Cà Phê Đợi Một Người - Chương 36

Tác giả: Cửu Bả Đao

Mỗi lần nhận được một lon nước tiên thảo mật ong, tôi đều cảm động không thôi, còn vì chuyện này mà rơi nước mắt ba mươi sáu lần. Mỗi ngày đều có thời khắc tươi đẹp đáng để đợi chờ, mỗi ngày đều mộng mơ trong hiện thực, mỗi ngày đều đến gần anh, thêm một chút nữa.
(1)
Ba đề toán xác suất.
Đề một, một khối thiên thạch to bằng nắm tay xác định vào ngày A sẽ rơi từ trên trời xuống phố B, anh Giáp mỗi ngày đều đi lại trên phố B một trăm lần, xin hỏi xác suất anh Giáp bị khối thiên thạch ấy rơi trúng đầu vào ngày A là bao nhiêu?
Dựa theo toán học hoặc xác suất thời gian để tính toán, đáp án gần như là 0.
Đề hai, xác suất bạn thân anh Giáp là anh rất yêu cô Bính em gái anh Giáp, nhưng về sau anh ấy lại phải lòng cô Đinh vợ chưa cưới của anh Giáp mà bỏ rơi cô Bính, cuối cùng phát hiện ra cô Đinh là em gái cùng cha khác mẹ với mình là bao nhiêu?
Theo nguyên tắc phim truyền hình lúc tám giờ không có nghĩa là hiện thực, đáp án vốn dĩ là 0.
Đề ba, đọc lại đề một và đề hai, xin hỏi xác suất anh Giáp trong đề một và anh Giáp trong đề hai là cùng một người là bao nhiêu?
Không cần dựa theo nguyên tắc nào, đáp án không hơn không kém, chính là 0.
"Albus, nhóc, chị có chuyện muốn nói với hai đứa."
Bà chủ mặt mày rạng rỡ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng toát lên vẻ phấn khởi, chị cũng cắt tóc ngắn, cả người đều đang tỏa sáng. Lúc đó, tôi đang đợi Niệm Thành đến đổi ca lúc sáu giờ rưỡi, còn Albus thì đang rang hạt cà phê mới chuyển đến.
Quán cà phê Đợi Một Người lúc chập tối chìm trong bầu không khí cổ quái xưa nay chưa từng thấy.
"Một tin tốt, một tin không được coi là tin tốt." Bà chủ ngồi trước quầy bar, vuốt ve con mèo Sumatra ánh mắt đờ đẫn.
Tôi và Albus dừng việc lại, Vua gọi lung tung cũng sấn tới.
Sau thử thách tình yêu một trăm cốc cà phê đắng chát khó uống, bà chủ sắp làm đám cưới rồi.
Bồi Tín không còn ủ rũ chán chường, đờ đà đờ đẫn nữa, ông ta đã cầm lại cây violon bước lên sân khấu, ngồi trở lại trước cây piano sáng tác. Bà chủ không còn luyến tiếc quán cà phê nhỏ xíu, toàn những công việc bé bằng hạt vừng này nữa, chị quyết định theo Bồi Tín đến dàn nhạc giao hưởng quốc gia Ý, tham gia chuyến lưu diễn kéo dài hai năm ở khắp châu Âu.
Rốt cuộc bà chủ cũng đợi được, đợi được người ấy của chị.
Tất nhiên, điều này cũng có nghĩa là quán cà phê này sắp sửa ngừng kinh doanh.
"Đối với bọn em, hai tin này đều là tin tốt mà." Tôi ôm lấy bà chủ.
"Nếu sinh em bé, chị đừng quên gửi ảnh về đấy." Albus cũng cười cười, vỗ vai bà chủ.
"Trong quãng thời gian chị cô đơn nhất, rất vui vì có các em ở bên cạnh chị."
Bà chủ ôm hai chúng tôi, rất chặt, rất chặt.
Nhưng có một người đột nhiên không kiềm chế được.
"Đợi đã! Thế tôi sau này phải tính sao đây. Tôi... tôi làm gì để giết thời gian đây." Vua gọi lung tung kinh hãi biến sắc mặt, đứng bật dậy làm đổ cả ghế.
"Hợp đồng thuê nhà ít nhất còn đến cuối tháng Chín, tôi tính xem nào, tối thiểu chú còn có thể gọi hơn hai mươi cốc cà phê quai quái nữa!" Tôi cười khanh khách, che giấu cảm giác tịch mịch sắp tràn ngập cả cõi lòng.
Khi Vua gọi lung tung sắp khóc òa đến nơi, cửa quán mở ra.
Là Trạch Vu, anh cười tươi như ánh nắng, gật đầu với chúng tôi, rồi đi tới góc quen thuộc ngồi xuống.
"Cà phê Kenya của em kìa." Albus ngáp ngáp, kiếm quyển truyện tranh trở về với nhịp sống quen thuộc của cô.
Bà chủ quay sang an ủi Vua gọi lung tung, ông ta không ngờ lại ủ rũ đến độ đờ dẫn cả người.
Tôi thành thạo pha một cốc cà phê Kenya thơm nồng, chọn mấy cái bánh quy sô cô la đi tới trước mặt Trạch Vu.
"Hôm nay quán em xảy ra một chuyện lớn đấy." Tôi đặt cà phê và bánh quy xuống, Trạch Vu bật máy tính xách tay lên như mọi khi.
"Hả? Chuyện gì thế?" Trạch Vu ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
"Bà chủ sắp làm đám cưới rồi, bọn em chỉ kinh doanh đến cuối tháng này thôi." Tôi nói, ngón tay gõ nhè nhẹ lên cốc cà phê trước mặt Trạch Vu: "Sau này anh đi quán khác, phải làm quen lại với một thứ cà phê có phong vị Kenya khác rồi."
"Anh nghĩ chưa chắc đâu." Trạch Vu mỉm cười, cầm cốc cà phê lên ngửi ngửi.
"Dạ." Tôi không hiểu, chợt thấy Trạch Vu xoay máy tính xách tay một vòng, đặt xuống trước mặt tôi.
"Ngày này hai năm trước, quán em cũng xảy ra một chuyện lớn." Trạch Vu uống cà phê, tôi chưa từng thấy anh cười giống như lúc này bao giờ.
Trên màn hình máy tính, có một lá thư.
Ngày này hai năm trước, trời mưa lớn.
Chàng trai ướt rượt nước mưa, đẩy cửa đi vào một quán cà phê tên gọi Đợi Một Người, trông thấy một cô gái đang lúng ta lúng túng.
Cô gái bưng một cốc đồ uống quái dị nổi lềnh phềnh bã cà phê cho chàng trai, bắt đầu cho mấy trăm lần hội ngộ của hai người họ.
Cá tính thẳng thắn của cô gái, chàng trai chưa từng tưởng tượng đến, nụ cười đáng yêu ấy, chàng trai vẫn luôn âm thầm thưởng thức.
Những lúc ở trong văn phòng câu lạc bộ chật hẹp cùng ăn mì ăn liền, chuyển mảnh giấy, là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong đời chàng trai.
Tưởng tượng ra cảnh cô gái mỗi ngày đều nhận được một lon nước tiên thảo mật ong ngoài cửa, là giấc mộng đẹp hằng đêm của chàng trai.
Chỉ ở trước mặt cô gái, chàng trai mới có được cốc cà phê Kenya chân thực nhất, cũng mới là cốc Kenya chân thực nhất.
Ngày này hai năm sau, chàng trai có lời muốn nói với cô gái.
Tôi thẫn thờ nhìn màn hình máy tính, không thể thở nổi. Một bàn tay to lớn đã gấp máy tính lại.
"Nước tiên thảo mật ong, xin hỏi em có bằng lòng ở bên cà phê Kenya không?"
Mặt Trạch Vu đỏ bừng lên, nhưng đôi mắt to của anh đang phát sáng.
Tôi chờ đợi, tôi ảo tưởng, tôi diễn tập thời khắc này trong đầu mình đã trọn hai năm.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ, khi khoảnh khắc này đến tôi vẫn ngây người ra.
Hô hấp khó khăn, nhịp tim tăng tốc, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại mỗi một chữ.
"Ưm!"
Trạch Vu cầm tay tôi, khe khẽ nắm lấy.
Ánh mắt tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, tôi rơi nước mắt.
Rốt cuộc đợi được rồi, rốt cuộc tôi cũng đợi được rồi.
Mỗi cô gái đều đang đợi đến một ngày nào đó, sẽ có kỵ sĩ mặc áo giáp trắng thúc ngựa tới bên cạnh, dâng tặng bó hoa màu trắng, dắt tay cô gái, mời cô lên ngựa lao ✓út đi.
Nhưng đại đa số các cô gái, đều chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ động lòng người ấy khi nhắm mắt lại.
Còn tôi, không ngờ lại có thể ngồi bên cạnh kỵ sĩ của mình, toàn thân run rẩy, kích động không thôi.
Hôm nay, mùng 8 tháng Chín, là ngày đầu tiên chủng ta gặp nhau, cũng là ngày kỷ niệm yêu nhau, nhất định phải chúc mừng thật linh đình mới được!"
Trạch Vu trông có vẻ rất vui: "Anh biết một chỗ này hay lắm."
Lúc ấy tôi mới sực nhớ ra, chưa đầy một tiếng nữa A Thác sẽ về đến Tân Trúc, đến chỗ tiệm giặt là.
Đồng hồ trên tường, đang chỉ sáu giờ hai mươi hai phút.
Ngồi lên chiếc xe thể thao của Trạch Vu, tôi tò mò sờ chỗ này chỗ kia.
Số lần tôi tưởng tượng mình ngồi vào chiếc xe này đã nhiều đến mức dùng hết cả ngón chân ngón tay cũng không đếm hết.
"Xin lỗi em, không gian hơi nhỏ. Muốn nghe nhạc thì tự mình bật nhé." Trạch Vu mỉm cười, khởi động xe.
"Bọn mình... bọn mình đi đâu thế ạ? Có lâu lắm không?" Tôi nói, chọn một album của Savage Garden.
"Chốc nữa em có việc à? Anh đã đặt bữa tối ở nhà hàng, còn tưởng tối nay có thể cùng em..." Trạch Vu xoay vô lăng, đạp chân ga.
"Không, không có gì, chỉ là em không thể về nhà muộn quá." Tôi vội nói, cho dù thế nào, tối nay là buổi tối đáng để kỷ niệm nhất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.
Tự cái tên ngốc A Thác ấy muốn làm bao nhiêu việc, nên mới chỉ còn lại tối nay để ôn chuyện cũ, tự mình làm tự mình chịu thôi.
Tôi cầm điện thoại lên, lần lượt ấn lên các ký hiệu chú âm, định gửi tin nhắn cho A Thác đổi hẹn sang muộn hơn một chút.
"Nếu em đã có hẹn với bạn, bọn mình có thể đổi sang lúc khác, anh nói thật đấy." Trạch Vu nở nụ cười, hôm nay anh cười đặc biệt rạng rỡ: "Vì hôm nay anh đã hạnh phúc lắm rồi."
"Không cần đâu, chỉ là thông báo một tiếng thôi." Tôi đỏ bừng mặt, đỏ đến nỗi sắp ngất xỉu.
"Hôm nay anh thực sự rất vui, thực sự rất vui, rất vui..."
Trạch Vu vẫn cười cười lặp đi lặp lại, giậm ga rất nhẹ nhàng.
"Làm gì có chuyện vui thế, anh đã đặt bàn từ trước, có thể thấy anh rất chắc chắn, sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi đúng không?" Tôi cố ý nói, chỉnh cho tiếng nhạc nhỏ đi.
"Không phải anh nắm chắc, chỉ là anh buộc phải làm vậy, để không thể không thành công." Trạch Vu lắc đầu, hít sâu một hơi: "Huống hồ nếu anh bị cô gái mà đời này mình muốn ở bên nhất từ chối, tự khao mình một bữa linh đình ở nhà hàng năm sao chắc cũng không coi là lãng phí nhỉ. Dẫu sao thì cũng tan nát cả trái tim rồi."
Tôi nhìn anh, vẻ mặt Trạch Vu không hề giống như đang đùa chút nào.
Tôi còn tưởng kỵ sĩ của mình chưa bao giờ bị từ chối khi đeo đuổi con gái, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bị từ chối.
Xe dừng ở bãi đỗ xe bên cạnh khách sạn SKM, Trạch Vu lịch thiệp giúp tôi mở cửa xe, dịu dàng cầm tay tôi lên.
Bàn tay tôi nhất thời cứng đờ ra, cảm giác lúng túng còn nhiều hơn cả niềm vui cảm nhận khoảnh khắc ấy.
Thì ra tình yêu của tôi vẫn luôn dừng lại ở giai đoạn ảo tưởng, trên thực tế, tôi căn bản chưa hề chuẩn bị.
"Em mặc thế này không sao chứ?" Tôi bắt đầu hơi căng thẳng, cúi đầu nhìn quần bò và đôi giày đá bóng của mình.
"Không sao cả, anh là khách VIP cơ mà." Trạch Vu cười hì hì, dẫn tôi vào đại sảnh khách sạn.
Nhân viên phục vụ thân thiết dẫn đường, hai chúng tôi đi đến khu vực yến tiệc lộ thiên bốn mặt đều là các tòa nhà cao tầng với thang máy và những cây dừa cạn.
Gió đêm ấm áp, lay lay ngọn lửa đèn cồn vàng vọt trên giá nến, một nhạc công mặc áo đuôi tôm đứng giữa các bàn tiệc, kéo violon du dương.
Đảo mắt một vòng, cho dù khách ăn hay người phục vụ, cử chỉ của tất cả mọi người đều rất tao nhã, trông thì có vẻ thoải mái nhưng thực ra lại hết sức cẩn trọng, một người nước ngơài ngửi mùi của nút bần trên chai R*ợ*u vang đỏ, gật gật đầu, người phục vụ khom mình rót R*ợ*u.
Tôi tựa hồ lạc vào tiệc tối của giới quý tộc, không khỏi có cảm giác ngượng ngùng vì sự nhếch nhác của bản thân.
"Đừng để ý mấy chuyện đấy, đồ ăn ở đây thực sự rất ngon, thế là đủ rồi."
Trạch Vu cười cười, anh nói vậy làm tôi yên tâm hơn nhiều. Anh mới đúng là người thực sự nhạy bén.
Một người phục vụ mập ú cúi người đưa thực đơn.
"Ưm, anh chọn món đi, anh quen hơn mà." Tôi nhìn thực đơn, không quen lắm với loại thực đơn nghiêm chỉnh như vậy.
"Vậy thì giao cho anh nhé." Tuy nói vậy, nhưng Trạch Vu vẫn vừa gọi món vừa hỏi tôi có được không, tôi chỉ biết gật đầu lia lịa, cuối cùng phải dứt khoát đá vào chân anh dưới gầm bàn, anh mới chọn nhanh cho xong.
Anh chàng nhân viên phục vụ béo ú kia cầm thực đơn đi khỏi, tôi mới thở phào một tiếng.
"Nói thật em vẫn chưa quen có người đứng bên cạnh đợi thực đơn, cứ như đang giám sát khẩu vị và sở thích của em ấy. Vì vậy khi ở quán cà phê, em toàn để thực đơn đấy, quay về quầy bar, đợi khách tự nghĩ xong rồi nói với mình." Tôi giải thích, đặc biệt là đằng sau mấy cái tên món ăn lại còn một tràng dài tiếng Anh và tiếng Pháp hay tiếng Ý gì đó, nói không chừng còn viết cả truyền thơ ngẩm thực gì đấy, kiểu như món này cần phải ăn kem với món này hoặc không thể ăn kem với món kia mà tôi không hiểu nổi, khiến tôi cứ đứng ngồi không yên.
"Ừm, anh có thể hiểu được, đặc biệt là tay phục vụ vừa nãy cứ nhìn em chằm chằm ấy, anh cũng cảm thấy là lạ." Trạch Vu nói, nhìn người phục vụ mập ú đã đi xa.
"Chắc tại em ăn mặc quá tùy tiện nhỉ?" Tôi lè lè lưỡi, nhìn đôi giày đá bóng dưới chân.
"Nếu em ngại, anh có thể lập tức chạy sang bách hóa Đại Á bên cạnh mua một cái quần bò thay vào, thật đấy." Trạch Vu nghiêm túc nói.
"Đừng đừng đừng, em không muốn anh lại bắt đầu trái ý bản thân để hợp với người khác, em cũng thế, đỡ phải bị anh đá." Tôi cố ý trêu anh.
"Không đâu, trước mặt em anh thấy thoải mái dễ chịu nhất đấy, em chính là người mà anh vẫn luôn chờ đợi, anh chưa bao giờ biết được hóa ra yêu một người lại có thể không áp lực, có thể đơn thuần như thế." Trạch Vu nói hết sức nghiêm chỉnh.
"Có lẽ vì chúng ta bắt đầu là bạn, không cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy." Tôi lại đỏ mặt.
Mặc dù dạo trước, khoảng cách giữa tôi và Trạch Vu đã trở nên rất gần, rất gần, song tôi vẫn cảm thấy thần tình yêu đến quá đột ngột, sợ rằng đây chỉ là một ảo giác đẹp đẽ.
Lúc này, người phục vụ béo kia lại quay lại, hai tay cầm một chai R*ợ*u vang.
Anh ta đứng cạnh bàn, vừa rót R*ợ*u cho chúng tôi, vừa nhìn tôi chằm chằm.
Tôi và Trạch Vu ngơ ngác nhìn nhau, đến khi anh ta đặt chai R*ợ*u xuống rời đi vẫn còn ngoảnh đầu lại nhìn chúng tôi.
"Tay béo này đúng là quái dị thật, nếu anh ta còn làm vậy lần nữa, anh sẽ gọi quản lý của họ đến hỏi." Trạch Vu cũng không hiểu chuyện gì, ly R*ợ*u trên tay khẽ chạm vào ly của tôi.
"Cảm ơn anh đã mời em ăn tối." Tôi nói, bẽn lẽn nhấp một ngụm R*ợ*u vang.
"Đừng nói vậy." Trạch Vu nhìn đồng hồ, mỉm cười: "Từ bốn mươi lăm phút trước, Lý Tư Huỳnh đã chính thức trở thành bạn gái của Dương Trạch Vu rồi, bạn trai mời bạn gái ăn cơm là chuyên thiên kinh địa nghĩa mà."
Tôi gật đầu, vẫn rất căng thẳng.
Nhưng càng nghĩ tôi lại càng thấy không ổn, tôi và Trạch Vu lẽ ra không nên vì thay đổi thân phận mà trở nên xa lạ mới đúng, vậy thì, rốt cuộc tôi đang căng thẳng chuyện gì?
"Sao thế? Từ lúc vào đây đến giờ em đã xem đồng hồ mười bảy lần rồi." Bàn tay Trạch Vu đặt lên tay tôi P0'p nhẹ.
"Vậy sao ạ? Em đã xem đồng hồ mười bảy lần." Tôi kinh ngạc, lập tức xem đồng hồ lần thứ mười tám. Bảy giờ bảy phút.
"Nếu..." Tlạch Vu vừa mới cất tiếng.
"Không, em... em đi toa let một chút là được." Tôi đứng dậy, tay nắm chặt chiếc điện thoại di động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc