõ ràng cẩn thận.
“…” Lúc này anh ta mới nhận thức được những suy nghĩ của mình là thừa thãi, tuy Tô Ngôn đã từng thấy qua nạn nhân đã ૮ɦếƭ, nhưng những chuyện đó đều rất bình thường. Vốn nghĩ hôm nay có thể mở mang tầm mắt cho cô gái nhỏ này, không ngờ người ta lại mở mang ngược lại cho anh ta.
Hoá ra người cứng rắn từ khi sinh ra là có thật.
Bây giờ, ngoại trừ câu “Trời sinh để ăn chén cơm này*” ra, Hạng Dương không tìm ra cái gì thích hợp hơn để hình dung cô.
(*) Trời sinh để ăn chén cơm này: Ý chỉ những người trời sinh ra là để làm một việc gì đó.
Tô Ngôn thu hồi ánh mắt trên bàn giải phẫu nhìn sang vẻ mặt người bên cạnh, trong lòng không khỏi thấy hơi buồn cười. Thật ra suy nghĩ của thẳng nam đều rất dễ hiểu, anh ta nghĩ như thế không có nghĩa là anh ta ác ý, vì mấy người này đều rất ít tiếp xúc với đồng nghiệp nữ nên khó tránh khỏi chuyện thường xuyên quên rằng nam nữ khác biệt.
Đáng tiếc, mặc dù kiến thức của cô có thể không nhiều, nhưng cảnh tượng này cô nhìn thấy nhiều nhất. Chưa nói đến thi thể đầy máu không tay không chân, cô đã từng chứng kiến nhiều lần cảnh một người bị đánh đứt rời chân còn bò trên mặt đất kêu rên, gặp nhiều nên tự nhiên cũng mất hết cảm giác.
Trương Khải Sơn chuyên tâm làm việc nên cũng không phát hiện họ tiến tới, vừa làm tiếp vừa nói: “Người ૮ɦếƭ giới tính nam, tuổi khoảng từ 35—40, chiều cao ước chừng khoảng 1m75, dáng người trung bình hơi có cơ bắp, bình thường có lẽ là thường xuyên rèn luyện.” Vừa nói vừa chỉ vào vết cắt bên tay trái: “Vết cắt có vẻ trơn tru, trên xương có vài vết cắt không liền nét, đoán sơ thì chắc là sử dụng một loại hung khí như cưa điện để cắt. Trên vết cắt cũng không có quá nhiều máu, chứng tỏ sau khi ૮ɦếƭ mới bị phân xác.”
“Khi được phát hiện, người ૮ɦếƭ không mặc quần áo, cũng không có gì che chắc, hoàn toàn *** trong đó rác, vì vậy bề mặt da đã ô nhiễm gần như toàn bộ. Dù tôi cũng có lấy được bằng chứng từ bên Phương Giai Mậu, nhưng mấy người cũng không cần trông mong gì lắm, ý thức phản trinh sát của tên hung thủ này khá cao, chẳng trách liên tục gây án trong 3 năm mà vẫn chưa bị cảnh sát tìm ra tung tích.”
“Anh Trương, anh cũng không thể nói thế được, đây gọi là gì nhỉ? Là nuôi dưỡng tham vọng của người khác mà diệt đi uy phong của mình.” Hạng Dương cười hì hì tiến lên: “Không chừng pháp y trước đó nhiều như vậy lại đều không thể tìm ra manh mối, lần này bị anh phát hiện ra, chúng tôi lập tức có thể đè ૮ɦếƭ tên hung thủ tại Thành phố Nam Thành. Anh nghĩ một chút đi, cả nước sẽ nghe tiếng, làm cho cảnh sát hình sự ở các thành phố khác đều cắn răng nghiến lợi, lúc đó chẳng phải là đại hội khen ngợi à?”
“Cái miệng của cậu dẻo quá nhỉ.” Trương Khải Sơn ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt rất vui vẻ, đột nhiên anh ta nhớ ra gì đó liền nói: “Đúng rồi, sau khi thử nghiệm thì nồng độ cồn trong máu của người ૮ɦếƭ đã vượt qua mức cho phép, những thứ trong dạ dày tôi sẽ xét nghiệp sau, sau khi có bào cáo chi tiết sẽ gửi cho mấy người.”
Hạng Dương khẽ gật đầu ra hiệu đã biết: “Quả nhiên lại là một tên say R*ợ*u. R*ợ*u là mồ chôn đàn ông, đúng là rất hại người… Cảm ơn anh Trương, chúng tôi đi về trước.”
Tô Ngôn cũng lễ phép chào tạm biệt Trương Khải Sơn, sau khi hai người ra khỏi phòng pháp y, Hạng Dương đi phía trước vừa đút hai tay vào túi vừa phân tích: “Khi còn sống người ૮ɦếƭ từng uống R*ợ*u, nơi phát hiện ra thi thể cũng gần một quán bar, xem ra tiếp đến chúng ta phải đến từng nhà để điều tra, hi vọng có thể sớm xác định được thân phận của anh.”
“Ừm.” Tô Ngôn khẽ gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Những nạn nhân trước kia lúc còn sống cũng từng uống R*ợ*u sao?”
“Tôi biết em đang nghi ngờ chuyện gì, không sai, trong máu của những nạn nhân kia ít nhiều đều có nồng độ cồn. Tuy nhiên chỉ có một ít thì không đạt tới trạng thái say R*ợ*u được, vì vậy cảnh sát tạm thời loại bỏ khả năng hung thủ sử dụng R*ợ*u để tiến hành ra tay sát hại.”
“Nếu vậy thì… nhiều vụ xảy ra như vậy rồi, hồ sơ trắc tả nghi phạm là gì?”
Hạng Dương dừng bước, ánh mắt loé lên: “Nữ giới, tuổi từ 30-36 tuổi, bề ngoài nổi bật, chí ít cũng phải thu hút được các nạn nhân. Từ các dấu hiệu cho thấy, có lẽ là gây án một mình, chứng tỏ cô ta có tố chất thể lực khá mạnh, ngay cả khi những nạn nhân bị cắt bỏ tay chân thì trọng lượng vẫn khá nặng, người bình thường không thể tự vứt xác được. Những nạn nhân trong các vụ trước đều có xuất thân khác nhau, xét về trình độ xã hội cũng có khoảng cách khá rộng, người ta cũng không đoán được khẩu vị của cô ta chính xác là như thế nào. Tuy nhiên có một vài nạn nhân xem như điều kiện rất tốt, suy ra trình độ học vấn của hung thủ cũng không thấp, cách nói chuyện và cư xử phải cực kì ưu nhã.”
“Vậy…” Tô Ngôn nhướng mày, cười như không cười: “Không chỉ R*ợ*u mới là mồ chôn đàn ông đâu, sự quyến rũ cũng có thể.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc