Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên - Chương 30

Tác giả: Khí Khan Mộc tiểu JJ

Ánh nến ở trong phòng làm nổi bật, cửa sổ này, đột nhiên hiện lên một bóng người màu đen. Có thể thấy rõ đường cong linh lung, eo thon đầy một nắm tay, bộ иgự¢ đầy đặn. . . . . .
Ninh Ngọc mắt lạnh nhìn cái bóng trên cửa sổ, trong mắt đã hiện lên tức giận mơ hồ. Nhưng Thiên Thiên lại với một màn này không hề có bất cứ cảm giác nào, thân thể vẫn đắm chìm trong sự va chạm khó có thể tự kềm chế như cũ.
Thiên Thiên không biết mình đến tột cùng là bị gì, vì sao lại đối với thân thể mình sinh ra phản ứng lớn như vậy, lúc trước còn có thể lấy lý do là vì Ninh Ngọc tiếp xúc với nhiều nữ nhân cho nên thân thể vô cùng nhạy cảm, nhưng bây giờ nàng đã biết Ninh Ngọc căn bản cũng không có tiếp xúc với bất kỳ nữ nhân nào, như vậy lúc này thân thể thế này, nên giải thích như thế nào?
—— chẳng lẽ nàng thật sự là một người biến thái sao! !
"Chẳng lẽ ta phục vụ công tử, ngươi cũng muốn nhúng tay hay sao?" Giọng nói của Ninh Ngọc truyền đến bên tai nàng, nhưng rất rõ ràng, lời này cũng không phải nói với Thiên Thiên nàng.
Thiên Thiên có chút không hiểu: "Éc. . . . . . Ngươi nói cái gì?"
Ninh Ngọc không đáp, ngược lại đưa tay từ từ vuốt ve Thiên Thiên bởi vì bị thấm ướt mà lộ ra đường cong phần lưng rắn chắc, di động dọc theo xương sống xuống dưới, giọng điệu có chút mập mờ: "Công tử, Noãn Phong nửa đêm vắng người tới tìm ngài, tất nhiên là có chuyện quan trọng."
"Hả?" Tò mò quay đầu, liền trông thấy bóng người phản chiếu trên cửa sổ, trong lòng lập tức rét lạnh, hỏi bóng đen kia, "Là Noãn Phong sao?"
Một hồi lâu, ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nói mềm mại đáng yêu: "Hồi bẩm công tử, là thuộc hạ." —— mềm mại đáng yêu thì mềm mại đáng yêu, nhưng vẫn khó có thể che giấu chút lúng túng trong giọng nói.
"Này đêm khuya yên tĩnh, không biết Noãn Phong tìm ta có chuyện gì?" Thiên Thiên Ninh Ngọc hai người từ trong thùng tắm đi ra, thay quần áo xong, lúc này mới đi lên trước mở cửa sổ ra, mới nhìn rõ thì ra là Noãn Phong đang dùng khinh công dựa vào trên mái hiên vắt ngang ngoài cửa sổ.
Chỉ là, đợi nàng định thần nhìn lại lần nữa, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy Noãn Phong ăn mặc hở hang, một çặק √ú mềm mại vô cùng sinh động, lộ ra một mảng иgự¢ lớn, lớp vải mỏng bên ngoài mơ hồ, ở dưới ánh trăng lạnh lẽo có chút ma quỷ không chân thực, theo gió nhẹ khẽ phất qua, một mùi thơm đặc biệt liền nhào vào chóp mũi Thiên Thiên, khiến nàng run lên.
Thiên Thiên chỉ cảm thấy cả người đều nhiệt huyết sôi trào lên, quét một cái liền xoay người đi, cũng không dám nhìn Noãn Phong một cái, toàn thân cũng căng thẳng lên, cái loại tình huống lúc trước đối mặt Ninh Ngọc không khỏi nóng lại tới lần nữa, nàng không dám nhúc nhích, chỉ sợ sẽ làm Ninh Ngọc đứng ở đối diện mình thấy mình quẫn bách và có cái gì không đúng. . . . . .
Có điều, tại sao? Nếu nói là nàng đối với thân thể Ninh Ngọc sinh ra muốn / thì cũng thôi đi, dù sao Ninh Ngọc là của phu quân mình, mặc dù chỉa vào chính là thân thể mình, nhưng, nhưng, nhưng hắn cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng xem như là nửa Ninh Ngọc. Nhưng Noãn Phong thì khác, nàng đối với Noãn Phong căn bản cũng không có bất kỳ cảm giác và ràng buộc gì, tại sao lúc này nhìn thấy thân thể Noãn Phong như ẩn như hiện, loại không khống chế được thân thể này muốn /, —— muốn /, Thẩm Thiên Thiên nàng thế nhưng đối với một nữ nhân sinh ra muốn /. . . . . .
—— chẳng lẽ Thẩm Thiên Thiên nàng thật sự trở thành một tên biến thái sao! !
Cái nhận thức này khiến Thẩm Thiên Thiên cảm thấy có chút không dám tin, cả người nàng cũng không biết làm sao , đại não hoàn toàn trống rỗng! Ngay cả Ninh Ngọc đi đến bên cạnh khi nào nàng cũng không có phát hiện.
"Nếu không có chuyện gì khác, trở về phòng thôi." Ninh Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt hàm chứa vài tia giễu cợt, "Còn nữa, đêm khuya trời lạnh, lần sau đến, nhớ mặc thêm quần áo."
Khuôn mặt Noãn Phong đỏ lên, cuối cùng biến mất ở trước cửa sổ.
Ninh Ngọc tiến lên đóng cửa sổ lại, nhẹ giọng tự nhủ: "Ngày mai là đến Kinh Thành, cuối cùng cũng không kềm chế được tới tìm ta sao." Cũng không biết là nhớ ra cái gì đó, chân mày hắn nhíu lại.
Hắn bước trở về bên cạnh Thẩm Thiên Thiên vẫn sững sờ như cũ lần nữa, cúi đầu mắt nhìn hạ / thân nàng đã sớm nhô lên thành một túp lều, lại đến gần nàng hai bước, để cho thân thể mình dán lên hắn lần nữa, ghé vào lỗ tai hắn hít thở, sâu xa nói: "Không sợ nín hỏng thân thể sao."
Thiên Thiên hồi hồn, chợt đưa tay đẩy Thiên Thiên một cái, để cho nàng cách mình xa một chút, Ⱡồ₦g иgự¢ của nàng nhanh chóng phập phồng, thở hổn hển hỏi "Ta...ta đây là thế nào?"
Ninh Ngọc cười: "Thì sao, ngươi nói thế nào." Hắn đến gần nàng lần nữa, đưa tay từ từ nắm lấy hạ / thể nàng.
"A. . . . . ." Không khống chế được một tiếng khẽ rên từ trong miệng phát ra, lý trí của Thiên Thiên rời nàng đi lần nữa, cả người chỉ còn cảm giác truyền tới từ sự va chạm dưới thân.
Thiên Thiên khống chế không được, hung hăng kéo Ninh Ngọc qua, đặt ở trên vách tường, cúi đầu hung hăng hôn hắn. Mà Ninh Ngọc không có phối hợp, nhưng cũng không có đẩy nàng ra, mặc cho động tác của nàng, chỉ là cặp mắt, đã từ từ nhắm lại.
Chuyện hôn này, có thể dịu dàng như nước, cũng có thể nhiệt tình như lửa, có thể bốn cánh môi chạm nhau, cũng có thể miệng lưỡi giao nhau, tóm lại, đây là một môn nghệ thuật uyên thâm.
Đáng tiếc, còn không đợi Thiên Thiên tu hành môn nghệ thuật này nghiêm túc một lần, cửa này, lại quát một cái, bị một đạo nội lực đẩy ra.
Lúc này vào cửa, là Ly Hoan.
Chân mày hắn nhíu lại thật chặt, không nói lời gì đã tiến lên kéo cổ áo của Thiên Thiên qua, ngay sau đó đưa tay cầm thật chặt cổ tay của hắn, diện mạo âm trầm kéo tay hắn đi ra ngoài cửa.
"Ly Hoan, Ahhh, ngươi buông ta ra!" Thiên Thiên muốn bỏ tay Ly Hoan ra, nhưng Ly Hoan nắm quá chặt, chính là bỏ ra không được.
Mặt của Ly Hoan có chút thối, hắn vẫn lôi kéo Thiên Thiên đi thật xa, đi tới lối đi nhỏ trong góc khách sạn, mới bỏ tay của nàng ra, tối tăm nói: "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi quả thật là không muốn sống nữa! Còn chưa tu luyện Tuyệt Ẩn xong, lại dám động lòng động tình? Ngươi thật sự không sợ bị phản phệ sao!"
Thiên Thiên có chút buồn bực, nhưng đồng thời lại may mắn mới vừa rồi Ly Hoan kéo ra mình, nhìn bộ dạng lo lắng này của Ly Hoan trong lòng cũng phóng khoáng, liền giải thích: "Lúc trước là ta lừa gạt ngươi. Tuyệt Ẩn này, ta sớm đã tu luyện xong toàn bộ rồi." Dứt lời, đưa tay vỗ vỗ bả vai Ly Hoan, để cho hắn yên tâm.
Vậy mà Ly Hoan ngẩn ra, nhìn chằm chằm Thiên Thiên hồi lâu, mới kinh ngạc nói: "Ngươi...ngươi ngươi ngươi...ngươi đã luyện thành Tuyệt Ẩn rồi hả ?"
Thiên Thiên ưỡn иgự¢ gật đầu: "Đương nhiên!"
Thái độ Ly Hoan có chút kì lạ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn vẻ mặt hình như có chút lúng túng và ranh mãnh, hắn đưa tay đặt lên bả vai Thiên Thiên, lại gần đầu của nàng, hạ thấp giọng hỏi "Chuyện khi nào?"
Thiên Thiên đảo mắt: "Trước đây không lâu."
Ly Hoan gật đầu một cái, tiếp tục hỏi: "Vậy. . . . . . Ngươi có cảm thấy thân thể có chút không bình thường hay không?"
Khắp đầu Thiên Thiên đều là dấu chấm hỏi, hỏi ngược lại: "Ngươi nói ‘ không bình thường ’, là chỉ. . . . . . ?"
Ly Hoan nhíu mày, một bộ vẻ mặt ‘ ngươi hiểu ’ : "Là. . . . . . Phương diện kia ~!"
"Phương diện nào?" Thiên Thiên tiếp tục hỏi ngược lại.
"Ai ô ô, Tiểu Ngọc Nhi, uổng cho mười bảy người đẹp trong nhà ngươi, đương nhiên là chuyện liên quan đến nam nữ hoan ái rồi." Ánh mắt của Ly Hoan nhìn nàng một bộ ‘ trẻ con không thể dạy ’, "Sau khi luyện thành Tuyệt Ẩn, ái dục tăng cường, gặp phải sắc đẹp cực kỳ khó khống chế, nếu gặp đúng người mình yêu, ôi trời, một cái ánh mắt cũng đủ để cho ngươi hòa tan. Vả lại lúc tu luyện diện mạo xấu xí, cho đến khi luyện tới tầng năm, diện mạo mới khôi phục, khi đến tầng bảy thì thay đổi vô cùng xinh đẹp, sau khi tu luyện xong toàn bộ, dung mạo tuấn mỹ không người nào bằng. Chà, Tiểu Ngọc Nhi, ngươi nói công phu này sao lại quỷ quái như vậy, giống như muốn bù đắp tất cả cho lúc đầu tu luyện bị hủy dung và đoạn tình, sau khi tu luyện xong sẽ trả lại gấp đôi cho ngươi."
". . . . . . Hả? !" Cằm Thiên Thiên sai lệch.
—— nàng vừa mới nghe được gì đây! Chính vì tu luyện xong loại tà công này, cho nên thân thể Ninh Ngọc nhìn những cô gái hấp dẫn gợi cảm thì sẽ sinh ra phản ứng? Cho nên không phải Thẩm Thiên Thiên nàng biến thái, mà là do thân thể này biến thái, căn bản không liên quan đến Thẩm Thiên Thiên nàng?
Thật may thật may, xem ra là sợ bóng sợ gió một hồi! Làm hại nàng cho rằng trong lòng mình có bệnh gì đó không tiện nói ra! —— Thiên Thiên vừa muốn thở ra một hơi, nhưng đột nhiên lại xảy ra tình huống tạm ngừng.
Nếu Ninh Ngọc nói lúc cưới nàng đã tu luyện thành công, như vậy, có phải cho thấy trong lúc đó Ninh Ngọc nhìn đến mười tám thuộc hạ của hắn, thân thể đã bị kích động hay không?
Nhớ lại mấy ngày nay mình tự thể nghiệm kết quả, Thiên Thiên cảm thấy khổ sở, cho nên lúc trước Ninh Ngọc vẫn luôn cố nén thân thể phản ứng, dùng sức mạnh kiềm chế để duy trì ngoài mặt vân đạm phong khinh sao. . . . . .
Loại cảm giác cố nén này thật vô cùng khó chịu, xem như bây giờ Thiên Thiên nhớ tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hơn nữa, chuyện như vậy, đúng là sẽ nín hỏng thân thể thôi. . . . . .
Còn nhớ rõ lúc ấy Thiên Thiên hỏi hắn đối với thuộc hạ của mình có từng động lòng qua chưa, Ninh Ngọc trả lời đã từng động qua. Lúc ấy nàng còn rất tức giận, Nhưng Ninh Ngọc nói với nàng, "Về sau, ngươi sẽ rõ."
——"Về sau, ngươi sẽ rõ."
Hiện tại, cuối cùng nàng đã hiểu. Thì ra không phải Ninh Ngọc có ý định muốn động lòng, mà là căn bản không tự chủ được.
Nhớ lại Thiên Thiên mấy lần động tình cũng không tự chủ được nhào tới thân thể Ninh Ngọc, ngẫm lại Ninh ẩn nhẫn và nghị lực lớn như vậy, đột nhiên nàng thật sự vô cùng bội phục Ninh Ngọc .
Hơn nữa, bây giờ nhớ lại, năm đó kiếp thứ nhất lúc mình lần đầu tiên gả cho Ninh Ngọc, Loan Nguyệt nói với Ninh Ngọc là "Nguyệt nhi còn có mười bảy người tỷ tỷ", cũng không có nói là tiểu thi*p, chỉ là nàng khư khư cố chấp cho rằng đó là các tiểu thi*p của Ninh Ngọc. . . . . .
Haizzz. . . . . . Thiên Thiên vỗ vỗ đầu của mình, cảm giác có chút hỗn loạn.
"Thật ra nói nghe này, vì sao lúc đầu ta lại chọn Tứ Ẩn ! Haizzz, thật may là ta chưa tự thiến, đáng tiếc cho dù không tự thiến, vẫn còn có chút dáng vẻ nữ nhi đây. May mắn lúc đó ta bỏ không tu hành nữa, nếu không, nếu không, chỉ sợ bây giờ Tiểu Ngọc Nhi ngươi sẽ không còn được gặp lại tiểu sinh ta tràn đầy mùi vị đàn ông như vậy!" Ly Hoan cau mày, tiếp tục nói thầm.
Thiên Thiên nơi nào còn có tâm tình để ý đến hắn, bỏ lại một câu "Ta về phòng trước" liền xoay người muốn rời đi.
“Này, Tiểu Ngọc Nhi, đi nhanh như vậy làm gì! Ta còn muốn hỏi ngươi về chuyện Loan Nguyệt đấy! Loan Nguyệt này và Thiên Thiên nhi có phải chị em ruột hay không đây, tính cách sao lại giống nhau như vậy, chậc chậc, cũng thích dùng chân đạp ta, ôi trời, tính tình này thật là rất được lòng ta!" Ly Hoan không nhanh không chậm đi theo tiếp tục nói lảm nhảm.
Thiên Thiên sải bước trở về phòng, lại phát hiện, bên trong phòng lúc này, —— không có một bóng người!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc