Cà Phê Đợi Một Người - Chương 19

Tác giả: Cửu Bả Đao

"Không phải chứ? A Thác?" Tôi vội nhìn sang phía A Thác, nhưng anh ta đang phá lên cười ha hả.
Tiểu Tài chậm rãi đứng dậy, lắc lắc đầu, tựa hồ đang cố tỉnh táo lại.
"Cơ thể con người đúng là không thể nào tin nổi, chúng ta đều truyền đạt thông tin trong hệ thần kinh nhờ vào những dòng điện sinh học yếu ớt, nhưng điện sinh học mà em phát ra từ bàn tay vừa nãy lại mạnh mẽ kinh người, có lẽ chính bản thân em cũng không biết.
Tiểu Tài hít thở sâu, chìa tay ra, muốn tôi chạm vào anh ta lần nữa.
"Không phải vậy chứ? Còn nữa, phải lúc nãy anh gạt em không?" Tôi thấy A Thác đã cười bò lăn ra giường, thực tình là rất nghi ngờ gã Tiểu Tài này.
"Em mặc kệ. A Thác, cậu ta vừa bị anh điểm trúng huyệt cười đấy. Nào, chạm vào anh một lần nữa, quan sát phản ứng của làn da anh ấy". Tiểu Tài *** ra, để lộ thân thể gầy giơ xương sườn.
Tôi không kìm được tò mò, khe khẽ đặt Ng'n t vào lòng bàn tay anh ta.
Cánh tay Tiểu Tài không ngờ lại nổi hết da gà, chẳng những thế, những đợt sóng da gà còn đều đặn lan dần đến ***, bụng, lưng, kiểu như mắc bệnh sởi vậy.
"Cơ thể người thực sự rất kỳ diệu đúng không? Anh luyện bao nhiêu lâu mới được vậy đó." Tiểu Tài hít sâu một hơi, da gà đã biến mất trong nháy mắt.
Tôi đúng là hồ đồ mất rồi, anh ta đang bày trò gì không biết.
Tôi trừng mắt lên nhìn A Thác, A Thác đành ôm bụng vừa cười vừa giải thích: "Tiểu Tài là một nghệ sĩ hình thể rất nỗ lực, lợi hại lắm đó! Tiểu Tài còn được xưng tụng là người có một nghìn tài nghệ kỳ dị! Đảm bảo em sẽ được mở rộng tầm mắt."
Thì ra vậy, phải học một nghìn trò, chẳng trách lại không đỗ đại học.
"Nghe A Thác bảo tâm trạng em không được tốt? Để anh giúp em bói một quẻ nhé." Tiểu Tài thở hắt ra một hơi, chân thành vỗ vai tôi. Sau đó rút trong tóc tôi ra một lá bài, trò cũ rích.
Tôi đưa mắt nhìn, là một lá bảy cơ.
"Thì ra là vấn đề thuộc phương diện thất tình, đơn giản, để chú Tiểu Tài giúp em." Tiểu Tài nhắm mắt lại, vỗ vỗ lên mặt, chẳng hiểu đang làm trò gì nữa.
"Này! Anh đang làm gì đấy? Không học gia sư à?" Tôi cảm thấy anh chàng Tiểu Tài này thực sự hoang đường hết mức.
"Chú ý xem!" A Thác kêu lên.
Đột nhiên, từ lỗ mũi Tiểu Tài phọt ra hai luồng chất lỏng màu trắng, trời đất ơi !
Tôi hoảng hồn nhảy tránh sang một bên, nhưng vẫn không tránh khỏi bị dính một ít vào quần áo.
"Bẩn quá! Anh làm trò gì vậy?" Tôi trố mắt ra.
"Sữa bò." Trong ngữ diệu bình tĩnh của Tiểu Tài có cả chút đắc ý.
"Chiêu này của Tiểu Tài rất thần bí đó! Có ૮ɦếƭ anh ấy cũng không chịu kể cho anh xem làm sao mà luyện thành được!" A Thác H**g phấn đến đỏ bừng cả mặt.
Tôi cảm thấy thật vô vị, thực sự rất vô vị.
Còn nhớ mấy năm trước, tôi từng xem trong chương trình Bảng long hổ nghệ thuật do Trương Phi chủ trì, có một nghệ sĩ hài biểu diễn uống sữa, sau đó phun ra qua đường lỗ mũi, nhưng ít nhất anh ta cũng phải uống sữa để làm nguyên liệu, vậy mà, tôi chưa hề thấy Tiểu Tài uống trộm sữa lúc nào cả.
Chỗ sữa ấy chẳng lẽ có thể giấu trong khoang mũi anh ta từ trước.
Vô vị, nhưng thần bí.
"Những điều khó tin của cơ thể con người không phải chỉ có phun sữa bò thôi đâu." Tiểu Tài trịnh trọng nói, sau đó hít sâu vào một hơi.
Tôi rất sợ anh ta lại phun sữa vào mình, vội vàng lùi về phía sau hai bước dài.
Còn A Thác thì mau chóng nhảy xuống giường, cầm hộp diêm trên bàn sách của Tiểu Tài lên, quẹt một que.
Tiểu Tài đón lấy que diêm nheo mắt lại như sợi chỉ, miệng phồng lên rõ to.
૮ɦếƭ tiệt! Anh ta định phun lửa!
Tôi bịt mắt lại, nghĩ bụng không biết có nên tức cảnh sinh tình kêu rú lên hay không.
"Phù!" Tiểu Tài dồn sức thổi tắt que diêm.
Đúng vậy đấy, anh ta chỉ thổi tắt que diêm.
Nhưng tôi vẫn hồn xiêu phách lạc.
"Tưởng anh định phun lửa hả? Sai rồi, nếu muốn phun lửa, anh nhất định sẽ không dùng diêm." Ánh mắt Tiểu Tài hừng hực ý chí, anh ta nói: "Anh sẽ dựa vào chính mình để phun ra."
"Vậy vừa nãy anh làm gì thế?" Tôi đặt tay lên ***g *** đang phập phồng, nhìn Tiểu Tài, rồi lại nhìn A Thác đã cười bò cả ra.
"Dương Đông kích Tây." Tiểu Tài dương dương đắc ý tuyên bố.
"Dương Đông kích Tây?" Tôi chẳng hiểu gì cả.
Tiểu Tài ngẩng đầu lên, hai tay từ từ kéo trong miệng ra một cái cà vạt ướt rượt, sau đó thắt nút, choàng lên cổ. Thì ra nhân lúc tôi che mắt tránh lửa, anh ta đã nhét một cái cà vạt vào trong cổ họng.
"Cũng giỏi ra phết đấy." Tôi bắt đầu thưởng thức sự hài hước vô vị của chàng thí sinh thi đại học vạn năm không đỗ này.
Sau đó, Tiểu Tài còn biểu diễn trò cuồng phong bão gàu tởm lợm, khiến tôi và A Thác vừa hò hét nhặng xị vừa tránh hết bên này tới bên kia, tiếp đó anh ta giở cả chiêu cách không cầm vật mà tôi không nhìn ra sơ hở nào, tôi còn chưa hết kinh ngạc, anh ta lại bắt đầu biểu diễn trò trồng cây chuối đánh răng nhàm chán, sau đó đến trò cuối cùng là dùng ௱ô** tâng cầu.
Đúng là một người rất bí ẩn, tôi bắt đầu tin rằng anh ta thực sự biết một nghìn trò vô vị mà anh ta coi là thú vị lắm lắm.
Một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua, thời gian học gia sư đã hết, A Thác ôm Tiểu Tài để mình trần, cảm ơn màn biểu diễn hay hơn cả ảo thuật gia tối nay, tôi cũng đáp ứng yêu cầu của Tiểu Tài, Pu'ng vào ti bên trái của anh ta một cái để thể hiện sự khen ngợi.
"Lần sau sẽ cho em thưởng thức tài nghệ kinh khủng trong một phút biểu diễn hai mươi điều huyền bí của cơ thể con người của anh." Tiểu Tài buồn bã nói: "Cả thế giới chỉ có bảy người rưỡi thực hiện được thôi, đây là số mệnh."
Sau đó tôi không muốn biết là bảy người rưỡi nào.
Tôi và A Thác đi xuống dưới nhà, người đàn ông trung niên thích móc lỗ rốn kia quả nhiên đã bày bàn cờ tướng chờ sẵn.
Vậy là A Thác và tôi ngồi xuống ghế băng dài, bắt đầu đánh cờ với người trung niên tên gọi bác Dũng ấy.
A Thác vừa đánh cờ vừa giới thiệu cho tôi truyện truyền kỳ về Tiểu Tài.
"Bác Dũng là bố Tiểu Tài, từ nhỏ Tiểu Tài đã yếu ớt lắm bệnh, vì vậy thường rúc trong căn phòng nhỏ xem ti vi và băng chương trình nghệ thuật tổng hợp của Nhật mà bác Dũng thuê về, từ đó mê muội các trò linh tinh quái đản trong các tiết mục chọc cười của Nhật, suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu đủ loại đạo cụ kỳ quặc và thân thể của chính mình, bước lên con đường nghiền ngẫm, nghiên cứu và phát triển thể thuật không thầy tự biết, mộng muốn trở thành "nghệ sĩ hình thể kỳ diệu" đầu tiên trên thế giới.
"Nghệ sĩ hình thể kỳ diệu rốt cuộc là cái gì? Còn lợi hại hơn cả ảo thuật gia à?" Tôi hỏi, cầm món đồ uống được bác Dũng mời lên.
"Tiểu Tài nói, tất cả mọi trò của nghệ sĩ hình thể đều bắt nguồn từ cơ thể người, những thứ khác chỉ là phép che mắt." A Thác dùng pháo bắt mã của bác Dũng, nói: "Ảo thuật gia toàn dựa vào thủ pháp và đạo cụ thôi."
"Thế cái nghệ sĩ hình thể có kiếm được nhiều tiền không? Bác cũng chờ mong lắm đây!" Bác Dũng lấy xe ăn lại pháo của A Thác.
Con đường trở thành nghệ sĩ hình thể kỳ diệu của Tiểu Tài vẫn còn gập ghềnh lắm, tất cả bạn học đều coi anh ta như quái nhân khoa học, thầy cô giáo trong trường cũng coi anh ta là cái gai trong mắt, hoặc vết nhơ của nhà trường, hiệu trưởng thậm chí còn gọi anh ta lên bục để khiển trách một trận, yêu cầu anh ta phải chấn chỉnh lại, học hành chăm chỉ.
Cũng may, bác Dúng trai và bác Dũng gái vẫn thoải mái với anh ta, bằng không Tiểu Tài chắc đã phải bỏ nhà ra đi, làm một ảo thuật gia lang thang từ lâu rồ i .
Còn A Thác, người thường xuyên phát hiện ra thế giới quái đản của các quái nhân, tất nhiên coi Tiểu Tài như bảo bối, còn bắt chước phong cách Trần Thủy Biển, cắt giảm một nửa tiền gia sư, vì anh ta thường thường đều dành nửa thời gian dạy Tiểu Tài đề toán, nửa thời gian còn lại thì xem biểu diễn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, bác Dũng ăn tướng của A Thác.
"Cậu còn non lắm!" Bác Dũng vỗ vỗ vai A Thác, thở dài nói: "Bác đây là người đàn ông đem tính mạng ra đặt lên bàn cờ tướng kia mà, cậu làm sao sánh được."
Đúng là khuyển tử không có hổ phụ.
"Sao hả? Có vui hơn tí nào không?" A Thác chở tôi về nhà, kêu toáng lên như đứa trẻ.
"Ừm, tâm trạng đỡ hơn nhiều rồi, cứ nghĩ đến việc không bị lửa phun rát mặt là tâm trạng lại lên một trăm điểm."
Tôi cười khanh khách, dang rộng hai tay ra đầy bất cẩn.
"Chúng ta cùng đợi đến ngày Tiểu Tài có thể tự phun lửa đi!" A Thác hét lớn.
"Ha ha ha ha ha ha ha..." Chúng tôi đồng thanh cười vang.
Xe dừng lại trước đầu ngõ nhà tôi, tôi xuống xe, cảm ơn A Thác lần nữa vì đã cho tôi làm quen với một nghệ sĩ hình thể kỳ diệu tương lai sẽ chấn động cả võ lâm.
"Mai là Chủ nhật, vậy..." A Thác nói được nửa chừng, lộ vẻ ngập ngừng hiếm thấy.
"Em biết, ngày mai thím Kim Đao vào bếp! Em đã mong ngóng suốt hai tuần nay rồi!" Tôi cười cười: "Anh lạ lắm nhé, không ngờ lại thẽn thẽn thò thò như thế?"
"Không phải đâu, anh đang nghĩ cứ đến ngày nghỉ lại rủ em đi chơi, mà em thì lớp Mười hai rồi, học hành rất quan trọng." A Thác vừa có vẻ áy náy, lại có vẻ vui vui.
"Lớp Mười hai cũng phải ăn cơm mà, đặc biệt là những bữa thịnh soạn vừa ngon vừa rẻ như thế làm sao bỏ qua được. Nhưng anh cũng đừng mời em nữa, em đang đi làm thêm mà, em tự trả tiền." Tôi vỗ vai A Thác, bảo anh ta hãy thả lỏng ra một chút.
"Vậy sáu giờ tối mai anh đến đón em nhé. Chúc ngủ ngon." A Thác vui vẻ đội mũ bảo hiểm lên, nổ máy xe.
"Ngủ ngon." Tôi vẫy vẫy tay, đi vào trong ngõ.
Tôi bước đi chầm chậm, hồi tưởng lại màn biểu diễn chọc cười cực kỳ lạ của anh chàng Tiểu Tài gầy như que củi, không khỏi bật cười.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng xe máy phóng đuổi theo sau lưng, cứ ngỡ A Thác đột nhiên nhớ ra chuyện gì quên chưa nói, nhưng khi ngoảnh đầu lại, thì ra là ông anh trai đang phóng con xe ghé tới bên cạnh tôi.
"Chai Whisbih mơ mộng nhà họ Lý! Vừa nãy anh nhìn thấy hết cả rồi nhé!"
Anh trai tôi cười gian xảo: "Học sinh lớp Mười hai không lo học hành cho tử tế, thì ra không đi làm thêm, mà đi yêu đương! Anh sẽ mách bố mẹ!"
"Anh thấy cái gì chứ? Em vốn đi làm thêm, chỉ là sau đó có hẹn với bạn thôi!" Tôi trừng mắt nhìn anh trai, ông anh này thực sự quá rỗi việc rồi.
"Là bạn trai đúng không, kỳ thực, em gái sắp đi lấy chồng, người làm anh này cũng lấy làm an ủi đó." Anh trai tôi cười khùng khục.
"Anh đừng có nói bậy, đấy chỉ là bạn bình thường thôi. Vả lại anh..." Tôi vốn định bảo với ông anh mình rằng người chở tôi về chính là A Thác mà anh ta cũng quen, nhưng đột nhiên cáu tiết lên, nên không thèm nói nữa.
"Được rồi được rồi, đùa với mày thôi." Anh tôi vỗ vỗ lên ghế sau, nhe nhởn bảo: "Vẫn còn một trăm mét, để anh chở vào luôn."
Tôi bực bội ngồi lên con SYM, bám vào cổ anh trai đi về nhà.
"Vậy là tối hôm qua cậu lại cùng với thằng cha A Thác bị lesbian ςướק bạn gái kia đến tiệm giặt là ăn một bữa thịnh soạn." Tiểu Thanh há hốc mồm, đôi đũa gắp quả trứng kho tương sững lại giữa hộp đồ ăn.
"Cái gì mà thằng cha thằng cha, A Thác là A Thác, anh ta là người tốt." Tôi uống Yakuk.
"Ăn xong thì sao? Lại đến nhà tay đại ca xã hội đen kia xem phim à?" Tiểu Thanh nghe rất chăm chú.
"Không, đến nhà tay Thiết Đầu kia hát, anh ta có bộ dàn karaoke gia đình xịn lắm."
Tôi cười cười nói tiếp: "Với lại anh ta còn biểu diễn Thiết đầu công của Thiếu Lâm tự, dập vỡ mấy viên gạch liền, tớ xem mà trố cả mắt ra, anh ta tưởng tớ không tin, lại cầm mấy viên gạch nữa tự dập vào đầu thì tớ với A Thác cười đến ૮ɦếƭ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc