Cá Cược Nhé ! Anh Sẽ Phải Yêu Em ! - Chương 15

Tác giả: Zu

Nó vẫn cứ đơ người ra không hiểu chuyện gì cả,từng hơi thỏe nóng ấm phá vào cổ khiến nó hơi run run. Qua lớp áo nó có thể cảm nhận nhịp tim vội vã của hắn cùng đôi gò mà nóng nóng áp sát vào cổ của mình. Không lẽ..................hắn vừa tỏ tình với nó sao?
- Nhưng anh biết đối với anh em chỉ có sợ và sợ mà thôi!
Hắn buông tay ra khỏi eo nó, quay người bước đi. Từng bước chân thật chậm, đều tưởng chừng như chỉ cần có một cơn gió nhẹ sẽ đánh đổ hắn mất. Quay lưng vì không muốn nó thấy hắn đang yếu đuối. Từng đợt sóng vỗ vào chân mang theo từng hạt cát, nó vẫn đứng im đó nhìn theo bóng dáng hắn khuất xa dần. Hắn luôn khó hiểu, hành động chả bao giờ có lí do. Nhưng những lời hắn vừa nó chả phải là tỏ tình đó sao? Hay là trong cái ngôn ngũ Biến th' kia còn có một câu tục ngữ khác để đá xoáy người khác. Ặc! Rối quá!
\'\' Ào! Ào\'\'
Hắn hứng tay ở vòi rồi hất nước lên mặt. Hắn làm chuyện điên rồ gì thế này? Sao hăn nói nhữung lời nói đó chứ? Chẳng pahỉ như vậy là có lỗi với vì sao ấy hay sao? Nhưng lúc đó con tim hắn làm chủ, nhìn nó như vậy thật khó khiến hắn cứng rắn.
Lau mặt rồi đi ra phòng, qua lớp tấm kính hắn thấy nó vẫn đứng đó. Trời đã bắt đầu sáng dần hơn, sáu giờ kém rồi. Đôi mắt hắn trở nên trầm mặc, cũng tại nơi đó, trên mỏm đá kia, hắn đã mất đi trái tim của mình.
Sóng vỗ ào ào như đang tức giận, gió nổi lên thật khủng khiếp. Chắc sắp có giông, nước cũng mạnh hơn vào vỗ tạt vào bờ. TRên mỏm đá cao, một người phụ nữ với chiếc váy đen dài ôm sát thân hình thon gọn, mái tóc xõa ngang vai tung bay trong gió. Bên bờ có một cậu con trai chừng mười tuổi nước mắt đầm đìa, giọng nói đã lạc đi gáo thét .
- Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con! Mẹ hãy xuống đi mẹ!
Người phụ nữ quay lại, trên gương mặt đôn hậu nở một nụ cười thật tươi nhưng khóe mắt từng giọt nước mắt tuôn rơi.
- Con trai ngoan của mẹ! Mẹ không thể ở bên con nữa rồi, con hãy tự chăm sóc cho mình nhé!
- Không! Con muốn mự cơ! *** không yêu con nữa sao?- Cậu vẫn tiếp tục gào thét, giọng nói trẻ con những mạnh mẽ cùng tiếng sóng và gió rít lên từng hồi.
Bà khẽ lắc đầu, mỉm cười chua xót.
- Mẹ không thể chịu đựng thêm nữa! Ba con đã có một đứa bé gái với người khác sau khi cưới mẹ. Ba mẹ đã cãi nhau rồi giảng hòa nhưng giờ thì chồng cô ta lại đến đây cầu xin ba con chữa bệnh cho cô ta, ba con đã cấp tốc bỏ mẹ mà đi rồi. Bảo Duy đã thấy và nói cho mẹ biết. Mẹ thật sự không thể chịu đựng được nữa!
Bà bước thêm vài bước, gần sát mỏm đá.
Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, Bảo Duy sao? Tại sao lại là Duy? Tại sao Duy lại làm thé, Duy muốn phá vỡ gia đình cậu sao? Tại sao vậy? Và cả người đàn bà kia, đứa con của bà ta nữa! Cậu đã làm gì sai đâu chứ? \'\' Tùm!\'\'
Cậu vội thét tên mẹ rồi chạy đến nhảy xuống dòng nước dữ dội. Trời tối quá cậu chẳng thấy gì chỉ có tiếng ù ù bên tai và vị mặn chát của nước mắt.
Mẹ đâu rồi?
Mẹ ơi!
Cậu vùng vẫy trong dòng nước nhưng vẫn bị nó cuốn trôi đi.
Ai đó làm ơn cứu cậu đi, làm ơn.
Nhừng cậu đã dùng chính sức mạnh của mình để trở lại bờ, tìm lại về với sự sống. Chẳng có ai tốt hơn bản thân mình cả. Bảo Duy và đứa con gái đó, sẽ phải trả giá!
\'\'Choang!\'\'
Chiếc cốc bị ném xuống sàn nhà không thương tiếc. Đôi mắt nâu lại ánh lên những tia vằn đỏ. Hắn phải trả thù mà tại sao lại bị hút hồn bởi đôi mắt đó. Lạc lối! Ngu ngốc!
Đôi bàn tay siết chặt, từng chiếc gân xanh nổi lên, hắn nhìn qua khung cửa kính.
- Trả giá!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc