Cà Phê Đợi Một Người - Chương 16

Tác giả: Cửu Bả Đao

Anh Bạo lạnh nhạt xua tay, *** khoác màu đen ra, xắn tay áo trong lên, để lộ ra cánh tay xăm hình rồng bay phượng múa.
Hơi thở của tôi như ngừng lại đến nơi, vậy mà anh Bạo còn ngồi phịch xuống ngay bên cạnh, hai cơ mặt bên trái của tôi tê liệt trong chớp mắt.
"Số phận an bài." A Thác thuận miệng nhắc.
"Anh biết rồi." Anh Bạo ghếch chân lên. Phỏng chừng vị đại ca này đã xem rồi .
Anh Bạo ngồi được khoảng năm phút, hai chân dời chỗ đến mười mấy lần, thở dài hơn hai chục lần, có vẻ rất nôn nao, rất khó chịu.
Sau đó, anh ta đứng dậy, chau mày lại, không nói không rằng đi ra khỏi phòng xuống dưới cầu thang.
Không phải là quên mang theo dao đấy chứ? Hay chốc nữa ở đây còn có giao dịch gì?
"Anh Bạo đi đâu thế? Không vui à?" Tôi sợ hãi nói.
"Hay là không xem nữa, mình lượn đi thì hơn."
"Anh ấy à, nhất định là đi mua đồ ăn rồi, anh ấy thích có gì đấy cho vào miệng lúc xem phim, bảo như vậy mới gọi là hưởng thụ." A Thác cười hì hì: "Em đừng khiếp vía vì bộ dạng của anh ấy, anh nhìn ra được hôm nay anh Bạo đang rất vui đó."
"Rất vui? Anh ta như vậy mà gọi là rất vui à?" Tôi rờ tay lên chỗ trái tim đang đập thình thịch của mình.
"Đúng vậy, vì anh dẫn bạn mới đến mà! Thực ra anh Bạo rất thích ồn ào, chỉ có điều mọi người đều nghĩ anh ấy là một con sói thôi. Quen với anh ấy rồi, em cũng có thể nhìn ra được bộ Dạng ch*n thực của anh ấy, biết đâu em còn cảm thấy anh ấy rất hài hước nữa cơ." A Thác nhún vai, nhìn chiếc máy bay chở khách cỡ lớn vừa cất cánh khỏi sân bay không lâu liền hóa thành một quả cầu lửa.
Nhưng tôi cảm thấy hình tượng của anh Bạo và hai chữ "hài hước" thực sự cách nhau quá xa, đại khái như khoảng cách không tưởng giữa Lữ Tú Liên với Đổng Niệm Đài (8) vậy.
(8) Lữ Tú Liên là phó tổng thống Đài Loan, còn Đổng Niệm Đài là một chuyên gia đòi nợ nổi tiếng.
Một lát sau, quả nhiên anh Bạo mang về một bọc đồ ăn và trà sữa, đặt lên bàn trà nhỏ phía trước xô pha. Vẫn không nói không rằng, vui buồn không lộ ra nét mặt, chỉ đưa cho tôi một đôi đũa, cùng với hộp trà sữa nóng đã cắm sẵn ống hút.
"Em cảm ơn." Bất chấp rủi ro bị đổ thuốc mê, tôi uống một ngụm trà sữa, rồi lại bất chấp rủi ro bị đầu độc, tôi gắp một miếng đậu phụ bách diệp.
Anh Bạo thì giống như một con hổ lớn trầm mặc, động tác nào cũng tràn đầy phong thái của bậc vương giả.
Tôi không thể nhập tâm được các tình tiết khủng khiếp trên màn hình, vì bao nhiêu sự chú ý đều dồn hết vào từng chi tiết trong mỗi động tác của anh ta.
Mé ngoài cánh tay phải anh ta xăm một con thanh long đang nhe nanh múa vuốt, mé trong lại xăm Lục tự Đại Minh chú: "Án ma ni bát mê hồng". Hai thứ này hợp lại, ý tứ đại khái là một loại ma pháp hắc đạo có cả khả năng công kích lẫn phòng thủ.
Anh Bạo ngồi vắt chân chữ ngũ, liên tục đảo chân, thỉnh thoảng nói một hai câu với A Thác, nhưng giọng điệu rất lạnh nhạt.
Tay anh ta không hề ngơi ra lúc nào, vì anh ta mua rất nhiều đồ ăn vặt, có cả đầu vịt Đông Sơn và tempura nữa.
Trong suốt bộ phim, anh ta không nói với tôi một câu nào, làm tôi tắc thở đến nơi, mặc dù anh ta mà nói chuyện với tôi, hẳn tim tôi sẽ vỡ tung luôn mất. Đây chắc chắn là trải nghiệm xem phim tệ hại nhất của tôi.
Khi bộ phim sắp đi đến hồi kết, nam chính nữ chính đang gắng sức quyết chiến với thần ૮ɦếƭ, tôi lại không kìm được mà ngáp một cái. Cái ngáp ૮ɦếƭ tiệt!
"Sâu sắc đấy! Khuyết điểm của phim này chính là đoạn cuối hơi yếu."
Anh Bạo nhìn tôi, lạnh lùng bình luận cái ngáp.
Tôi sợ điếng người, đúng là sợ điếng người thật. Xem chừng buổi tối nay, không đổ máu thì không ra khỏi căn phòng này được rồi.
"Xem phim Dặm xanh(9) chưa?" Anh Bạo trừng mắt nhìn tôi.
(9) The Green Mile, một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Stephen King, với sự tham gia diễn xuất của Tom Hanks.
"Chưa ạ." Tôi căng thẳng trả lời, không biết xem rồi hay chưa xem mới là đáp án chính xác.
"Tuần sau qua đây, xem phim Dặm xanh." Lời mời của anh Bạo gần như là mệnh lệnh, tôi bất giác gật đầu như gà mổ thóc.
Bộ phim kết thúc, A Thác chỉnh ánh đèn sáng lên.
Anh Bạo đứng dậy vươn vai cho giãn gân cốt, cúi người xuống nhìn tôi và A Thác.
"Tối nay có ngủ lại đây không? Anh ngủ phòng khách."
Gương mặt anh Bạo như thể đúc bằng thép nguội, không có tí tẹo xúc cảm nào.
Anh ta lấy trong túi ra một xâu BCS, rõ ràng là vừa mới mua lúc nãy, quăng lên bàn uống trà.
"Đừng nghĩ bậy chứ, bọn em là bạn tốt thôi." A Thác lộ vẻ bó tay không biết làm gì với anh này: "Em cũng phải đưa Tư Huỳnh về nhà rồi, anh ngủ sớm đi, nếu có chém người thì đừng ngồi luôn lên xô pha nhé, khó cọ đi lắm." Nói đoạn A Thác cùng tôi đứng lên, đi ra cửa.
"Nhớ đấy, Dặm xanh." Anh Bạo lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt ấy mà dịch sang tiếng Trung, chắc hẳn là: Cô em dám không đến thì coi như ૮ɦếƭ chắc rồi đấy.
"Dặm xanh, YES!" Tôi giơ ngón tay cái lên, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười ngọt ngào.
"Thế tức là, tuần này em lại phải đến nhà thằng cha lưu manh kia xem Dặm xanh à?" Cả Albus cũng cảm thấy sự việc tối qua rất mới mẻ.
"E là thế, nếu không em sợ bị truy sát mất. Em chạy chậm lắm, thoáng cái là ૮ɦếƭ luôn rồi." Tôi gật đầu, đối với sự sống, người trẻ tuổi như tôi cũng đã hiểu được phải hết sức trân trọng.
Bà chủ và Râu Xồm nghe xong đều cười phá lên, hai người nói nếu có cơ hội nhất định sẽ nhờ tôi dẫn đến tiệm giặt là thần bí kia ăn cơm, còn gian phòng nghe nhìn lưu manh khủng khiếp thì xin miễn.
À quên, Râu Xồm là người hữu duyên tối nay đã gọi cà phê Bà chủ đặc chế, một tay trung niên đang học tiến sĩ tại khoa Lịch sử trường đại học Thanh Hoa, nghe anh ta nói, anh ta nhận được tờ rơi ngoài đường, bên trên đề: "Quán cà phê Đợi Một Người: nếm thử cà phê Bà chủ đặc chế kinh ngạc tuyệt trần!" nên mới rỗi việc chạy tới đây.
"Chẳng có gì đáng cười cả." Tôi nghiêm nghị nói, mặc dù sau vụ việc ấy, tôi lấy nó làm chuyện cười đem kể mọi người, nhưng cảm giác lúc đó toàn thân lạnh run lên thì là thực không đùa chút nào.
"Đúng là hết cách với tên A Thác kia, nhìn cái bộ dạng vừa ngượng ngùng vừa thiếu tự tin thường ngày của cậu ta, thật khó mà tưởng tượng cậu ta cũng có khía cạnh giỏi giang như thế. Quả không hổ là tình địch cũ của tôi." Albus thản nhiên bình luận.
Mặc dù tôi đã hỏi rất nhiều lần, nhưng Albus vẫn không chịu kể cho tôi nghe quá trình quyết phân thắng bại giữa cô và A Thác hồi đó, còn tôi lại không nỡ lòng nào đi hỏi kẻ bại trận thảm hại là A Thác.
"Đúng là A Thác không tự tin, nhưng anh ta chân thành, nên có sức thu hút đối với những người chân thành." Tôi lên tiếng. Nói như vậy, tôi cũng là người chân thành sao?
Tối qua, trên đường A Thác chở tôi về nhà, tôi cố kìm nén cảm giác bi thống vì bảy ngày sau vẫn phải đi huấn luyện cường độ tim mạch, hỏi xem anh ta làm sao lại quen biết được với phần tử xã hội đen như anh Bạo.
Câu trả lời của A Thác vẫn kỳ diệu như mọi lần.
Thời gian làm thêm của A Thác rất không cố định, nhưng phạm vi rất rộng, có lúc anh ta giúp ông chủ lười nhác của tiệm truyện tranh Lưỡng Phách trông hàng mấy hôm, có lúc lại đi làm gia sư thay bạn học có việc đột xuất, lúc thì giúp Thiết Đầu giám sát công trường thúc tiến độ mấy ngày, toàn là việc tạm thời, nhưng thu hoạch về không chỉ là sinh hoạt phí, mà còn cả quan hệ giữa người với người.
Anh Bạo thì, ngoài ham mê xem phim ra, còn là một người cực kỳ khoái truyện tranh.
Có hôm đã mười một rưỡi đêm, tiệm truyện tranh sắp đóng cửa, A Thác cầm chìa khóa đang định đóng cửa về nhà, anh Bạo đột nhiên dầm mưa chạy vào, nói muốn xem tạp chí Tân Thiếu Niên số mới nhất.
"Cuộc quyết đấu giữa Makunouchi và Ikki(10) chắc là được công bố rồi chứ?" Anh Bạo lạnh lùng cầm tờ Tân Thiếu Niên lên, quăng ra mười đồng tiền, ngồi xuống cái ghế xô pha giả da to nhất.
(10) Ippo. Tên các nhân vật trong bộ truyện tranh về đấm bốc rất nổi tiếng Hajime.
A Thác để ý thấy bước chân anh Bạo lúc đi vào tiệm có hơi loạng choạng, trên mặt đất cũng kéo theo một vệt máu.
Thì ra anh Bạo vừa đi chém kẻ thù về, hai bên đều bị thương, nhưng anh Bạo vẫn chưa đi bệnh viện, mà quyết định xem hết truyện tranh đăng trên tạp chí rồi tính sau.
"Chườm nước đá một chút sẽ tốt hơn." A Thác cầm túi nước đá vừa chạy sang cửa hàng tiện lợi mua về, đưa cho anh Bạo.
"Anh mày đây là đàn ông đàn ang." Anh Bạo trừng mắt nhìn A Thác đang đứng truớc mặt.
"Makunouchi cũng là đàn ông, còn mạnh mẽ hơn cả anh, nhưng khi cậu ấy bị Shimabukuro đánh bại vẫn chườm nước đá." A Thác dúi túi nước đá vào tay anh Bạo.
Giữa đàn ông với nhau trao đổi không cần đến ngôn ngữ mà chỉ cần hormone và truyện tranh.
Về sau, anh Bạo ra viện lại đến tiệm truyện tranh xem tạp chí Tân Thiếu Niên, gặp A Thác đang trông tiệm liền thuận miệng mời anh ta đến nhà xem phim. A Thác nhận lời, chính bản thân anh Bạo cũng giật mình, chắc là chưa từng gặp ai hoàn toàn không sợ anh ta như A Thác.
Sau đó, A Thác thường hay đến xem phim, anh Bạo bề ngoài lạnh nhạt, nhưng nội tâm theo như A Thác nói thì rất phấn khích, vì vậy đã cho anh ta một chìa khóa dự phòng, còn nói lúc nào cũng có thể dẫn bạn gái đến nhà anh ta mà thể nghiệm nhân sinh.
"Thể nghiệm nhân sinh?" Tôi phì cười, tôi có phải đứa ngốc đâu chứ.
"Đấy là đầu óc anh Bạo đen tối, vừa nãy anh ấy nói bậy, em đừng để ý nhé. Ngoài thói xấu hay chém người, anh ấy về cơ bản là tốt! Người đọc truyện tranh sẽ không xấu xa đâu."
A Thác dừng xe lại, vẫn là ở đầu ngõ nhà tôi.
Tối hôm qua, tôi đã được nghe hai câu chuyện có thể chém gió lên tận trời
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc