Cảnh Hồn - Chương 102

Tác giả: Từ Tiểu Miêu

Bữa ăn khuya đơn giản này cũng khá hài hòa, trên bàn ăn chỉ đơn giản trao đổi một số tiến triển trước mắt và bước kế tiếp của kế hoạch, sau đó Giang Ly dẫn hai người trở về khách sạn nghỉ ngơi, đánh một giấc ngon lành.
Sáng sớm ngày hôm sau, ăn sáng xong họ nhanh chóng xuất phát tới Cục thành phố Lâm Sơn. Thành phố Lâm Sơn cũng xem như là một thành phố phát triển du lịch lâu năm, khắp nơi đều có thể thấy được kiến trúc cổ xưa, đều là những tài sản quý giá của nhân loại, vì thế nên cảm giác khác hẳn với thành phố Nam Thành. Trên đoạn đường họ đi thậm chí còn thấy nhiều hướng dẫn viên du lịch cầm cờ đỏ đi khắp nơi.
Đến khi đến trước của ra vào của Cục thành phố Lâm Sơn, Đinh Khải Nhạc không khỏi tán thưởng một tiếng, khác với ấn tượng cứng nhắc và nghiêm túc của tòa nhà công an, tòa nhà trước mắt… đáng tiền hơn rất nhiều. Lối kiến trúc trước mắt mang dáng vẻ của thời kỳ thực dân cũ để lại, nét cổ xưa và hiện đại xen lẫn nhau khiến người ta cảm thấy rất kỳ diệu.
Sau khi ba người đến nơi thì Tề Lương đã tổ chức một cuộc họp đơn giản, trừ bốn vị cảnh sát đã quen hôm qua thì còn nhiều cảnh sát khác nữa, nghe nói trong đó cũng có nhân viên kỹ thuật. Đinh Khải Nhạc ngồi vào chỗ của mình nhìn nữ cảnh sát hôm qua đang ở đối diện, cảm thấy hơi khó chịu, cô ta cũng quá mức phô trương rồi, ân cần thái quá với Giang Ly, dù sao người trong đội chuyên án bọn họ đều biết đội trưởng Giang là của Tô Ngôn, người này đúng là có mắt như mù.
Nói đúng ra thì hôm qua mới là lần đầu tiên họ gặp mặt, chỉ qua một lần gặp mà ánh mắt đã lóe sáng vậy rồi, háo sắc đến thế cơ à?
Nghĩ vậy, anh ta bèn dịch ghế tới gần Giang Ly sau đó nghiêng người nói với âm lượng chỉ hai người nghe được: “Đội trưởng Giang, tôi cảm thấy có vẻ như Cục thành phố Lâm Sơn này không coi trọng lần liên hợp phá án này lắm đúng không? Cho một nữ thực tập sinh tham gia vào, tôi nghi ngờ tính chuyên nghiệp của họ.”
Anh ta nghĩ mình chắc chắn sẽ nhận được sự đồng tình, dù anh thái độ của anh đối với thực tập sinh vẫn như vậy, không phải có thành kiến nhưng loại chuyên án này thật sự không thích hợp với sinh viên chưa tốt nghiệp. Mỗi ngày họ đều vào sinh ra tử, làm gì còn sức lực để đi dạy bảo hoặc chăm sóc cho những bạn nhỏ còn chưa ra khỏi ghế nhà trường chứ.
Giang Ly đọc tài liệu trên tay trong lúc chờ cuộc họp bắt đầu, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Không liên quan gì tới chúng ta hết, họ tự có phán đoán của mình, anh quên là lúc Tô Ngôn tham gia vụ án *** liên hoàn ở thôn Đại An cũng còn là thực tập sinh à?”
Câu nói này khiến Đinh Khải Nhạc nghẹn không nói được gì nữa, anh ta ngồi thẳng người đánh giá Quách Lâm Duyệt vài lần rồi thầm nghĩ Tô Ngôn đâu có giống với cô ta, Tô Ngôn lúc nào cũng ngẩng cao đầu, mặc đồ thể thao, vừa nhìn đã thấy là một cảnh sát hình sự chính hiệu, Tô Ngôn có thể chạy thẳng 10 km không thở tiếng nào chỉ để truy bắt hung thủ, còn có thể tay không đấm vỡ bệ đá, cô ta thì làm được gì chứ?
Nghĩ đến đây anh ta đã thật sự thông suốt, Tô Ngôn ưu tú như thế, đội trưởng Giang cũng không phải mù, anh ta cần chi lo chuyện bao đồng thế chứ.
Cuộc họp ngắn ngủi nhanh chóng được bắt đầu, sau đó mọi người đường ai nấy đi, Tề Lương đi tới bên cạnh Giang Ly hỏi thăm: “Đội trưởng Giang, vậy giờ chúng ta cứ dựa theo kế hoạch, đến nhà nạn nhân xem thử nhé?”
“Đội phó Tề, đây là địa bàn của anh, anh cứ quyết định đi.” Giang Ly cười cười, chung quy thì anh chỉ muốn lần liên hợp điều tra này cho được kết quả tốt nhất thôi, không định tranh quyền hay gì cả, anh cũng không muốn cảnh sát phía Cục thành phố Lâm Sơn vì họ đến mà sinh ra tranh cãi gì nữa.
Tề Lượng lập tức hiểu rằng anh đang bày tỏ thái độ của mình nên cũng hào phóng nở nụ cười, vươn tay vỗ vai anh: “Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, thân mật mà nói thì gọi cậu một tiếng Giang lão đệ nhé, con buôn Hồng Trân Mai này là do người của Cục thành phố Nam Thành tìm được trước, các cậu có tài liệu và chứng cứ phân tích hai vợ chồng này đầy đủ nhất, vậy nên lần này theo lý phải do cậu làm chủ mới đúng. Anh trai tôi cũng không phải loại người nhỏ mọn như vậy, chỉ cần có thể nhổ cỏ tận gốc bọn ác ôn này thì ai có công lao nhiều nhất cũng không quan trọng.”
Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng, kề vai cùng đi ra khỏi phòng họp.
Tô Ngôn và Đinh Khải Nhạc sau khi trao đổi ánh mắt cũng đi theo. Mọi người lên xe cảnh sát của Cục thành phố Lâm Sơn, không ngoài dự đoán, Quách Lâm Duyệt cũng đi theo. Tề Lượng lái xe nhìn ra sự bất mãn và chất vấn của Đinh Khải Nhạc liền nhân lúc chuẩn bị xuất phát đến nhà Tịch Huyên giải thích một chút: “Hôm qua thật sự hơi vội nên chúng ta chưa kịp hiểu nhau, tôi là đội phó đội chuyên án thành phố Lâm Sơn, người bên cạnh tôi thật ra là một thực tập sinh, nhưng ngành cao học của cô ấy là Tâm lý học tội phạm, Lâm Duyệt là một tài năng rất ưu tú.”
“Nhân tài trong ngành tâm lý trên cả nước đúng là rất hiếm.” Tô Ngôn thấy hai người đàn ông ngồi cùng ở phía sau dường như đều không nghe thấy, vì để tránh trường hợp khó xử nên liền lên tiếng khen ngợi. Nhưng cô cũng không phải dối trá lấy lòng, nhân tài trong lĩnh vực này thật sự rất ít, cho dù là đối với cảnh sát hình sự hay nạn nhân hoặc tội phạm thì tâm lý học là cực kỳ quan trọng, họ có thể căn cứ vào hành vi của người khác để phán đoán một số chứng cứ tiềm tàng.
Tất nhiên, tâm lý học tội phạm thật ra là môn học bắt buộc trong trường cảnh sát, nhưng người chuyên nghiệp chắc chắn sẽ giỏi hơn người bình thường.
Tề Lượng hình như cũng nhận ra ba người đến từ thành phố Nam Thành này đều không phải người thích nói chuyện, vì vậy trong khoảng thời gian sau đó, trong xe tràn ngập không khí hơi ngượng ngùng. Cũng may là rất nhanh sau đó họ đã đến một cư xá, anh ta dừng xe ở ven đường để mọi người lần lượt bước xuống.
“Tòa E, khu số 4, bên này.” Anh ta phân biệt phương hướng một chút rồi dẫn đường phía trước, giải thích: “Nhà của Tịch Huyên trước đây không ở đây, sau khi chúng ta lấy lời khai của cô ấy và vẽ chân dung xong cũng không có tiến triển gì mấy. Khoảng thời gian trước cảnh sát phụ trách vụ án có trò chuyện với ba của cô ấy một chút, chúng tôi mới biết được họ đã dọn nhà đi. Có lẽ là vì… Căn nhà trước kia cũng không có kỷ niệm gì tốt đẹp lắm.”
“Cả nhà họ đúng là cần một cuộc sống mới.” Giang Ly nói.
Mọi người vào thang máy lên tầng 22, Tề Lượng bước lên ấn chuông cửa nhà 2204, khoảng 10 giây sau bên trong truyền thời tiếng người đi ra: “Ai đó?”
Vương Quyên từ bên trong mở cửa ra, nhưng trong cửa chống trộm còn một cánh cửa sắt mỏng có cửa sổ nhỏ nữa, lúc bà ta thấy người ngoài cửa thì hơi giật mình ngạc nhiên.
Tề Lượng vội vàng lấy thẻ ngành của mình ra: “Chúng tôi là Cục cảnh sát Lâm Sơn, xin hỏi đây có phải nhà của Tịch Huyên không?”
“Phải…” Ánh mắt của Vương Quyên lướt qua anh ta và Quách Lâm Duyệt rồi dừng lại ở ba người phía sau, nét mặt lập tức trở nên rất nhiệt tình, nhanh chóng mở cánh cửa bên trong ra: “Đây không phải là cảnh sát Giang và cảnh sát Tô sao? Sao hai người lại đến đây? Mời vào, mời vào!”
Sau khi đón mọi người vào nhà, bà vội vàng hướng vào phòng ngủ bên trong gọi: “Tiểu Huyên? Tiểu Huyên ơi? Con ra xem ai đến đây này!”
“Ôi, mọi người người đến sao không gọi điện trước vậy? Ba của Tiểu Huyên đã ra ngoài làm việc nên không có ở nhà, hay là để tôi gọi điện thoại cho ông ấy về nhé?” Nói xong bà liền định đi gọi điện.
Lúc này cửa phòng ngủ được mở ra, một thiếu nữ diện mạo thanh tú, làn da trắng gần như trong suốt chạy ra, là Tịch Huyên mấy tháng rồi chưa gặp.
Cô ấy hình như hơi béo lên một chút, vợ chồng Vương Quyên chắc chắn đã chăm sóc con mình rất tốt, mặt và môi đều hồng hào khỏe mạnh.
“Cảnh sát Giang? Cảnh sát Tô?” Nét mặt của Tịch Huyên trở nên kinh hỉ, đôi mắt sáng lên: “Hai người đến thăm em sao? Em còn đang nghĩ đợi đến khi tòa án thông báo thời gian mở phiên tòa, em sẽ trở lại thành phố Nam Thành thăm hai người đấy!” Tất nhiên cô ấy đang nhắc đến vụ án của Diêm Phi, đúng là gần đến lúc mở phiên tòa rồi.
Tô Ngôn nhìn gương mặt vui vẻ của cô bé chạy thẳng, còn rất thân thiết nắm chặt tay mình thì trên mặt cũng nở một nụ cười dịu dàng. Xem ra cô ấy ở nhà đã hồi phục rất tốt, vẫn đang tiến hành trị liệu, lời nói đã cởi mở hơn rất nhiều, cũng không sợ người lạ như trước nữa. Đây là một dấu hiệu cực kỳ tốt, dù sao Tịch Huyên vẫn còn nhỏ tuổi, thuận lợi hòa nhập trở lại với xã hội cũng không phải là chuyện khó.
Cô hơi trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói: “Lần này bọn chị đến là vì có chút manh mối về vụ án năm đó em bị bắt cóc, cần sự phối hợp của em.”
“…” Cô gái rõ ràng ngây ngẩn cả người, miễn cưỡng cười: “Em… lúc em mới về, Cục cảnh sát đã phái người tới lấy lời khai và vẽ chân dung rồi, nhưng chuyện em biết đã kể hết, thật sự là không nhớ những chuyện khác.”
“Vì vậy nên lần này chị mới tới đây.” Quách Lâm Duyệt bước lên một bước, khuôn mặt xinh đẹp treo một nụ cười thật ngọt ngào, đôi mắt cong cong như vầng trăng nhìn rất thu hút: “Chị là chuyên gia tâm lý của Cục thành phố Lâm Sơn, có thể giúp em nhớ được những việc mình chưa rõ, hoặc những chuyện bị vùi lấp trong ký ức đó~”
Tô Ngôn bị lời nói của cô ta chặn ngang nên cũng im lặng, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm bàn tay trắng trẻo đang nắm chặt tay mình.
Đinh Khải Nhạc đang đứng ở cửa, thấy thế liền mở miệng: “Nhân tài tâm lý học hả? E là đây chắc hẳn là lần đầu tiên đến gặp nạn nhân rồi.” Giọng điệu đầy ý mỉa mai.
Tề Lượng nghe anh ta nói thế thì hơi nóng tai, cuối cùng chỉ có thể gãi gãi cái gáy: “Trước đây Lâm Duyệt đã từ đưa ra rất nhiều đề nghị đúng đắn cho các vụ án, cũng giúp đỡ trong lúc tra hỏi rất nhiều, chuyên môn rất vững… Chúng tôi hoàn toàn tin vào phán đoán của cô ấy…”
Không ngờ anh ta còn chưa dứt lời thì Tịch Huyên bên này đã lên tiếng, ánh mắt trở nên đề phòng, thậm chí còn nhích người sát lại Tô Ngôn: “Cô là ai?”
Quách Lâm Duyệt càng cười tươi hơn, nhẹ giọng nói: “Tôi từ Cục thành phố Lâm Sơn…”
“Tôi không thích cô.” Cô gái kiên quyết cắt ngang, mạnh mẽ nói*.
Nụ cười trên mặt Quách Lâm Duyệt đông cứng lại, cô ta cố gắng giữa vẻ mặt bình tĩnh: “Nhưng lần này bọn chị đến là để giúp em…”
“Tôi ghét cô, cô còn muốn tôi lặp lại à? Đây là nhà tôi, tôi không thích cô, vì vậy giờ mời cô ra ngoài!” Cảm xúc của Tịch Huyên đột nhiên trở nên kích động, cô ấy chỉ tay ra ngoài cửa, ***g *** phập phồng vì tức giận.
“Em sao vậy…” Có vẻ như Quách Lâm Duyệt không ngờ mình lại bị ngã ngựa thế này, lại còn là ở trước mặt bọn Giang Ly từ xa đến đây nữa, dù sao cũng là trẻ tuổi nóng tính nên nhất thời không khống chế được vẻ mặt của mình.
Tề Lượng nhân lúc cô ta còn chưa nói hết đã sải bước lên trước kéo cô ta ra ngoài hành lang, sau đó đóng cửa chống trộm chặn âm thanh lại, hai người đứng ngoài nói gì, người trong nhà cũng không nghe được.
Sau khi họ đi ra ngoài, cả người Tịch Huyên rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, cô ấy kéo Tô Ngôn đi đến sô pha ngồi xuống: “Cảnh sát Tô, chị nói đi!”
“Bọn chị đã tìm được Hồng Trân Mai, chính là người đã lừa bán em lúc trước.” Tô Ngôn nhìn chăm chú vào nét mặt của cô gái: “Nhưng tiếc là bà ta đã ૮ɦếƭ rồi.”
“૮ɦếƭ? ૮ɦếƭ rồi!” Vương Quyên bên cạnh nghe vậy liền lập tức đứng dậy, xoay người về phía ban công gần đó, trong chốc lát đã giàn giụa nước mặt, quỳ xuống trước cửa sổ: “Ông trời có mắt… Để đám người xấu đó bị báo ứng rồi, ૮ɦếƭ là đúng, ૮ɦếƭ là đúng!”
“Lần này mọi người tới là để thông báo cho em tin bà ta đã ૮ɦếƭ sao?” Vẻ mặt Tịch Huyên lúc này rất phức tạp, có nhẹ nhõm, cũng có bối rối.
“Chúng tôi lại phát hiện ra vài nạn nhân của Hồng Trân Mai nữa, trong đó đã có người bị bán đi, giờ vẫn chưa có tin tức gì. Mà không chỉ có mình bà ta phạm tội, bà ta có những ai là đồng bọn, làm sao bán cô vào tay Diêm Phi được, người trung gian là ai, những chuyện này nhất định cảnh sát sẽ tiếp tục tra ra cho bằng được.” Giang Ly đi đến bàn trà, trầm giọng nói: “Tiểu Huyên, chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
“Tôi… Tôi… Chỉ sợ tôi thật sự không giúp được mọi người chuyện gì cả, những chuyện tôi có thể nhớ lại cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.” Cô ấy bất lực lắc đầu.
“Nếu như chúng tôi muốn đưa cô về hiện trường vụ án…”
“Không được!” Vương Quyên bỗng đanh thép lên tiếng, phản ứng thậm chí còn kịch liệt hơn của Tịch Huyên: “Không thể được! Tôi sẽ không để Tiểu Huyên làm chuyện này! Những bọn xấu đó đã bị trừng phạt rồi, con gái tôi đang bắt đầu một cuộc sống mới, trạng thái tinh thần của nó giờ đã ổn hơn, đang chuẩn bị ghi danh vào đại học, nó không nên dính vào những chuyện này nữa!”
Giang Ly và Tô Ngôn không phản bác lại, họ tất nhiên phải tôn trọng ý kiến của người nhà.
Tô Ngôn nhẹ nhàng vỗ lên tay của cô gái, vì bộ dạng của Vương Quyên kia như hổ rình mồ, ý muốn đuổi người đã rõ ràng đến mức muốn nói thẳng ra rồi nên cô cũng định đứng dậy.
Giây tiếp theo, cô lại thấy có người đang kéo Ng'n t mình lại, cúi xuống nhìn thì thấy vẻ mặt hơi bất lực của Tịch Huyên nhìn lên: “Em không chắc là mình có thể… Ý em là… Nếu như đến chỗ đó mà em vẫn không thể nhớ lại gì thì sao?”
“Em nhất định có thể.” Tô Ngôn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô ấy: “Em là Tịch Huyên, bị giam cầm lâu đến thế vẫn có thể trốn thoạt được, còn cứu được rất nhiều người như mình nữa, chỉ cần em muốn, em nhất định có thể làm được.”
Cô gái hơi mím môi, siết chặt tay cô, rất lâu sau mới khẽ gật đầu: “Được, em đi… Nhưng e là hôm nay không được, em phải chờ ba về, em cần ông ấy đi với mình.”
“Được, vậy ngày mai bọn chị tới đón em nhé?”
Sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn, họ hẹn xong thời gian ngày mai tới rồi được Vương Quyên “vui vẻ” tiễn ra cửa. Không thấy Tề Lượng và Quách Lâm Duyệt trong hành lang, vì vậy ba người đi xuống lầu, vừa ra tới sảnh dưới đã thấy Tề Lượng đang tựa vào xe ***, Quách Lâm Duyệt thì đứng bên cạnh bụi cây không biết đang nghĩ gì.
Quách Lâm Duyệt thấy họ đi ra liền đỏ mặt, khóe mắt có vẻ như vừa khóc, đi tới trước mặt Giang Ly uất ức hỏi: “Đội trưởng Giang, vừa rồi tôi không sai đúng không? Cô ấy cũng quá ngang ngược rồi mà!”
Giang Ly chỉ liếc mắt nhìn cô ta rồi vòng qua như không nhìn thấy người trước mặt, đi thẳng tới xe cảnh sát rồi kéo cửa ngồi vào.
Đinh Khải Nhạc cười thầm, cũng chạy theo vào trong xe. Tô Ngôn thì tặng cho cô ta một ánh mắt thông cảm, thật ra đây mới đúng là Giang Ly, mặc dù trong công việc không tiếc lời khen ngợi nhưng cũng chưa từng che giấu sự bất mãn của mình.
Không ngờ vừa nhìn cô ta thì lập tức đã làm lòng hiếu thẳng của Quách Lâm Duyệt bùng lên, cô ta chặn lại trước mặt cô: “Cảnh sát Tô, tôi không nghĩ lúc nãy ở trên đó tôi đã sai ở chỗ nào. Mọi thứ đều đúng trình tự, cô gái đó đang gây chuyện với tôi!”
“Thừa nhận mình làm không tốt khó đến như thế sao?” Tô Ngôn bị thái độ của cô ta làm cho tức giận: “Cô thật sự đã phạm sai lầm, mà không chỉ có một đâu. Thứ nhất, Tịch Huyên không phải nghi phạm như lúc trước cô từng tiếp xúc, em ấy là một nạn nhân đã từng bị tổn thương, nói cách khác, em ấy vô cùng nhạy cảm. Cô lên trước khoe mẽ thân phận của mình sẽ khiến em ấy cảm thấy bị ức chế và cực kỳ khó chịu. Thứ hai, cô chắc chắn đã đọc qua tư liệu của em ấy trước nên mới xem em ấy là một bệnh nhân tâm lý có tinh thần bất thường đúng không? Không nói đến em ấy vẫn đang hồi phục rất tốt, cô Quách, cảm nhận được cô đang nghĩ mình cao cao tại thượng, chưa từng muốn đối xử với em ấy như một người bình thường!”
“…” Quách Lâm Duyệt không ngờ người vừa gặp mặt chưa nói được mấy câu này lại có thể nói một cách thẳng thắn đến thế.
“Mục đích của kỳ thực tập là để vận dụng những kiến thức đã học, vì vậy bình thường ít xem kiến thức ૮ɦếƭ trong sách vở đi, luyện tập thực tiễn một chút vẫn là tốt nhất, cô thấy sao?” Nói xong, Tô Ngôn vòng qua đi tới cạnh xe rồi bước lên.
Phanh!
Âm thanh đóng cửa đã gọi tâm trí Quách Lâm Duyệt trở về, nước mắt trên khóe mi cũng rơi xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc