Cà Phê Đợi Một Người - Chương 32

Tác giả: Cửu Bả Đao

Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải ngụy trang.
Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải gánh áp lực lựa chọn.
A Thác đang đợi một cô gái tốt biết cách trân trọng bản chất thuần phác của anh.
Còn lúc này tôi đã đi đến đoạn vĩ thanh của bài toán sắp xếp tổ hợp tình yêu này.
(1)
Trở về ký túc xá, tôi đặt con hươu cao cổ kia xuống cạnh gối, càng nhìn nó càng đáng thương, nên tôi đã nhét chỗ bông lòi ra vào, sau đó mượn kim chỉ của Tư Đình khâu cái cổ của nó lại, quả nhiên trông đỡ hơn rất nhiều.
Dẫu sao cũng là cuộc đời tôi mà, không thể trông khó coi quá được.
Nằm trên giường, trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh máy ném bóng rổ, hai cánh tay đã mỏi nhừ, nhưng nếu máy ném bóng mà ở dưới gầm giường, tôi nhất định sẽ bò dậy ném thêm một chập nữa.
Tôi hoàn toàn quên béng vấn đề nghiêm túc là Trạch Vu có thể thi đỗ trở thành nghiên cứu sinh của đại học Thanh Hoa hay không, cho dù thi thoảng có một thoáng âu lo lướt qua trong tâm trí thì cũng nhanh chóng bị quả bóng rổ vụt khỏi tay đánh rơi.
"Hay thật đấy, tớ cũng muốn làm quen với ông anh A Thương quái dị ấy."
Bách Giai thở dài một tiếng, tắt đèn.
Tôi nghĩ cậu ấy nhất định rất hối hận hồi đầu đã mua bộ ghép hình phức tạp ba nghìn mảnh, mà không phải bộ một nghìn mảnh.
Bằng không, biết đâu A Thác sớm đã dẫn cậu ấy đi chơi khắp nơi rồi.
Hôm sau tỉnh dậy, tay tôi gần như không thể cử động, cơ bắp cứng đến nỗi tôi chực khóc lên thành tiếng. Cánh tay hỏng rồi, tôi đành phải khổ sở nằn nì Niệm Thành vốn định nằm ngủ cả ngày đi làm thay.
"Đệch, nể tình tớ vẫn còn nợ cậu mười nghìn đồng đấy, được rồi." Niệm Thành dật dờ như hồn ma bóng quế thay quần áo, miệng hẵng còn ngậm bàn chải đánh răng đã đi ra ngoài.
Cả ngày thứ Bảy tôi đành chườm đá vào hai tay, sau đó lề rề ngồi lì trước máy tính viết tiểu thuyết, trả lời thư độc giả.
Còn Bách Giai thì vừa ngủ dậy đã gọi điện cho A Thác, bảo cậu ấy muốn đi xem phim, tôi đoán trong lòng cậu ấy ắt hẳn là rất muốn đến nhà anh Bạo trong truyền thuyết kia mở mang kiến thức một phen.
Nhưng A Thác chẳng biết là giả ngây hay ngốc thật, nói rạp chiếu phim ở bách hóa Trung Hưng đang chiếu tập đầu bộ Chúa nhẫn mà anh đã chờ đợi rất lâu, vậy là Bách Giai đành dẩu môi lên, tuy rằng khó chịu song vẫn miễn cưỡng chấp nhận ra ngoài hẹn hò.
Đến tối khi Bách Giai trở về, vẻ u ám lúc ra khỏi cửa đã bay biến, còn mang cả trà sữa Thang Ký về cho tôi và Tư Đình.
"Sao mà mặt mày rạng rỡ vậy? Chẳng lẽ hôm nay lại có bước tiến mới." Tôi cười cười.
"Hì hì." Bách Giai nhảy múa xoay vòng, chỉ còn thiếu mỗi nước tung cánh hoa nữa thôi.
"Một phiếu cho nắm tay." Tư Đình giơ tay lên.
"Hì hì." Bách Giai tiếp tục xoay vòng, bộ dạng như thể không biết chóng mặt.
"Một phiếu cho hôn nhau." Tôi giơ tay.
"Hì hì. Á, đau quá!" Bách Giai dập trán vào cột giường, cuối cùng cũng dừng lại.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ cậu không còn là con gái nữa. Ở bộ lạc của tớ, chưa kết hôn mà xảy ra quan hệ là chuyện lớn tày trời đó, anh trai của cô gái có thể..."
Tư Đình một lời thốt ra khiến người ta giật mình kinh hãi, tôi ở bên cạnh cười lăn cười bò.
"Đợi đã! Tớ vẫn còn! Britney ngọt ngào bé nhỏ cũng thế!" Bách Giai cuống cả lên, vội bịt miệng Tư Đình lại, không muốn nghe can hệ giữa việc có còn là con gái với những ân oán chém giết trong bộ lạc.
"Thế thì sao? Mau nói mau nói đi, tớ phải viết tất cả chuyện này vào trong tiểu thuyết đấy." Tôi để lộ ánh mắt chờ đợi.
Bách Giai đằng hắng, cầm máy sấy tóc trên bàn lên giả vờ làm micro, trịnh trọng tuyên bố.
"A Thác muốn xin đi nghĩa vụ ở nước ngoài, cũng nắm chắc có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi, nhưng ngôi nhà duy nhất của anh ấy ở Đài Loan chính là chỗ anh ấy đang thuê bây giờ, vì thế cho nên trước khi rời khỏi Đài Loan anh ấy sẽ gửi tất cả đồ đạc ở chỗ đám bạn bè quái dị của mình, khi nào về nước thì đến lấy lại. Trong thời gian hai năm dài đằng đẵng đó, có một thứ quan trọng nhất..."
Bách Giai tay phải cầm máy sấy tóc, tay trái đặt lên ***, giọng nói dịu dàng.
"Bức tranh ghép ba nghìn mảnh." Tư Đình xen vào.
Bách Giai lắc đầu, nhìn tôi.
"Tất nhiên là con Cà Rốt!" Tôi đành lên tiếng, trăm phần trăm đây là đáp án.
"Bingo! A Thác muốn gửi Cà Rốt ở chỗ tớ! He he he! Chắc chắn là anh ấy bắt đầu mến tớ rồi." Bách Giai vui quá đỗi, sung sướng nhảy qua nhảy lại.
Mới rồi tuy rằng tôi đã đoán đúng, nhưng rất kỳ lạ, tôi phát hiện ra mặt mình sường sượng.
"Sao vậy? Lẽ nào Tư Huỳnh muốn tranh Cà Rốt với tớ! Oa... chắc chắn tớ không thắng được cậu đâu... oa oa!"
Bách Giai phát hiện ra vẻ mặt tôi hơi kỳ lạ, bắt đầu giả bộ khóc lóc.
"Phì, ai thèm tranh Cà Rốt với cậu chứ!" Tôi làm bộ ngã ngửa người, muốn gắng sức rặn ra một nụ cười, nhưng hình như hơi khó. Mặc dù Cà Rốt tương đối thân thiết với Bách Giai vốn hay đến nhà A Thác chơi, nhưng tốt xấu gì tôi cũng cùng nó chạy bộ cả một kỳ nghỉ đông, A Thác không hỏi tôi trước đã gửi con Cà Rốt quan trọng thế cho Bách Giai, khiến lòng tôi không khỏi có chút hụt hẫng, thậm chí còn hơi khó chịu, thật chỉ muốn đá cho anh mấy cái.
"Tư Huỳnh nhất định đang nghĩ trong ký túc xá không thể nuôi chó mèo." Tư Đình giơ tay đã là đã cứu tôi một mạng.
"Ừm, nếu cậu thực sự muốn nuôi Cà Rốt thì sẽ phải dọn ra ngoài ở, tớ nỡ lòng nào chứ, cậu là bạn thân nhất của tớ ở trường đại học, mà cũng là một người bạn cùng phòng tốt nữa. Không thì, đành nuôi lén vậy, bị giám thị phát hiện lại tính nước khác." Tôi nói, những điều này cũng đều là sự thật.
Mèo còn dễ xử lý, tiếng kêu nhỏ, ưa sạch sẽ, phòng bên cạnh cũng đang nuôi trộm một con mèo Ba Tư.
Nhưng chó thì rất khó đối phó, đặc biệt là loại không gia giáo tự tung tự tác như con Cà Rốt.
"Ha ha ha, tớ đã nghĩ ra phương án giải quyết từ trước rồi! Vả lại còn là phương án giải quyết hạnh phúc nhất nữa!"
Bách Giai nhảy nhót tung tăng, nụ cười rạng rỡ của cậu ấy có thể khiến những ông già trăm tuổi cũng phải ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt.
"Không phải cậu định dọn ra thật đấy chứ! Xin cậu đừng nhé, tớ có thể chấp nhận việc nuôi trộm một con chó."
Tư Đình nghiêm túc nói. Tôi nhìn bước nhảy tung tăng của Bách Giai, trong lòng giật thót lên một cái.
"Cậu muốn dọn vào ở nhà A Thác." Tôi kêu lên thành tiếng.
"Bingo, bingo! Tư Huỳnh, cậu đúng là hiểu tớ quá!"
Bách Giai ôm lấy tôi cười lớn.
Thì ra sau khi A Thác rời Đài Loan đi nghĩa vụ, Bách Giai định thuê lại chỗ ở hiện tại của anh, sau đó nuôi Cà Rốt.
Ở đó, còn phí tổn ở trong ký túc xá nữ năm hai rất rẻ, vì vậy Bách Giai cũng quyết định tiếp tục ở với chúng tôi, vẹn cả đôi đường.
Đối với Bách Giai, được ở trong nhà chân mệnh thiên tử, cùng con chó của người ấy đợi người ấy trở về, tất nhiên là quyết định hạnh phúc nhất rồi.
Nhưng tôi lại không thể nào vui nổi. Tôi hiểu rõ, mình đang ghen với cô bạn thân.
"Đừng buồn, tớ vẫn thường xuyên ở đây mà... bằng không ai cho tớ mượn xem báo cáo chứ, hì hì." Bách Giai ôm tôi, véo má tôi một cái rồi nói: "Trạch Vu nhất định sẽ đỗ vào đại học Giao Thông, ngày mai tớ sẽ tắm rửa trai giới cùng cậu, sau đó tụng kinh xem bảng kết quả, thế nào hả, nghĩa khí chưa? Anh ấy mà được tuyển thì cậu còn vui hơn tớ rồi!"
Tôi gật gật đầu, véo lại má Bách Giai.
Trong lòng thầm áy náy, sao mình lại ghen với một người bạn thân thiết như vậy chứ
Ngày Chủ nhật, tôi quả thật cùng Bách Giai ăn chay cả ngày, yên phận ở trong phòng, viết tiểu thuyết nửa ngày rồi xem VCD phim truyền hình Nhật Bản nửa ngày, không theo A Thác đến tiệm giặt là ăn uống thịnh soạn nữa.
Đến tối, lúc cùng tản bộ ven bờ hồ Trúc sau khi ăn cơm, Bách Giai đề nghị hay là đi mua nước tiên thảo mật ong hiệu Thái Sơn cúng Thổ địa, tôi nghĩ thấy cũng phải, giờ phút cuối cùng tuyệt đối không thể có điều gì ân hận, một chút đồ cúng này không thể thiếu được.
Vậy là chúng tôi ra cổng trường, đến cửa hàng 7 - Eleven sau miếu Thổ địa mua nửa tá nước tiên thảo mật ong hiệu Thái Sơn.
Khi chúng tôi vào trong miếu định gieo quẻ coi bói, bỗng thấy A Thác đang đốt vàng mã trước cái lò bằng gạch, còn Cà Rốt thì ngồi chồm hỗm cạnh chân anh trầm tư suy ngẫm triết lý cuộc đời của một chú chó.
"Sao lại chạy đến đây khấn vái thế? Anh có phải thi đâu?" Bách Giai rất vui khi tình cờ gặp mặt ở đây, ngồi xuống vỗ đầu con Cà Rốt. Tôi cũng lấy làm khó hiểu, nhưng vẫn nhận một phần giấy vàng mã gấp hộ anh.
"Tiểu Tài nói niệm lực là một thành tố rất kỳ diệu của cơ thể người, khi mấy trăm triệu người cùng tập trung niệm lực thậm chí có thể khiến thiên thạch sắp ***ng vào Trái đất kịp thời văng ra khỏi quỹ đạo, cậu ấy còn bảo kim tự tháp thực ra chính là đài phát xạ niệm lực của người Ai Cập, xây lên dùng để đối thoại với người ngoài hành tinh." A Thác càng nói càng xa xôi, tốc độ gấp giấy vàng mã vẫn không ngừng lại.
"Nói vào trọng điểm." Tôi sắp ngất xỉu đến nơi, bỏ đống vàng mã đã gấp xong vào lò lửa.
"Chẳng phải sáng sớm mai là có kết quả của Trạch Vu sao? Anh nghĩ ngoài các em và bản thân cậu ấy, nếu thêm một phần niệm lực của anh nữa, tỷ lệ trúng tuyển nhất định sẽ cao hơn nhỉ? Vì vậy anh bèn đến đây cúng, tiện thể dẫn con Cà Rốt đi dạo luôn, dẫu sao nó cũng đang rỗi." A Thác nói, bỏ hết đống vàng mã vào lò.
Ánh lửa hừng hực hắt lên gương mặt A Thác, cặp mắt nhỏ đen trắng rõ ràng của anh lúc nào cũng thành khẩn và ấm áp như thế.
"Cảm ơn anh." Tôi cảm kích tự đáy lòng.
"Anh đúng là người tốt." Bách Giai vội đứng dậy, vỗ vỗ vào hai người chúng tôi.
Tôi đi tới chỗ bàn thờ sắp bị đống nước tiên thảo mật ong làm sập, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống chồng nửa tá tiên thảo mật ong bọn tôi vừa mua lên, nhưng một lon trà sữa Thang Ký trông rất chướng mắt lại thu hút sự chú ý của tôi và Bách Giai.
"Người nào mà ngốc đến mức đem trà sữa ra đây cúng nhỉ?" Bách Giai cười nói, nhưng lại thấy tôi chỉ tay về phía A Thác.
Manh mối thứ nhất, tôi sờ thử lon trà sữa, còn rất lạnh, người dâng cúng vẫn chưa đi xa.
Manh mối thứ hai, A Thác là một tên ngốc luôn đi chệch khỏi thường thức xã hội.
"Bị em đoán trúng rồi, đúng là không giấu được em chuyện gì." A Thác cười hì hì: "Ý anh chỉ là, nếu anh mà là Thổ địa, bao nhiêu năm nay uống nước tiên thảo mật ong nhất định đã hỏng hết dạ dày rồi, bằng không thì cũng chán ngấy, đổi khẩu vị một chút có khi vui hơn. Quan trọng nhất là, trà sữa trân châu của Thang Ký rất ngon đó, cũng có thể coi như vật tượng trưng tinh thần của hai trường Thanh Hoa và Giao Thông mà."
"Nói vậy hình như cũng có lý, may mà anh nghĩ ra được."
Bách Giai gật đầu khen phải.
Tôi tế nhị chào tạm biệt hai người họ trước cửa miếu Thổ địa, nói tôi muốn đi một mình về ký túc xá, vừa đi vừa niệm Tâm kinh, không muốn bị làm phiền, còn Bách Giai tất nhiên là cùng A Thác nói chuyện thêm một lúc lâu nữa, cuối cùng còn đến chỗ anh ghép tranh hơn hai tiếng đồng hồ mới về.
Sáng sớm hôm sau, tiếng thét lanh lảnh của tôi và Bách Giai đánh thức hai người còn lại trong phòng.
"Sáng sớm ra đã ầm ĩ cái đếch gì thế, mới sáu giờ mà." Niệm Thành ôm gối chửi bới không chút nể nang.
Tư Đình thì nhanh chóng ngồi bật dậy, tưởng có động đất.
"Đỗ chính thức rồi, số hai mươi hai, đỗ chính thức rồi, số hai mươi hai." Tôi và Bách Giai ôm chầm lấy nhau.
Lon trà sữa Thang Ký kia quả nhiên là cọng rơm cuối cùng đè ૮ɦếƭ con lạc "Ở lại Tân Trúc rồi! Hay quá đi mất! Hay quá đi mất!"
Bách Giai thậm chí còn vui hơn cả tôi, giơ tay hò hét ầm ĩ.
Tôi vội nhắn tin cho Trạch Vu, anh cũng lập tức trả lời.
Là một hình, và cả dòng chữ kỳ lạ. "Mở cửa ra".
Tôi lấy làm nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở cửa phòng ký túc, bất ngờ phát hiện ra một lon nước tiên thảo mật ong hiệu Thái Sơn để ở cửa.
Tôi khom người xuống nhặt lon nước lên, trên đó dán một mảnh giấy màu hồng, viết ba chữ "Cám ơn em."
Tôi vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, không thể phân biệt được cảm xúc nào nhiều hơn cảm xúc nào.
Sau đó chuông điện thoại vang lên.
"Nhận được quà của anh chưa?" Giọng Trạch Vu đã khôi phục lại vẻ tự tin vốn có.
"Vâng, làm sao anh vào được Trúc Hiên thế?" Giọng tôi ríu rít mừng vui, Bách Giai nấp bên cạnh nghe lỏm.
"Làm sao vào được chứ, ha ha, phải nhờ cô em khóa dưới khoa anh giúp đấy." Tiếng cười của Trạch Vu nghe rất phấn khởi.
"Nhanh thế ạ. Em vừa nhắn tin đi là nước tiên thảo mật ong của anh đã bay đến rồi." Tôi không thể nào tin nổi.
"Thực ra từ bốn giờ sáng bên khoa Công nghệ Thông tin bọn anh đã lẳng lặng công bố kết quả rồi, ha ha, vì vậy anh mới cố tình đánh thức cô em đang ngủ dở, nhờ cô ấy cầm nước tiên thảo mật ong và mảnh giấy đến Trúc Hiên để trước cửa phòng em đó, còn vì chuyện này mà nợ cô ấy một bữa cơm đấy nhé! Thế nên bữa thịnh soạn của em đành phải nhờ cô ấy ăn hộ rồi!" Trạch Vu vô cùng đắc ý.
"Thật là kích động quá đi mất!" Tôi gào ầm lên, Bách Giai cũng gào theo.
Sau đấy, đúng là tôi không được ăn tiệc chúc mừng Trạch Vu đỗ nghiên cứu sinh trường đại học Giao Thông, nhưng tôi không hề nuối tiếc.
Vì liên tiếp ba tháng liền, trước cửa phòng ký túc của tôi mỗi ngày đều có một lon tiên thảo mật ong, cùng một mảnh giấy, trong đó, mảnh tôi thích nhất đề rằng: "Anh cảm kích em còn hơn cả Thổ điạ, vì vậy xin em hãy kiên nhẫn một chút."
Có lẽ bạn cảm thấy câu này chẳng lãng mạn tẹo nào, nhưng tôi đã đem mảnh giấy đó đi ép nhựa, làm thành kẹp sách.
Và mỗi ngày đều yên bình uống một lon tiên thảo mật ong không rõ bên trong là tình bạn, hay đã pha thêm chút hương vị tình yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc