Cà Phê Đợi Một Người - Chương 40

Tác giả: Cửu Bả Đao

Tôi phát hiện ra quá trình học tập cùng với việc cuộc đời có hạnh phúc không chẳng liên quan gì đến với nhau cả, quan trọng là thái độ sống của mỗi người: có thể nhìn bản thân, cùng với thế giới này một cách hài hước hay không. Tôi nghĩ, cả đời pha cà phê, có lẽ lại chính là sự lãng mạn của tôi và Albus cũng nên.
(1)
Cuối tháng Chín sau khai giảng, tôi đã thành sinh viên năm thứ hai, không còn là lính mới chuyện gì cũng tò mò nữa.
Còn quán cà phê Đợi Một Người cũng đã đóng cửa đúng như dự kiến. Đóng cửa vĩnh viễn.
Bà chủ không phát thiệp mời, chỉ mở một party nho nhỏ ngay trong quán, mời tất cả những người muốn đến.
Cả bữa tiệc ngoài Vua gọi lung tung cứ khóc lóc không thôi, có thể nói là tràn ngập những lời chúc phúc và hoài niệm, ngay cả mấy cậu học sinh cấp ba thường đến quán cũng tề tựu đông đủ, vì vậy tôi và Albus vẫn không thể nghỉ tay, pha liền mấy cốc cà phê chẳng biết thể loại gì, bánh nướng hết cái này đến cái khác, còn mở mấy chai R*ợ*u vang đỏ với champagne nữa.
Trong bữa tiệc, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được len lén hỏi bà chủ đã ngà ngà say, người chồng chưa cưới trong câu chuyện chưa kể hết của chị rốt cuộc như thế nào?
"Anh ấy hả, chị biết anh ấy lúc nào cũng ở bên cạnh chăm lo cho chị, không nỡ để chị cô đơn tịch mịch." Bà chủ giơ ngón đeo nhẫn bàn tay trái lên, mỉm cười:
"Trong cõi mây sụt đá loạn ngổn ngang, anh ấy đã thắt cho chị một sợi tơ hồng ở chốn này."
Một tuần sau bữa tiệc, đôi vợ chồng mới cưới mang theo con mèo ngu si béo ú Sumatra lên đường đi châu Âu, sau đó mấy tháng liền tôi đều nhận được những tấm bưu t*** phong cảnh các nơi khác nhau, đằng sau bưu t*** cũng không viết gì nhiều, có lúc là một hai câu ngắn ngủi, có lúc thậm chí chỉ vẽ một cái mặt cười, hoặc mấy chữ nguệch ngoạc không rõ ý nghĩa.
Tôi không trách bà chủ, tôi biết các cặp tình nhân có nhiều việc đáng làm hơn là viết bưu t***.
***
Sau khi A Thác đi, tôi học cách bắt đầu tự vẽ tấm bản đồ cho mình.
Trên bản đồ có thêm Long Đầu To, bác tài xế taxi kiêm nhạc công guitar rất thích nghe kể chuyện mà cũng rất thích kể chuyện, một cô gái tóc dài xinh đẹp thích kéo theo cái vali to tướng đến quán mua hạt cà phê tươi (cô thường ảo tưởng trong cái vali ấy đựng xác ૮ɦếƭ), chị Trân làm việc ở khách sạn, cùng lúc có mười bảy anh bạn trai mà vẫn chưa chán, cậu bé học sinh tiểu học Đại Hùng luôn nghĩ mình là một cây nấm dại. Họ đã khiến cuộc đời tôi thêm phong phú, cũng là linh hồn chân chính của tấm bản đồ Tân Trúc của tôi.
Tôi thường có ảo giác, ngỡ rằng A Thác cũng quen họ, tôi cũng không hiểu tại sao.
"Có một người mà em/chị rất thích, sau này em/chị nhất định sẽ dẫn anh ấy đến làm quen với anh/chị/em, vì anh ấy thực sự quá là thú vị luôn!" Tôi đều nói vậy với những thành viên của tấm bản đồ mới, vui vẻ chờ mong đến ngày A Thác thực sự làm quen với họ, A Thác nhất định sẽ rất ngạc nhiên không hiểu sao tôi phát hiện được họ.
***
Tất nhiên, tôi lại càng thêm trân trọng tấm bản đồ Tân Trúc mà tôi và A Thác cùng sở hữu.
Chủ nhật tuần nào tôi cũng đến tiệm giặt là ăn tối, có lúc còn vào bếp giúp thím Kim Đao cắt rau thái thịt, tiện thể học lỏm một ít.
Trong kỳ nghỉ hè trước khi tôi lên năm thứ ba, cậu con trai làm đầu bếp thực tập ở Cao Hùng của thím Kim Đao đã tốt nghiệp, người con ở đại học Đài Bắc cũng thi đỗ nghiên cứu sinh, còn Thiết Đầu thì phát hiện ra gáy anh ta có thể hút thìa múc canh hay các thứ bằng kim loại, trước mắt anh ta đang khiêu chiến mục tiêu hút được nồi cơm điện. A Thác đã bỏ lỡ không ít bữa tiệc chúc mừng thịnh soạn.
Ngoài ra, trong bữa tiệc mừng việc phát hiện ra gáy của Thiết Đầu giống như cục nam châm, tôi cũng nghe được một bí mật khiến mình cảm động mãi.
"Lần đầu tiên được bọn thím mời lên đây ăn cơm, A Thác cứ nói mãi là ngon quá hay quá, sau đó thể rằng sau này nó nhất định sẽ dẫn người con gái mình thích tới đây đánh chén một phen." Thím Kim Đao nhớ lại: "Lúc đó thím liền nói, nếu thằng nhãi nhà mày thực sự dẫn người yêu đến, thím sẽ phát minh tại chỗ một món ăn mới, sau đó nhường cho con bé được quyền đặt tên."
Đây chính là nguyên nhân hồi trước tôi có thể đoán trúng tên món ăn Cá chình vẫn ở đây, mấy độ tịch dương hồng.
Sau khi A Thác đi châu Phi một năm tôi mới biết bí mật này, khi đó tôi đã đi đôi tất quái dị màu xanh lá cây kia được tròn một năm.
***
Tất nhiên, tôi còn phải giúp A Thác chăm sóc cho những kẻ ngốc nghếch ấu trĩ cả về thể xác lẫn tinh thần kia nữa, vì vậy cứ hai tuần tôi lại đến nhà anh Bạo xem phim ít nhất một lần, tránh để anh ta vì quá nhàm chán mà làm bậy quá đáng.
Có điều, anh Bạo vẫn cứ ấu trĩ nóng nảy như thế, trong khoảng thời gian này tôi đã phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh anh ta ba lần, giúp anh ta băng bó vết thương bị chém năm lần, cùng chị Bạo mắng nhiếc anh ta tại sao cứ suốt ngày đi chém người ta như thợ chặt gỗ, vô số lần.
Trước đây, anh Bạo chắc khó lòng tưởng tượng ra bây giờ mình lại hoàn toàn mất đi sự tôn nghiêm của một phần tử xã hội đen như thế.
"Đừng quên anh là xã hội đen đấy! Xã hội đen! Các cô lại dám càm rà càm ràm nói mãi không thôi như thế hả?" Anh Bạo có lần bị tôi và chị Bạo mắng cho không ngẩng mặt lên được, tức đến nỗi dùng răng cắn vào chai R*ợ*u.
"Còn nửa năm nữa là A Thác về rồi, anh mà còn chém người lung tung nữa, cẩn thận em không dẫn anh ấy đến đâu!" Tôi hờ hững nói, giật chai R*ợ*u ra khỏi hàm răng run run của anh Bạo.
Số đĩa trong nhà anh Bạo đã nhiều đến mức sắp đổ sập xuống, dưới sự giật dây dắt mối và kiến nghị của tôi, anh ta đã tìm một cửa hàng mặt tiền trong chợ đêm đại học Thanh Hoa, chuẩn bị mở tiệm cho thuê đĩa, cứ thuê năm đĩa dược tặng một phần trứng rán.
Tôi nghĩ chắc là không ai dám mượn quá hạn không trả đâu.
Lập nghiệp rồi, tất nhiên cũng phải thành gia. Có được gia đình của riêng mình, người đàn ông ít nhiều sẽ ổn định hơn, có điều, anh Bạo vẫn rất có nghĩa khí với A Thác.
"A Thác về rồi bọn mình kết hôn, nhân lúc cậu ta không ở đây mà tổ chức thì áy náy lắm. Kết hôn kèm xem phim thảm họa thì đúng là không còn gì hợp hơn nữa." Anh Bạo hứa với chị Bạo như thế, lúc ấy tôi liền lập tức lấy giấy Pu't viết một bản hợp đồng cho anh ta ký tên.
A Thác và tôi, sẽ là phù rể và phù dâu của họ đó.
***
Chỗ A Châu thì hay ho lắm.
Mặc dù cô từ đầu chí cuối vẫn không biết bơi, mặc cho tôi dạy kiểu gì, bơi ếch, bơi tự do, bơi ngửa, bơi bướm, cô cũng có thể nhất loạt biến hết thành kiểu sứa nổi lềnh phềnh. Có điều, cô và người thanh niên có chí nay quay đầu phục thiện Trương Chaien đã trở thành bạn trai bạn gái, coi như kiếm được một cái phao siêu cấp, sau này cũng không phải sợ ૮ɦếƭ đuối nữa.
Nói ra thì tôi chính là bà mai của họ, vì hôm đó tôi bắt Trương Chaien xuống xe trước cửa nhà A Châu, khiến cậu ta bị một con chó Labrador nhảy qua hàng rào đớp trúng ௱ôЛƓ, A Châu bèn bảo cậu ta vào nhà để chữa trị cái ௱ôЛƓ bị thương.
Đặc sắc lắm phải không? Cộng thêm lon bia mà anh Bạo ném qua nữa, thiết tưởng tối hôm đó nhất định là lửa để gần rơm.
"Tư Huỳnh, tớ chỉ tạm thời cặp với Trương Chaien thôi, đợi A Thác quay về, tớ sẽ cùng cậu tranh đoạt bằng được! Đến lúc ấy, tớ hy vọng dù ai thắng ai thua, chúng ta cũng vẫn là bạn tốt!" Vẻ mặt nghiêm túc của A Châu khiến tôi không nhịn được cười.
Có điều, tôi đương nhiên vẫn nói không thành vấn đề, cậu cứ thoải mái đi, hì hì.
***
Còn về A Thương béo gấp đôi Trương Chaien kia, anh ta thật đúng là nhà tiên tri tài giỏi.
Một buổi tối nọ, anh ta đang lượn lờ đằng trước cái máy ném bóng rổ bày bên ngoài siêu thị Gia Lạc Phúc ở Bắc Tân Trúc, trông thấy một người đẹp mặc quân phục cấp cao, còn liên tục ném được thành tích trên một trăm điểm một phút, mồ hôi đầm đìa, bộ dạng đắc ý lắm.
Vậy là A Thương cười khẩy một tiếng, chẳng nói chẳng rằng bỏ vào đống xu mười đồng, ném được điểm số khủng pố vô tiền khoáng hậu, một trăm tám mươi điểm một phút, ném thêm lần nữa, kết quả đột phá mức hai trăm, khiến mỹ nữ ném bóng rổ đứng đằng sau nhìn mà kinh hãi.
A Thương lắc lư thân mình, tiếp tục sang máy gắp Pu'p bê bên cạnh hiển lộ tuyệt kỹ như thần, liên tiếp gắp ra năm con Pu'p bê, người đẹp kia liền bước lên, hỏi anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Tôi? Tôi chính là Bố già máy gắp Pu'p bê kiêm Sát thủ máy ném bóng rổ trong truyền thuyết, lại kiêm cả Thần Chiến binh đường phố, A Thương ở Bắc Tân Trúc." A Thương hờ hững nói, anh ta nhất định đã luyện câu thoại này lâu lắm rồi.
Anh ta nói đúng. Không lâu sau, cặp đôi Thần Điêu mập và Tiểu Long Nữ này đã đến với nhau, còn sinh ra một nhóc tì đáng yêu, tên là Tiểu A Thác. Tuy rằng nó là con gái.
Câu chuyện ngụ ngôn này cho tôi thấy, một người đàn ông cho dù bụng to mấy, đầu tóc bù xù mấy, ăn mặc không có gu mấy, chỉ cần anh ta có một đặc điểm không ai bì nổi, anh ta nhất định có thể đợi được người mà anh ta chờ mong.
"Em nghĩ ra ý nghĩa cuộc đời ẩn chứa trong con hươu cao cổ chưa?"
A Thương ôm Tiểu A Thác mới ra đời, ép nó Pu' tí bố.
Tôi đang chơi Chiến binh đường phố, đánh mãi vẫn chưa qua được cửa thứ hai.
"Nếu nhất quyết phải nói, chắc là bảo em vẫn luôn nghển cổ ra đợi chờ người mình thích à?"
Tôi tập trung tinh thần, ngón tay gõ nhoay nhoáy. Cạch cạch cạch, cạch cạch cạch, cạch cạch cạch.
"Thế đôi tất của A Thác có ý nghĩa gì? Nghĩ ra chưa hả?"
A Thương ngáp một cái, Tiểu A Thác cứ khóc suốt, vì ti bố không có sữa.
"Không biết, chắc là để em đi vào chân hả, ha ha, á, đáng ghét quá! Tại anh làm em phân tâm đấy!"
Tôi kêu lên một tiếng, phẫn nộ đá vào cái máy trò chơi, tôi lại thua nữa rồi.
***
Còn về Tiểu Tài, anh ta mới gọi là giỏi.
Có điều, trước khi nhắc đến Tiểu Tài, phải nói về sự phát triển của Vua gọi lung tung trước đã.
Quán cà phê Đợi Một Người đóng cửa, tôi, Albus, Niệm Thành trong chốc lát đều thất nghiệp cả lượt.
Vấn đề của Niệm Thành tương đối đơn giản, cậu ấy vốn dĩ vẫn đang tìm việc gia sư, mới hai tuần đã tìm được hai đứa học sinh cấp hai ૮ɦếƭ tiệt. Nhưng tôi và Albus vẫn khá thích làm việc trong quán cà phê, có điều những quán cà phê chẳng có điểm gì đặc sắc thuộc chuỗi cửa hàng không nằm trong phạm vi cân nhắc của chúng tôi, mà chủ các quán cà phê khác đều chẳng hài hước gì cả, quán cũng chỉ thiếu nhân viên phục vụ chứ không thiếu người pha cà phê, thật đúng là chí mạng.
Cho đến một ngày, khi tôi đang chở Albus lượn lờ trong khu chợ trên con xe SB, không ngờ lại phát hiện ra một quán cà phê vừa khai trương vẫn chưa đặt tên đang tuyển người, vả lại lời đăng tuyển dán trên cửa bếp rất thú vị, bên trên viết rõ: "Tuyển Albus và Tư Huỳnh."
"Một trăm phần trăm, đây là quán do Vua gọi lung tung mở." Albus châm một ***, đẩy cửa ra.
Vậy là chúng tôi lại bắt đầu làm việc, rất nhiều khách cũ khách mới đều dần dần tụ về. Nhưng chúng tôi cũng không vì Vua gọi lung tung là ông chủ mà ngừng đốp chát với ông ta, Vua gọi lung tung hiển nhiên cũng hết sức vui vẻ, động một tí lại lên cơn gọi những tên món quái dị.
Bạn trai trước đây của bà chủ nói không sai, có một số việc, một vạn năm sau cũng sẽ không thay đổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc