Cà Phê Đợi Một Người - Chương 05

Tác giả: Cửu Bả Đao

Tấm kính quả tình đã bị tôi lau đi lau lại đến mức hoàn mỹ như thể không hề tồn tại, tôi đành phải chuyển qua lau nhà.
"Nếu anh giành giải nhà hùng biện xuất sắc nhất, anh nhất định sẽ cảm ơn em thật đàng hoàng lúc đọc diễn văn nhận giải mà?"
Anh cầm cốc Latte lên, nhẹ nhàng chu đáo như thể nâng tay bạn gái, uống một ngụm.
"Thế mà gọi là bồi thường cái nỗi gì? Em muốn anh phải viết ba mươi lá thư xin lỗi thật đáng yêu lần lượt gửi cho các bạn học cũ của em, giải thích với họ tại sao anh không thể đi họp lớp với em được?" Bạn gái của anh làm bộ đáng yêu hờn giận.
Nhưng thực tình cô ta chẳng đáng yêu tí tẹo nào cả, yêu cầu này tệ hại hệt như điều ước Tân Sửu(3) năm xưa vậy, căn bản chính là muốn khoe khoang cô ta có một người bạn trai cực kỳ chu đáo. Vì vậy, Trạch Vu chau mày lại.
(3) Theo điều ước Tân Sửu ngày 7 tháng Chín năm 1901. Trung Quốc phải chấp nhận cho phái đoàn ngoại quốc ở Bắc Kinh quyền đóng quân bảo vệ ở 12 điểm dọc theo tuyến đường sắt nối Bắc Kinh với Thiên Tân để đảm bảo lưu thông giữa thủ đô với cảng biển. Theo một hiệp định bổ sung ngày 15 tháng Bảy năm 1902 các lực lượng bảo vệ này được phép tập trận mà không phải thông báo trước cho chính quyền Trung Quốc.
"Từ chối cô ta đi, nói cho cô ta biết như vậy rất là trẻ con."
Tôi thầm nghĩ, dùng cây lau nhà khe khẽ chạm vào giày Trạch Vu một cái, coi như cổ vũ tinh thần cho anh.
"Được, nhưng phải đợi anh thi đấu xong mới có thời gian." Trạch Vu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rốt cuộc cũng cất tiếng.
"Sao mà được, thư xin lỗi tất nhiên phải gửi đến các bạn em trước khi họp lớp chứ lại? Anh không biết xong việc mới xin lỗi là chẳng có tí thành ý nào à?"
Bạn gái anh kiên quyết lắc đầu.
Tôi vừa lau nhà, vừa tức đến nổ đom đóm mắt, sao lại có loại bạn gái điêu trác như thế chứ?
Thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
"Thôi được, viết địa chỉ các bạn học cấp ba của em ra giấy, ngày mai đưa cho anh, ngày kia anh sẽ đi gửi thư."
Trạch Vu cười khổ, nụ cười rất có phong độ của trang hiệp sĩ.
Tôi sắp ngất xỉu đến nơi.
Tiếp theo hai người họ nói đến chuyện sang năm chuẩn bị thi vào viện nghiên cứu, tôi không hứng thú nghe nữa, ra sau quầy bar buồn bực học bài địa lý thế giới.
Được một lát, cô bạn gái điêu trác của Trạch Vu ra về trước, chỉ thấy anh thở phào nhẹ nhõm, lấy chiếc máy tính xách tay to tướng ra đặt lên cái bàn tròn nhỏ, bắt đầu đánh máy.
Rốt cuộc tôi cũng không kìm được nữa.
Tôi pha một cốc cà phê Kenya (đây là loại cà phê tôi pha ngon nhất), hít thở sâu, đưa mắt nhìn bà chủ.
Bà chủ dang mê mải làm nhà bánh gừng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu tôi muốn làm gì thì làm.
Albus ngáp một cái, đẩy đẩy gọng kính bằng nhựa màu đỏ, cô cũng không có ý kiến gì.
Vậy là tôi bưng cốc cà phê Kenya, đi tới bên cạnh Trạch Vu, lúng túng ngồi xuống.
"Mời anh uống." Tôi nói, đoạn dè dặt đẩy cốc cà phê tới trước mặt Trạch Vu.
"Em biết anh thích uống Kenya." Trạch Vu thoáng kinh ngạc, nhưng lập tức gật đầu cảm ơn.
"Tất nhiên là biết, vì những lúc đến đây một mình anh chỉ gọi một cốc cà phê Kenya, cùng lắm là thêm một miếng bánh kem nhỏ, không nhớ cũng phải nhớ." Tôi cố hết sức để cười thật dịu dàng ý nhị.
Trạch Vu cầm cốc sứ lên, cười cười uống cà phê do chính tay tôi pha chế.
"Em đúng là một người quan sát nhạy bén." Trạch Vu nói.
"Đây chắc là khen ngợi? Hay là đang chê cười em." Tôi cười cười.
"Coi như khởi đầu câu chuyện, khởi điểm để làm quen với nhau đi." Trạch Vu cười rất thong dong.
"Anh đúng là một người giỏi giao tiếp, quả không hổ danh chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện."
"Vậy cô bé nhạy bén, có biết tại sao lần nào anh cũng ngồi trong góc không?"
Trạch Vu đưa ra một câu hỏi đơn giản.
Tôi chỉ xuống bộ sạc máy tính xách tay của anh ở dưới đất, cười cười. Trạch Vu cũng cười.
Có lúc Trạch Vu ngồi ở quán đến hai ba tiếng đồng hồ, ngón tay múa lượn trên bàn phím như thể đang chơi dương cầm vậy.
Anh ngồi trong góc, là vì ở dưới góc tường có ổ cắm, có thể cung cấp điện không hạn chế, để ngón tay anh múa không ngừng nghỉ.
"Quả nhiên rất nhạy bén." Trạch Vu khen ngợi.
"Không, câu hỏi của anh không cần phải là người nhạy bén cũng có thể trả lời được." Tôi lắc đầu.
"Chậc?" Trạch Vu nói.
"Chỉ cần lưu tâm một chút là sẽ chú ý thấy thôi mà." Tôi đáp.
"Thì ra là thế, em rất lưu tâm anh à?" Trạch Vu cười.
Mặt tôi chắc đã đỏ bừng lên, tôi biết được điều đó qua nhiệt độ bàn tay mình.
"Thật thất lễ quá." Tôi đột nhiên trở nên rất có gia giáo.
"Đối thủ hùng biện, tôi không thấy bạn có gì thất lễ cả?" Anh tỏ vẻ cực kỳ nghiêm chỉnh: "Trong cái xã hội chỉ toàn logic thương mại này, có thể không bị coi như một người tiêu dùng xa lạ trong một quán cà phê, thực ra là điều khiến người ta rất vui sướng."
"Em nghĩ là em hiểu ý anh?" Tôi chợt nhớ đến tác phẩm Con người một chiều (4) của Herbert Marcuse(5), bậc thầy của trường phái phê bình Frankfurt (6), đó là tài liệu ngoại khóa môn Chủ nghĩa Tam dân(7) của chúng tôi.
(4) Tên tiếng Anh: One-Dimensional Man: Studies in the Ideology of Advanced Industrial Society, là cuốn sách được viết năm 1964 của nhà triết học Herbert Marcuse. Marcuse phê bình cả chủ nghĩa tư bản hiện đại và xã hội cộng sản của Liên bang Xô Viết, đưa ra các tài liệu chứng minh sự xuất hiện của một hình thức đàn áp xã hội mới trong cả hai xã hội trên, cũng như sự đi xuống của tiềm năng cách mạng ở phương Tây.
(5) Herbert Marcuse (1898-1979) nhà triết học, lý luận chính trị và nhà xã hội học người Đức, một thành viên của truờng phái Frankfurt, ông được coi là "cha đẻ của chính trị tân cánh tả". Marcuse là một nhân vật có ảnh hưởng lớn về mặt tư tưởng tới những phong trào cánh tả và học sinh thập niên 1960.
(6) Trường phái Frankfurt (tiếng Đức: Frankfurter Schule) là trường phái lý thuyết xã hội tân Marxist, gắn với Viện Nghiên cứu Xã hội của đại học Frankturt am Main. Trường phái này bao gồm những người theo chủ nghĩa Marx bất đồng chính kiến. Các tác phẩm của trường phái Frankfurt chỉ trích cả chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa cộng sản, chỉ ra khả năng về một hướng đi khác cho sự phát triển xã hội.
(7) Chủ nghĩa Tam dân là cương lĩnh chính trị do Tôn Dật Tiên đề xuất, với tinh thần biến Trung Quốc thành một quốc gia tự do, phồn vinh và hùng mạnh. Việc kế thừa và hiện thực ngày nay thể hiện rõ nhất trong tổ chức chính quyền của Đài Loan. Cương lĩnh chính trị này bao gồm: dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc.
"Vì vậy hẳn là đến lượt anh mời em một cốc cà phê? Trà? Hay là nước lọc đun sôi." Anh cười, nụ cười rất thành thật.
"Hôm đó thực sự rất xin lỗi, em vừa mới đi làm chưa biết gì cả, đành phải để anh uống nước lọc đun sôi không có mùi vị." Tôi lè lưỡi: "Đừng thù dai vậy chứ."
"Anh đâu có thù dai, nước sôi cũng có mùi vị mà, nóng chính là vị của nó."
Anh cảm ơn tôi: "Vì vậy, anh nhất định phải mời em uống một cốc gì đó."
"Có lý nào lại để khách mời nhân viên của quán trong chính cái quán ấy chứ?" Tôi nói, thế này quả tình có hơi hoang đường.
Vậy là anh cũng không khăng khăng nữa, chỉ nhìn tôi.
Tuy rằng không nói gì thêm, nhưng tôi không hề cảm thấy ngượng ngùng.
"Sau đó thì sao?" Trạch Vu đột nhiện bật cười.
"Dạ." Tôi bối rối.
"Sao lại muốn mời anh cốc cà phê này?" Anh cười.
"Anh không hỏi, em cũng quên béng mất?" Tôi kinh ngạc trước sự đãng trí của mình.
"Thế nên anh rút lại lời vừa nói, em không phải là người nhạy bén rồi!" Anh uống một ngụm cà phê.
"Đúng là không phải." Tôi thừa nhận.
"Thế nên, sau đó thì sao?" Anh lặp lại.
"Phải rồi!" Tôi lại thêm một phen kinh ngạc, lần này liền đứng dậy.
"Xin lỗi, thực ra em không nên lo chuyện bao đồng, nhưng em thực sự không hiểu nổi tại sao anh lại xử sự tử tế đến thế, có thể nhẫn nhịn được người bạn gái như vậy? Yêu cầu của chị ta thực quá là không nghĩ đến anh."
Tôi chắp tay trước иgự¢, áy náy nói: "Em chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác."
"Em nghe trộm bọn anh nói chuyện?" Lông mày Trạch Vu nhướng lên, đã biết rồi còn cố tình hỏi.
Tôi lè lưỡi, hy vọng biểu hiện này của mình rất đáng yêu, tôi đã luyện tập từ lâu lắm rồi.
"Thực ra anh cũng không nhẫn nhịn gì đâu, chỉ là biết cách biến báo một chút thôi." Trạch Vu cười gian xảo.
Anh xoay máy tính xách tay lại cho tôi xem, trên màn hình là mấy lời kiểu như rất xin lỗi rất áy náy mình phải đi tham gia cuộc thi hùng biện nhàm chán nhưng thực ra trong lòng đau thật, tâm không muốn... đại loại thế.
Thì ra Trạch Vu định đánh máy một bức thư, sau đó dùng 乃út điền những cái tên khác nhau vào gửi đi cho xong.
"Anh gian thế?" Tôi nói, đây quả là một cách hay.
"Cũng không hẳn, chỉ là quen với Tiểu Huệ hơn một năm nay rồi, đạo ứng biến đã được rèn luyện một cách xuất sắc thôi!"
Trạch Vu gõ gõ lên đầu mình, xoay máy tính trở lại vị trí cũ, cười khổ: "Có điều, anh nghĩ cuối cùng mình vẫn sẽ bị mắng thê thảm, đây chỉ là cách tạm thời lấp liếm cho qua thôi, nhưng mà cũng được yên tĩnh vài ngày, đối với anh thì như thế là đạt được mục đích rồi."
Tôi gật đầu, bạn gái anh biết được không phải anh tự tay viết thư xin lỗi chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành.
"Cảm ơn cà phê của em, thực tình anh không chịu nổi mùi sữa quá nồng của Latte!" Trạch Vu uống một ngụm cà phê.
"Vậy từ sau em sẽ giúp bằng cách cho vào cốc Latte của anh ít sữa bò hơn." Tôi nói, mỉm cười đứng dậy, xoay người toan quay lại phía sau quầy bar.
"Đợi chút."
Giọng Trạch Vu đột nhiên có chút bẽn lẽn.
Tôi ngoảnh đầu. Cái khay trên tay run run.
"Anh muốn nhớ tên cô bé đã mời anh một cốc cà phê, sau này khỏi cần gọi cô ấy là em phục vụ ơi nữa."
Mắt Trạch Vu rất nhỏ, nhỏ lắm.
Chỉ khi nào anh rất vui vẻ, đôi mắt to của anh mới nheo lại thành một đường chỉ mảnh.
"Cô phục vụ ấy tên là Tư Huỳnh, chữ Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hỏa trùng(8) ấy."
(8) "Tư niệm": nhớ nhung; "huỳnh hỏa trùng": con đom đóm.
Tôi căng thẳng đáp.
Thậm chí còn căng thẳng đến mức quên cả cười.
Đây là lần thứ hai chúng tôi nói chuyện, tuy rằng tình yêu vẫn còn chưa bắt đầu.
Có lẽ sau này cũng sẽ không bắt đầu.
Nhưng tôi vĩnh viễn không bao giờ quên cách pha một cốc cà phê Kenya tuyệt hảo.
"Đừng mơ mộng nữa!"
Giờ tự học, Tiểu Thanh ngồi đằng sau vỗ vỗ vào đầu tôi, đưa cho một mảnh giấy.
Tiểu Thanh là bạn tốt nhất của tôi.
Có điều, chúng tôi khác với những đôi bạn thân truyền thống trong trường trung học nữ ở chỗ, cá tính của tôi và Tiểu Thanh đều rất độc lập.
Lúc đi vệ sinh chúng tôi không quen rủ nhau cùng đi, lúc đi trên đường không thích tay khoác tay, kể cả lúc tan học cũng đứa nào đi đường đứa đấy, vì chúng tôi đều đi làm thêm những chỗ khác nhau. Tôi làm ở quán cà phê, Tiểu Thanh giả mạo tuổi đứng quầy ở hiệu sách Kim Thạch Đường.
Chỉ nội điểm này thôi đã đủ chứng minh chúng tôi đều rất chờ mong được trưởng thành.
"Tiểu Thanh, cậu nói xem tớ có cơ hội ở bên Trạch Vu không?" Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Thanh, cười ngây ngốc.
"Mới tiết hai mà cậu đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi à, có còn nhớ buổi chiểu phải kiểm tra Cổ văn quan chỉ (9) với cả Văn hóa Trung Quốc cơ bản không?" Tiểu Thanh làm ra vẻ không chịu nổi.
(9) Cổ văn quan chỉ là tác phẩm do hai chú cháu Ngô Sở Tài, Ngô Điều Hậu đời Thanh sưu tuyển biên và chú giải các bài văn ký từ đời Chu đến đời Minh, đây là một trong những tuyển tập tản văn được lưu hành rộng rãi nhất từ đời Thanh.
Tôi vẫn cười ngây ngốc, Tiểu Thanh nói chẳng sai, nhưng Trạch Vu, dù chỉ mới trao đổi hai lần vẫn chiếm lĩnh tâm trí tôi, khuấy tung thứ văn ngôn trong sách giáo khoa, biến chúng thành vô số con nòng nọc.
"Không được, cứ thế này mình chỉ có thể thi vào trường dân lập thôi, mình phải cần cù học hành, phải thi đỗ vào đại học Giao Thông, như vậy mới làm hậu bối của anh Trạch Vu được." Tôi lẩm bẩm một mình, lấy lọ dầu gió ra hít mạnh một hơi, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Cơ hội chỉ dành cho người chuẩn bị tốt.
"Nói đi cũng phải nói lại, Tư Huỳnh, đại học Giao Thông là trường bên khối khoa học tự nhiên đấy, cậu biết học khối xã hội thì có thể thi vào những khoa nào chưa?" Tiểu Thanh cầm 乃út chọc vào lưng tôi, nhắc nhở.
Tôi ngẫm lại, phải, mình chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, có lẽ tại tiềm thức của mình cảm thấy mai sau mở được quán cà phê là rất hay ho rồi, không hề tính tới chuyện trong trường đại học không có khoa cà phê.
Tiểu Thanh lôi trong ngăn kéo ra một cuốn sách dày bịch. Đây là cuốn giới thiệu vắn tắt về các trường đại học, do lớp phụ đạo phát cho chúng tôi tuần trước. Tôi cũng bắt đầu lấy cuốn sách của mình ra, hai đứa chụm đầu nghiên cứu.
"Các khoa thuộc khối xã hội bên Thanh Hoa tương đối nhiều này, có khoa Kinh tế, khoa tiếng Trung, khoa Ngoại ngữ." Tiểu Thanh nhìn quyển giới thiệu.
"Từ chối, tớ muốn học đại học Giao Thông." Tôi thẳng thắn bày tỏ.
Đặc biệt, tỷ lệ nam nữ trong trường Giao Thông là bảy trên một, nữ sinh viên được coi như bảo bối, chỉ hơi sơ sểnh là biến thành hoa khôi của khoa luôn, đây là cơ hợi tốt để một đứa tướng mạo bình thường như tôi được nổi bật.
"Trường Giao Thông chỉ có hai khoa thuộc khối xã hội thôi, Khoa học quản lý với cả Ngoại ngữ, xem ra lựa chọn của cậu không nhiều rồi." Tiểu Thanh di đầu ngón tay dọc theo phần giới thiệu các khoa của trường Giao Thông, ngẩng đầu lên: "Khoa Ngoại ngữ học cái gì thì tớ biết, nhưng Khoa học quản lý thì học gì nhỉ? Có phải làm toán nhiều không? Có phải dùng máy tính nhiều không?"
Tôi không kỳ thị môn tiếng Anh, nhưng bắt học một mạch bốn năm liền thì tôi không hứng thú cho lắm. Còn bốn chữ Khoa học quản lý vừa dễ lý giải lại vừa rất khó lĩnh hội ý nghĩa, xem ra phải điều tra cẩn thận một phen hòng kiên định chí hướng của mình mới được. Nhưng bốn chữ này hình như hơi quen quen.
Tôi chìm vào trầm tư, lục tìm trong óc xem rốt cuộc mình đã nghe thấy bốn chữ Khoa học quản lý này ở đâu.
Tiểu Thanh lật sách đọc tiếp, dừng lại ở chương về đại học Đài Loan và đại học Chính trị quốc gia.
Giống như hầu hết các học sinh cấp ba, Tiểu Thanh muốn rời khỏi quê hương đến nơi khác học tập trong giai đoạn đại học, trải nghiệm cuộc sống xa nhà, vì vậy các trường Thanh Hoa, Giao Thông, Sư phạm Tân Trúc, Trung Hoa đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu ấy.
Tôi vốn dĩ cũng có suy nghĩ ấy, nhưng cuộc đời này liệu có được bao lần tim đập rộn ràng, nói chẳng nên lời. Tôi chưa yêu bao giờ, nhưng tôi biết, một người có tín ngưỡng với tình yêu, hẳn sẽ trân trọng từng thời khắc trái tim rung động, sau đó dũng cảm truy tầm lần tiếp theo, rồi lần tiếp theo nữa.
Trạch Vu.
Trạch Vu chính là tình yêu mà tôi theo đuổi.
Nếu không, tôi đã không bước vào quán Đợi Một Người mà anh thường hay ghé đến.
Nếu không, anh đã không ghé đến Đợi Một Người uống cà phê Kenya từ trước khi tôi xuất hiện.
Chúng tôi xuất phát từ những cảnh đời khác nhau, đã được số mệnh định sẵn sẽ gặp gỡ ở điểm nào đó. Điểm nào đó ấy có lẽ chính là nơi đây.
Vì vậy, tôi phải ở lại Tân Trúc, ở lại quán cà phê nơi chúng tôi gặp gỡ, nghĩ cách thi vào đại học Giao Thông.
Nếu không tôi sẽ vĩnh viễn không biết được đáp án.
"Ê, cậu lại ngây ra rồi kìa!" Tiểu Thanh cầm 乃út xóa gõ vào đầu tôi, đánh thức tôi khỏi giấc mộng hưng phấn giữa ban ngày.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc