Cà Phê Đợi Một Người - Chương 04

Tác giả: Cửu Bả Đao

Nhưng cuộc đời này liệu có bao lần tim đập rộn ràng, nói chẳng nên lời?
Tôi chưa yêu bao giờ, nhưng tôi biết, một người có tín ngưỡng với tình yêu, hẳn sẽ trân trọng từng thời khắc trái tim rung động, sau đó dũng cảm truy tầm lần tiếp theo, rồi lần tiếp theo nữa.
(1)
Sau đó, khung cảnh câu chuyện lại quay về quán cà phê. Có lẽ vì tên quán thực tình, rất lãng mạn, nên dễ dàng thu hút những người có tính cách lãng mạn, hoặc dễ khiến người ta nảy sinh những liên tưởng lãng mạn. Nếu như không tính đến Vua gọi lung tung với đám học sinh cấp ba thích đùa, người tôi thích đang ngồi ngay đó, cách tôi chưa đầy năm bước chân.
Quán cà phê Đợi Một Người, tám giờ rưỡi tối, trên bàn gỗ nhỏ màu tím có hai cốc Latte anh gọi. Một cốc cho anh, một cốc cho bạn gái anh.
Người ấy tên là Trạch Vu.
Dương Trạch Vu.
"Thế thì sao?" Bạn gái anh hỏi.
"Thế nên cuối tuần này anh phải đi Cao Hùng tranh cúp Thuế Giáo dục(1), thực sự không thể đi họp lớp với em được, em cũng biết năm ngoái suýt chút nữa anh đã trở thành người hùng biện xuất sắc nhất rồi mà, chủ đề năm nay rất có ý nghĩa, anh lại là chủ nhiệm câu lạc bộ, nhất thiết phải dẫn đội tham gia". Dương Trạch Vu chậm rãi nói.
(1) Tên đầy đủ là Cuộc thi hùng biện toàn quốc dành cho sinh viên đại học và trung học chuyên nghiệp tranh cúp Thuế Giáo dục, là cuộc thi hùng biện lớn nhất của học sinh sinh viên Đài Loan.
Bạn gái của anh kiêm tình địch của tôi, lại tỏ vẻ không thể thông cảm, chẳng thèm uống ngụm cà phê nào.
Tôi giả bộ lau kính ở gần đó, thực chất là đang nghe lỏm bọn họ nói chuyện.
Sau hai mươi sáu lần nghe trộm, tôi cũng quen với Trạch Vu.
Trạch Vu là sinh viên năm ba, khoa Công nghệ Thông tin trường đại học Giao Thông, chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện.
Ở anh cái gì cũng to tướng, trừ kính dẹt, mắt kính hơi ngả xám kia.
Mắt anh to tướng, tay anh to tướng, đi giày cỡ mười hai to tướng, thân hình to tướng, cao đến một mét tám hai, tôi kiễng chân lên vừa khéo ngả đầu được vào ***g *** ấm áp của anh, quả đúng là trời sinh một cặp.
Thỉnh thoảng, Trạch Vu đến quán lật giở tạp chí thương mại giết thời gian, hoặc ôm máy tính xách tay đến gõ báo cáo.
Lúc có một mình, anh thích ngồi ở một góc cố định, xem mấy quyển tạp chí cố định, gọi cố định một loại cà phê Kenya.
Chỉ khi cùng đến với bạn gái, Trạch Vu mới gọi món Latte mà cô ta thích nhất, thật là chu đáo hết mức.
Mỗi lần anh đến, tôi đều không thể che giấu được trạng thái hồn vía lên mây cùng nụ cười vui sướng nơi khóe miệng, tâm trạng vui vẻ suốt cả buổi tối.
Tuy rằng tôi chỉ nói chuyện với anh mỗi một lần.
"Anh rất xin lỗi?" Ngay đôi mắt to của anh cũng tỏ vẻ nhân nhượng chịu đựng.
"Em mặc kệ, tháng trước anh đã hứa cùng em đi họp lớp cấp ba rồi còn gì, sao có thể nói mà không giữ lời chứ?" Bạn gái anh dẩu môi lên.
Hừ, nếu là tôi, tôi sẽ để anh đi.
Cuộc thi hùng biện là nơi tập trung những con người thông minh tuyệt đỉnh đấy, sao có thể ngăn cản người tài hoa xuất chúng như anh được?
"Xin lỗi, tại anh không tốt, sau cuộc thi anh nhất định sẽ bù đắp cho em, em xem, cả chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện như anh còn nói không lại em, thua đến mức á khẩu luôn, chỉ biết xin lỗi luôn miệng đây này." Trạch Vu rối rít nói.
Cô bạn gái dã man kia rốt cuộc cũng nở một nụ cười tạm coi được.
Hừ, cãi nhau có phải tốt hơn bao nhiêu không, mặc dù tôi chỉ là học sinh cấp ba, cũng không dám mong đợi điều gì.
Lau đi lau lại cửa kính, nhìn bóng Trạch Vu phản chiếu lên đó, tôi hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên gặp anh.
Giống như đoạn mở đầu của mọi cuốn tiểu thuyết lãng mạng,ngày hôm đó, trời mưa to.
Tôi đi làm ngày đầu tiên.
"Đing đoong!"
Một cái bóng cao lớn đứng ngoài cửa, thong thả thu ô lại, mặc dù ống quần và giày anh đều đã ướt sũng.
"Ôi, giống Kim Thành Vũ(2) quá!" Tôi nhủ thầm trong bụng, quan sát vị khách đầu tiên của mình.
(2) Takeshi Karleshiro: diễn viên nổi tiếng người Nhật, mẹ là người Đài Loan, được biết đến ở Việt Nam nhiều hơn với tên Kim Thành Vũ.
Anh đi tới, đôi giày bị ướt phát ra âm thanh lép nhép, gương mặt hơi vuông vắn cộng với lọn tóc mái dài chạm đầu mũi trông giống Kim Thành Vũ không chịu được. Anh dựa vào quầy bar, chỉ cách tôi có một cái hôn.
"Em ơi, cho anh một Kenya." Anh hơi sững người một chút, sau đó mỉm cười, nụ cười của khách quen phát hiện ra quán có nhân viên mới.
"Kenya?" Tôi nhìn bà chủ với ánh mắt cầu cứu.
Lúc đó tôi vẫn chưa biết Kenya hóa ra là tên một loài cà phê, chứ không phải một vùng đất nào đó ở châu Phi. Nhưng ba phút trước, Albus đã ra ngân hàng có việc, phen này thì phiền phức rồi.
"Cô phục vụ cũ vừa ra ngoài, phải đợi một lúc đấy." Bà chủ lười nhác ngồi trước quầy bar đọc sách.
"Vậy trước khi có Kenya, lấy cho tôi cốc gì nong nóng cũng được." Anh gật đầu, đáp lại.
Anh ngồi xuống một góc cạnh vách kính, chỉ chớp mắt đã thấy lấy trong ba lô ra một chiếc máy tính xách tay thời đó còn là của hiếm.
"Bà chủ, em chẳng biết gì cả đâu, chị dạy em với?" Tôi thì thào hỏi bà chủ.
Bà chủ vươn tay ra, khẽ Pu'ng một cái vào tai tôi.
"Cứ lấy tạm cho cậu ta cốc gì đấy nong nóng là được. Vừa nãy cậu ta chẳng bảo thế còn gì?"
Bà chủ như cười mà cũng như không, nhất định là chị không nhìn thấy bảy nếp nhăn trên mặt tôi.
Vậy là tôi đành lén la lén lút ở phía sau quầy bar, bỏ một ít hạt cà phê không biết tên vào máy xay, xay nháo nhào một lượt, sau khi đổ thẳng nước sôi vào liền dùng thìa khuấy lên, rồi cẩn thận bưng cốc cà phê mùi rất thơm nhưng màu sắc không được ổn cho lắm đi tới bên cạnh anh.
Anh nhìn tôi đặt cốc cà phê nóng xuống trước mặt, miệng hơi hé mở.
"Em ơi quên mất cái phin lọc rồi à?" Anh cười rất đáng yêu, nhưng nụ cười này làm tôi lúng túng ૮ɦếƭ ngất.
Bã cà phê phần thì bi thương chìm xuống đáy cốc, phần thì ai oán nổi lềnh phềnh bên trên.
"Xin lỗi, xin lỗi anh, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, chưa học gì cả, thế nên..."
Vành tai tôi nóng bừng, thật chỉ muốn ngồi cỗ máy thời gian trở về một phút trước đó.
"Không sao cả, nhưng có thể rót cho anh một cốc nước nóng hoặc trà nóng không?"
Anh mỉm cười, nhìn cốc cà phê đang nặng nề ai oán.
Tôi tất nhiên vội vàng gật đầu, cuống cuồng bưng cái món quái dị chẳng ra làm sao kia về quầy bar đổ đi, rót một cốc nước nóng cho anh.
Bà chủ đang cười trộm, thật đúng là!
Nửa tiếng sau, cứu tinh Albus rốt cuộc cũng trở lại, trên bàn anh rốt cuộc cũng có một cốc cà phê Kenya ra hồn.
Một cốc cà phê Kenya tỏa mùi hương đậm đà.
Tôi cũng chẳng hiểu sao, qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy, mình lại thầm thương anh chàng thơm nồng ngây ngất như cà phê Kenya đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc