Buổi Chiều Tình Yêu - Chương 54

Tác giả: Nhất Đóa Ỏan Đậu Hoàng

THỜI KỲ NỔI LOẠN
Nửa phút im lặng, Cố Lự không tiếp tục chủ đề này nữa: "Ngày mai muốn làm gì?"
"Hả?" Mộc Đóa không khỏi có chút vỡ mộng, bạn trai nhà cô không khuyên cô quay về trường học đi học sao?
"Muốn... muốn ngủ một giấc." Do dự một lúc, Mộc Đóa quyết định ở nhà. Quay lại lúc còn nhỏ, lưng vác cặp hoa đến trường tiểu học, sinh hoạt đều xoay quanh trong phạm vi trường học. Nghỉ thì ở nhà ngủ, hoặc cùng bạn bè ra ngoài dạo chơi, nhưng ngày mai không phải tất cả mọi người đều rảnh rỗi như cô.
Trẻ nhỏ không được nói dối, ngày hôm sau, Mộc Đóa bị trừng phạt cho lời nói dối của cô.
Cha đi làm, mẹ ra ngoài mua thức ăn, Mộc Đóa uống thuốc chữa cảm cúm, cầm khăn giấy ngồi trên giường tiếp tục đọc phần của tiểu thuyết còn lại ngày hôm qua. Đến lúc Cố Lự tranh thủ thời gian nghỉ trưa gọi cho Mộc Đóa, thì đã nghe thấy giọng nói như công chúa vịt đầy từ tính của bạn gái, sụt sịt nước mũi.
Cố Lự không mắng cô, nhưng Mộc Đóa chột dạ mà làm nũng. Tối hôm qua bị dọa đến nỗi ngủ không được, bạn trai ngoan nhà cô cũng nói chuyện với cô đến hai giờ sáng, dỗ dành cô ngủ. Lúc trước trong lòng sợ hãi thì quấn chăn thật chặt, đến lúc ngủ rồi cơ thể chỉ muốn thoải mái. Che kín làm đổ mồ hôi, đương nhiên sẽ đá chăn ra.
Danh chính ngôn thuận phát bệnh, cô được nghỉ vài ngày như ý nguyện.
Cô gái nhỏ thà bị tiêm rồi uống thuốc cũng không thấy cô nhắc đến một câu đi học trở lại, ngay cả mặt mũi cũng không muốn.
Buổi chiều hôm đó trôi qua từng chút một, Mộc Hoành Đào nhận lời vợ mà cả nhà đến nhà mẹ vợ ăn cơm. Con đường quen thuộc, qua cầu cứ đi thẳng lên phía trước là đến.
Mộc Đóa nhắm mắt lại, vuốt miếng băng dán ở mu bàn tay. Vẻ mặt bị bệnh khó tránh khỏi tiều tụy. Sắc mặt có bệnh vô cùng hốc hác, Trịnh Man Vân thấy con gái mệt mỏi, quan tâm mà lấy chiếc gối đệm kê vào sau lưng cô, lại đau lòng mà dịu dàng nói: "Đừng chạm vào lỗ kim, máu ứ đọng bị con dụi tung ra đến nỗi ngày mai cũng phải tiêm lên cổ tay rồi."
Nghe vợ nói, Mộc Hoành Đào không thể không trách móc cô ý tá tiêm hôm nay, "Cô y tá đó có phải vừa tốt nghiệp không vậy? Thật sự không đáng tin."
Tĩnh mạch của Mộc Đóa rất mảnh, mà cô y tá lại chỉ tiêm một lần là đã giải quyết xong. Cũng không biết do y tá trực ban hay do thầy Xuân phái người tới trừng phạt Mộc Đóa trốn học, người nhỏ gan lớn, tiêm xuống một cái, ấp úng mà nói: "Ôi...Thật ngại quá, cô... Tĩnh mạch của cô bị vỡ rồi..."
Hàng người ở phía sau chờ lấy ghim kim, kèm theo vẻ mặt hoảng sợ.
Đến nhà bà ngoại, các bậc trưởng bối đều đau lòng thay cho cô nhóc đáng thương mấy ngày này đều phải tiêm, dượng cả lấy hai nắm thuốc đầy đưa cho Trịnh Man Vân mang về nhà bồi bổ cho Mộc Đóa.
Sau khi ăn xong, Mộc Đóa và ông ngoại cùng luyện thư pháp, hạ Pu't xuống, giữ lại một vết mực, lại dừng lại suy nghĩ. Lòng không yên tĩnh, Mộc Đóa rón ra rón rén khép cửa đi ra ngoài.
Đi ngang qua phòng bếp, Mộc Đóa thấy mẹ đang thu dọn dụng cụ làm bếp, dì cả đang chuẩn bị hoa quả, dường như đang trò chuyện về cô.
"Hay là kỳ thi Đại Học gây áp lực quá lớn khiến cho con bé sinh bệnh? Hai người các em cũng đừng ép con bé cả ngày chỉ biết đọc sách, Tiểu Đóa vẫn luôn rất ngoan ngoãn."
"Sao có thể chứ, khi bé còn quản, sau này cũng để mặc cho dê ăn cỏ. Thi cử cố gắng ít nhiều là được, em và cha con bé chỉ tạo điều kiện cho con bé đến trường. Huống chi cho dù em đành lòng mà gây áp lực cho con bé, cha con bé cũng sẽ rất đau lòng."
"Cũng phải, từ nhỏ đến giờ cũng không thấy người khác trách Tiểu Đóa câu nào."
"Đúng vậy, môn hóa học bây giờ học rất tốt, cha con bé còn lo lắng có phải nửa đêm không ngủ được chỉ nghĩ đến quang học hóa học hay không? Vẫn muốn để cho con bé về nhà sống."
"Chị biết chuyện này, Tiêu Tiêu nói cái này đều nhờ vào Cố Lự, nam sinh ban 1, dáng cao khuôn mặt anh tuấn, nhớ không? Bây giờ cũng giúp Tiêu Tiêu học bổ túc, trước kia không thấy thằng bé chịu học, đột nhiên bây giờ lại bắt đầu hiểu chuyện..."
Mộc Đóa tựa trên ban công đầy gió, khóe miệng cong lên, nếu bị mẹ nhìn thấy lại phải nhắc nhở rồi.
Có phải con người đều có vài lần phản nghịch không?
Mọi người nhắc nhở bạn, nên phản ứng như thế nào, cho dù bọn họ nói đều đúng, cho dù bạn làm theo, nhưng trong lòng bạn lại ôm mười ngàn lần một ngàn cái không sẵn lòng, không những không cảm kích thậm chí còn oán trách. Nhưng nếu bọn họ chỉ yên lặng quan tâm bạn, không áp chế không miễn cưỡng, bạn liền vội vã cam tâm tình nguyện làm theo, muốn lập tức hồi báo lại một phần cho họ.
Mộc Đóa là như vậy!
truyen full
Gần đây thầy Xuân đã thông suốt hòa nhã mà truyền bá suy nghĩ "Bạn có thể chăm chỉ đọc sách" cho bọn họ, vì đọc sách, dường như có thể hy sinh tất cả chuyện khác. Trong tiềm thức Mộc Đóa muốn chống lại nó, trốn tránh nó. Thậm chí cô còn cảm thấy, cha mẹ cô cũng bị kéo vào "Phe địch" rồi!
Cô gái nhỏ thi Đại Học như tranh giành tình nhân, tự kéo mình vào ngõ cụt.
Ồ, cô chấp nhất gì thế, nhất định cô quan trọng hơn thành tích gấp trăm lần. "Cố Tiểu Hùng: sên nhỏ, ăn cơm chưa?" Mộc Đóa hừ một tiếng, tâm trạng
vui vẻ cũng không so đo với cái miệng của người xấu này.
20 phút sau, Mộc Đóa sững sờ đứng ở núi Thụy Vân ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào Cố Lự . Cô chỉ trả lời một câu đang ở nhà bà ngoại, thì đã bị kéo trở về một góc tự học buổi tối của trường.
"Đi."
Cố Lự nắm tay Mộc Đóa đi xuống từng bậc, nơi này là ngọn núi ở bên trong trường học, mỗi một vòng tuổi trên cây ở trên núi đều minh chứng cho những tang thương của năm tháng. Vì sự an toàn của học sinh, đường núi không gập ghềnh như cảnh khu, xây dựng con đường mòn bằng đá, cách mấy mét lại có một cây đèn đường chiếu sáng lờ mờ.
Núi Thụy Vân không cao, đủ để quan sát toàn bộ sân trường, chỉ tiếc tầng học của lớp mười một đã ngăn lại tầng học của lớp mười hai, Mộc Đóa cũng không có cơ hội đi tìm lớp học của mình, thương tiếc vô cùng.
Mộc Đóa khoan khoái mà hít một hơi thật sâu: "Cảm giác không khí trong lành hơn rất nhiều, hương vị của thiên nhiên." Cố Lự nghiêng đầu cười nhìn cô, "Buổi tối cây cối chỉ hô hấp, không có sự quang hợp."
Mộc Đóa yên lặng, cả buổi mới tức giận mà phản bác, "Học cũng giỏi lắm!"
Cố Lự dường như không nghe thấy, cúi đầu nâng bàn tay nhỏ vẫn còn lỗ kim của Mộc Đóa lên, dưới ánh đèn mờ, lờ mờ có thể thấy được vệt máu ứ đọng. Mộc Đóa cảm nhận được xúc cảm không giống với nhiệt độ trên mu bàn tay của mình, nhẹ nhàng rút tay ra, chủ động vòng qua thắt lưng Cố Lự, đầu cũng vùi vào trong lòng *** mà cô không muốn rời xa này.
Cố Lự một tay ôm chặt ra sau lưng Mộc Đóa, tay kia len vào mái tóc của cô, vòng qua tai bên kia, véo một cái lên vành tai, bất đắc dĩ mà thầm than: "Yếu ớt."
Mộc Đóa không cam chịu mà ngửa đầu lên: "Đây là chuyện ngoài ý muốn."
Biểu hiện không chịu thua trên mặt, Cố Lự không chút khách khí cúi người khẽ cắn lên đôi môi vì bị bệnh mà khô khan, mang theo sự khiêu khích: "So what?" (Rồi sao?)
Nhân lúc Mộc Đóa còn chưa kịp phản ứng, lập tức hôn lên, lần này là nụ hôn nghiêm túc.
Hôn vô cùng mạnh mẽ, Mộc Đóa cảm thấy Cố Lự đem những oán giận "Một mình trong phòng" của ba ngày qua hòa hợp vào nụ hôn này. Cô thích cảm giác hơi thở tràn đầy khoang miệng, lần đầu tiên Mộc Đóa biết sự dịu dàng cũng có thể bá đạo như vậy. Mà cô, thực sự yếu ớt...
Không biết có phải vì bị bệnh không, nhiệt độ trong khoang miệng Mộc Đóa cao thêm một chút, hô hấp nóng hổi dồn dập. Đôi môi nứt nẻ được Cố Lự vỗ về mà tốt hơn rất nhiều, ngoan ngoãn mềm mại trở lại.
Cố Lự lại cắn một phát, dường như cũng lập tức bị lây bệnh mà giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Sên nhỏ, mau mau khỏe lại!"
Mộc Đóa nhếch đôi môi úp úp mở mở mà làm nũng "Không" một tiếng.
Nhiệt độ trên núi mát lạnh, ngấm vào tận da, càng về đêm. Cố Lự thầm tự trách mình không chu đáo, vừa *** khoác đồng phục khoác kỹ cho Mộc Đóa , vừa nói: "Đi ăn cháo sườn nhé?"
Mộc đóa bĩu môi, nịnh nọt nháy mắt với anh: "Còn muốn ăn đồ nướng." Cố Lự đưa tay gõ một cái lên trán của cô: "Nghĩ được lắm."
Tâm bệnh được dãn ra, Mộc Đóa cũng không muốn bị cô y tá hậu duệ của Dung Ma Ma kia tiêm nữa, ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi sảng khoái tinh thần mà trở về trường học.
Cố Lự nhận được tin nhắn đến cổng trường học đón người, nhìn thấy hành lí của bạn gái còn long trọng hơn hôm khai giảng, chịu mệt nhọc mà cầm toàn bộ hành lý.
Cố Lự xắn tay áo lộ ra nửa cánh tay rắn chắc, vì dùng sức mà gân xanh ở dưới da cũng nổi lên. Mộc Đóa đeo cặp sách ung dung đi ở phía sau của anh, ánh nắng mặt trời xuyên qua đỉnh đầu anh dừng trên mặt cô, không chói mắt, nhưng vẫn khiến cho cô nhìn say đắm.
"Cặp sác*** không?" Cố Lự quay đầu lại hỏi.
Mộc Đóa cười lắc đầu, giống như ăn trộm nhìn xung quanh, lặng lẽ nắm lấy ngón út của Cố Lự vào lòng bàn tay: "Đi mau đi mau, bị bắt được thì thảm."
Cố Tiểu Hùng cũng không hỏi cô gì cả, nhưng cái gì cũng hiểu, thật tốt.
Rất lâu sau đó, nhắc tới vụ này, Cố Lự nói đùa gọi đây là thời kỳ nổi loạn đến chậm của cô, Mộc Đóa phản bác nói "Trốn tránh để đối mặt tốt hơn", nhưng mà sự phản nghịch của các thiếu niên trong thời thanh xuân đó là một điều đương nhiên.
Mộc Đóa gặm quả táo trở lại phòng học đúng lúc vừa tan tiết hai, Thiệu
Thiến Thiến ôm cô thật lâu cứ như mười năm chưa gặp lại người thân, tiện thể còn cắn vài cái lên quả táo. Các học sinh tốp năm tốp ba đi ngang qua chỗ ngồi cũng hỏi han cô vài câu, Mộc Đóa cười ha ha vui vẻ, trong lòng dạt dào.
"Mộc Đóa, cơ thể không sao rồi chứ, đừng quá mệt mỏi."
"Đã không sao nữa rồi, cám ơn." Mộc Đóa có chút bất ngờ vì sự quan tâm của Tưởng Giai Lệ, xem ra càng nhìn càng giống như là cố ý tới tìm cô vậy.
"Không có gì thì tốt rồi, cơ thể là tiền bạc." Nói xong, Tưởng Giai Lệ đưa một tờ giấy màu xanh nhạt, bên trái có một hàng lỗ khoang ngay ngắn: "Bạn học Lục, cậu và Cố Thần là hai mặt chính phản rất khớp nhau."
Mộc Đóa ngơ ngác nhận lấy, theo bản năng nở nụ cười lịch sự, trong đầu chỉ lưu lại nụ cười hờ hững của Tưởng Giai Lệ. Ngày ấy mũi đỏ đỏ, cũng trở thành một cảnh trong ký ức.
Lúc Mộc Đóa kéo tủ bàn học ra, lập tức cười "hì hì" thành tiếng. Thì ra, không muốn bị trói buộc không phải chỉ mỗi cô. Thứ màu sắc rực rỡ của bạn học Lục cũng chiếm đóng hết hộc bàn của cô, bừa bộn rơi dưới sàn, rực rỡ mà rọi thẳng vào mắt cô.
"Sợ bị thầy Xuân thấy, mình nhét hết vào đó." Thiệu Thiến Thiến nói thầm với Mộc Đóa: "Ở trên mình đã dùng Pu't chì viết bạn học Lục là ai rồi."
"Haha, clever girl." (Haha, cô gái thông minh) Mộc Đóa khen ngợi. Phải rồi, như thế mới là lớp mười hai!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc