Cà Phê Đợi Một Người - Chương 27

Tác giả: Cửu Bả Đao

Về sau, khi A Thác đến tận Gambia ở châu Phi xa xôi, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến vụ việc kinh hồn bạt vía tối hôm đó.
Cảnh tượng kiếm bạt cung giương, hằm hè dọa dẫm lúc ấy, tôi đã không còn nhớ nữa.
Thế nhưng, ánh mắt tôi, từ đó đến giờ, vẫn không thể rời khỏi khoảnh khắc bàn tay A Thác run run.
(1)
"Dậy đi! Dậy đi! Nhanh nhanh nhanh... ngày đầu tiên của năm mới sao có thể nằm ngủ nướng như vậy được chứ!"
Giọng nói lảnh lót của Bách Giai vang vang trong phòng ký túc, đập đập vào đáy giường tầng tôi đang nằm.
Tôi thò đầu xuống nhìn, dụi dụi cặp mắt nhập nhèm.
"Tư Huỳnh, hai người còn lại đi đâu mất rồi? Mới sáng sớm thì có chỗ nào mà đi chứ?" Bách Giai thả mình xuống ghế của tôi, cười khúc kha khúc khích.
"Tối qua cả hai đều không về mà, Niệm Thành tám chín phần say gục ở T Bar rồi, Tư Đình thì tớ không biết?" Tôi ngáp một cái, nhìn đồng hồ, giờ mới có tám giờ rưỡi sáng.
"Thế còn cậu? Tối qua có may mắn đợi được viên kim cương bảo bối kia không?" Bách Giai cười hì hì.
Tôi chỉ cười không nói, coi như đã thừa nhận.
"Chậc, đúng là điềm tốt trong năm mới đó nha." Bách Giai vỗ tay, cười nói: "Đêm qua tớ cũng rất may mẳn, đoán xem tại sao đến tận sáng tớ mới về."
"Còn phải đoán nữa à? Tất nhiên là cùng với A Thác ghép tranh đến lúc trời sáng, sau đó ăn xong bữa sáng mới về rồi." Tôi lại ngáp thêm cái nữa.
"Cậu, sao cậu biết bọn tớ ghép tranh đến lúc trời sáng. A Thác vừa gọi điện cho cậu à?" Bách Giai kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng.
"Manh mối số một, đại mỹ nhân trời sinh lệ chất như cậu làm sao lại có quầng thâm quanh mắt được? Ắt phải có nguyên nhân. Manh mối số hai, cục đá A Thác kia làm sao có thể để cậu ngủ lại phòng anh ta, kể cả cậu muốn anh ta cũng không làm nổi, để tránh khó xử, anh ta tất nhiên phải cố thức mà chơi ghép hình đến sáng rồi." Tôi vỗ vỗ mặt, nghĩ ngợi xem có nên ngủ tiếp đến trưa không.
"Vẫn là cậu hiểu A Thác." Bách Giai rầu rầu nói, bật máy tính của tôi lên: "Cậu nên thêm cho A Thác một ít tình tiết trong câu chuyện của cậu, để tớ có thể theo kịp sự hiểu biết của cậu về A Thác."
"Ngủ đi, cậu cần một giấc ngủ làm đẹp một trăm phút đấy". Tôi cười cười, ngã vật ra giường.
Đêm qua tôi ở văn phòng câu lạc bộ đến bốn giờ hơn mới về, suýt chút nữa đã cùng Trạch Vu qua đêm ở đó.
Dẫu sao cũng chỉ có một cái túi ngủ, chẳng lẽ lại ôm nhau chui vào. Có lẽ, tôi nên mua một cái túi ngủ rồi.
"Cậu biết không Bách Giai nằm trên giường, chân chúng tôi ***ng vào nhau."
"Biết cái gì cơ?" Tôi bật cười khì khì: "Hối hận vì không mua tranh ghép năm nghìn miếng hả? Chắc không đến nỗi hai người đã giải quyết xong bộ ghép hình ba nghìn miếng đó rồi đấy chứ".
"Còn khuya ấy." Bách Giai trở mình.
"Thì nói đi, không là tớ ngủ đây." Tôi nói, ôm gối nằm bò ra.
"Cả buổi tối A Thác toàn nhắc đến cậu." Bách Giai thở dài. Lồng *** tôi khe khẽ chấn động.
"Vì tớ là ân nhân kiêm bạn tốt nhất của anh ấy mà, đừng nghĩ ngợi nhiều quá!" Tôi an ủi Bách Giai.
Nếu đổi lại là tôi, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì.
"Đây chính là điều tớ ngưỡng mộ." Bách Giai đung đưa chân.
"Hả?" Tôi không hiểu.
"Từ năm lớp Sáu đã có rất nhiều người theo đuổi tớ, bọn con trai trong lớp đứa nào cũng nói tớ như nàng công chúa nhỏ, có anh học lớp Chín thậm chí còn nhờ vả người khác chuyển đến mấy bức thư tình, kín đáo một chút thì nói là muốn làm quen với tớ, rõ ràng hơn thì bảo muốn qua lại với tớ." Bách Giai nói.
"Tớ thì lại ngưỡng mộ điều này." Tôi thở dài.
"Sau đấy lên cấp ba học trường nữ, trung học nữ Đài Bắc số l, vốn tưởng rằng tình trạng này hẳn sẽ chấm dứt, nhưng những lúc tớ lên xe buýt, lại có học sinh cấp ba trường khác với sinh viên đại học ngồi đằng sau đưa số điện thoại, hoặc len lén nhét thư vào cặp sách, có người thậm chí còn không biết hỏi đâu được số điện thoại di động của tớ gửi tin nhắn nói muốn tìm hiểu thêm về tớ, thật chẳng hiểu nổi đám con trai ấy rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa, trông tớ có vẻ thiếu thốn bạn bè lắm sao mà cần bọn họ phải giúp? Lại càng không cần nhắc đến những chuyện xảy ra sau khi vào đại học, cậu trông thấy cả rồi đấy." Giọng điệu Bách Giai chẳng vui vẻ gì, hoàn toàn không có chút ý vị khoe khoang nào.
Tôi không tiếp lời.
Vì tôi là người rất giỏi nghe kể chuyện.
Bách Giai nói, những người con trai tiếp cận cậu ấy, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút mến mộ, tuy rằng đây không phải điều xấu xa gì, nhưng đều không phải là tình bạn đơn thuần, càng khỏi phải nói đến những anh chàng chủ động đưa thư tình hay mời mọc hẹn hò kia.
Ngày tháng trôi đi, bạn bè thân thiết ở bên Bách Giai toàn là con gái, những lúc đi chung với con trai đều chỉ là những buổi hẹn hò, hẹn hò rồi lại hẹn hò không dứt.
Tôi nói, như vậy cũng đâu có gì không tốt, Bách Giai đồng ý, nhưng từ sau khi đọc mọi thứ về A Thác trong tiểu thuyết của tôi, cậu ấy bắt đầu ngưỡng mộ những cặp nam nữ có thể ở cạnh nhau như những người bạn, đơn thuần và không có áp lực.
Hẹn nhau đi xem phim thì tức là đi xem phim, không cần ngại ngùng ngượng nghịu nghĩ ngợi quá nhiều.
Xem phim là bởi vì phim hay, không cần phải nói một cách khiên cưỡng chắp vá rằng xem phim gì chẳng quan trọng, quan trọng là người ở bên cạnh mình, và cảm giác lúc đó; rồi buông thêm một tiếng thở dài mập mờ khó hiểu.
Lúc xem phim ăn chung một hộp bỏng ngô, chỉ vì một mình ăn không hết, không có ý gì khác.
Tình bạn vốn không có giới hạn, nếu có cũng chỉ là ranh giới do tự mình vạch ra.
Qua một tuần ở cạnh nhau, ngoại trừ xác định được tình cảm mình dành cho A Thác, Bách Giai còn xác định được một chuyện khác.
A Thác hoàn toàn không động lòng vì Bách Giai xinh đẹp, anh ấy giữ đạo bạn bè, tận tụy vì tình bằng hữu, Bách Giai hoàn toàn không phải phiền lòng với những cân nhắc kiểu như người này tốt hay không, người này thích hợp hay không mà chỉ cần chuyên tâm cùng người đó làm chuyện đang làm, tỷ dụ như ghép hình hay tán gẫu mà thôi.
"Tình yêu được phát triển và thăng hoa từ tình bạn, mới vững chắc bền lâu nhất!"
Sau khi đưa ra chú thích cho tình yêu của mình, Bách Giai liền ngủ thiếp đi.
Còn tôi thì nghiền đi ngẫm lại câu nói này.
Một tháng sau đó là chuỗi dài các kỳ thi vào viện nghiên cứu, cũng gần đến kiểm tra cuối kỳ, rất nhiều người và nhiều việc đều bắt đầu trở nên bận rộn.
Trạch Vu hiếm khi đến quán cà phê, anh tập trung toàn bộ tinh thần vào việc quyết phân thắng bại trong kỳ thi vào viện nghiên cứu, nếu không ôm quyển sách trong phòng đọc 24/24 ở tầng hầm thư viện, thì thâu đêm đọc giáo trình lớp phụ đạo trong văn phòng câu lạc bộ, hầu như tối nào tôi cũng kiếm chút chuyện để lượn lờ quanh cái ổ đó, hoặc là ở cùng anh đến tận khuya.
Đúng như dự kiến, thời gian tôi và A Thác đi cùng nhau bị cắt giảm rất nhiều, nhưng nói cho cùng, ngoài dịp giao thừa mang ý nghĩa riêng, tôi không thể từ bỏ vô số cơ hội cùng A Thác trải qua những sự việc thú vị được.
Chủ nhật hằng tuần tôi vẫn hẹn A Thác đến tiệm giặt là ăn bữa tối vừa rẻ vừa thịnh soạn, chém gió với Thiết Đầu và mấy khách ăn cùng; lúc nào hết hứng viết tiểu thuyết cũng vẫn gọi điện rủ A Thác đến nhà anh Bạo xem phim, thậm chí còn giúp hai người A Thác Bách Giai ghép hình hai lần sau khi được sự đồng ý của cô bạn cùng phòng. Mặc dù lúc đến nhà A Thác phát hiện ra Cà Rốt rất thân thiết với Bách Giai, trong lòng tôi cũng có đôi chút ngấm ngầm ghen tị.
Khoảng thời gian này còn một khúc nhạc đệm xen vào, chính là Tư Đình có bạn trai, chẳng những thế lại còn là du học sinh người Indonesia nữa, sự khác biệt và hài hòa giữa văn hóa của dân bản địa Đài Loan cùng phong tục tập quán Indonesia trở thành chủ đề thú vị mà đám bạn cùng phòng chúng tôi nghe hoài cũng không hết.
Đêm giao thừa Tư Đình không về phòng ký túc, chính là vì đám người trong câu lạc bộ leo núi cậu ấy tham gia hứng chí phóng xe lên Đại Sơn Bối ngắm đom đóm, tuy rằng không đúng mùa thì con gì cũng chẳng ngắm được, nhưng nghe nói Tư Đình đã trông thấy ma nữ áo đỏ trên núi, coi như không uổng chuyến đi ấy.
Còn Bách Giai thì lại rơi vào vướng mắc.
"Tư Huỳnh, theo cậu thì tại sao A Thác không dẫn tớ đến tiệm giặt là ăn cơm, cũng không đưa tớ đến nhà anh xã hội đen xem phim, cả không đưa tớ đi xem anh chàng thi lại kia biểu diễn ảo thuật." Bách Giai đến quán cà phê, nằm bò ra quầy bar.
"Có lẽ không phải A Thác không dẫn cậu đi, mà là chưa dẫn cậu đi đấy thôi." Tôi đưa cho Bách Giai một cốc cà phê Ireland.
"Thế bao giờ thì anh ấy dẫn tớ đi? Mặc dù ở bên cạnh anh ấy không hề nhàm chán vô vị, nhưng cậu đi rồi mà tớ chưa đi, anh ấy thật là thiên vị." Bách Giai lầu bầu, bộ dạng đáng yêu ấy làm Albus ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt.
"Quá nửa là vì bức hình ghép đồ sộ ba nghìn miếng kia của cậu rồi, trước khi ghép xong, anh ấy không dám hẹn cậu đi làm việc gì khác!" Tôi cười cười, chuyện này cũng không phải không có khả năng.
"Cũng phải!" Bách Giai uống một ngụm cà phê, nét mặt lộ vẻ tán thưởng.
"Có cần tớ hỏi hộ cậu không? Hay là nhắc nhở anh ấy?" Tôi hỏi.
"Chớ có làm vậy." Bách Giai lắc đầu, cậu ấy thích mọi chuyện tự nhiên, đây mới là điều cậu ấy vẫn luôn chờ mong.
Ống kính cắt cảnh về lại quán cà phê Đợi Một Người.
Bách Giai ăn bánh quy, len lén chỉ vào chiếc bàn tròn nhỏ sau lưng cậu ấy, dùng ánh mắt hỏi tôi thế là thế nào.
Bên bàn tròn nhỏ, bà chủ cùng người đàn ông trung niên chán chường đã nghiện chịu khổ chịu sở đang ngây người ra nhìn nhau, giữa hai người để một quả dừa rỗng, bên trong quả dừa dập dềnh một thứ thức uống nghe nói được gọi là cà phê, cảnh tượng kỳ dị vô cùng.
Người đàn ông trung niên ấy đã kiên cường ngồi ở cái bàn nhỏ kia được một tháng, ngày ngày đều đến, ngày ngày đều gọi cà phê Bà chủ đặc chế, nhưng lại chẳng hề có ý muốn cưa cẩm bà chủ, vì ông ta tiếc chữ như tiếc vàng, hình như chỉ đến để chịu khổ vậy.
"Hơn một tháng rồi, ông này nếu không phải vị giác bị tê liệt, thì chắc là định tham gia trò tự ngược đãi bản thân trên chương trình TV champion, đến đây để rèn luyện lần cuối cùng, dù gì thì gì, tóm lại đều bất bình thường." Tôi nói bằng giọng chắc chắn mười mươi.
"Cậu cảm thấy người đàn ông mặt mũi nhàu nhĩ kia liệu có phải chân mệnh thiên tử của bà chủ không?" Bách Giai chính là độc giả trung thành của tôi.
"Nghiệt duyên." Albus đi qua sau lưng tôi, lạnh lùng buông lại một câu.
"Albus! Cho anh cà phê Ba món tươi xào nóng đi." Vua gọi lung tung gọi ầm lên từ chỗ ngồi.
"Cũng là nghiệt duyên." Tôi cười nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc